Tới công viên Long Đầu Sơn, Lương Thần xuống xe thanh toán tiền, sau đó đi tới chỗ Diệp Thanh Oánh. Nhìn mẹ con Diệp Thanh Oánh kiều diễm nổi bật giữa đám đông nam nữ như hạc giữa bầy gà, Lương Thần cảm thấy lo lắng trước đó của mình về việc không tìm thấy Diệp Thanh Oánh chỉ là nỗi lo sợ không đâu.
Nhưng sao hắn và Diệp Thanh Oánh hẹn gặp mà lại có cả Vương Phỉ Hạm đi cùng? Nhìn cách ăn mặc tươi mát tự nhiên của Vương Phỉ Hạm, Lương Thần không thể không thừa nhận rằng, bà ta và Diệp Thanh Oánh đứng sóng vai nhau trông giống chị em hơn là mẹ con.
Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm đã đợi được một lúc, đều đang cau mày nhìn trước nhìn sau, có lẽ là đang chờ bóng dáng Lương Thần xuất hiện. Cuối cùng khi hắn hiện ra, trên mặt Diệp Thanh Oánh trở nên vui vẻ, sau đó cô vội vàng vẫy vẫy tay.
Lương Thần đi tới, đối mặt với ánh mắt của một đám nam nữ xa lạ, hắn bỗng nhiên cảm thấy việc đi chơi cùng mẹ con tại công viên Long Đầu Sơn này đúng là việc có áp lực tương đối lớn.
- Chờ lâu chưa?
Lương Thần nhìn cô gái có khuôn mặt thanh lịch, dịu dàng hỏi.
- Chưa lâu lắm, em và mẹ cũng vừa đến xong.
Diệp Thanh Oánh mặt hơi đỏ lên, sau đó kéo cánh tay hắn đi qua một bên, nói nhỏ:
- Mẹ muốn đến, em không sao ngăn được, anh có giận không?
- Không sao, cùng đi chơi càng vui mà.
Lương Thần ra vẻ độ lượng đáp, thực ra trong lòng hắn đang thầm trách người phụ nữ xinh đẹp kia cả trăm lần. Hắn nhận ra rằng, Vương Phỉ Hạm muốn đi cùng chính là để phá đám.
Vương Phỉ Hạm liếc mắt qua đương nhiên là biết ngay Diệp Thanh Oánh nói gì với người đàn ông đó, mà bà ta cũng khẳng định người đàn ông đó sẽ có thái độ bất mãn với cô gái. Nhưng bà không cần quan tâm, cái mà bà ta chú trọng chính là kết quả chứ không phải là quá trình. Chỉ cần đạt mục đích, Lương Thần cho dù có hận bà ta đến chết cũng không liên can gì tới bà.
Chen chúc trong đám đông, Lương Thần, Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm mua vé vào cửa, sau đó đi vào cổng công viên, dọc theo thềm đá, theo dòng người phía trước, một người đàn ông và hai người phụ nữ bắt đầu hành trình dạo chơi.
Công viên này thời điểm Lương Thần mười hai mười ba tuổi đã theo cha mẹ đến một lần, tuy nhiên, thời gian đã lâu lắm rồi, không còn ấn tượng sâu sắc nào để lại. Nhưng Lương Thần cũng nhớ rõ, tuy rằng tên là công viên Long Đầu Sơn, nhưng bên trong cũng có không ít động vật, có gấu đen, báo, khổng tước và vân vân, bị nhốt trong lồng sắt lớn. Hắn ném cho con khỉ mấy hạt đậu phụng.
Do nhằm đúng ngày mồng một tháng năm nên có rất nhiều người. Ở gần cầu Thiên Kiều, hai bên dòng người đều nườm nượp, Lương Thần theo bản năng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Thanh Oánh, Diệp Thanh Oánh cũng rất tự nhiên quay sang nắm lấy, đồng thời tay kia kéo lấy tay Vương Phỉ Hạm.
Long Đầu Sơn không phải là cả khối núi lớn, mà dường như bị đao bổ ra, hai núi chính có quốc lộ thông qua, mà mối liên kết ràng buộc hai núi chính là cầu Thiên Kiều dài hơn sáu mươi thước, bề rộng chừng bảy tám thước. Đứng ở phía trên Thiên Kiều, có thể nhìn thấy quốc lộ dưới chân núi và những chiếc xe ngược xuôi. Để đề phòng người qua cầu đông đúc có thể giẫm lên nhau, ở hai bên Thiên Kiều đều có cảnh sát nhân dân đứng trực theo phiên để duy trì trật tự, nhìn đây đó rất an ninh, Lương Thần trong lòng cảm thấy rất có thiện cảm.
Đi tới chòi nghỉ mát ở đỉnh núi, chỗ ngồi đã bị rất nhiều người chiếm trước rồi, Lương Thần và Diệp Thanh Oánh, Vương Phỉ Hạm đứng nghỉ ngơi ở một góc thoáng. Lúc này, di động Diệp Thanh Oánh bỗng vang lên. Nhận điện thoại, chỉ thấy Diệp Thanh Oánh hơi hơi khơi mào đôi mi thanh tú, nói có vẻ như miễn cưỡng:
- Chị Tử Thanh, em và mẹ, còn có Lương Thần đang ở chòi nghỉ mát. Chị cũng muốn đến à? Đã đến cửa công viên? Được rồi, bọn em ngồi ở đây đợi chị.
Tắt di động, Diệp Tử Thanh và Lương Thần trao nhau ánh mắt bất đắc dĩ.
- Chị cũng muốn đến, chúng ta ở đây chờ đi.
Cô gái trong lòng có chút bứt rứt, kế hoạch định ra từ trước là cô và Lương Thân cùng vui chơi thoải mái. Sau vài ngày nữa, Lương Thần khẳng định sẽ phải quay về Long Nguyên Tây Phong, mà sau khi qua ngày nghỉ mồng một tháng năm, cô cũng bận việc chuẩn bị bảo vệ tốt nghiệp. Cho nên cô rất quý trọng thời gian bên cạnh Lương Thần.
Hiện tại Lương Thần cũng không hề gì, một người cũng là cản trở, hai người cũng là cản trở, đã có Vương Phỉ Hạm ở đây thì cũng không cần quan tâm nhiều đến việc thêm một người là Diệp Tử Thanh nữa. Cô tới đây cũng vừa lúc trả lại điện thoại di động cho cô.
Hơn hai mươi phút sau, Diệp Tử Thanh lượn lờ trước mắt Lương Thần. Nhìn cách cô ăn mặc, áo sơ mi màu tím, khuôn mặt yêu kiều, Lương Thần có thể khẳng định, trên đường đi hẳn có không ít người vì ngắm cô mà trượt chân té ngã.
- Trả lại em này.
Lương Thần chưa nói đến hai lời, liền chìa tay đưa điện thoại làm cho Vương Phỉ Hạm thoáng nhìn ngờ vực.
- Có người nào gọi điện thoại cho em không?
Diệp Tử Thanh bắt gặp vẻ mặt trầm tĩnh của Lương Thần, không nhịn nổi liếc qua một cái, như cười như không hỏi han?
- Có.
Lương Thần kiệm lời, miệng chỉ nói một chữ mà không nói thêm lời nào.
- Ồ, ai vậy?
Lương Thần càng cố tình như vậy, Diệp Tử Thanh càng hỏi. Lý Minh Dương rõ ràng đã gọi điện thoại mà người đàn ông này sao không có lấy một chút hiếu kỳ. Dường như nếu cô không hỏi thì hắn cũng không nói gì.
- Một người đàn ông.
Lương Thần hỏi một câu đáp một câu.
- Người đàn ông nào vậy?
Diệp Tử Thanh dường như nhất định phải hỏi cho rõ ràng mọi việc. Bên này Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm không lên tiếng, nhìn hai người kia tiến hành hỏi đáp qua lại.
- Đúng là người đó, em đoán trước hắn sẽ gọi điện thoại đến, thế là ngay sau đó hắn gọi đến thật.
Vẻ mặt Lương Thần có vẻ hơi châm chọc, phụ nữ thông minh sẽ làm người đàn ông cảm thấy được hiểu ý, nhưng phụ nữ quá thông minh lại làm người đàn ông sợ. Có lẽ Dệp Tử Thanh vẫn chưa đạt tới trình độ ở vế sau, nhưng Lương Thần vẫn cảm thấy không thích. Đúng vậy, hắn thực sự không thích.
- Anh tức giận à?
Diệp Tử Thanh cười nhẹ, ánh nắng mặt trời chiếu xuống, dung nhan cô càng thêm rạng rỡ khiến người ta cảm thấy chói mắt.
- Anh đến công viên để vui chơi, không phải để đối đáp với em.
Lương Thần bĩu môi, sau đó đi ra chòi hóng mát, tiếp đó hướng về phía núi đi lên.
Trong chòi hóng mát, số nam nữ còn lại thấy thế không khỏi lộ vẻ tán thưởng, thầm nhủ: người đàn ông này hoành tráng thật. Cô gái kia xinh đẹp tới mức ai cũng phải trân trọng, vậy mà anh ta lại hoàn toàn không quan tâm.
Diệp Thanh Oánh đi lên theo, cùng hắn ta sóng vai trên thềm đá. Lương Thần quay đầu đi, nhìn đôi mắt sáng, hàm răng trắng tinh của cô gái thanh lịch, mỉm cười nói:
- Người chị này, quả nhiên lợi hại.
Ngay sau đó hắn kể lại chuyện xảy ra buổi sáng.
- Chị Tử Thanh có một người theo đuổi, là Trưởng phòng giám sát một của Ủy ban Kỷ luật thành phố, hai mươi bảy tuổi cấp Cục phó.
Diệp Thanh Oánh khẽ mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Chị Tử Thanh hình như cũng đã từng có cảm tình, tuy nhiên sau lại thôi. Cũng phải trăm phương nghìn kế để thoát khỏi người đàn ông kia, cụ thể nguyên nhân là gì, em không rõ lắm!
Hai mươi bảy tuổi cấp Cục phó? Lương Thần không khỏi ngây người ngẩn ngơ, chính mình năm nay hai mươi bốn tuổi, giống như sếp Vương nói, chó ngáp phải ruồi mới lên tới cấp phó phòng. Từ phó phòng đến Phó cục trưởng, nhanh lắm cũng phải là năm sáu năm, Lương Thần biết rất rõ, có lăn lộn cả đời người cũng không chưa chắc đã lên được cấp bậc phó cục trưởng. Lấy hắn mà nói, hắn cảm thấy chính mình đây khoảng cách với vị trí cấp trưởng phòng đã là xa xôi không bình thường rồi, nói chi tới Phó chủ tịch huyện, Bí Thư đảng ủy công an huyện, hắn có muốn cũng không dám nghĩ tới.
Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh cũng đang bàn bạc gì ở phía sau.
- Con quyết định rồi ư? Nhưng Lý Minh Dương điều kiện khá tốt!
Biết được việc làm sáng nay của Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm hơi hơi nhíu mày, bà cảm thấy cô gái quyết định có chút quấy quá cho xong chuyện.
- Không phải ở chỗ điều kiện có được hay không, mà là ở chỗ hợp hay không hợp.
Diệp Tử Thanh đưa tay nắm lấy cái trụ, cười duyên dáng nói:
- Dì cũng không phải không biết, con không thích đàn ông. Hơn nữa, nếu lần này con giúp dì, dì nhất định không được đùa giỡn mà phải thực hiện lời hứa, không được nuốt lời.
- Con thật là.
Vương Phỉ Hạm bất đắc dĩ mà gật gật đầu, bà ta đương nhiên biết đối phương nói “Không thích đàn ông” chỉ là nói đùa. Cha mẹ ly dị quá sớm. Cô và mẹ sống nương tựa vào nhau, mới dần dần lớn lên thành cô gái Diệp Tử Thanh tính tình lạ lùng như vậy. Mà bà cũng có phần áy náy với Diệp Tử Thanh mới có thể dung túng cô như thế. Dù sao, sở dĩ Diệp Tử Ngang bỏ rơi mẹ con Trình Lâm Nhã hoàn toàn là bởi vì bà.
- Con kỳ thực rất hâm mộ Oánh Oánh, nói gì đi nữa, có một người đàn ông như vậy có thể hy sinh thân mình vì nó, đối với bất cứ người phụ nữ nào được như thế đều cảm thấy hạnh phúc.
Nhìn bóng dáng mạnh mẽ cách trước đó không xa, Diệp Tử Thanh dường như rất cảm động nói.
- Miễn là con sẵn lòng, sẽ có người đàn ông mạnh mẽ vì con mà sẵn sàng xông pha lửa đạn, vào sinh ra tử.
Vương Phỉ Hạm không đồng tình đáp lời.
- Dì lầm rồi.
Diệp Tử Thanh lắc đầu, trong đôi mắt đẹp lộ ra một tia âu sầu:
- Bọn họ chỉ có thích và mê muội, chỉ có điều chỉ là cái vẻ bên ngoài và thể xác người phụ nữ, muốn chiếm giữ mà không muốn trả giá, đó là bệnh chung của bọn đàn ông. Bọn họ có khả năng hái sao hái trăng để lấy lòng người phụ nữ, nhưng không phải là trả giá bằng sinh mạng mình, mà nếu nguy hiểm cho họ là con đường quan lộ, bọn họ sẽ sẵn sàng gạt người phụ nữ sang một bên. Dù sao mỹ nữ trong thiên hạ còn nhiều mà, mà con đường lên chức chỉ có một.
Vương Phỉ Hạm không nói gì, bà ta đã rất rõ ràng, Lý Minh Dương chính là loại đàn ông mà Diệp Tử Thanh nói đến. Mà loại đàn ông này hoàn toàn không đáng để ỷ lại và dựa vào. Từ điểm ấy mà suy ra Diệp Tử Thanh quyết định không sai.
Suốt cả buổi sáng, Lương Thần và ba người Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm đi xem khắp Long Đầu Sơn. Họ đi lên lầu Sao Khôi cúi xuống xem dòng sông Đông Thanh như một dải đai ngọc, đi Tam Thanh Đường của Thanh Hư quan thắp hương quỳ lạy cầu nguyện, đi chơi trò chơi ngồi ngựa gỗ xoay tròn, trò va xe vào nhau (ô tô đụng), lại ăn món chè trân châu.
Đi trên thềm đá, thể nghiệm niềm vui thời thơ ấu và cùng ba người phụ nữ ăn kẹo đường, Lương Thần cảm thấy rất thích thú.
Sự vui vẻ có sức cuốn hút con người lạ thường, Vương Phỉ Hạm bản tính kiêu ngạo thường thấy đã biến đâu mất, dường như trẻ lại hơn mười tuổi, và Lương Thần, Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh cùng nhau vui đùa hết mình. Thậm chí khi đang chơi trò va xe vào nhau, hai cô gái không kém người đàn ông, họ húc mạnh vào xe của nhau.
Diệp Thanh Oánh đem máy ảnh kỹ thuật số ra, ngày hôm nay vui vẻ chụp được nhiều tấm. Cuối cùng cô đem máy ảnh nhờ một du khách chụp được duy nhất một tấm ảnh chung bốn người. Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đứng hai bên trái và phải của Lương Thần, Vương Phỉ Hạm thì đứng ở bên trái Diệp Thanh Oánh. Bốn người mặt đều mỉm cười, rất tự nhiên vui vẻ.
Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, đã bốn giờ chiều, ăn cơm tại một tiệm trên núi xong, bốn người quay gót trở về. Lương Thần không đưa ba người phụ nữ về mà về thẳng phòng săn sóc đặc biệt bệnh viện trung tâm thành phố. Đi chơi cả một ngày, quả thật hắn cũng có chút mệt mỏi liền tắm rửa nhanh rồi nằm thả lỏng người trên giường bệnh. Bỗng nhiên có tiếng đập cửa vang lên.
Lương Thần xuống giường, đi vài bước ra cửa trước rồi mở cửa, hắn thấy một người đàn ông trung niên tướng mạo khô khan như cây cột đứng ở cửa, mắt nhìn thẳng hắn, ồm ồm hỏi:
- Có biết chơi cờ quân sự không?