Người đăng: thanhsontv2009
Lilith lao lên bầu trời, dùng linh lực nâng đỡ thân thể của cô và bắt đầu bay
về phía Thanh Vũ, chỉ trong khoảng vài giây ngắn ngủi, tốc độ của Lilith được
gia tốc ở mức cao nhất, trong khi đó, Lilith đã tấn công con cóc khổng lồ bằng
năng lực tiến hóa.
Thực hiện một loạt hành động ở áp lực như thế này là một gánh nặng lớn đối với
cô, nhưng cô đã hoàn thành nó thật xuất sắc, không có một tỳ vết nào có thể
chê được.
“Lợi dụng các cảm xúc ẩn sâu trong sinh vật, vạch ra một kế hoạch để giải cứu
Giáo Hoàng khỏi ảo giác của con cóc, tất cả đã thành công triệt để.” Lilith
nhìn thấy Thanh Vũ ở đằng trước của cô, đến được tới đây, cô mới thở phào nhẹ
nhỏm và nở một nụ cười tươi như hoa,
Lúc này, con cóc chỉ mới vừa lấy lại thăng bằng và đang nuốt chửng con Venger
to xác, Lilith chỉ liếc nhìn cảnh đó trong nháy mắt, cô đã đến gần Thanh Vũ.
Ngọn gió lạnh thổi đến từ bầu trời ở phía xa, mái tóc dài của Lilith bay theo
làn gió như một thác nước tuyệt mỹ, tạo thành một cảnh tượng có nét đặc trưng
riêng.
Với khuôn mặt có chút trắng xám, Lilith đưa bàn tay trắng noãn và đặt lên vai
của Thanh Vũ, kèm theo đó là một giọng nói dịu dàng như gió xuân:
“Và bây giờ thì… tỉnh lại đi.”
Mỗi sinh vật sống sẽ có một thứ bao quanh thân thể gọi là sinh mệnh từ trường,
nó không có hình dạng, không có thực thể, nó còn vô hình hơn cả không khí,
nhưng nó thật sự lại tồn tại ở xung quanh của mỗi sinh vật.
Nói đến tác dụng thì chắc chằn nó là thứ không đem lại bao nhiêu tác dụng cho
sinh vật, nói thẳng ra, sinh mệnh từ trường đang dựa vào sinh vật để tồn tại,
mật độ của nó có thể cao, có thể thấp, điều đó chủ yếu phụ thuộc vào cấp độ
của sinh vật.
Sinh vật mạnh sẽ có sinh mệnh từ trường mạnh, và ngược lại, sinh vật yếu sẽ có
sinh mệnh từ trường yếu.
Các dạng năng lực như của Lilith hoạt động dựa theo cơ chế thần bí, chúng như
một luồng sóng vô hình sẽ làm ảnh hưởng các sinh vật mỗi khi sinh vật bị chạm
phải, và có một việc đặc biệt là, sinh mệnh từ trường lại có thể ngăn cản
luồng sóng vô hình kia.
Đối với Lilith, sinh mệnh từ trường là một bức tường, một thiên địch của cô,
năng lực tiến hóa của cô phải xuyên thấu qua thứ đó thì mới có thể gây ảnh
hưởng đến sinh vật.
Và đương nhiên, sau khi bị dính hai đòn từ con cóc, Lilith đã bị thương không
nhẹ, sau đó cô tiếp tục sử dụng năng lực tiến hóa để tấn công con cóc, xuyên
thấu qua lớp sinh mệnh từ trường làm cho thân thể của cô phải chịu một gánh
nặng cực kỳ lớn.
Bàn tay của Lilith đặt lên vai của Thanh Vũ, đó không phải là một bàn tay bình
thường, đó là thứ mang trong mình sức mạnh của Lilith để đánh thức Thanh Vũ
khỏi ảo cảnh, bàn tay va chạm vào sinh mệnh từ trường, linh lực của Lilith bị
rút đi như đang xả một con đập khổng lồ, sắc mặt của cô càng ngày càng khó
coi.
Không chỉ như vậy, bàn tay nhỏ bé này tựa hồ còn mang theo một thứ gì đó, một
sức mạnh mà con người không thể nào hiểu nổi, một tồn tại mà con người chẳng
thể nào chạm tới, sức mạnh đó được gọi là sự tin tưởng.
“Hãy tỉnh lại đi, Giáo Hoàng, mọi người đang chờ anh đến cứu họ khỏi thứ sinh
vật ở đằng kia.” Đôi mắt của Lilith trĩu nặng, thân thể cô hơi run rẩy, cô cảm
nhận được rằng, cô không thể nào điều khiển được thân thể của cô nữa, cảm giác
lạnh lẽo từ từ tăng dần truyền đến từ đôi tay.
Cuối cùng thì, Lilith mất đi linh lực duy trì, thân thể của cô như một chiếc
lá nhỏ bé và rơi xuống từ trên không, đôi mắt của cô khẽ khép lại trong lúc
đó, cô nhìn thấy khoảng cách giữa cô và Thanh Vũ đang trở nên xa dần, tai của
Lilith nghe được tiếng vù vù của không khí ở kế bên, khoảng cách đó, thứ mà
ngày thường, Lilith chỉ cần bước ra một bước là đến, nhưng ở lúc này, nó giống
như một vùng đất vô tận mà cô không thể nào chạm tới được.
Bất chấp tất cả, một nụ cười vẫn xuất hiện ở trên khuôn mặt của Lilith, đó là
một nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, y hệt như một sự hạnh phúc khi con người
làm được một việc mà họ mong muốn.
“Tại sao mình lại hành động như vậy?”
‘’Ở đây, tất cả mọi người, mọi sinh vật đều xa lạ, sự sống chết của họ thì
liên quan gì đến mình?’’
‘’Mình thật là ngu ngốc khi tự làm cho bản thân tồi tệ như thế này.”
‘’Mình đã trở nên mềm yếu sao? Thật là…!’’
‘’Nhờ vào anh đó, Thanh Vũ.’’
Lời nói như tiếng thì thầm vang lên, Lilith dần mất đi nhận thức, tinh thần
của cô đau đớn, thân thể rã rời, nếu như không có gì xảy ra, chắc chắn rằng
Lilith sẽ phải chết khi rơi từ độ cao này.
“Lilith!!!” Bỗng nhiên, một tiếng gọi vọng vào tai của Lilith, âm thanh này
không khác gì một âm thanh được phát ra từ thiên đường và cứu rỗi lấy cô.
Bị thanh âm này làm cho tỉnh táo lại, Lilith khẽ mở đôi mắt ra, hình ảnh lu mờ
và rõ lại, bằng đôi mắt ánh lên sự khó hiểu pha lẫn chút ngạc nhiên, ngay sau
đó, cô nở một nụ cười rạng rỡ.
“Mau bắt lấy!” Thanh Vũ gấp gáp và hô lớn trong đưa tay về phía Lilith, tốc độ
rơi xuống của Lilith rất nhanh, nếu ở trạng thái bình thường, Thanh Vũ có thể
bắt được Lilith mà không tốn giọt mồ hôi nào, nhưng hắn chỉ vừa mới tỉnh lại
sau ảo giác kia, cưỡng ép phá tan năng lực tiến hóa của con cóc.
Trong đầu của Thanh Vũ như đang có hàng ngàn cây búa gỏ xuống, mắt hiện lên
vằn vền tia máu vì đau đớn, Thanh Vũ chẳng thể nào khống chế thân thể như lúc
thường được.
‘’Không cần phải…!’’ Lilith chỉ nhìn về Thanh Vũ, hắn nghe được một âm thanh
nỉ non và nụ cười rạng rỡ hòa lẫn cùng một cảm xúc… được giải thoát.
Đúng vậy, đôi mắt của Lilith ở lúc này rất kỳ lạ, khác hoàn toàn so với bình
thường, nhưng lại giống một cách chính xác vào thời khắc mà Thanh Vũ vừa gặp
cô.
Một đôi mắt biết nói.
Một đôi mắt hi vọng và tự giễu.
Một đôi mắt hoang mang cùng tự trách.
Đôi mắt kia, như đang nói rằng: ‘’Mình sẽ chuộc lại lỗi lầm sau khi cứu lấy
một người, cứ thế cho đến một ngày nào đó, mình không còn cảm thấy có lỗi nữa,
hoặc là chết đi.’’
Thanh Vũ không hiểu được đôi mắt kia đang muốn nói về vấn đề gì, chuộc lại lỗi
lầm thông qua các hành động như cứu một người xa lạ để rồi tự dấn thân vào
tình cảnh nguy hiểm?
Vì hành động đó, Thanh Vũ mới được cứu khỏi bầy Venger khát máu, và tin tưởng
vào Lilith, một niềm tin không có nguồn gốc, không có gì là bảo đảm, ấy vậy mà
hắn đã tin tưởng vào Lilith như thế này, để rồi đạt được kết quả mà Thanh Vũ
hài lòng.
Nhưng mà, vì hành động đó, Lilith lại đẩy cô vào tình cảnh nguy hiểm, Thanh Vũ
không biết Lilith đang muốn chuộc lại lỗi lầm như thế nào, hắn không hề đồng ý
với Lilith về điểm này.
Thanh Vũ cảm thấy tức giận! Hắn rất tức giận, cực kỳ tức giận, và vì thế cho
nên:
“Nắm lấy!” Thanh Vũ nói với giọng gần như là gào thét.
Bỏ mặc sự đau đớn từ thân thể và bộ não, tựa hồ Thanh Vũ được tiếp thêm sức
mạnh, tốc độ của hắn tăng lên, gần chạm lấy Lilith.
Chỉ một vài giây nữa thôi, Lilith sẽ rơi xuống đất, Thanh Vũ không thể cho
phép chuyện đó xảy ra được.
Ở sau lưng của Thanh Vũ, Thánh Dực phát ra ánh sáng chói lọi, sau đó Thanh Dực
vỗ nhẹ một cái, Thanh Vũ liền tiến đến gần Lilith, nhưng sử dụng sức mạnh
không được kiềm soát tại hoàn cảnh này làm cho Thanh Vũ bị tổn thưởng, vùng
lưng của cái áo choàng từ từ biến thành màu đỏ, lưng hắn bị áp lực này xé
rách.
Cảm giác đau đớn ấy không thể làm cho Thanh Vũ dừng lại, tay hắn vươn ra hết
cỡ, và bắt lấy được một bàn tay trắng noãn nhỏ bé, sau đó Thanh Vũ dùng sức để
triệt tiêu lực và giữ cho thân hình hắn cùng Lilith lơ lửng ở trên không.
Một tay của Thanh Vũ choàng qua lưng của Lilith và cuối cùng thì hắn cũng đã
cứu được Lilith. Thân thể của Lilith lạnh lẽo, cảm giác khiến Thanh Vũ nhận
ra, để hắn thoát khỏi ảo cảnh của con cóc, Lilith đã trải qua khó khăn đến như
thế nào.