Người đăng: thanhsontv2009
Ngọn lửa của Thập Linh Hỏa thành đã đốt tất cả những cây lương thực ở xung
quanh đây thành tro bụi, chuyện này tạo cho những người ở trong thành một cảm
giác hoang mang lo sợ vì thiếu lương thực.
Những mảnh đất trồng lương thực chính là thức ăn chủ yếu của bọn họ, thậm chí
một số người đã hoàn toàn ở lại trong điểm tụ tập Nikasa cũ và dùng lương thức
chán ngấy đó để sống qua ngày,
Không phải ai cũng có dũng cảm để rời khỏi nơi an toàn và tiến về phía bên
ngoài để đi săn bắn tìm kiếm thức ăn.
Nhìn thấy cánh đồng bị thiêu rụi, một số người cảm thấy hoang mang cực độ,
khủng hoảng về tinh thần, họ không biết làm cách nào để sống sót mà thiếu thức
ăn.
Cầu xin người khác? Không, ngay tại lúc này, không ai sẵn lòng chia sẻ thức ăn
của họ cho người khác cả.
Tiến về dã ngoại và tìm kiếm thức ăn? Cách này còn khó hơn nữa, một số người
không có tiến hóa ở trong một thời gian dài, sức mạnh của họ đã bị tụt lại so
với sức mạnh trung bình của những sinh vật bên ngoài, nếu bọn họ dám ra ngoài
đó, đương đầu với những thực thể mạnh hơn họ, một khả năng lớn là họ sẽ chết,
nếu thoát khỏi, thì trọng thương là không tránh được, nhưng trọng thương đồng
nghĩa với cái chết, không ai sẽ nuôi hay giúp đỡ một người bị thương ở trong
lúc này.
Chờ đợi và suy nghĩ trong lo sợ tột độ, bọn họ nhận ra rằng, họ sẽ không thể
sống sót nếu tiếp tục như thế này, với lại một số người có dũng khí bước ra
khỏi thành trì, nhưng họ lại đối mặt với một sự thật tàn khốc hơn nữa, bởi vì
mật độ dân ở trong đây khoảng gần mười ngàn người, cho nên trong một phạm vi
nhất định, số lượng thức ăn đã biến mất, điều này mang ý nghĩa, bọn họ phải đi
xa hơn về phía dã ngoại để tìm kiếm nguồn thức ăn mới.
Thanh Vũ tham quan Thập Linh Hỏa thành một lúc, hắn nhận ra tình cảnh hiện
tại, ảnh hưởng của trận chiến đã làm một bộ phận lương thực mất đi, muốn cung
cấp đầy đủ thức ăn cho mười ngàn người là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Nhưng khó khăn này chẳng đáng là gì so với Thanh Vũ, hắn cũng không quan tâm
lắm về khó khăn của họ, Thanh Vũ chắc chắn Mặc Hàn sẽ giải quyết tất cả bằng
một cách cực kỳ khôn khéo.
Bây giờ, địa vị của Thanh Vũ đã tăng cao, không phải là một người phàm với lời
nói không có trọng lượng, lúc này đây, mỗi một lời nói, cử chỉ của hắn điều
làm cho mọi người phải tập trung chú ý, không những thế, nếu Thanh Vũ có gì
làm sai, điều tệ nhất là bọn họ hiểu sai ý của Thanh Vũ và làm một chuyện điên
rồ gì, danh vọng của Thanh Vũ sẽ rơi xuống trong mắt người khác.
‘’Nhìn kìa, cột khói đen đó là gì?” Bỗng nhiên một tiếng thốt kinh ngạc vang
lên làm cho mọi người chú ý.
‘’Thật là khổng lồ, tại sao lại xuất hiện một cột khói đen khổng lồ như vậy?
Hình như nó đang bị gió cuốn đi.”
“Ở đằng đó xảy ra chuyện gì rồi sao?”
‘’Chắc là một cơn cháy rừng, nhưng mà cho dù có cháy rừng thì không thể có
khói đen như thế được?’’
Thanh Vũ bị những lời nói này làm hiếu kỳ, hắn nhìn về phương xa, phía mà hắn
đã dùng để đi đến nơi này.
Một cột khói đen bao trùm bầu trời và che đậy tầm mắt của mọi người, chúng như
một con quái vật khổng lồ đang há mồm thôn phệ tất cả những gì xuất hiện ở
trên đường đi.
Nhìn từ phương hướng này, Thanh Vũ có thể đoán được, cột khói đen này không
bay đến Thập Linh Hỏa thành.
‘’Là cơn cháy rừng đó?” Hai hàng chân mày của Thanh Vũ khẽ cong lại.
Trận trước trước đó với Venger biến dị xuất hiện đến ba quả tên lửa TX-011,
chúng là nguyên nhân gây ra ngọn lửa khổng lồ, ngọn lửa bốc cháy dữ dội và
những cây cổ thụ xung quanh chúng chính là nguyên liệu, ngọn lửa bị gió cuốn
đi và cháy theo hướng gió.
Vì thế, một đàn sinh vật biến dị đã chạy khỏi cánh rừng đỏ rực, rời xa ngọn
lửa nóng bỏng nguy hiểm.
Thanh Vũ đã chuẩn bị Thập Linh Hỏa thành để chống lại ngọn lửa kia, thành trì
được bao phủ bởi một trận pháp hệ hỏa, chắc chắn sẽ chịu được ngọn lửa thiêu
đốt và chờ đợi cơn cháy rừng đi qua.
Nhưng Thanh Vũ đã chờ đợi hơn mười lăm giờ, hắn không nhìn thấy dấu hiệu gì là
của một ngọn lửa đang hướng đến đây, nơi này cũng nằm trên hướng gió.
Nhìn thấy cột khói đen khổng lồ kia, Thanh Vũ suy nghĩ liệu hắn có nên đi đến
đó tìm hiểu nguyên nhân hay không? Hắn bác bỏ hành động dại dột này, tìm hiểu
một thứ bí ẩn với mức độ nguy hiểm không biết là một hành động ngu xuẩn, nhất
là, bây giờ, Thanh Vũ là một Giáo Hoàng có địa vị quan trọng đối với Quang
Minh Giáo Đình, nếu hắn có xảy ra chuyện bất trắc gì, Quang Minh Giáo Đình sẽ
sụp đổ.
Hắn tự tin khi thời gian kích hoạt danh hiệu đã hồi lại, nhưng sử dụng chức
năng của danh hiệu cần phải được Thanh Vũ suy nghĩ thật là kỹ càng, hoặc là
vạch ra kế hoạch không thể nào sai sót, danh hiệu đó chỉ tồn tại trong ba phút
và kích hoạt được một lần, nếu dùng sai, Thanh Vũ sẽ rơi vào tình cảnh nguy
hiểm.
Đây không phải là một trò chơi có thể làm lại nếu bạn bị thất bại, cái chết
chính là kết quả duy nhất của một sự lựa chọn sai lầm ngu xuẩn, Thanh Vũ đã
ngộ ra điều đó khi trải qua trận chiến ngay tại ngày hôm qua.
Con Voi có sức mạnh khổng lồ xuất hiện ngay tại tối hôm qua đã làm cho Thanh
Vũ nâng mức cảnh giác cao, nếu Thanh Vũ chiến đấu với con Voi đó, cho dù kích
hoạt danh hiệu và sử dụng ba món Quang Minh Sáo Trang, thì kết quả là, Thanh
Vũ sẽ thua cuộc.
Liệu trong cột khói đen đó có tồn tại một nguy hiểm nào không? Thứ gì có thể
tạo ra một cột khói đen khổng lồ như thế?
Người càng lúc càng đông, họ rời khỏi những căn nhà và đưa ánh mắt hiếu kỳ hòa
lẫn với bất an khi nhìn về phía cột khói đen.
‘’Giáo Hoàng.’’ Lúc này, Mặc Hàn đã xuất hiện ở bên cạnh Thanh Vũ, hắn đang
ngạc nhiên nhìn về phía cột khói, hắn cũng biết rằng, phương hướng đó đang xảy
ra một vụ cháy rừng ở cấp độ lớn, cho dù hắn là Kết Đan cường giả, nếu bị ngọn
lửa đó bao vây thì chắc chắn sẽ phải chết.
Thanh Vũ gật đầu nhìn Mặc Hàn rồi nói: ‘’Mặc lão, hãy đến đó điều tra, nếu
thấy nguy hiểm thì hãy lui lại để bảo toàn mạng sống, không được sính mạnh.’’
Nghe được lời nói của Thanh Vũ, Mặc Hàn gật đầu, trầm giọng đáp: “Vâng.’’
Mặc Hàn cho rằng ở bên ngoài đó có mức độ nguy hiểm còn hơn cả khi ở Tu Chân
Giới, ít nhất thì hắn cũng quen thuộc một số loại hung thú để có thể đối phó
chúng, nhưng ở đây, nếu gặp phải một sinh vật tiến hóa có năng lực, hắn sẽ
không thể nào chạy thoát.
Biết được tình cảnh nguy hiểm mình, Mặc Hàn không dám đùa giỡn, nhân lấy trọng
trách điều tra nơi đó, Mặc Hàn lăng không bay đi, với tốc độ vừa phải và mức
độ đề phòng ở mức cao nhất, hắn xuyên vào cột khói đen trong ánh mắt của Thanh
Vũ.
Dùng linh lực tạo thành một vòng phòng hộ để ngăn cách không cho khói đen xâm
nhập vào thân thể, tiếp theo sau đó, Mặc Hàn lại dùng linh lực vận chuyển vào
đôi mắt để hắn nhìn được khoảng cách xa hơn, xuyên qua làn khói đang cản trở
tầm nhìn.
Hắn hiểu được sự quan trọng của hành động này, nếu gặp phải một nguy hiểm gì
hắn sẽ rút lui ngay, nhưng nếu mà nguy hiểm đó bám theo hắn, chắc chắc, Mặc
Hàn sẽ lựa chọn đó là rời khỏi Thập Linh Hỏa thành, để nguy hiểm đó không gây
hại gì đến nơi đó.
Đủ các loại suy nghĩ lóe lên trong đầu của Mặc Hàn.
‘’Dường như mặt đất đang run rẩy?” Mặc Hàn tập trung cảm nhận xung quanh, hắn
thấy được những hòn đá bên dưới đang lay lắc, các hòn đá nhỏ hơn còn lăn
xuống, cành cây mọc đầy lá xanh đang phát ra tiếng.
‘’Đó là…!’’ Mặc Hàn xuyên qua làn khói đen, lập tức hắn nhìn về phương xa, một
tồn tại đang ở đó, với kích cỡ cực kỳ to lớn và khổng lồ, nó giống như là một
ngọn núi cao đang đứng tại mặt đất, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm từ nó phát
ra ảnh hưởng đến Mặc Hàn làm cho mồ hôi của Mặc Hàn đổ xuống liên tục.
Phía xa kia, bên cạnh một dòng sông lớn, một con quái vật có hình dạng một con
cá sấu, không, nó quá khổng lồ và dữ tợn để được xem là loài cá sấu.
Bây giờ phải gọi nó là cá sấu khổng lồ.
Trong ánh mắt kinh hãi của Mặc Hàn, xung quanh thân thể của con cá sấu có một
làn nước trong suốt, đó là nước của con sông ở bên cạnh.
Trước mặt con quái vật là một đám cháy to lớn đang có những cột khói bốc lên
nghi ngút, một chân của con cá sấu dậm xuống mặt đất làm cho mặt đất ở phía
dưới chân của nó vỡ nát và kéo theo những vết rạn nứt phá hủy những vật ở xung
quanh đó.
Làn nước từ con sống biến thành một cây cột nước khổng lồ và bắn thẳng về đám
cháy rừng, chỉ trong chốc lát, đám cháy đã bị cột nước dập tắt triệt để không
để lại một mồi lửa nào, chỉ có một cột khói đen đã bay ra như đang chứng minh
sự tồn tại của đám cháy rừng.
Sau đó con cá sấu lại tiếp tục di chuyển, hướng thẳng về những đám cháy ở đằng
xa, Mặc Hàn mở to đôi mắt nhìn thấy cảnh tượng này, hắn cảm nhận được, sức
mạnh của con cá sấu kia, dưới lớp vảy cứng rắn màu nâu đỏ, và hai hàm răng sắc
nhỏ đủ để xé nát bất cứ thứ gì trong một lần cắn, đôi mắt hung hàn của dã thú
đã biến mất, đó là một đôi mắt màu vàng nhạt của một sinh vật đã sở hữu một ít
trí tuệ cơ bản.
Và một điều quan trọng nữa, khí tức khủng bố từ con cá sấu phát ra làm cho Mặc
Hàn không dám động đậy dù chỉ một chút, đó là khí tức mà Mặc Hàn chỉ cảm nhận
được từ một cường giả mạnh mẽ.
‘’Nguyên Anh kỳ…!” Mặc Hàn run rẩy nói.