Người đăng: thanhsontv2009
Dân làng đang đứng trên tường thành cũng hoan hô thành tiếng:
“Hắc Viên đã bị đánh bại.”
“Quang Minh Giáo Đình! Quang Minh Giáo Đình!”
“Quang Minh Giáo Đình! Quang Minh Giáo Đình!”
Những tiếng hoan hô vang khắp trời đất. Những Hắc Viên đều dừng động tác lại,
hoảng sợ nhìn tất cả, bỗng nhiên có tiếng hét từ một nơi vang ra:
“Tiêu diệt toàn bộ lũ Hắc Viên này.”
“Xông lên!”
Lưu Úc là người đầu tiên đánh ra, những thành viên của Quang Minh Giáo Đình
phục hồi tinh thần, theo sau Lưu Úc đánh tới. Hắc Viên khi thấy thủ lĩnh của
mình bị đánh bại, ý chí chiến đấu đã không còn, cơn hoảng sợ lan ra nhanh
chóng, cả bầy Hắc Viên từng tên từng tên bị đánh gục, những con còn lại bắt
đầu tháo chạy vào rừng.
“Không cần đuổi theo.”
Thanh Vũ nhìn thấy các thành viên của Quang Minh Giáo Đình hưng phấn đến muốn
đuổi vào rừng, hắn quát lên. Trong rừng không phải chỉ có một bầy Hắc Viên
này, mà còn rất nhiều bầy khác, nếu dám xâm phạm lãnh thổ của chúng thì chúng
sẽ liều mạng chống lại.
Nghe được tiếng quát của Thanh Vũ, mọi người nhanh chóng dừng lại, trở về bắt
từng tên Hắc Viên đang bất tỉnh rồi trói lại.
“Tổng cộng có hơn 140 Hắc Viên bị chúng ta bắt được.”
“Nhân số tổn thất là không, bên chúng ta chỉ có người bị thương mà không tử
vong.”
Lưu Úc đi đến trước mặt Thanh Vũ cung kính nói ra. Thanh Vũ gật đầu nói:
“Nhanh trị thương cho họ, còn những con Hắc Viên thì nhốt lại.”
“Vâng.”
Thanh Vũ đi đến gần Lâm Phong, lúc này hắn đang thở gấp, mệt mỏi, nằm trên
đất. Thanh Vũ tiện tay hối đoái một giọt Sinh Mệnh Chi Thủy cho hắn sử dụng,
Lâm Phong sử dụng xong, vết thương từ từ khép lại nhưng không hoàn toàn bình
phục, phải điều trị mấy ngày mới khỏi. Thanh Vũ nhìn thấy vậy, thở dài một
hơi, nói ra:
“Làm tốt lắm, bây giờ hãy nghỉ ngơi đi.”
Lâm Phong cười nói:
“Không làm nhục mệnh.”
Lúc mọi người đang làm việc của mình, bên ngoài, trong khu rừng, có một thân
ảnh đang đứng trên một cành cây, thân ảnh đó được bao phủ bởi một lớp áo khoác
màu đen, xung quanh hắn là có những làn khói làm che mờ sự tồn tại của hắn.
Hắn đã xuất hiện từ lúc trước trận chiến và hắn đã quan sát hết tất cả.
“Không ngờ chúng lại có thể chống đỡ được Hắc Viên tộc tấn công.”
“Ta cần phải về báo cáo cho Thành Chủ đại nhân, kế hoạch đã thất bại. Chỉ cần
Thành Chủ đại nhân xuất thủ thì chúng có chạy đằng trời!”
Tên hắc y nhân lẩm bẩm, thanh âm của hắn nhàn nhạt giống như không coi Quang
Minh Giáo Đình ra gì.
“Đúng nha.”
“Chỉ cần Thành Chủ của Không Yên thành xuất thủ thì có thể dẹp yên nha.”
“Nhưng hắn không có cơ hội rồi, bổn tọa sẽ giúp hắn xử lí bọn này vậy. Sau đó
bổn tọa sẽ tiễn hắn lên đường chung luôn.”
Bên cạnh tên hắn y nhân đột nhiên phát ra một thanh âm, thanh âm này mang theo
một cổ tà ác, làm cho tên hắc y nhân gợn tóc gáy, hai mắt hắn sợ hãi nhìn về
một bên. Bên cạnh hắn, không biết từ bao giờ đã đứng một thân ảnh, đó là một
ông lão, râu tóc bạc trắng, đôi mắt mang theo một cỗ khí tức tà ác đang nhìn
về phía Ngôi Làng.
“Ngươi là—“
“Hắc Lão Quỷ!”
Tên hắc y nhân hét lên sợ hãi, lùi lại vài bước, rồi lập tức xoay người chạy
trốn, tốc độ toàn diện bạo phát, khí tức nửa bước Trúc Cơ tỏa ra làm kinh động
khu vực.
“Chính là bản tọa, không ngờ ngươi lại có thể biết được danh tính của bổn
tọa.”
“Bây giờ ngươi có thể chết rồi!”
Thanh âm của ông lão vang lên, truyền thẳng vào tai hắc y nhân, một cái tay
của Hắc Lão Quỷ đưa ra, một chỉ điểm về phía Hắc Y Nhân. Trên hư không ngưng
tụ thành một cái đầu lâu, hướng về phía hắc y nhân hút một cái.
“Không!!”
Hắc Y Nhân bị hút lấy, thân thể không chịu điều khiển bị lùi về phía sau, vào
miệng của cái đầu lâu, sau đó trong đầu lâu truyền ra thanh âm tuyệt vọng của
hắn hòa cùng thanh âm cắn nuốt. Chỉ trong vài giây, cái đầu lâu biến thành một
cổ hắc khí rồi bay về phía Hắc Lão Quỷ, hắn ta chép miệng vài cái rồi nói:
“Hương vị này thật là sung sướng a, huyết nhục của nửa bước Trúc Cơ kỳ, lâu
rồi bổn tọa chưa được thưởng thức, tên thành chủ đáng ghét kia, bổn tọa sẽ băm
hắn thành ngàn mảnh rồi từ từ thưởng thức.”
Hắc Lão Quỷ nói xong, đưa hai mắt nhìn về phía Ngôi Làng nói ra:
“Thật là nhiều huyết nhục, có cả Trúc Cơ yêu thú, ha ha, lần này bổn tọa sẽ ăn
cho thật no.”
Thanh Vũ đang bận rộn, không ngờ từ trong khu rừng phát ra khí tức mạnh mẽ của
nửa bước Trúc Cơ kỳ, kèm theo tiếng hét sợ hãi, hắn lập tức ra hiệu cho mọi
người cảnh giác. Thanh Vũ nhìn thấy một thân ảnh bay ra từ khu rừng, hai mắt
hiện lên ngưng trọng, có thể bay chính là Trúc Cơ cường giả, hắn quan sát được
đây là một ông lão, khí tức mạnh mẽ của Trúc Cơ kỳ toàn diện bạo phát.
Hắc Lão Quỷ bước đi chậm rãi trong hư không, hai mắt hắn hứng thú đánh giá
ngôi làng, đối với hắn mà nói, ngôi làng này chỉ là huyết thực của hắn mà
thôi, hắn không biết ăn bao nhiêu cái như vậy rồi, nếu không có cường giả của
Vương Quốc truy sát thì hắn có lẽ đã đến Trúc Cớ đỉnh phong.
Công pháp của hắn rất đặc thù, hắn tìm được nó trong một động phủ, mà trong
động phủ đó, đầy những bộ xương, từ già, trẻ, nam, nữ và yêu thú đều có hết.
Hắn tìm được một quyển công pháp trên người một bộ xương ở giữa động phủ, từ
đó hắn bước lên con đường tu luyện, công pháp này rất tà ác, lấy sinh linh vì
huyết nhục, sinh linh chính là nguồn năng lượng, hấp thu nguồn năng lượng đó
làm lớn mạnh chính mình. Hắn chỉ cần thôn phệ là cảnh giới tăng nhanh như gió.
Tất nhiên công pháp tà ác đó thì chắc chắn sẽ bị người người truy sát, nhiều
lần bị kẻ truy sát đánh trọng thương, hôm nay Hắc Lão Quỷ vừa mới trị thương
trong rừng xong, phát hiện được một hồi đại chiến, hắn lập tức xuất hiện, ở
nơi đâu có đại chiến, thì nơi đó có huyết nhục. Không ngờ lại phát hiện có cả
Trúc Cơ kỳ yêu thú, chỉ cần thôn phệ nó thì cảnh giới của hắn sẽ tăng lên một
mảng lớn.
Hắc Lão Quỷ nhìn thấy yêu thú đã bị đánh bại rồi trói lại, còn tên đánh bại
yêu thú đã bị trọng thương, nhưng hắn càng quan sát càng cảm thấy thú vị, tên
trọng thương chỉ cần uống một giọt nước đã gần khỏi hẳn, còn đám binh linh
cũng vậy, nghĩ đến đây khí tức của hắn toàn diện thả ra, áp đặt nó thẳng vào
Ngôi Làng rồi nói ra:
“Bản Tọa Hắc Thu, hôm nay chung ta gặp nhau là có duyên, bản tọa sẽ ban cho
các ngươi một hồi tạo hóa.”
Thanh Vũ bị áp lực ép đến hai chân run rẩy, mặt đất bị lúng xuống, mồ hôi của
hắn đổ ra, còn dân làng đều bị ép đến nằm dài trên đất, chỉ đưa đầu nhìn Hắc
Lão Quỷ. Người đứng được trong tràng hiện giờ chỉ có Thanh Vũ, Ngọc Trang, Lưu
Úc, nhưng mà hai chân Lưu Úc run rẩy kịch liệt, sắc mắc trắng xóa, hắn nói ra:
“Khí tức này, còn mạnh hơn cả Không Yên thành chủ, Trúc Cơ hậu kỳ cường giả!!”
Thanh Vũ lập tức tính toán, nghe được Hắc Lão Quỷ nói như vậy hắn nói ra:
“Không biết vị tiền bối này đến đây, có việc gì cần giúp đỡ, chỉ cần tiền bối
nói ra thì tại hạ sẽ cố hết sức mà hoàn thành.”
Hắc Lão Quỷ nghe được Thanh Vũ nói, thanh âm không mang theo sợ hãi mà vạn
phần bình tĩnh, hắn không khỏi tán thưởng một tiếng, những Luyện khí cảnh lúc
trước hắn gặp, kẻ nào mà không run rẩy, hai mắt sợ hãi đến không dám nhìn
thẳng hắn, nhưng như vậy vẫn không có gì dùng, hắn nhàn nhạt nói ra:
“Tốt! Chỉ cần các ngươi làm theo lời bản tọa, bản tọa sẽ cho các ngươi một hồi
tạo hóa.”
Thanh Vũ gật đầu, nhìn vào hai mắt của Hắc Lão Quỷ nói ra:
“Mời tiền bối.”
Thanh âm của Hắc Lão Quỷ nhàn nhạt vang lên:
“Ta muốn toàn bộ những giọt nước mà các ngươi sử dụng lúc trước.”
“Việc này có thể.”
Thanh Vũ thở dài một hơi, gật đầu nói. Nhưng Thanh Vũ không đợi lâu, thanh âm
của Hắc Lão Quỷ lại vang lên:
“Ta còn muốn tất cả công pháp của các ngươi, kèm theo toàn bộ yêu thú mà các
ngươi bắt giữ, à mà còn tất cả dân làng ở đây nữa. Hôm nay bản tọa vừa trị
thương xong, cần có huyết thực để bồi bổ cho nên ta sẽ cho phép các ngươi làm
huyết thực cho ta.”
Thanh Vũ nghe vậy, biết được sự tình có chút không ổn, hắn bình tĩnh nói ra:
“Vị tiền bối này, ngài đừng đùa nữa.”
Hắc Lão Quỷ không để ý đến Thanh Vũ, thanh âm của hắn mang theo một cổ thượng
vị giả, mang theo áp bách:
“Tiểu nữ oa này không tệ, có thể làm lô đỉnh cho bổn tọa, còn tên thanh niên
này chứa nhiều năng lượng, bổn tọa muốn hết. Chỉ cần ngươi cho ta những thứ
trên, bổn tọa sẽ ban cho ngươi một hồi tạo hóa, tạo hóa đó là--".
"Bổn tọa sẽ cho phép ngươi được sống như một con chó bên người bổn tọa!”.