Người đăng: thanhsontv2009
Thần thức của Thanh Vũ đã tăng cao khi đột phá đến cảnh giới Tam Dương sơ kỳ
và hắn chú ý đến Rurure ngay từ đầu đến giờ, phát hiện Rurure định bỏ chạy
bằng cách đào một con đường hầm ở bên dưới lòng đất và dự định trốn khỏi đây.
Thân thể của Rurure mạnh mẽ bởi vì hắn đã tiến hóa ba lần, đôi tay cứng cáp
của Rurure dễ dàng xuyên qua lớp đất đá vá thành công đào lấy một con đường.
Nhưng thần thức của Thanh Vũ lại có thể xuyên qua mặt đất, thăm dò đến năm
mươi mét dưới lòng đất, vì vậy, hành động của Rurure không tránh khỏi sự quan
sát của Thanh Vũ.
Nếu đối thủ của Rurure là một người khác, không có tu luyện theo một hệ thống
hoàn chỉnh, thì Rurure chắc chắn sẽ thoát khỏi đây, ẩn nấp và tăng lê sức
mạnh, sau đó trở về trả thù, lý do hắn thất bại là không biết được sức mạnh
thật sự của Thanh Vũ, không biết đến một thứ gọi là tu luyện.
Ngay từ lúc bắt đầu, Nuca không nói cho Rurure biết được sự tồn tại của Thanh
Vũ và Quang Minh Giáo Đình, hắn chỉ biết được sức mạnh của ba người thủ lĩnh
mà thôi, cho nên Rurure mới hung hăng như thế này và nhận lấy cái chết trong
hối tiếc.
Thanh Vũ biết được ba người Quân Đoàn Trưởng đã tập trung chú ý đến Rurure,
nhưng bọn họ lại không ra tay, cho đến khi Rurure gần rời khỏi được khu vực
này, thì Thanh Vũ đã không nhịn được mà xuất thủ, hắn đoán rằng, ba Quân Đoàn
Trưởng kia muốn thăm dò thực lực của hắn.
Thanh Vũ sao có thể sợ bại lộ thực lực của mình đâu? Cảnh giới Tam Dương sơ
kỳ, cộng thêm thiên phú đạt đến nhị tinh, và một nguồn linh lực khổng lồ từ
Thánh Hoàn, thêm một gia trì từ Thánh Dực, Thanh Vũ có thể giết chết một người
đạt đến Tam Dương hậu kỳ dễ như trở bàn tay.
Lượng linh lực mà Thanh Vũ sử dụng cho đòn thương ánh sáng kia vừa đủ để đâm
xuống mặt đất và tiêu diệt Rurure, vì Rurue lo đào hầm, ý nghĩ của hắn chỉ
muốn chạy khỏi đây, cho nên hắn đã bị một đòn tấn công của Thanh Vũ làm bất
ngờ và không kịp phản ứng đế tránh né.
“Đây là sức mạnh của Giáo Hoàng hay sao?”
“Thật là mạnh mẽ, không hồ danh là người được Quang Minh Chi Thần chọn lựa.”
“Ở nơi này được Giáo Hoàng bảo hộ, vậy thì cuộc sống sau này của chúng ta sẽ
không còn lo lắng nữa.”
“Giáo Hoàng!”
“Giáo Hoàng!”
Từ những tiếng nói bất ngờ từ từ chuyển thành tiếng hoan hô vang lên vọng khắp
Thập Linh Hỏa thành, sức mạnh mà Thanh Vũ thể hiện đã đạt được sự chấp nhận
của bọn họ, nhưng quan trọng nhất là lúc trước đó, Thanh Vũ không có hành động
như là chèn ép bọn họ, vì vậy, bọn họ muốn đặt lòng tin vào Thanh Vũ, trong
thâm tâm của mọi người đã công nhận Thanh Vũ là người quản lý của Thập Linh
Hỏa thành.
“Giáo Hoàng!” Ba Quân Đoàn Trưởng cũng phải kêu lên, bởi vì họ nhìn thấy được
Thanh Vũ đạt đạt thành mục đích.
Ba trăm thành viên đã giải trừ đại trận, bọn họ đồng thời khom người và hô to:
“Tham kiến Giáo Hoàng.”
Ngay cả ba Quân Đoàn Trưởng của họ cũng đã công nhận Thanh Vũ, bọn họ phải
hành động làm sao cho Quân Đoàn Trưởng không bị mất mặt.
“Quân Đoàn Gaia đã làm tốt nhiệm vụ, ta có lời khen ngợi dành cho các vị.”
Đứng trên không trung, Thanh Vũ nhìn xuống và chậm rãi nói.
“Bảo vệ Thập Linh Hỏa thành là nhiệm vụ hàng đầu của Quân Đoàn Gaia, nhưng
chúng ta không thể ích kỷ như thế được.”
“Con người hơn các loài khác chính là tình cảm và nhân tính! Ở bên ngoài kia,
có nhiều con người giống như chúng ta, phải đối mặt với những nguy hiểm đến từ
các sinh vật biến dị và Venger tàn bạo, bọn họ phải tìm đủ cách để sống sót,
cuộc sống của họ quá tăm tối.”
“Nhìn thấy được bọn họ chìm vào bóng đêm vô tận, chúng ta chỉ cần bảo vệ nơi
này và bỏ mặc họ hay sao? Không! Chúng ta là con người, không phải sinh vật
không có trí thông minh, chúng ta phải bảo vệ họ, mang họ đến đây, tạo ra một
nơi mà có thể sống một cách bình yên, nơi mà ta đặt tên là Quang Minh Thánh
Thổ, nơi mà chỉ có nụ cười, không có những khổ đau và chiến tranh.”
“Vì vậy, Quân Đoàn Gaia nghe lệnh, chỉ cần nơi nào có con người đang gặp hiểm
nguy, các ngươi cần phải giải cứu họ và mang họ về đây, đẩy lùi bóng tối, tạo
ra một Thánh Thổ giữa địa ngục này!”
“Nhưng đó không phải là nhiệm vụ riêng của các ngươi, mà còn là nhiệm vụ của
Quang Minh Giáo Đình, vì vậy, nhân danh Giáo Hoàng, ta sẽ sát cánh cùng các
ngươi trên chiến trường, chống lại các loài hung vật, và bảo vệ những người
đang cần được cứu giúp.”
“Hãy chia sẻ lòng thương, tình yêu cho bọn họ, đến một ngày nào đó, Hành Tinh
Gaia này sẽ một lần nữa thuộc về chúng ta, những con người bất khuất!!”
Thanh Vũ càng nói, đám đông càng kích động, cuối cùng, Thanh Vũ đưa hay tay
lên trời, như đang ôm trọng viên Mặt Trời đang ở trên không, khung cảnh hết
sức hùng hồn, trùng kích đến tâm linh của mọi người.
“Vâng, vì Hành Tinh Gaia, vì bảo vệ nơi này, chúng tôi sẽ chiến đấu!” Ba Quân
Đoàn Trưởng nghiêm túc hô to.
Ba trăm thành viên của Quân Đoàn Gaia hét theo: “Chiến đấu!!”
Ánh mắt bốc lên ngọn lửa nhiệt huyết, thiêu đốt lên ước mơ của bọn họ, dành
lấy quê hương từ những sinh vật tàn bạo, tạo ra một nơi yên bình, bài phát
biểu của Thanh Vũ đã nói ra mục tiêu của hắn và Quang Minh Giáo Đình, nhiều
người nhận ra được mục tiêu to lớn này, bọn họ không khỏi sôi máu lên, tinh
thần phấn chấn.
“Chiến đấu!”
“Chiến đấu!”
Những người sống sót gào thét, sống qua khoảng thời gian không khác gì địa
ngục, mất đi những người thân yêu, trải qua đau khổ đến tận cùng, trái tim nhỏ
bé thắt lại đến nghẹt thở, bọn họ trải nghiệm tất cả, vì vậy, bọn họ biết được
cuộc sống yên bình lúc trước là quý giá đến cỡ nào, bây giờ nghe được Thanh Vũ
có mục đích khôi phục lấy cuộc sống đó, ai mà không bị kích động? Cho dù bọn
họ không đợi đến được thời điểm đó và chết đi ở trên chiến trường, nhưng con
cháu của bọn họ, người thân của bọn họ sẽ được sống tại nơi đó.
Trong đám đông, có người thanh niên cầm chặt lấy tay của bạn gái hắn, bằng ánh
mắt đầy ý chí chiến đấu, một tay còn lại của hắn đưa lên cao như muốn thể hiện
quyết tâm, có một người đàn ông trung niên, nhẹ nhàng xóa đầu con của ông ấy,
đứa bé chỉ vừa mới sáu tuổi đang nhìn Thanh Vũ bằng đôi mắt sáng lạng và ngây
thơ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây, người đàn ông vừa xoa đầu cậu bé
vừa nhìn Thanh Vũ với đôi mắt tràn ngập hi vọng…
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi sau bài phát biểu của Thanh Vũ, thì danh vọng của
hắn và Quang Minh Giáo Đình đã tăng cao, nếu như có một người ghi lại lịch sử
và một người viết kịch ở tương lai, chắc chắn bọn họ sẽ nhận định được, thời
khắc này chính là thời khắc mà thời đại sẽ chuyển biến, thời khắc thay đổi
thời đại!
Hình ảnh Thanh Vu với đôi cánh khổng lồ ở sau lưng, cùng với đôi tay đang đưa
lên trên cao, ánh mắt đầy quyết tâm sẽ là một ấn tượng không thể xóa đi trong
lòng tất cả mọi người.
“Giáo Hoàng sẽ đồng hành và chính chiến cùng với chúng ta?” Dieter khó hiểu
lẩm bẩm.
“Xem ra hắn không phải là một tên lười biến.” Rinka khẽ cau mày và đánh giá.
“Đây là một chuyện tốt, tổn thất của Quân Đoàn Gaia sẽ giảm đi nhiều nếu có
sức mạnh từ Giáo Hoàng.” Richard gật đầu, hắn vui vẻ đồng ý cho Thanh Vũ tham
chiến với Quân Đoàn Gaia.
Thanh Vũ từ từ hạ xuống độ cao, và đứng trên tường thành, đối diện với ba Quân
Đoàn Trưởng đang nhìn Thanh Vũ với đủ loại ánh mắt.
“Bọn cướp này chắc hẳn rất có tiền, hãy tìm đến căn cứ của bọn chúng và vận
chuyển số lượng tài nguyên đó về đây.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói.
Richard gật đầu, sau đó hắn nhìn về bên cạnh, Quân Đoàn Gaia đã xếp hàng và
đứng ở đó để đợi mệnh lệnh tiếp theo.
“Derek, hãy đem số tài nguyên đó về đây.” Richard ra lệnh cho Derek. Một trong
những lý do để cho Quân Đoàn Gaia chấp nhận chiến đấu với những băng cướp là
đây, chúng sở hữu tài nguyên rất lớn.
Derek nở nụ cười, hàm răng trắng bóng kết hợp với khuôn mặt già dặn của hắn
tạo thành một biểu hiện khác lạ có thể dọa một đứa trẻ khóc lớn, Derek đang
nắm lấy một người ở trên tay, đó là tên cướp cuối cùng đã sống sót, Derek giữ
chặt tên cướp bằng một tay và đưa lên cao rồi nói: “Tôi đã hiểu, chính vì lý
do đó nên thằng này mới còn sống.”
Cho dù rung lắc mạnh, nhưng tên cướp vẫn không tỉnh, cảnh tượng như một cơn ác
mộng điên cuồng làm hắn phải ngất đi, Derek mang theo tên cướp nhảy xuống
tường thành, đi về phía hang ổ của Rurure. Còn Derek dùng cách gì để làm cho
tên cướp tỉnh lại và khai ra con đường thì chỉ có hắn và tên cướp mới biết
được, không, chỉ có Derek mới biết được.
“Động tĩnh lớn như vậy mà nó vẫn không chú ý đến? Xem ra, con cá sấu kia có
trí tuệ rất khá, nó kiên quyết bảo vệ trứng đến nổi không quan tâm đến những
việc xảy ra ở xung quanh.” Thanh Vũ nhìn về phương hướng khác, nơi mà con cá
sấu làm ổ và đẻ trứng.
Thanh Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng đánh một trận với con cá sấu đó rồi, ba trận
pháp cùng nhau hoạt động gây nên chấn động quá lớn, chúng mạnh đến nỗi phá nát
một khu đất rộng, chắc chắn rằng con cá sấu đã phát giác, nhưng nó lại không
xuất hiện lúc này, xem ra nó không có ý định đến đây để điều tra.