Người đăng: thanhsontv2009
Tia nắng sớm từ Mặt Trời chiếu xuống luồn qua những khe hở giữa các căn nhà ở
trong Thập Linh Hỏa thành, nhìn từ xa, Thập Linh Hỏa thành như đang khoác lên
mình chiếc áo màu vàng đẹp rực rỡ.
Bên dưới là những dòng người hối hả ngược xuôi, dọc theo những con đường cái
là các quầy hàng đang trưng bày những nguyên liệu từ xương cho đến da và thịt,
các loại đồ ăn chưa được chế biến để bán cho những người có nhu cầu mua.
Đã qua sáu ngày từ khi trận chiến thảm liệt với bầy Bọ Ngựa khổng lồ diễn ra,
mọi thứ trong Thập Linh Hỏa thành đã khác hẳn, bầu không khí u ám đã vơi đi
nhiều, bởi vì được bảo vệ khỏi bầy quái vật bởi lớp tường thành kiên cố, nhiều
nụ cười đã xuất hiện trên khuôn mặt của mọi người.
Ngay sau trận chiến đó, nhiều người đã thấp thỏm lo âu về cái ăn của họ, nhưng
một ngày sau đó, bọn họ nhận được một tin tức ba vị thủ lĩnh cùng đầu nhập vào
Quang Minh Giáo Đình và trở thành quân đoàn trưởng của Quân Đoàn Gaia, không
những thế, một tin tức còn khiến họ cảm thấy điên cuồng hơn bao giờ hết, đó là
các Quân Đoàn Trưởng Rinka đã mở ra một cửa hàng buôn bán lương thực và vũ
khí, áo giáp, đồng tiền để trao đổi là các viên tinh thể tiến hóa, nhiều người
đã đổ xô đến đó để điều tra thực hư, và họ nhìn thấy những thành viên của đội
thợ săn Rinka ra đón tiếp.
Giao dịch rất đơn giản, bọn họ nhận được một tờ giấy để ghi lại những thứ mà
bọn họ cần mua và nhìn theo bảng giá để biết số tiền cần trả, và đợi trong ít
phút để nhân viên đi lấy hàng cho họ.
Giá cả đưa ra rất công đạo, bất kỳ ai ở trong Thập Linh Hỏa thành cũng có thể
mua được một số lượng lớn thức ăn để dự trữ hay một vài món vũ khí để chiến
đấu với các quái vật.
Hành động này được Rinka lấy danh nghĩa của Quang Minh Giáo Đình, trong một
khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ vài ngày, danh vọng của Giáo Đình đã tăng lên
cực cao.
Nhất là một vài người trở thành Tín Sứ đều được chiêu mộ vào trong Quân Đoàn
Gaia và nhận được đãi ngộ tốt làm nhiều người mơ ước.
Nhưng muốn trở thành Tín Sứ không dễ dàng như vậy! Đó phải có một tâm linh tôn
kính Quang Minh Chi Thần thật lòng mà không phải vì lợi ích mà Quang Minh Giáo
Đình đem lại cho họ, vì rào cản này, ngay cả Quang Minh Giáo Đình ở Tu Chân
thế giới cũng không có nhiều Tín Sứ so với số lượng Tín Đồ.
Thanh Vũ không gấp gáp để nâng lên số lượng Tín Sứ, bởi vì nếu Tín Sứ quá
nhiều, Quang Minh Giáo Đình không thể nào thu nhận họ trở thành thành viên
chính thức hết được, bọn họ sẽ thừa ra, không có việc gì làm ngoài trở thành
một tán tu.
Sáu ngày, số lượng thành viên đã chuyển hóa năng lượng tiến hóa thành Quang
Minh Linh Lực càng lúc càng nhiều, bây giờ, thời gian tiếp theo, họ sẽ phải
luyện tập trận pháp, Bách Thánh Trận cho thuần thục để có thể tạo ra sức mạnh
chiến đấu cao nhất mà họ có thể đạt được.
Xen kẻ những khu phố náo nhiệt là những con hẻm tối tăm vì không có ánh sáng
chiếu vào, bởi vì đây là một tòa thành mới, được thiết kế gọn gàng, có đường
ống dẫn nước và xử lí nước thải, cho nên chúng rất sạch sẽ, không có mùi ẩm
ướt, đương nhiên, có một lớp bụi phủ lên các đồ vật và bức tường ở xung quanh.
“Này thằng nhóc kia, mau đứng lại đó.”
Con hẻm tăm tối vang lên một tiếng nói của một người nam, giọng nói hung ác
phát ra từ một người đàn ông cao to, hai bắp tay có cơ bắp lớn và những vết
sẹo nhỏ chằn chịt ở trên đó, bên cạnh hắn là hai người, nhưng mà thái độ của
họ như một thuộc hạ của người đàn ông kia.
Thằng nhóc mà người đàn ông gọi là một cậu bé khoảng chừng mười bốn tuổi, cậu
mặc một bộ áo vải thô sơ và khá cũ kỹ, khuôn mặt non nớt đã bị phai đi nhiều
bởi những khó khăn mà cậu gặp phải trong suốt nửa năm qua, có vẻ như hoàn cảnh
sống của cậu không được tốt lắm, làm cho ấn tượng của cậu trong mắt người khác
giống như một đứa bé bần cùng, rách rưới, nhưng đầu của cậu có một mái tóc màu
đen gọn gàng sạch sẽ, bằng đôi mắt màu nâu nhạt, cậu bé quay đầu và nhìn về
phía người đàn ông đã gọi cậu.
“Có việc gì sao?” Cậu bé cọc cằn nói, giọng nói không kiên nhẫn che lấp đi sự
bồn chồn trong lòng cậu, bất giác, tay của cậu đặt lên ngực như kiểm tra xem
một vật có còn ở đó hay không.
“Hừ! Thằng nhóc con, muốn sống thì hãy giao ra đây, nếu không, đừng trách bọn
ta vô tình.” Người đàn ông thấy tên nhóc có thái độ như thế, hắn cười gằn thô
bạo nói.
Trong lúc đó, cậu bé từ từ lùi về sau, đôi mắt cậu hiện lên vẻ lo lắng và đề
phòng, người đàn ông nhìn thấy vậy, hắn tiến lên và áp sát cậu bé, hai tên
đồng bạn của hắn cũng đã chia ra và cẩn trọng bao quanh không để một lối thoát
cho cậu bé.
“Ông chú đang nói về cái gì vậy?” Khuôn mặt của cậu hiện lên vẻ bình tĩnh,
nhưng không thể nào che lấp cảm xúc sợ hãi của cậu ở ngay lúc này, tay còn lại
của cậu di chuyển nhẹ nhàng đến và cầm lấy con dao găm ở bên hông.
“Mày đừng có xạo, tao biết mày đã lấy được một viên tinh thể tiến hóa cấp hai
từ trong khu rừng phía nam, tao phải công nhận mày thật là gan đó, đi vào khu
vực lãnh thổ của một con quái vật khổng lồ và tìm được nó, nhưng bây giờ, vật
đó không còn thuộc về mày nữa, hãy giao ra cho bọn ta nếu muốn sống yên lành ở
đây.” Người đàn ông gằn giọng nói, khuôn mặt có nhiều vết sẹo của hắn đang co
giật làm tôn lên vẻ dữ tợn, trong lúc đó, hai tên đồng bạn của hắn đã lấy vũ
khí là một cây kiếm ra và nhìn về cậu bé với ánh mắt đề phòng.
Nghe được lời nói chắc như đinh thép của người đàn ông, sắc mặt của cậu bé khẽ
biến, đúng là Quang Minh Giáo Đình ra thông báo một tin tức về sự hiện diện
của một con quái vật mạnh ở khu rừng phía nam, thông báo này dập tắt đi dục
vọng của nhiều người muốn tiến về khu rừng phía nam để tìm những xác của các
con quái vật khi chúng bị dẫm bẹp ở trong bầy thú triều.
Cậu bé ở hoàn cảnh khó khăn không có lựa chọn nào khác, cậu tiến về khu rừng
phía nam và xâm nhập vào sâu trong rừng, cậu khéo léo tránh đi những nguy hiểm
ẩn tàng còn sót lại, cuối cùng thì lòng dũng cảm của cậu cũng có hồi báo xứng
đáng, cậu bé tìm được xác của một con sinh vật biến dị cấp hai, cậu bỏ qua cái
xác rất có giá trị và tìm đến viên tinh thể biến dị cấp hai.
Bởi vì cậu không muốn bị người khác chú ý đến cậu đành phải bỏ cái xác lại và
rời khỏi khu rừng với tâm trạng phấn khởi, không ngờ người đàn ông này lại
biết được tin tức đó.
“Thế nào, hành động của mày thật lanh lợi đến nổi bọn tao phải ra sức tìm kiếm
tung tích của mày đấy, hãy xem đó là một hãnh diện cho một thằng nhóc con như
mày và giao nó ra đây ngay!” Người đàn ông nhìn thấy biểu hiện của cậu bé, hắn
nở nụ cười man rợ nói.
Ba người từ từ tiến đến gần cậu bé và đề phòng cậu trong lúc di chuyển, không
ai trong họ khinh thường cậu bé cả, sống đến giờ phút này, chẳng ai là một kẻ
hiền lành, mà đều phải trải qua nhiều trận chiến sinh tử để sinh tồn.
Một tên đồng bạn của người đàn ông cũng đi vào khu rừng phía nam và phát hiện
cậu bé, nhưng lúc đó cậu đã rời khỏi, hắn không nắm chắc được việc giữ lại cậu
ta cho nên hắn đã trở về và báo cáo với người đàn ông, thế là tình cảnh hiện
tại chính là kết quả.
“Các ngươi không sợ Quang Minh Giáo Đình trừng phạt hay sao?” Cậu bé trấn định
nói, trong lúc đó, ánh mắt của cậu đảo liên tục để tìm lối thoát.
“Quang Minh Giáo Đình!” Người đàn ông khinh thường nói.
“Bọn chúng sẽ để ý đến mày hay sao? Mày đừng có nằm mơ, cho dù chúng có để ý
thì sao? Tao chỉ cần giết mày và chôn xác là được, sẽ không ai còn nhớ đến mày
đâu, thằng nhóc láo cá.” Người đàn ông cười gằn, thân hình của hắn quá đồ sộ,
cao gần gấp hai cậu bé, làm cho cậu bé cảm nhận được một áp lực mạnh.
“Giết nó, đừng để nó chạy trốn!” Sau khi đã áp sát được một khoảng cách, người
đàn ông hô to với hai tên đồng bạn.
Cùng lúc, ba người đánh tới cậu bé bằng vũ khí, sức mạnh cơ bắp của họ làm
phát ra tiếng xé gió, ba người cùng công kích với sức mạnh lớn nhất, rõ ràng,
bọn họ muốn giết chết cậu bé.
Cậu bé đề phòng, tìm đến những khe hở và muốn chạy trốn, nhưng cậu nhận ra
rằng, chẳng có cách nào để thoát khỏi bọn họ cả, ở đây đều là những con hẻm,
cho dù cậu có chạy trốn thì cũng sẽ bị bắt lại trong vài giây sau đó.
Cậu cắn răng thật mạnh và muốn phản công để tìm một lối thoát, nhưng ngay lúc
đó, một bàn tay được bao phủ bởi một găng tay kim loại đã đặt lên vai cậu,
giọng nói ấm áp vang lên và xóa tan đi sự căng thẳng trong lòng của cậu bé:
“Lùi về sau đi nhóc, những tên cặn bã này cần phải bị trừng phạt!”
---
5 Kim Phiếu hay 1 Kim Đậu = 1 chương nha các bạn ##