Dị Biến! Âm Thanh Du Dương Kỳ Ảo.


Người đăng: thanhsontv2009

Chuyện này đột ngột xảy ra, Thanh Vũ không thể nào hiểu được làm sao Thập Linh
Hỏa thành lại có thể bị hủy hoại và những người ở trong đó cùng các Venger
đang tấn công lại chết sạch.

Thanh Vũ chỉ mới vừa chớp mắt một cái, sau đó nhìn lại khu vực ở bên dưới
thôi. Chắc chắn trong khoảng thời gian đó, không đủ để bất cứ thứ gì có thể
làm được như thế này, nhất là Thanh Vũ không cảm nhận được có gì đó bất thường
vừa xảy ra ở đây.

Thanh Vũ cố gắng bình tĩnh lại, chăm chú quan sát xung quanh, hắn muốn tìm ra
bất kỳ thứ gì không đúng, nhưng khung cảnh lại quá chân thật, Thanh Vũ chẳng
thể nào phân biệt được nữa.

Nhất là, qua làn da, Thanh Vũ cảm nhận được làn gió từ xa thổi đến mang cho
Thanh Vũ một cảm giác mát mẽ, mùi tanh nồng của máu tươi xực thẳng vào mũi của
hắn làm hắn phải chau mày lại.

Thanh Vũ sử dụng linh lực và ngưng tụ vào đôi mắt, con ngươi của Thanh Vũ phát
sáng lên, trở thành hai viên mặt trời lung linh rọi xuống mặt đất, đây là một
loại pháp thuật chuyên về mắt, nó có thể giúp Thanh Vũ phân biệt được nhiều
thứ và nhìn thấy nhiều vật mà mắt thường không thể thấy được.

“Oan hồn!” Thanh Vũ khẽ lẩm bẩm, trong mắt của hắn, ở bên dưới mặt đất có đầy
oan hồn mờ ảo, với khuôn mặt vặn vẹo và dự tợn, chúng liên tục gầm thét, nhưng
lại không có một âm thanh nào phát ra cả, chúng không phải đang kêu rên, mà
chúng muốn thể hiện sự giận dữ cùng với không cảm lòng về những chuyện mà khi
sống oan hồn chưa làm được.

Với Quang Minh Thánh Điển, Thanh Vũ cảm nhận được những cảm xúc tiêu cực đó
rất dễ dàng, oán niệm hội tụ thành một điểm, xông thẳng vào tâm linh của hắn,
cảm nhận được các cảm xúc này, Thanh Vũ rất khó chịu, nó như muốn làm Thanh Vũ
phát điên lên.

Nói thật, Thanh Vũ rất phiền não, tại sao Quang Minh Thánh Điển lại có năng
lực kỳ quái này? Tự nhiên lại cảm nhận được oán niệm ở trong thiên địa, cái
này không phải đang muốn tự mình làm khó mình hay sao?

Từ trước đến giờ, Thanh Vũ đã cảm nhận được nhiều, cho nên hắn đã có khả năng
miễn dịch với cảm xúc tiêu cực, tựa hồ tâm linh của hắn càng ngày càng kiên
định và vững chắc cùng mạnh mẽ hơn.

Đây cũng coi là một loại lịch luyện để rèn luyện ý chí! Ngay cả cảm xúc tiêu
cực còn không chống lại, nói gì đến muốn cứu giúp chúng sinh khỏi biển lửa của
địa ngục trần gian? Nói gì đến chống lại những tham lam, dục vọng đang ngày
càng lớn dần khi trải nghiệm thế gian đầy dụ hoặc này?

Nếu không kháng cự được, thì không có tư cách để làm chuyện tiếp theo, lạc mất
lý trí, mất hết niềm tin, tâm linh yếu đuối, tất cả những thứ đó cần phải bị
loại trừ!

Từng bước, đi về phía trước, vượt qua chông gai, lòng kiên định tiến về mục
tiêu cuối cùng!

Nghĩ đến đây, Thanh Vũ mới ngộ ra được, thì ra đây chính là mục đích của Quang
Minh Thánh Điển, giúp cho thành viên của Quang Minh Giáo Đình trở nên mạnh mẽ,
rèn luyện ý chí và tinh thần, kháng cự những thứ cám dỗ, chỉ khi nào làm được,
bọn họ mới có tư cách nhúng tay vào chuyện cứu rỗi sinh linh.

“Đây không phải là sự thật!” Thanh Vũ trầm giọng nói.

“Có lẽ là một năng lực nào đó kéo tinh thần của ta vào ảo ảnh.”

“Nếu như vậy thì, cần có một người đánh thức ta khỏi ảo ảnh này. Và đó chỉ có
thể là cô ấy.” Thanh Vũ suy nghĩ một chút rồi nói.

Một năng lực tiến hóa làm cho Thanh Vũ rơi vào ảo ảnh, không phải thân thể, mà
là tinh thần, vì vậy, ở trong thế giới này, Thanh Vũ cảm thấy nó rất chân
thật, bởi vì đây chỉ là tinh thần của Thanh Vũ mà thôi, chắc hẳn thân thể của
hắn còn đang lơ lững giữa bầu trời.

“Nếu đã có thể làm cho ta rơi vào đây một cách vô thức, xem ra kẻ sở hữu năng
lực này rất mạnh, không biết phạm vi ảnh hưởng của nó có rộng lớn hay không?”

“Hi vọng là mọi người vẫn bình an.” Thanh Vũ thở dài một hơi, thả lỏng viên đá
ở trong lòng ra, lúc này, Thanh Vũ đã chắc rằng, cảnh tượng ở trước mắt hắn
chỉ là giả mà thôi, cho nên hắn không cần phải bị nó ảnh hưởng nữa.

Ngược lại, Thanh Vũ rất lo lắng, một kẻ địch núp sau lưng và tấn công hắn bằng
năng lực này, nếu như năng lực này mạnh mẽ, ảnh hưởng đến toàn bộ người ở Thập
Linh Hỏa thành thì sao? Ngay cả Thanh Vũ cũng bị kéo vào, thì mọi người ở bên
dưới làm sao có thể kháng lại năng lực này?

Thân thể họ sẽ dừng lại động tác, đứng như một bức tượng và bọn Venger rất sẵn
lòng mở ra một buổi tiệc thịnh soạn mà con mồi không hề chống cự nữa.

Giờ phút này, lo lắng là vô ích, Thanh Vũ tin rằng, có một người sẽ không bị
ảnh hưởng bởi những năng lực loại này, và hắn đang chờ người đó đánh thức hắn
khỏi đây.

Trên bức tường thành hùng vĩ cao lớn, bầy Venger khát máu tấn công, chiến đấu
với Quân Đoàn Gaia cùng với những người sống sót, tiếng kêu la không ngừng
vang ra.

Mọi người tập hợp lại thành một hàng phòng ngự, lấy các thành viên của Quân
Đoàn Gaia là trung tâm, vừa phòng thủ vừa phản kích, làm cho Venger không thể
xuyên phá được để tấn công vào trong thành trì.

Máu tươi chảy lênh láng ở trên tường thành, tiếng thở nặng nề vì mệt mỏi,
khuôn mặt kiên nghị hay điên cuồng, cùng với hi vọng, đủ loại biểu tình của
mọi người có thể hiện ra đều có thể nhìn thấy ở đây.

Trận chiến này quá ác liệt, bọn Venger tấn công không ngừng, chết một lại tiến
lên thêm hai, đối mặt với các đợt tấn công, mọi người đành phải chiến đấu với
nhịp điệu cao, bất kỳ người nào bị thương hay mệt mỏi đều phải lùi về phía sau
để nghỉ ngơi, khi có lại sức thì tiếp tục thay thế người khác, chiến đấu với
Venger.

Những ai không thể chiến đấu được nữa sẽ được đưa xuống tường thành vào trại y
tế và được điều trị vết thương miễn phí.

Nhưng mà, cũng có một vài trường hợp ngoại lệ, một số người không kịp rút lui
và bị Venger giết chết, xác của họ bị chúng kéo đi để chia sẻ, trở thành thức
ăn cho Venger, thỏa mãn cơn đói của bọn chúng.

Ba thân ảnh khổng lồ đang chịu áp lực lớn nhất, và cũng là cỗ máy giết chóc
Venger nhiều nhất, xung quanh ba người khổng lồ đã có một chồng xác của
Venger, chất cao đến mấy mét, thân thể nát nhừ không có hình dạng.

Lúc này, hình dạng của bọn chúng đã thay đổi nhiều, không còn giống như loài
người nữa, mà y hết một đống giống loài trộn lẫn vào nhau, vì vậy, mọi người
không bị khó chịu khi nhìn thấy nhiều xác của Venger như thế.

Lilith và Linda bước đi trên tường thành như đang đi dạo ở một công viên giải
trí nào đó, với đôi chân mảnh mai và thon gọn, Lilith trở thành tâm điểm của
mọi người.

Và Venger cũng không ngoại lệ.

Một con Venger gào thét, nó vừa leo lên đây, nhìn thấy hai nhân loại đang bước
đi, nó hưng phấn nhảy lên, xông thẳng vào Lilith.

Khi nó vừa bay lên vào, đột nhiên, trong mắt nó nhìn thấy một cây thương màu
bạc đâm tới, xuyên thủng cái đầu của nó, sau đó, bóng đêm hàng lâm, nó mất đi
nhận thức.

Trước bao ánh mắt kỳ dị, đầu của con Venger đó nổ tung, viên tinh thể tiến hóa
bay lên và rơi vào tay của Lilith, nhưng mà Lilith không hề chỉ nó, dù chỉ một
lần, nó chẳng khác nào một viên đá bên đường không đáng được chú ý.

Cảnh tượng này xảy ra liên tục, những nơi Lilith đi qua, bọn Venger đều chết
sạch, không một lý do gì, đột nhiên đầu của chúng nổ tung và chết đi, cảnh
tượng kỳ lạ này cực kỳ thu hút ánh mắt của mọi người, và bọn họ nhìn về phía
Lilith, người gây ra cảnh tượng này với đôi mắt khó hiểu, pha lẫn một chút sợ
hãi.

“Hình như cô ta là một người đi cùng với Giáo Hoàng?”

“Cô ấy tên là gì vậy? Năng lực này thật khủng bố, tôi chắc chắn bọn Venger
không biết được tại sao bọn chúng lại chết.”

“Lại là một thành viên của Giáo Đình hay sao?”

“Không biết cô gái bên cạnh có mạnh mẽ như thế hay không?” Có người nhìn Linda
đang hớn hở đi theo sau Lilith rồi nói với giọng hiếu kỳ.

Ở trong hiểu biết của bọn họ, người của Giáo Đình đều có sức mạnh vượt trội,
không kẻ nào là quả hồng mềm, vì vậy, họ có một cảm giác lép về khi đối diện
với người của Giáo Đình. Giống như, bọn họ tự nhận biết được mình thua Giáo
Đình một bậc vậy.

Lilith liếc nhìn Thanh Vũ giết chết Venger biến dị chỉ với một đòn tấn công,
cô không có vẻ gì là ngạc nhiên cả, tựa hồ kết quả này đã bị Lilith biết được
từ trước. Lilith vừa mới dự định tiếp tục tiêu diệt Venger để thu thập tinh
thể tiến hóa, thì bất chợt có một dị biến xảy ra.

“Cô oa!” Một âm thanh của loài cóc vang lên, tràn ngập không gian của Thập
Linh Hỏa thành, bất cứ ai, cho dù là Venger cũng nghe được âm thanh này.

Âm thanh này khá nhẹ nhàng, giống như nó được phát ra từ một loại nhạc cụ nào
đó mà không phải từ một sinh vật sống, nó du dương không dứt, trải dài theo
thời gian, nó mềm mại xâm nhập vào không gian ở xung quanh. Ngay khi âm thanh
này vừa dứt, Lilith nhận ra được, không khí ở xung quanh cô đã khác hẳn, chỉ
trong nháy mắt, Lilith có ảo giác là cô vừa bị dịch chuyển đến một nơi khác.


Quang Minh Thánh Thổ - Chương #173