Người đăng: thanhsontv2009
Hàng trăm Venger khát máu lao đến với tốc độ cao, bởi vì chúng là loài sinh
vật không có tinh thần, hay nói đúng hơn là tinh thần của bọn chúng cực kỳ yếu
đuối, cho nên con cóc có thể điều khiển bọn chúng một cách dễ dàng, tạo ra một
ảo giác làm cho bọn chúng tấn công Thanh Vũ.
“Gào!!
Bọn Venger chạy tới gần Thanh Vũ, nhìn thấy hắn đang lơ lửng ở trên không ngay
tại độ cao mà chúng không thể với tới, cho nên bọn chúng đã nhảy lên, hòng tấn
công Thanh Vũ.
Khuôn mặt dữ tợn, thân thể quái lạ như các loài sinh vật đang kết hợp với
nhau, ẩn sâu trong đó là một sức mạnh phi thường, bọn Venger làm sao biết được
cách điều khiển sức mạnh của chúng để làm sao cho cơ thể không bị tổn thương?
Con người có thể hoạt động nhờ vào tín hiệu cảnh báo của bộ não, làm cho con
người không thể sử dụng ra toàn bộ sức mạnh của họ tránh cho sức mạnh đó mất
kiểm soát và làm cho thân thể họ bị thương.
Nhưng Venger không thể nào có một bộ não như thế được, chúng dùng toàn bộ sức
mạnh của bắp chân lực lưỡng để nhảy lên không trung, chúng chẳng hể suy tính
đến việc sử dụng sức mạnh quá nhiều sẽ làm chúng đau đớn và bị thương, lúc
này, trong mắt chúng chỉ có một thân ảnh, đó là Thanh Vũ.
Con mồi béo bở đang ở trước mắt, làm sao chúng có thể chú ý đến thứ khác được
cơ chứ?
Răng rắc!
Âm thanh của tiếng nứt vỡ vang ra, Thanh Vũ nghe được âm thanh này, có rất
nhiều tiếng động như vậy cùng vang lên, Thanh Vũ liền biết được, chân của bọn
Venger đã gãy làm đôi vì sử dụng nhiều sức mạnh để cố gắng lao đến độ cao này
và tấn công Thanh Vũ.
“Thật đáng thương, các ngươi cũng đã từng là một con người, có vui, có buồn,
có hạnh phúc của riêng mình, hôm nay lại trở thành thứ quái vật, trở thành
công cụ cho kẻ khác.” Thanh Vũ không sợ gì bọn Venger, sức mạnh của chúng chỉ
ở khoảng Nhị Dương sơ kỳ, cho dù bọn chúng có nhảy lên tới đây và tấn công
hắn, thì hắn vẫn không bị thương gì.
Ngược lại, Thanh Vũ lại cảm thấy phiền não, Venger này cũng đã từng là con
người, những con người giống như Thanh Vũ, có ước mơ, có hoài bão, có thứ cần
bảo vệ, và họ cũng có nụ cười của riêng mình.
Nhưng họ lại không may mắn như Thanh Vũ.
‘’Nếu như các ngươi có còn một chút ý thức, ta tin chắc rằng, các ngươi sẽ
không muốn mình trở thành một sinh vật như thế này.’’ Thanh Vũ nói khẽ trong
khi tay của hắn đang vung lên không trung, những kí hiệu huyền ảo bay múa ở
xung quanh Thanh Vũ, sau đó ngưng tụ thành một vòng tròn ma thuật.
Vòng tròn ma thuật chỉ về phía các Venger đang nhảy lên, bọn chúng đã gần chạm
đến Thanh Vũ rồi. Nhìn thấy khuôn mặt Venger, Thanh Vũ chỉ có thể thở dài,
hiện thực quá tàn khốc, trong đám Venger lao đến đây, có Venger còn ở độ tuổi
rất trẻ, theo như hình dạng, đó là một bé gái tám chín tuổi, khuôn mặt non nớt
đã trở thành khuôn mặt có đầy gai nhọn dữ tợn, thân thể không còn như hình
dạng của con người.
“Để ta giúp các ngươi một đoạn đường đi. Hi vọng, ở kiếp sau, các ngươi sẽ trở
thành một người tốt và có cuộc sống hạnh phúc, không buồn không lo.’’ Thanh Vũ
lẩm bẩm.
Vòng tròn ma thuật xoay tròn ở tốc độ cao, sau đó nó phát ra ánh sáng màu
vàng.
Bọn Venger xông tới, không thèm để ý đến cái thứ chói lóa đó, bọn chúng chỉ
muốn tiêu diệt Thanh Vũ và ăn thịt hắn. Một con mồi ngon chứa đầy năng lượng
tiến hóa, thứ mà bọn chúng cực kỳ khát khao.
Cứ thế bọn Venger lao lên, cái chờ đợi bọn chúng ở phía trên không là những
cây cọc màu vàng sắc nhọn, các cây cọc bắn ra từ vòng tròn pháp thuật, sau đó
đâm xuyên thân thể của bọn Venger, có Venger còn bị cây cọc đâm vào đầu rồi
chết đi.
Hàng trăm Venger bị đòn pháp thuật này đánh rớt xuống mặt đất, bởi vì bọn
chúng rơi từ trên cao, thân thể của chúng va chạm và mặt đất cứng rắn rồi trở
thành một đống thịt vụn, chết không thể chết lại.
‘’Lên đường bình an.’’ Thanh Vũ nhìn vào bên dưới, ở trên những cái xác của
Venger, các điểm ánh sáng nhỏ đang bay lên, các mảnh vỡ của linh hồn, không
phải là một linh hồn trọn vẹn, quá trình tiến hóa thất bại khiến linh hồn của
họ bị chôn vùi, để lại các mảnh vỡ không có ý chí, nhưng Thanh Vũ lại cảm nhận
được tín hiệu mà các mảnh vỡ đang truyền đến hắn.
“Cảm ơn.’’ Chỉ đơn giản là hai chữ, nhưng đó là tất cả sự biết đơn của họ đối
với Thanh Vũ, vì đã giải thoát cho họ khỏi hình dạng xấu xí này, nếu không có
Thanh Vũ, nói không chừng, một ngày không xa, chính họ sẽ ra tay giết đi người
thân yêu nhất của họ.
Mảnh vỡ nhỏ bé đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt lao lên không trung rồi tan biến.
Thanh Vũ không biết bọn họ đang đi đâu và họ có thể đến được đích khi ở tình
trạng tồi tệ như vậy không, Thanh Vũ chỉ có thể cầu nguyện cho họ.
Trong khoảng khắc mà Thanh Vũ chú ý đến hàng trăm Venger, con cóc đã vào trạng
thái tấn công liền nắm bắt cơ hội này, chắc chắn ở thời khắc này, Thanh Vũ
không có sự phòng bị.
‘’Cô oa.’’ Con cóc mở ra cái miệng khổng lồ, sau đó phóng cái lưỡi đi với tốc
độ cao, sức mạnh của đòn đánh này vượt xa tất cả những đòn tất công ở lúc
trước, nhưng tốc độ lại giảm đi nhiều, bởi vì con cóc không có độ chính xác
cao nếu như dùng đòn tấn công mạnh mẽ cộng thêm tốc độ nhanh, nó sợ rằng, nó
sẽ hụt mất.
‘’Chờ ngươi đã lâu.’’ Thanh Vũ đang nhìn các mảnh vỡ linh hồn biến mất, bất
chợt, đôi mắt hắn tập trung vào con cóc ngay lúc nó đang tấn công, tựa hồ
Thanh Vũ đã biết trước hành động này của nó.
‘’Quả thật, đối phó với loài sinh vật như ngươi rất dễ so với đấu với những
con người.’’ Thanh Vũ lạnh nhạt nói, tay hắn phất một cái.
Cái lưỡi vừa rời khỏi miệng của con cóc bỗng nhiên lại đứng im, trong đầu con
cóc đã tính toán, đáng lẽ ra cái lưỡi này phải xuyên thấu thân thể của Thanh
Vũ trong lúc hắn lơ là, tại sao lại đứng im rồi.
‘’Cô oa!’’ Một tiếng thét thê thảm vang lên và vọng ra khắp vùng trời, đó là
tiếng kêu của con cóc.
Không biết từ bao giờ, trên mặt đất, chỗ con cóc đang đứng, có một cái vòng
tròn pháp thuật đang xoay tròn và tỏa ra ánh sáng có hai màu, đó là màu vàng
chói mắt và cứng rắn, màu đỏ hồng rực rỡ như ngọn lửa đang cháy.
Vòng tròn pháp thuật được kết hợp từ hai nguyên tố là Kim và Hỏa đang ở vị trí
trước miệng của con cóc, có một vật hình trụ đang đâm lên từ trung tâm của
vòng tròn pháp thuật, đó là một cây cọc nhọn hoắc, với màu vàng pha lẫn một
chút màu đỏ, cây cọc đang phát ra nhiệt độ cao, và đâm xuyên cái lưỡi ở trên
của nó.
Vì thế, cái lưỡi của con cóc bị chặn đứng lại, không thể động đậy, con cóc cảm
nhận được sự đau đớn tột cùng và nóng bỏng như cái lưỡi của nó đang bị thiêu
đốt, khiến con cóc giãy dụa mãnh liệt, muốn tránh khỏi cái cọc nóng bỏng,
nhưng càng giãy dụa, nó càng đau đớn hơn nữa.
‘’Trong một trận chiến, ngươi rất ít khi di chuyển trừ lúc bị tấn công, cho
nên đó là điểm yếu của ngươi.’’ Thanh Vũ nhìn con cóc và nói, hắn không biết
nó có hiểu ngôn ngữ phức tạp của con người không, nhưng Thanh Vũ đã coi là một
đối thủ ở trong trận chiến đúng nghĩa đầu tiên của hắn, cho nên hắn phải giải
thích cho nó biết được điểm yếu, và sau đó đưa nó lên đường.
‘’Thật đáng tiếc, nếu có thời gian, ta sẽ cùng ngươi chiến một trận, nhưng mà,
lúc này, ta đang mang trên mình niềm hi vọng của tất cả mọi người, vì thế,
ngươi cần phải chết đi.’’ Thanh Vũ vừa nói xong thì Thánh Dực, Thánh Hoàn và
Thánh Thuẫn đồng thời phát ra ánh sáng màu hoàng kim, làm cho một vùng trời bị
màu sắc mỹ lệ này nhấn chìm.
Thanh Vũ đang ở trung tâm của vùng trời hoàng kim, càng làm cho hắn nổi bật
hơn, như một chiến thần bước ra từ thiên đường và giáng xuống kẻ thù một đòn
tấn công hủy diệt. Thánh Dực, Thánh Hoàn và Thánh Thuẫn biến mất, không thấy
đâu nữa.
Thanh Vũ có sắc mặt trắng bệch vì đã sử dụng tất cả linh lực để dồn vào vòng
tròn ma thuật khóa chặt lưỡi của con cóc, không có Thánh Hoàn cung cấp linh
lực, hắn đã mất đi năng lực chiến đấu, nhưng tại thời khắc này, hai mắt của
Thanh Vũ rất sáng, như hai viên mặt trời đang phát ra quang mang vậy.
‘’Ngươi là kẻ đầu tiên được chiêm ngưỡng hình dạng thật sự của Thánh Vật.’’
Mặc dù không gian toàn mà màu hoàng kim, nhưng Thanh Vũ vẫn nổi bật, bởi vì,
trên tay hắn đang cầm một thứ vũ khí kỳ lạ, một cái nòng dài, trên đó là những
ký hiệu thâm ảo, chúng kết nối với nhau một cách hoàn mỹ, bên trên là một cái
kính hình tròn đẹp đẽ, và cuối cùng nhất, là phần dùng để kích hoạt được trang
tri bằng các Thánh Vũ kinh diễm.
Một vũ khí được tạo nên nhờ sự kết hợp của ba Thánh Vật.
‘’Thần Quang!’’