Chương 89: Thi Đấu Vận Khí


Lương Thần lập tức giật mình, hắn nói:

- Nhưng tôi không biết ông, ông tùy tiện đập cửa phòng người khác như vậy, lại nói luôn một câu “ Có biết chơi cờ quân sự không?” thì sao người khác lại không nghĩ là ông là người bị tâm thần.

- Rốt cuộc có chơi hay không chơi, nếu chơi thì đi theo tôi không thì tôi tìm người khác.

Người đàn ông trung niên nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của đối phương, thốt lên câu nói có chút muộn phiền.

Lương Thần trái lại cảm thấy tức cười. Lần đầu tiên hắn gặp phải người như vậy. Vì thế hắn lấy lại bình tĩnh nghiêm trang nói:

- Cờ quân sự đương nhiên tôi biết chơi.

Nhưng vừa nghe Lương Thần nói biết chơi, người đàn ông trung niên lập tức hai mắt sáng lên giơ tay bắt tay Lương Thần, miệng nói:

- Thật tốt quá, đi theo tôi.

Lương Thần rụt tay lại tránh nhưng ngay lập tức người đàn ông trung niên ánh mắt lóe lên vươn tay vững vàng nắm chặt tay Lương Thần lại.

Lương Thần giật mình kinh hãi, một tay kia nhanh chóng nắm lấy cổ tay bên kia của đối phương, đồng thời lui người hướng về phía sau tựa thế để nếu tránh không được đối phương thì hắn sẽ quật ngã đối phương.

Người đàn ông trung niên khí lực trên tay rất lớn, một tay cầm chặt tay Lương Thần, tay kia giữ nguyên, mặc cho Lương Thần dù vận hết sức cũng không rút nổi tay ra.

Lương Thần nóng nảy dùng khủy tay đẩy hết sức hướng về phía ngực. Hắn cảm thấy rằng người đàn ông trung niên có dung mạo xấu xí này là người tài giỏi, không xuất hết toàn lực chỉ sợ là không được.

Thân hình người đàn ông trung niên đứng trụ vững như đã cắm rễ chặt vào lòng đất. Khi Lương Thần đẩy mạnh mặt ông ta vẫn không thay đổi. Lương Thần phản ứng rất nhanh một chiêu không được liền kéo cánh tay người đàn ông định quật ngã.

- Cậu không phải là đối thủ của tôi.

Người đàn ông trung niên để mặc cho Lương Thần giật cánh tay mình nhưng hắn không thể làm gì được mà còn bị nhấc bổng hai chân lên khỏi mặt đất nói gì đến việc quật ngã đối phương.

Lương Thần nhụt chí. Hắn từ nhỏ đã là thủ lĩnh đánh nhau ở xã Hòa Bình, lại hơn hai năm theo học ở chỗ Phong thúc. Bất kể là trừng trị tên du côn ở quê nhà hay thời khắc mấu chốt bắt hung phạm, hắn luôn cho là võ thuật của mình khá tốt. Nhưng người đàn ông trung niên trước mắt này đang khiến cho lòng tự tin của hắn bị sỉ nhục nghiêm trọng, mặc dù hắn còn mấy chiêu sát thủ đều chưa xuất ra. Thứ nhất là không cần thiết phải hạ tử thủ, thứ hai là hắn tin rằng cho dù xuất chiêu cũng không hiệu quả gì. Vậy nên chấp nhận thua là hơn. Dù sao xung quanh cũng không có người khác, thế nên hắn cũng đỡ bị mất mặt.

- Chấp nhận thua thì đi theo tôi.

Lương Thần không từ chối mà buông lỏng tay ra. Trên cổ tay hắn hằn dấu của năm ngón tay. Nhìn Lương Thần xoa xoa cổ tay, trên mặt không một chút nhăn nhó, ánh mắt người đàn ông trung niên lộ ra chút tán thưởng, còn có đôi chút coi trọng đối phương.

Lương Thần kỳ thật đau muốn chết, hắn thậm chí còn không hiểu cổ tay mình đã gãy hay chưa. Tuy nhiên nhận thua đã rất mất mặt, nếu mà còn nhe răng nhếch miệng càng làm cho người ta khinh thường. Hắn vẫn biết rất rõ rằng mình là loại người hay sĩ diện.

- Đi thì đi.

Lương Thần không nghĩ rằng mình đi thì có gì nguy hiểm. Đây là phòng bệnh săn sóc đặc biệt, không phải bệnh viện tâm thần, ai có thể ở lại đây đều phải có chứng minh thư nhân dân.

Hắn đi theo người đàn ông lên một tầng lầu, rồi đi vào trong một gian phòng bệnh. Người đàn ông trung niên gõ cửa phòng khe khẽ vài cái, vài giây sau cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên khác xuất hiện trước mặt Lương Thần.

Ánh mắt hai người đàn ông lúc đó nhìn thấy vẻ kinh ngạc lộ ra trên khuôn mặt Lương Thần. Hai người đàn ông giống nhau như tạc, chỉ khác ở quần áo mặc trên người mà thôi. Vẻ mặt khô khan của người đàn ông kia cũng là độc nhất vô nhị. Lúc này hai người đàn ông trung niên khi đứng cạnh nhau giống như là phản chiếu lại trong gương vậy.

- Vào đi thôi.

Người đàn ông gật đầu với người mở cửa. Người đàn ông mở cửa cũng gật đầu tránh sang một bên ra hiệu cho Lương Thần bước vào.

Lương Thần mang theo bảy phần tò mò cộng thêm hai phần thấp thỏm lo lắng đi vào phòng bệnh. Cửa phòng sau đó bị đóng lại, hắn quay đầu lại liếc mắt một cái thấy người đàn ông lúc trước vẫn chưa vào theo đến.

- Nửa giờ mới tìm được một người chơi cờ. Không biết là thật sự tìm không ra người hay là do Đại Trụ Tử (cây cột lớn) cố tình lười biếng đây.

Một người mang áo quần bệnh nhân, thực ra là một cụ già mắt mờ đục giọng khàn khàn như sấm nổ cất lên khi Lương Thần vừa mới đi vào.

Lương Thần chú ý thấy cụ già đã bày một bàn cờ trên bàn trà trước mặt. Quân cờ bày lộn xộn một bên tựa hồ như trước đó không lâu đã có người từng chơi quân cờ với ông cụ.

- Ngồi xuống đi, cũng không biết cậu chơi thế nào. Đừng có mà ngay cả Đại Trụ Tử cũng không thắng nổi nhé. Đại Trụ Tử cờ thối lắm.

Ông lão dùng gậy dò dẫm chỗ ngồi trước mặt rồi ngồi xuống, trong miệng nói liên miên, cằn nhằn, sau đó đặt gậy xuống bên cạnh, hai tay bắt đầu loay hoay xếp mấy quân cờ.

Ngồi xuống cạnh cụ già, lúc này Lương Thần mới chú ý đến dung mạo ông cụ. Hai hàng lông mày trắng toát, hốc mắt sâu, mũi cao thẳng như chim ưng, môi mỏng, người đứng lên dường như có thể biến thành một đường thẳng tắp. Tuy rằng đã gần đất xa trời nhưng trên thân thể khô gầy vẫn thể hiện một khí thế mạnh mẽ, cứng rắn linh hoạt, sắc bén. Trực giác nói cho Lương Thần biết rằng ông lão này khi còn trẻ chắc là người không dễ sống chung.

Lương Thần ước đoán ông cụ ít nhất đã trên dưới tám mươi tuổi, hắn có thể tinh tường nhìn thấy trên mu bàn tay khô gầy nổi lên mạch máu và gân xanh, tuy nhiên, phán đoán theo giọng nói của ông lão có thể nói rằng thân thể ông vẫn còn khỏe mạnh.

Cũng đang nhàn rỗi, vậy thì cùng chơi cờ với ông già cũng được. Kỳ thật loại cờ quân sự này ít người chơi. Loại này có tính chất tinh thâm phong phú nhưng tính trí tuệ không theo kịp cờ vây, cờ vua, cờ tướng. Bàn về mức độ phổ biến e rằng cũng ít hơn so với cờ cá ngựa. Lương Thần trước khi đến đây thường xuyên chơi cờ quân sự mà bình thường chơi cơ bản là hai loại, một loại là minh cờ, một loại là ám cờ. Minh cờ chỉ tạm có thể nói là sắp xếp trí nhớ di chuyển Binh bộ trận và vân vân mà ám cờ căn bản là thi đấu vận khí.

Hiện tại ông lão bày ra rõ ràng là minh cờ, giống như sắp xếp quân đội hai bên đen đỏ, phân chia giới tuyến rõ ràng. Chẳng qua quân cờ hai bên đều là đứng lên chiến đấu phương thức mạnh được yếu thua. Hai bên thay phiên lấy quân cờ của mình đi và chạm vào đối phương. Cứ quy tắc quân lớn ăn quân bé, cho đến khi một bên bị ăn hết quân hoặc quân kỳ bị cướp thì tính lầ thua.

Liên tiếp hạ một bàn. Lương Thần cảm thấy rất buồn bực, bởi vì loại này hắn đã từng biết, đối với hắn mà nói cũng không xa lạ. Bàn cờ thứ nhất và thứ hai ông già đều thắng. Không có biện pháp đối phó với ông lão, ông già quá lợi hại, gần như là có thể nhìn thấu trong lòng hắn. Hắn bày ở vị trí gì cấp bậc quân cờ gì đều bị ông lão đoán trước rõ ràng. Hắn lấy sư đoàn trưởng đối phương đối lại chính là quân đoàn trưởng. Hắn xuất quân đoàn trưởng đối phương đối lại chính là tư lệnh. Hắn muốn xuất ra tư lệnh đối phương đối lại là bom.

- Nước cờ không hay, nước cờ không hay, thật đúng như tôi nói ngay cả Đại Trụ Tử cũng không thắng nổi, chịu thua đi thôi.

Ông già trên mặt lộ vẻ khinh thường, miệng không nể tình mà thốt lên mấy tiếng khiến mấy giọt nước miệng văng cả lên mặt Lương Thần.

- Chúng ta chơi ám cờ.

Lương Thần không phục ương ngạnh nói. Kỳ thật hắn muốn vận dụng năng lực đặc biệt hẳn là rất dễ dàng do thám quân cờ của đối phương, do đó có thể ra động tác để giành được thắng lợi cuối cùng. Nhưng Lương Thần không làm như vậy với ông lão, khi chơi cờ tuy là hắn bị mất mặt nhưng không muốn bị mất đi nhân phẩm của mình.

- Cậu có gặp vận may cũng không thắng được.

Ông già kiêu ngạo ngẩng đầu, đôi mắt mờ đục thoáng hiện chút tự phụ,

- Mặc kệ là người tính hay yêu tính, khà khà, lão già tôi đây cả đời này chưa từng bị thua.

- Nói không chừng hôm nay ông thua thì sao.

Lương Thần bĩu môi, hắn lúc này có vẻ rất khắc nghiệt, chừng như không phục ông già.

Một lão một thanh niên úp hết mặt quân cờ xuống, sau đó đảo lộn cả bàn làm không phân biệt được quân đen quân đỏ, cuối cùng bày ra trên bàn cờ. Loại ám cờ này hoàn toàn là thi đấu vận khí. Cơ bản là ai có quân to đi trước có thể nắm giữ quyền chủ động để chiến thắng.

Ông lão vận khí quả nhiên không tồi, vừa tiện tay lật ra một sư trưởng màu đỏ trên bàn cờ. Lương Thần ngẫm nghĩ một chút liền lật một quân cờ quân đoàn trưởng để chống lại sư đoàn trưởng của đối phương, lật ngược thế cờ.

Nhìn quân đoàn trưởng màu đen, ông già lập tức thay đổi sắc mặt. Lương Thần cũng đắc ý. Vì thế sư đoàn trưởng của ông lão còn chưa kịp làm gì đã bị quân đoàn trưởng của Lương Thần nuốt gọn.

Dựa theo lẽ thường, Lương Thần đã xuất quân đoàn trưởng thì ông lão sẽ không động tới một vòng xung quanh quân cờ đó, bởi vì bên mình rất khó có thể xuất hiện quân cờ to hơn quân đoàn trưởng. Nếu lật ra quân cờ bé hơn thì thật sự nguy, vì thế ngón tay khô gầy của ông lão nhẹ nhàng lướt tới một chỗ khác trên bàn cờ, lật lên rõ ràng là một quân đoàn trưởng màu đỏ.

Lương Thần không sợ chết mở ra một quân cờ bên cạnh quân đoàn trưởng màu đỏ vừa rồi. Quân bom màu đen xuất hiện, biểu thị cho vận mệnh bi thảm của quân đoàn trưởng màu đỏ. Người đàn ông trung niên ở bên cạnh xem kinh ngạc liếc nhìn Lương Thần, thầm nhủ thằng ranh này thật sự là quá may mắn.

Ông già sắc mặt khá lúng túng bắt đầu bất lợi do tổn hại hai viên đại tướng, suy nghĩ một chút rồi mở ra một viên quân cờ bên phải, không ngờ lại là tư lệnh, cấp bậc cán bộ cao nhất phía ông lão.

Lương Thần mở một quân cờ bên cạnh tư lệnh màu đỏ vừa rồi.

Lại thấy bom.

Ông già chăm chú nhìn khối bom đen tuyền kia chừng vài giây để tin rằng mình không nhìn lầm, sau đó đột nhiên giơ tay đảo loạn bàn cờ rồi nói với giọng không cho phép nghi ngờ:

- Bàn này chúng ta không tính đến.

Lương Thần không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #89