Là Khó Khăn, Cũng Là Thứ Giúp Con Người Trưởng Thành!


Người đăng: thanhsontv2009

Caaaa!!

Âm thanh ma sát chói tai vang lên liên tục, bề mặt va chạm giữa cái thuẫn
hoàng kim và đầu lưỡi của con cóc bắn ra những tia lửa màu đỏ, không thể nghi
ngờ gì về độ cứng rắn của cái đầu lưỡi này, nó có thể trực tiếp chống lại cái
thuẫn hoàng kim mà không bị nứt nẻ hay vỡ vụn. Nếu là một kim loại bình thường
thì đã bị phản lực tổn thương và trở thành phế liệu rồi.

Con cóc sử dụng lực truyền vào cái lưỡi của nó để xuyên phá cái thuẫn hoàng
kim, sau đó là đâm xuyên thân thể của Thanh Vũ, nó trừng lên hai mắt, các chân
của nó lấy lực từ mặt đất làm cho phần mặt đất ở bên dưới nó bị đè nén và nứt
nẻ.

Thanh Vũ ngưng trọng, lực lượng truyền từ cái thuẫn đến thân thể của hắn làm
cho hắn cảm nhận được áp lực và gánh nặng trầm trọng, con cóc đang dồn thêm
lực, Thanh Vũ cùng cái thuẫn hoàng kim bị đẩy lùi về sau.

Một bước!

Hai bước!

Ba bước!!

Cho dù cái Thánh Thuẫn này có thể triệt tiêu bốn mươi phần trăm lực tác động
vào, nhưng Thanh Vũ phải chịu phần lực còn lại, linh lực sôi trào ở trong cơ
thể hắn để cung cấp cho cái thuẫn chống lại đầu lưỡi sắc nhọn.

Không phải năng lực hoạt động của Thanh Vũ bị hạn chế khi phân chia một phần
chú ý vào Lilith, để giữ cô không bị thương tổn hay chấn động lúc Thanh Vũ
chiến đấu. Mà Thanh Vũ cần hấp dẫn sự chú ý của con cóc, để nó triệt để tập
trung vào Thanh Vũ.

Nếu không, Thanh Vũ có thể bay lên cao, tuốt ở trên không trung và sử dụng
pháp thuật để mài chết con cóc khổng lồ, nó sẽ không có cách nào để tổn thương
đến hắn, và chắc chắn nó sẽ chuyển sự chú ý đến những người ở bên dưới, những
con mồi không có năng lực hoạt động.

Trận chiến của Thanh Vũ và con cóc sẽ rất ác liệt, vì vậy, hắn không muốn tổn
thương đến những con người khi hắn chiến đấu với con cóc, lúc này, họ không có
phòng vệ gì, chỉ cần một dư chấn từ hắn hoặc con cóc khổng lồ đủ để xóa đi
sinh mệnh của họ rồi.

Trong khi Thanh Vũ bị đẩy lùi, hắn chậm rãi chuyển hướng đi về phía bên ngoài,
tránh khỏi bức tường thành có nhiều người hôn mê đang ở trên đó. Thanh Vũ từ
từ di chuyển, từng chút một, làm cho con cóc phải chuyển đầu lưỡi để bắt kịp
Thanh Vũ.

“Đến đây nào!” Thanh Vũ cười nói.

Ca!!

Tiếng ma sát chói tai vang lên không ngừng, cuối cùng thì Thanh Vũ đã rời khỏi
Thập Linh Hỏa thành, hắn đang đứng ở trên không của một cánh đồng màu đen, các
cây lương thực này bị đốt cháy bởi ngọn lửa từ Thập Linh Hỏa thành, nhờ đó là
Thập Linh Hỏa thành mới tránh khỏi tai kiếp thú triều.

Bây giờ, Thanh Vũ chọn khu vực này làm nơi giao chiến với con cóc. Vì con cóc
tập trung vào Thanh Vũ, cái đầu lưỡi của nó bị uốn cong như một cái móc câu
cá, cho nên nó không thể dồn lực một cách tự nhiên để tấn công Thanh Vũ được.

Nhìn thấy con mồi đang rời xa khu vực tấn công của nó như là con mồi sẽ phải
chạy trốn, con cóc trừng lên đôi mắt, chân của nó khẽ động, thân thể khổng lồ
bay lên cao rồi đáp xuống cánh đồng đen, đối diện với Thanh Vũ.

Cái lưỡi bị nó thu vào trong miệng, toàn bộ chân của nó đều đặt lên mặt đất,
một tư thế tấn công mà nó rất thích, tư thế này cho phép nó sử dụng gần một
trăm phần trăm lực lượng, nó muốn tiêu diệt con mồi phiền phức này bằng cách
đó.

“Nơi đây là vị trí thích hợp cho trận chiến giữa ta và ngươi.” Thanh Vũ nhìn
con cóc đang muốn tấn công rồi nói.

Thanh Vũ có tâm trạng nhẹ nhỏm, bây giờ hắn sẽ chiến đấu với con cóc mà không
cần phải lo lắng về an nguy của những người khác nữa, còn việc Thanh Vũ vẫn
mang theo Lilith vì không muốn cô ấy bị đòn tấn công bằng năng lực tiến hóa
của con cóc tác động đến, Lilith ở trạng thái suy nhược chẳng thể nào sống sót
nổi nếu chịu thêm một đòn tấn công kỳ lạ đó.

Vì vậy, Thanh Vũ đành mang theo Lilith để chiến đấu, và đỡ lấy đòn tấn công
bằng năng lực tiến hóa kia.

“Đến đây đi, để xem ngươi có thực lực như thế nào!” Thanh Vũ nhẹ giọng nói.

Gánh nặng từ Thánh Dực làm cho phần lưng của Thanh Vũ bị thương, cho nên hắn
không thể sử dụng Thánh Dực để tăng tốc độ nữa, Thanh Vũ bị ép buộc phải chống
lại sức mạnh từ con cóc mà không tránh né, dẫu thế, Thanh Vũ rất có tự tin,
bởi vì Thánh Dực còn một năng lực nữa.

Đôi mắt màu xanh lục nguy hiểm của con cóc tập trung vào Thanh Vũ, trong mắt
nó đây là con mồi đang phản nghịch lại nó, cho nên nó rất giận dữ và muốn
nghiền nát con mồi bằng sức mạnh áp đảo.

Bất chợt, con cóc há miệng ra, trong nháy mắt, một vật thể màu đỏ hồng bắn về
phía Thanh Vũ như một ngọn giáo được phóng ra hết sức, tốc độ cực kỳ nhanh như
tia chớp, sức mạnh của đòn tấn công này hơn nhiều so với lần trước.

“Tăng lực chiến gấp năm lần!” Thanh Vũ lạnh giọng nói, Thánh Dức phát ra ánh
sáng màu hoàng kim, ánh sáng này tuông ra và bao phủ thân thể của Thanh Vũ,
chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, khí tức của Thanh Vũ tăng lên.

“Hừ!” Thanh Vũ bắt kịp tốc độ của đòn tấn công từ con cóc, một tay hắn cầm lấy
Thánh Thuẫn và đập về phía trước bằng tất cả sức mạnh, huyết quản chằn chịt
xuất hiện ở trên tay Thanh Vũ.

Keng!!

Thánh Thuẫn và ngọn giáo va chạm vào nhau, hai vật thể đều cứng rắn làm phát
ra âm thanh lớn.

Trong ánh mắt nghi hoặc của con cóc, con mồi quá bé nhỏ so với cái thân thể
khổng lồ to đến mười lăm mét lại chặn được vũ khí chết chóc của nó, mà còn để
con cóc khó hiểu hơn là cái đầu lưỡi nó lại bị lực phản chấn và bật ra.

“Gruuu!!” Con cóc phát ra âm thanh đau đớn, cái lưỡi nó bị lực phản chấn mạnh
mẽ từ Thánh Thuẫn làm cho bị thương, có một vết nứt xuất hiện ở trên đó, máu
tươi chảy xuống, nó có thể cảm nhận được mùi vị máu tươi của chính nó.

“Ngươi chỉ có sức mạnh như thế này thôi sao?” Thanh Vũ bình tĩnh nói, Thánh
Thuẫn được tạo nên từ Quang Minh Thánh Thạch, một loại vật liệu quý giá và
cứng rắn, Thanh Vũ không biết được nó cứng đến mức nào, dẫu thế, Thanh Vũ tự
tin, vũ khí của con cóc sẽ mềm hơn Thánh Thuẫn là cái chắc.

Kèm theo sức mạnh của Thanh Vũ, việc đánh bật con cóc nằm trong dự đoán của
hắn.

Nghe được âm thanh bình tĩnh của con mồi khiến cho con cóc khổng lồ khó chịu,
nhất là con mồi luôn đứng ở trên không, cao hơn cả cái đầu kiêu ngạo của nó
làm cho nó không thể nào chấp nhận được.

“Cô oa!” Một tiếng cóc kêu có âm thanh du dương vang ra.

Ngay tức khắc, một luồng sóng vô hình ấp từ con cóc phát ra ập đến Thanh Vũ.
Thanh Vũ có thể nhìn thấy luồng sóng vô hình này bằng cách sử dụng linh lực
vào đôi mắt, lúc trước bị năng lực này ảnh hưởng và rơi vào ảo cảnh là do
Thanh Vũ chưa có đề phòng, nhưng bây giờ, Thanh Vũ sao có thể lập lại việc đó
một lần nữa?

Như vậy chẳng khác nào phản bội lại niềm tin mà Lilith và mọi người đang đặt
lên vai của hắn. Áp lực từ việc mang theo sinh mạng của hàng chục ngàn người ở
trên vai rất lớn, Thanh Vũ cảm nhận rõ nhất ở trong thời khắc này, chỉ một
chút sai lầm, tất cả sẽ kết thúc.

Nhưng đó chính là một nguồn động lực để Thanh Vũ trưởng thành, một nền móng
giúp hắn phát triển, trở nên chính chắn hơn.

Con người cần phải trải qua sóng gió để trưởng thành, tu sĩ trải qua sự tàn
khóc để đạt được sức mạnh, con người ở Hành Tinh Gaia cần vượt qua khó khăn để
giành lại quê hương.

Mà Thanh Vũ, cần trải qua tất cả những thứ đó, hắn là một Giáo Hoàng, một
người lãnh đạo của Quang Minh Giáo Đình, hắn cần phải hoàn thiện chính mình
thông qua tất cả khó khăn mà hắn gặp phải, trước mặt hắn là khó khăn từ Hành
Tinh Gaia với cơn bão năng lượng tiến hóa khủng bố.

“Năng lực của ngươi không có tác dụng gì đối với ta đâu.” Thanh Vũ lạnh nhạt
nhìn con cóc và nói, trong khi đó, một vòng ánh sáng kỳ lạ xuất hiện ở xung
quanh của Thanh Vũ, đó là một năng lực của Thánh Thuẫn.

Cóc có ánh mắt kiêu ngạo vì nó đã sử dụng năng lực mạnh mẽ nhất, nó tin tưởng
con mồi sẽ bị ảnh hưởng và sau đó nó tiêu diệt con mồi bằng vũ khí chết chóc,
một kết cục mà nó đã thực hiện nhiều lần, không phải vừa mới này con mồi đáng
ghét này đã bị năng lực của nó làm ngây dại hay sao?

Âm thanh du dương mang theo luồng sóng vô hình ập tới và đụng vào vòng phòng
vệ, chỉ thấy các gợn sóng xuất hiện ở trên vòng phòng vệ và triệt tiêu đi năng
lực tiến hóa của con cóc.

“Cô oa!” Con cóc kêu lên một tiếng kinh ngạc, mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra?


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #179