Có Được Tất Có Mất! Thần Quang Tấn Công!!


Người đăng: thanhsontv2009

‘’Bởi vì ký chủ kích hoạt vũ khí có sức mạnh mà ký chủ không thể sử dụng được,
mở ra hình thức bù đắp, mỗi lần sử dụng Thần Quang, ký chủ sẽ bị mất một năm
tuổi thọ.’’ Âm thanh không có cảm xúc của Hệ Thống vang lên ở trong đầu của
Thanh Vũ ngay sau khi hắn cầm lấy Thần Quang.

‘’Một năm tuổi thọ.’’ Thanh Vũ thở dài, hắn biết được là cần phải bỏ ra gì khi
sử dụng vật này, nhưng mà Thanh Vũ đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, con quái
vật đang muốn thoát khỏi vòng tròn pháp thuật, Thanh Vũ không còn một chút xíu
linh lực để chiến đấu, hắn đã liên tục sử dụng nhiều kỹ năng từ lúc chiến đấu
với Venger rồi.

Nếu như con cóc thoát khỏi, nó sẽ tiêu diệt Thanh Vũ mà không cần tốn một giọt
mồ hôi nào cả. Còn vấn đề Thanh Vũ nên sử dụng tính năng của danh hiệu và tiêu
diệt con cóc, nhưng sau đó thì sao? Hắn chỉ có sức mạnh đó ở trong thời gian
ba phút, Thanh Vũ không phải là thanh niên vừa mới nhận được thứ quý giá và
tiêu xài hoang phí, lúc này, hăn đã trưởng thành và biết suy nghĩ rồi.

‘’Nếu như mình sử dụng Danh Hiệu thì sẽ giải quyết được tất cả mối nguy hiểm,
nhưng mình không thể làm như thế được, con cá sấu khổng lồ có lực chiến ngang
với Tứ Dương sơ kỳ đang ở kế bên, nếu nó tấn công vào Thập Linh Hỏa thành
trong khoảng thời gian Danh Hiệu còn chưa hồi phục, vậy thì tất cả sẽ chấm
dứt.’’ Thanh Vũ phiền não, cho nên hắn đành phải sử dụng Thần Quang mà thôi.

Thánh Hoàn cung cấp linh lực và là đôi mắt của Thần Quang, Thánh Dực là bệ
phóng vững chắc có thể tiếp nhận được sức mạnh lớn, còn Thánh Thuẫn đã chuyển
hóa thành thứ vũ khí chết người, thân là một Thánh Vật, nó có nhiều loại chức
năng là chuyện quá đỗi bình thường.

‘’Mất đi một năm tuổi thọ à?’’ Thanh Vũ nhắm đôi mắt lại một lúc rồi mới mở
ra, sự kiên định đang đóng chặt vào đôi mắt ấy.

‘’Một năm tuổi thọ, cứu sống được mọi người đây, mình còn mong muốn gì hơn
nữa?’’ Thanh Vũ nở nụ cười, trong một ngày, hắn, một Giáo Hoàng lại bị cảm xúc
cá nhân chi phối và hành động vì lợi ích cá nhân, hoàn toàn quên mất tất cả
mọi người ở đây.

Giá như Thanh Vũ cẩn thận hơn, thì tất cả đã không bết bát như vậy rồi. Con
cóc sẽ không có cơ hội để tung một kỹ năng ảo giác lên mọi người.

‘’Đây là cái giá phải trả, chỉ khi nào mất đi, con người mới quý trọng, hi
vọng đây là một bài học đáng giá dành cho mình.’’ Thanh Vũ cầm chặt Thần
Quang, ngay lúc này, linh hồn hắn và Thần Quang đã dung hợp lại với nhau,
Thanh Vũ có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của Thần Quang, hắn có thể sử dụng
Thần Quang như một cánh tay vậy.

‘’Đã để ngươi đợi rồi!’’ Thanh Vũ nhìn con cóc và lạnh nhạt nói, để ra quyết
định sử dụng Thần Quang, Thanh Vũ mất khoảng bốn giây, con cóc vẫn đang giãy
dụa, nhưng nó không thể thoát khỏi vòng tròn pháp thuật được, đó là kỹ năng mà
Thanh Vũ đã dồn toàn bộ linh lực của hắn vào.

Đương nhiên, con cóc sẽ phá hủy được vòng tròn pháp thuật, nhưng mà nó chẳng
có thời gian để làm chuyện đó được.

“Cô oa!’’ Con cóc nhìn thấy con mồi nhỏ bé thất thần trong chốc lát, sau đó
con mồi nhỏ bé lại cầm một vật kỳ lạ, chỉ trong cái nhìn đầu tiên, con cóc đã
bị vật kỳ lạ kia làm lạnh sống lưng, một cảm giác khủng bố bao phủ linh hồn
của nó, đây là bản năng của loài sinh vật, vật kỳ lạ mà đẹp đến mê cóc kia rất
nguy hiểm

Thanh Vũ nghe được tiếng cóc kêu, đó là tiếng kêu ẩn chứa năng lực tiến hóa
của nó, một đòn tấn công mà nó đã dùng trong vô thức khi bị Thần Quang ảnh
hưởng.

‘’Thần Quang.’’ Thanh Vũ lẩm bẩm trong khi nâng Thần Quang lên ngang với vai
của hắn, Thanh Vũ hơi cuối đầu xuống, để cho mắt của hắn có thể nhìn thông qua
một cái kính ở trên của Thần Quang. Đó là đôi mắt của Thánh Hoàn, một thứ dùng
để quan sát.

Mắt của Thanh Vũ nhìn xuyên qua cái kính, hắn thấy được các số liệu kỳ lạ đang
được diễn đạt bằng các ký hiệu huyền ảo, chỉ cần Thanh Vũ vừa tập trung vào
các ký hiệu, hắn sẽ bị choáng đầu, thế là Thanh Vũ không quan sát các ký hiệu
nữa.

Cái kính này rất thần kỳ, Thanh Vũ nhìn xuyên qua đó và thấy được cảnh tượng,
tựa hồ thế giới sáng sủa hơn lúc trước rất nhiều, mỹ lệ đến nổi Thanh Vũ gần
như là trầm luân, cái tính hiếu kỳ của hắn lại không bị khống chế, Thanh Vũ
kích hoạt chức năng ‘nhìn xuyên tương lai’ của cái kính, và chỉ trong nháy
mắt, ngay khi chức năng này vừa bị kích hoạt, Thanh Vũ phải nhắm chặt đôi mắt,
vì mắt hắn đang chảy ra hai hàng máu tươi.

‘’Kích hoạt chức năng ‘nhìn xuyên tương lai’, vì tu vi của ký chủ không đủ,
cưỡng ép sử dụng chức năng đó, tuổi thọ của ký chủ bị trừ một năm, ký chủ
không đủ khả năng để sử dụng chức năng vì vậy chức năng đã bị đóng lại.’’ Âm
thanh băng lãnh của Hệ Thống chợt vang lên ở trong đầu của Thanh Vũ.

Thanh Vũ muốn chửi thể thật to, cái tính hiếu kỳ khi gặp cái lạ đã hại Thanh
Vũ, nói thật, hắn đang rất phiền não, tại sao hắn lại phạm nhiều sai lầm như
thế?

Có lẽ Thanh Vũ đã quên, hắn chỉ là một thanh niên còn chưa đến hai mươi tuổi
mà thôi, phạm nhiều sai lầm là chuyện đương nhiên, chẳng ai buồn lòng mà đi
trách những người trẻ tuổi khi họ phạm phải sai lầm cả.

‘’Được rồi, làm việc chính thôi, uy lực của Thần Quang sẽ mạnh đến như thế nào
đây? Thật là chờ mong.’’ Thanh Vũ lấy một tay nâng Thần Quang, một tay giữa
chặt nút kích hoạt, trong khi hắn đang ôm lấy Lilith vào trong ngực.

Ngay lúc Thanh Vũ đã nhắm vào con cóc ở đằng trước, hắn liền nói nhỏ:

‘’Kích hoạt!’’

Bỗng nhiên, Thần Quang bộc phát ra ánh sáng đủ loại màu sắc, chúng trộn lẫn
với nhau tạo thành một khung cảnh đẹp đẽ, mỹ lệ vô song. Tất cả ánh sáng tụ
hợp vào trước Thần Quang, bằng đôi mắt bình thường, Thanh Vũ có thể nhìn thấy,
ngoài ánh sáng có năng lượng khổng lồ kia, tựa hồ còn có một thứ khác, thứ đó
vô hình, nhưng lại tồn tại, Thanh Vũ chẳng nhìn thấy được, nhưng hắn có thể
cảm nhận được, mỗi khi thứ đó dung nhập vào Thần Quang, sức mạnh của Thần
Quang lại tăng lên.

‘’Ký chủ kích hoạt Thần Quang, sử dụng Quang pháp tắc, một trong chín trụ cột
của Vũ Trụ, đòn tấn công này có thể xóa bỏ bất cứ thứ gì ở cảnh giới Tứ Dương
sơ kỳ trở xuống, tuổi thọ của ký chủ bị trừ một năm.’’ Âm thanh của Hệ Thống
lại vang ra, Thanh Vũ không kịp nghe hết, thì đã bị Thần Quang cuốn hút.

Với sự quan sát bằng tất cả giác quan, kể cả đôi mắt bị thương, Thanh Vũ muốn
chiêm ngưỡng đòn đánh mà hắn đã bỏ ra một năm tuổi thọ để đổi lấy.

Rốt cuộc, Thần Quang tích lũy đủ năng lượng và pháp tắc, một luồng ánh sáng
bảy màu, trong đó có màu trắng bạc là nổi bật nhất, luồng ánh sáng bắn ra từ
Thần Quang, thẳng đến con cóc với tốc độ kinh hồn, không gian bị tốc độ này bẻ
cong, chứng tỏ đòn tấn công này đã vượt qua tốc độ ánh sáng.

Con cóc bị thứ nguy hiểm tập trung, khiến nó dùng toàn bộ sức mạnh để thoát
khỏi khu vực khủng bố này, vì vậy, nó chẳng cần để ý thứ gì khác, nó đơn thuần
muốn chạy trốn khỏi đây mà thôi.

Thân thể không lồ giãy dụa liên tục, vòng tròn ma thuật bắt đầu vỡ vụn, các ký
hiệu bị đánh bật ra sau đó tan vỡ vào hư vô, cuối cùng thì nó đã thoát khỏi
vòng tròn ma thuật, thân thể khổng lồ nhảy lên không trung, tránh khỏi nơi
này.

Bỗng nhiên, con cóc cảm nhận được tim của nó tựa hồ đã ngừng đập, chỉ trong
một khoảng khắc, nó mơ màng nhìn thấy được một luồng ánh sáng chớp lên rồi
biến mất, cơ thể khổng lồ của con cóc rơi xuống đất và làm phát ra âm thanh
nặng nề.

Ánh sáng bảy màu từ từ biến mất, Thần Quang lập lòe quang mang đang ở trên tay
của Thanh Vũ, cả vùng trời này lâm vào sự yên tĩnh, không còn một tiếng động
nào.

Thanh Vũ bị cường độ ánh sáng chiếu đến, khiến hắn phải nhắm mắt lại khi Thần
Quang bắn ra, lúc này, hắn mới mắt và nhìn về đằng xa để nhìn thấy kết quả.


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #184