Chương 92: Lãnh Đạo Tiễn Đưa. (2)


Khi Vương Hiểu Diệp vội vàng lên xe đến trung tâm bệnh viện, lúc này hiện trạng trong đại sảnh bao gồm không ít lãnh đạo thành uỷ và uỷ ban nhân dân thành phố đã sớm tới đây rồi. Càng làm cho bà cảm thấy không thoải mái chút nào đó chính là bí thư thành uỷ Trương Anh Kiệt đang sử dụng những từ ngữ thân mật để lôi kéo Lương Thần.

- Gia đình có chút việc nên đến trễ một chút, Tiểu Lương, thật sự rất xin lỗi.

Vương Hiểu Diệp bước lên hai bước rất điềm đạm cười nói, lại chậm rãi đưa tay ra, hoàn toàn không có sự uy nghiêm của một vị chủ tịch thành phố, bà rất gần gũi và thân thiện như những người bậc trên.

- Thưa chủ tịch Vương và bí thư Trương, hai vị dù có trăm công ngàn việc nhưng cũng bớt chút thời gian đến để thăm tôi, tôi thật sự không biết nói gì hơn nữa.

Người có kinh nghiệm như Lương Thần đến nay đã có thể để đối phó với trường hợp như thế này. Trên khuôn mặt của hắn thể hiện được sự thành ý và nụ cười cảm ơn, hắn bắt tay nhẹ nhàng với những bàn tay đưa tới với hắn, biểu lộ sự cảm động của bản thân hắn.

Những người y tá trưởng khoa nhi và các nữ y tá khác sớm đã kinh ngạc há hốc mồm không khép lại được. Tai nghe không bằng mắt thấy, họ đã chính mắt nhìn thấy cảnh tượng này, và họ đã tin rằng người thanh niên nằm ở phòng điều trị đặc biệt kia có một lai lịch rất lớn. Chẳng trách Diệp Tử Thanh từ chối chủ nhiệm Lý mà lựa chọn người thanh niên này, xem ra người ta không chắc đã kém Lý Minh Dương.

Lương Thần trong lòng hiểu rất rõ những lãnh đạo thành uỷ và ủy ban nhân dân thành phố Liêu Dương tại sao lại đến đây đông đúc như vậy, nguyên nhân chẳng qua là do hắn và chị Đình có chút quan hệ. Trong lòng hắn như đang tràn đầy hạnh phúc, cái gì mà gọi là một người làm quan, cả họ được nhờ. Hắn chỉ là có chút bạn học với con gái phó bí thư Lý mà thôi, còn có thể nói là không có chút họ hàng gì nữa ý, vậy mà đã bị một đống lãnh đạo thành uỷ, bí thư và chủ tịch thành phố bao quanh thế này. Quyền lực, chính quyền lực đã đem đến vầng hào quang rực rỡ này. Ánh sáng rực rỡ quyền lực của phó bí thư Lý đã làm cho hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc đến nay lại được nhận sự đối đãi như khách quý thế này.

Bí thư thành uỷ thành phố Liêu Dương Trương Anh Kiệt, chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp và những lãnh đạo thành uỷ và chính quyền thành phố với sự nhiệt tình không thể tả nổi để tiễn Lương Thần ra cửa lớn bệnh viện. Trong lúc này thư ký Giang của chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp vội vàng chạy đến và nói nhỏ vào tai bà vài câu. Không phải độc nhất vô nhị, bên cạnh bí thư thành uỷ Trương Anh Kiệt cũng xuất hiện hình bóng của Trưởng ban thư ký Thành ủy.

Hai vị lãnh đạo Đảng và chính quyền gần như cùng một lúc biến sắc, trước sau bắt tay Lương Thần bày tỏ sự cáo biệt, sau đó cùng đứng về một phía chỗ đông người có vẻ như đang thương lượng cái gì đó, các vị lãnh đạo thành uỷ và uỷ ban nhân dân thành phố cũng rất mẫn cảm mà nghe ngóng, thám thính sự biến hoá của các tin tức.

Gần như cùng lúc đó hai chiếc xe phát đèn cảnh sát đứng ở trước cổng lớn bệnh viện, tiếp theo đó là bốn chiếc xe Audi màu đen, một chiếc xe Hummer và cuối cùng là hai chiếc xe cảnh sát.

Những bộ phận lãnh đạo thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố ở đây, cấp bậc thấp nhất cũng là phó giám đốc sở, thường đã nhìn thấy không ít khung cảnh hoành tráng, nhưng với xu thế như hiện nay họ cũng không thể không âm thầm mà khiếp sợ. Nguyên nhân cũng chỉ là do mấy chiếc xe có treo biển số 4. Họ cũng đã hiểu rất rõ rằng những đoàn xe bỗng xuất hiện lúc này là thần thánh từ nơi nào tới. Bí thư tỉnh uỷ cũng không chỉ ngồi xe có biển số 44 này. Trên thực tế là vì sự an toàn mà xe số 1 của bí thư tỉnh uỷ ngồi thường thay đổi biển xe liên tục sang biển xe công an, cảnh sát có vũ trang, quân đội, v.v… mà số biển xe còn không đặc biệt cho lắm. Nhưng ngược lại khi nhìn thấy chiếc xe số 4 xuất hiện thì trên xe không phải ai khác chắc chắn là bí thư tỉnh uỷ.

Không thể trách những vị lãnh đạo thành uỷ và uỷ ban nhân dân thành phố được, đó là do họ hoàn toàn không nhận được một chút thông tin nào, nếu như hai ngày trước phó bí thư tỉnh uỷ Lý, phó chủ tịch tỉnh Lam và các vị lãnh đạo tỉnh đến đã làm cho họ cảm thấy bất ngờ rồi, vậy mà hôm này lãnh đạo bốn ban ngành (Đảng ủy, Ủy ban nhân dân, Hội đồng nhân dân, Mặt trận tổ quốc) tỉnh Liêu Đông đến càng làm cho bọn họ cảm thấy choáng váng hơn, họ không kịp để có thể phân biệt được các hướng đông tây nam bắc nữa rồi. Mấy ngày hôm nay rốt cuộc là những ngày gì không biết, các vị đại thần của tỉnh uỷ đến bệnh viện là có ý gì không biết.

Bí thư thành uỷ Trương Anh Kiệt rồi chủ tịch tỉnh Vương Hiểu Diệp liên tiếp đi lên đón chào, tiếp theo đó là hàng loạt các nhân vật lớn từ chiếc xe con xuất hiện đã lập tức chứng minh những tin tức của hai vị kia là hoàn toàn đúng. Bốn lượt xe gồm các nhân vật trong các bộ máy tỉnh uỷ, uỷ ban nhân dân tỉnh, hội đồng nhân dân tỉnh và mặt trận tổ quốc cộng thêm toàn bộ đội hình quân khu tư lệnh viên chính uỷ tỉnh Liêu Đông rất hào hoa và hùng mạnh làm cho tất cả các cấp uỷ ban nhân dân thành phố đều ngây người ra.

- Bí thư Giang, chủ tịch tỉnh Cao, chủ nhiệm Từ, chủ tịch Kim.

Người đã từng lăn lộn trong quan trường phải hiểu rõ sự nghiêm khắc về thứ tự chào hỏi này. Những người như Trương Anh Kiệt và Vương Hiểu Diệp tất nhiên không thể sai lầm trong những trường hợp nhỏ bé như thế này được, đây chính là để bày tỏ thái độ kính cẩn hoan nghênh với lãnh đạo trong tỉnh.

- Thật khéo bí thư Trương và chủ tịch Vương cũng ở đây.

Bộ mặt lạnh lùng của chủ tịch tỉnh Liêu Đông Cao Thành Gia dù có chào hỏi khách sáo nhưng vẫn để lộ ra khuôn mặt lạnh lùng.

Bí thư tỉnh uỷ kiêm chủ tịch hội đồng nhân dân Giang Trung Nguyên lại hơi có vẻ mặt nhăn mày

Hoàn toàn không giống với Cao Thành Gia, nhân vật cấp cao nhất tỉnh Liêu Đông này bình thường luôn để ấn tượng không nóng không lạnh không nhu không cương, rất ít tức giận với cấp dưới. Nhưng những cấp dưới mà thân thuộc với ông thì biết rất rõ hành động nhíu mày này của bí thư đã thể hiện rõ sự không vừa lòng.

- Bí thư Trương, chủ tịch tỉnh Vương, các vị có thể nhận được tin tức này thì tôi cũng có thể hiểu được, nhưng những đồng chí này.

Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Hồ Hồng Trung cười mỉm chỉ vào những người thành uỷ và uỷ ban nhân dân thành phố đứng xung quanh. Ông là người có tiếng trong tỉnh tham chính nhưng không chấp chính, nghị chính nhưng không hành chính (tham gia chính trị nhưng không điều hành chính trị, nói về chính trị nhưng không làm theo chính trị), cũng là người khá hòa hợp với Bí thư tỉnh uỷ và chủ tịch tỉnh.

- Là thế này.

Hiểu được bản tính của bí thư Giang, Trương Anh Kiệt lập tức quyết định nói đúng sự thật, trên thực tế ông cũng có thể tưởng tượng ra nếu như bí thư Giang và chủ tịch tỉnh Cao muốn biết sự thật thì chỉ cần gọi bất kỳ một người nào đó thì liền có thể biết ngay chân tướng sự việc, như vậy không bằng ông chủ động nói thật, vì dù sao cũng không phải là cái gì vi phạm nguyên tắc cả.

Nghe Trương Anh Kiệt báo cáo, khuôn mặt của bí thư tỉnh uỷ Giang Trung Nguyên và chủ tịch tỉnh Cao Thành Gia đều không có biểu hiện gì khác thường, mà người đứng đằng sau hai người là phó bí thư tỉnh uỷ Lý Thư Hãn thì có vài phần biểu hiện không lấy làm vui. Ông cũng hiểu rõ hai người Trương Anh Kiệt và Vương Hiểu Diệp có mục đích là gì, và đây cũng chính là những gì mà ông chán ghét. Nếu biết sớm có kết quả như thế này ông đã không đích thân tới bệnh viện để thăm Lương Thần rồi.

Tư lệnh Quân khu tỉnh Liêu Đông, thiếu tướng Đàm Trì Long thì rất hứng thú nói câu:

- Người thanh niên nào vậy, đến xem cái.

Trương Anh Kiệt hướng về phía cách đó không xa vẫy tay gọi người thanh niên đang đứng đần người ra đó nói:

- Tiểu Lương mau đến đây tư lệnh Đàm muốn gặp cậu.

Lòng bàn tay Lương Thần đều là mồ hôi, lúc này hắn cũng hiểu những đoàn xe tiến vào bệnh viện có lai lịch là như thế nào.

Không cần nhìn những thứ khác, chỉ cần nhìn bố của chị Đình, phó bí thư tỉnh uỷ Lý đứng ở vị trí đó hắn đã có thể đoán được hai người đàn ông đứng trước Lý Thư Hãn có thân phận gì. Nếu như không phải bí thư tỉnh uỷ và chủ tịch tỉnh thì ai mới có thể đứng trước mặt phó bí thư Lý chứ.

- Chào tư lệnh Đàm.

Lương Thần hướng về phía người mặc bộ quân trang, khuôn mặt thô và có hào khí đàn ông để chào hỏi. Hắn không kìm nổi sợ và run nhẹ, nhưng trên khuôn mặt của hắn vẫn rất điềm tĩnh và nghiêm túc, tất nhiên kiểu điềm tĩnh này là sự giả vờ, phải đối mặt với bao nhiêu quan to các cấp tỉnh uỷ, nếu nói không sợ hãi thì là lừa dối chính bản thân mình.

- Cậu khá lắm, đến quân đội cũng có thể là một quân nhân tốt, cậu tên là gì?

Đàm Trì Long rất có cảm tình với người thanh niên này, từ trước tới nay Đàm Trì Long nhìn người bằng trực giác, lần đầu tiên nhìn thấy vừa ý liền biểu hiện rất thân thiết, còn lần đầu tiên thấy không vừa ý thì liền phất tay khiến đối phương phải bỏ chạy.

- Báo cáo tư lệnh Đàm, tôi tên gọi Lương Thần.

Lương Thần rất lưu loát, âm thanh to, rõ nói ra, đây là do hắn bắt chước trên ti vi, những vị lãnh đạo quân đội thường thích cấp dưới phải dũng mãnh.

- Ha ha.

Tư lệnh Đàm không kìm nổi bật cười, đấm vào ngực Lương Thần nói:

- Còn được, không phải là gối thêu hoa.

- Được rồi lão Đàm, chính sự quan trọng.

Tỉnh uỷ uỷ viên thường vụ quân khu chính uỷ, thiếu tướng Tinh Hàn mỉm cười nhắc nhở. Dù sao có bí thư tỉnh uỷ Giang, chủ tịch tỉnh Cao và rất nhiều lãnh đạo trong tỉnh đều hiểu tính khí của lão Đàm, đều không có gì là không vừa lòng. Nhưng đây không phải lúc để ý cách làm của người khác, ông bước về phía trước vỗ vào vai Lương Thần rất nhẹ nhàng nói:

- Đồng chí Tiểu Lương, chúc cậu thượng lộ bình an.

- Rất cảm ơn.

Lương Thần cũng tức thời đáp lễ với hai vị thiếu tướng, sau đó xoay người dời đi.

- Chúng ta vào thôi.

Bí thư tỉnh uỷ Giang Trung Nguyên nhẹ nhàng nói, sau đó bước trước ra cổng bệnh viện. Tiếp sau đó là chủ tịch tỉnh Cao Thành Gia, chủ tịch Mặt trận tổ quốc Hồ Hoành Trung, phó bí thư Lý Thư Hãn, phó chủ tịch thường trực tỉnh Đằng Vũ và các vị lãnh đạo đi theo sau. Chỉ còn lại những người thuộc thành uỷ và uỷ ban nhân dân thành phố Liêu Dương, đứng cũng không được mà đi cũng không xong, chỉ có vẻ xấu hổ.

Đoàn người đi cùng bí thư tỉnh uỷ Giang dưới sự dẫn dắt của viện trưởng Hầu bước tới phòng bệnh chăm sóc đặc biệt tầng 1. Thần kinh của viện trưởng Hầu đã gần như căng thẳng đến nỗi từ trước tới nay chưa hề có, trải qua hai ngày hôm nay gần như còn phong phú hơn cả sự trải nghiệm của cả đời ông. Mặc dù bệnh viên trung tâm thành phố Liêu Dương thuộc loại A, nhưng vẫn không thể xếp vào hàng thứ nhất trong tỉnh, thường thì tiếp xúc với nhân vật lớn như Giám đốc sở là cùng, vậy mà hai ngày hôm này các cấp trong tỉnh, phó chủ tịch tỉnh và rất nhiều vị trí lớn liên tiếp đến đây, làm cho trên dưới trong bệnh viện bị bao vây bởi một cảm giác rối loạn.

Ở trước cổng phòng bệnh tầng 1, một người trung niên mà Lương Thần từng nhìn thấy đang chặn đoàn người bí thư tỉnh uỷ lại, nói:

- Thủ trưởng đang nghỉ ngơi

Chỉ có một câu vô cùng đơn giản đã làm cho những vị bí thư tỉnh uỷ và chủ tịch tỉnh này phải dừng lại, người trung niên này không cần biết phía trước là lãnh đạo cấp bộ hay cấp sở, là quan to cấp nào thì trong mắt của ông ta cũng chỉ là một nhân viên không liên quan.

- Chúng tôi ở ngoài đợi, thủ trưởng mà tỉnh lại thì hãy giúp tôi thông báo một chút, nói là tiểu Giang đến đây chỉ là để thăm thủ trưởng.

Giang Trung Nguyên nhẹ nhàng nói, trước mặt người trung niên này ông cũng không cần thiết phải nói đến chức vụ bí thư tỉnh ủy của mình.

Người trung niên gật đầu sau đó đi về phòng. Khi mở cửa, trong tức thì Giang Trung Nguyên và các vị lãnh đạo trong tỉnh đều nghe rất rõ ràng có người đang tức giận chửi mắng, âm thanh truyền đến:

- Người đâu, tên khốn khiếp đâu, đã đánh cờ thắng muốn chạy còn mắng lão là ngu ngốc, Thiết đại Trụ mau đi xem cái tên tiểu tử họ Lương kia, đưa hắn về đây cho ta, có nghe tiếng không, đi nhanh lên.

Trong lúc này tất cả những người đứng ở hành lang lúc đó gần như bị tia chớp đánh trúng, bị hóa thạch tập thể. Tất cả đều tự hỏi trong đầu mình một câu hỏi giống nhau: có người mắng Diệp lão già rồi ngu ngốc, có người dám mắng Diệp lão già rồi ngu ngốc, có người ăn phải gan hùm dám chửi Diệp lão già rồi ngu ngốc.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #92