Nghe điện thoại của Lương Thần, Diệp Thanh Doanh vội vàng đứng dậy bước xuống lầu. Người đàn ông đứng trước cửa lầu mặc chiếc áo khoác màu xanh lam, chiếc áo khoác để mở tà áo lộ ra chiếc áo sơ mi màu đen, chiếc quần bò tạo cảm giác thoải mái, dễ chịu, chính vì vậy lại càng để lộ đôi chân đàn ông thon dài, dáng người cao ráo.
Khi thấy cô gái xuất hiện, khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông không được xếp vào hàng khôi ngô nhưng lại rất đàn ông hiện lên vẻ ngạc nhiên. Vẻ mặt ca ngợi, sự chăm chú thưởng thức của đối phương, khiến đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra cô có cảm giác buồn bực chân tay.
Cô gái mặc chiếc áo sơ mi trắng cổ tròn tạo cảm giác thoải mái. Chiếc áo tay lửng để lộ màu trắng hồng của làn da ở chỗ cánh tay, cô gái cũng mặc chiếc quần bò như Lương Thần. Mái tóc dài đen mượt buộc kiểu đuôi ngựa thả xuống bờ vai càng tôn lên khuôn mặt thanh lịch như ngọc, đôi mắt trong veo đầy vui sướng, đôi môi hồng tươi, lại càng làm người khác rung động hơn đó chính là đôi má hơi lúm đồng tiền.
Lại một mùi thơm thoang thoảng. Lương Thần ngẩn ngơ một lúc. Trong đầu hắn hiện lên cảnh lúc hắn bị thương phải nằm viện, một cô gái đã đến chăm sóc hắn, mặc dù chỉ có hai ngày ngắn ngủi, nhưng đã để lại trong tâm trí hắn một khoảng khắc đáng nhớ mà hắn không bao giờ có thể quên được.
- Này, anh đến rồi!
Bị người con trai nhìn đến nỗi có phần sợ hãi, Diệp Thanh Oánh cố gắng thoát khỏi tầm nhìn của đối phương, giọng ngượng ngùng nói.
- Ừ, đến rồi!
Lương Thần tỉnh táo trở lại, ngại ngùng ho nhẹ một cái, nói một câu vô nghĩa:
- Đợi rất lâu rồi phải không? ừ! Chỗ này, thực ra cũng rất dễ tìm.
Diệp Thanh Oánh nhếch miệng cười nói:
- Đi lên đi, mẹ và bác Niếp đang đợi chúng ta!
Dừng lại một lúc bỗng cô do dự nói thêm:
- Đừng để ý những gì họ nói, tóm lại, cố gắng một lúc rồi chúng ta sẽ chuồn đi.
Hai từ chuồn đi do Diệp Thanh Oánh nói, chứng tỏ cô gái hết sức dí dỏm. Lương Thần trong lòng lập tức mỉm cười và gật đầu nói:
- Hiểu rồi, là uống trà chứ đâu có phải là bị tra tấn đâu, anh sẽ kiên trì tới cùng.
Nói thì dễ dàng, nhưng khi Lương Thần đi sau Diệp Thanh Oánh tới phòng ở tầng hai lầu trà, và sau khi được cô giới thiệu một cách ngắn gọn, lại bị sắp xếp ở vị trí giữa Vương Phỉ Hạm và Niếp Quảng Vũ, hắn bỗng cảm thấy, thế này còn hơn cả bị tra tấn và cũng không chịu được bao lâu đâu.
Sáu con mắt nhìn hắn, bốn trái hai phải, mặc dù thể hiện cảm xúc khác nhau, nhưng cũng không có thiện ý gì.
Vương Phỉ Hạm với ánh mắt lạnh lùng, Niếp Quảng Vũ với ánh mắt khinh bỉ, còn ánh mắt của Niếp Phong thì không che dấu một chút gì về địch ý. Nếu như không phải Diệp Thanh Oánh đã khích lệ từ đầu thì Lương Thần gần như không chịu nổi và đi rồi. Ông chọc gì chúng mày mà chúng mày đứa nào đứa nấy cũng dở chết dở sống nhìn ông chăm chăm!
- Uống chút gì?
Diệp Thanh Oánh nhẹ nhàng hỏi và đưa thực đơn trà cho Lương Thần. Hành động này làm cho ánh mắt của Niếp Quảng Vũ càng thêm tức giận. Còn Niếp Phong thì càng không phải nói, nhìn Lương Thần với con mắt hoá thành lưỡi dao.
- Cái này là được.
Lương Thần không khách sáo chút nào chỉ vào loại trà đắt nhất “ Bích đàm Phiêu Tuyết”. Hắn đoán ở những nơi như thế này, nếu như không phải là Vương Phỉ Hạm thì là Niếp Quảng Vũ trả tiền, nhất định không bao giờ phải đến lượt Diệp Thanh Oánh phải trả, cho nên hắn cũng không nhất thiết phải tiết kiệm gì cả.
- Phục vụ, làm phiền cho tôi cốc Bích Đàm Phiêu Tuyết!
Diệp Thanh Oánh gọi to cô nhân viên phục vụ ở ngoài cửa phòng.
- Hoá ra tiểu Lương thích uống trà hoa.
Niếp Quảng Vũ cười he he nói:
- Thường thì những người thích Bích Đàm Phiêu Tuyết có tính cá nhân.
- Bác Niếp, bác đoán nhầm rồi!
Lương Thần gọi bác Niếp một cách gượng gạo, trên mặt hiện lên nụ cười khiêm tốn của lớp trẻ:
- Bình thường cháu cũng không mới khi uống trà, gọi loại này là do cháu thấy tên trà hay, với lại giá loại trà này lại đắt nhất, nên nghĩ chắc loại trà này hương vị cũng không tồi.
- Lấy bề ngoài để nhận vật, lấy giá cả để mua hàng cũng không phải là một thói quen tốt.
Niếp Quảng Vũ cười ôn hoà. Như bậc cha chú, nói như vậy là có hàm ý bảo Lương Thần:
- Có một số thứ phải xem kỹ lưỡng cả bên trong nữa, ví như đồ cổ chẳng hạn, nhìn có vẻ sứt mẻ nhưng thực chất lại là một thứ vô giá, cái thứ vô giá này ngoài giá trị về tài sản thì nó còn chỉ nhiều hơn về giá trị văn hoá và lịch sử. Ngược lại, có những đồ vật bề ngoài thì lộng lẫy, giá niêm yết làm cho người ta phải sợ hãi, nhưng trên thực tế nó lại không đáng giá như vậy. Bích Đàm Phiêu Tuyết mặc dù là loại trà tốt, nhưng ở đây lại không phải là trà chính cống, vậy mà, một chén nhỏ chỉ có 5g trà mà lên tới 86 tệ, cái này thực sự hơi quá!
- Bác Niếp dạy phải.
Lương Thần khiêm tốn tỏ vẻ tiếp nhận lời khuyên của đối phương. Nhưng khi nhân viên phục vụ bưng chén trà Bích Đàm Phiêu Tuyết đến, hắn nhấp một hụm xong liên tục gật đầu khen:
- Cháu không biết thưởng thức trà, nhưng cũng cảm thấy loại trà này vừa đẹp mắt lại rất ngon, xem ra lần này cháu đã chọn đúng. Có những lúc: “Của rẻ là của ôi, của tốt thì không rẻ, cũng có chút đạo lý đấy chứ!”
Niếp Quảng Vũ không nhịn nổi nhẹ nhàng cau mày lại, cảm thấy những lời nói lúc trước của ông ta như là những lời nói thừa.
Vốn với thân phận và địa vị của ông thì cũng không phải phí lời với tên tiểu tử kia, nhưng vì con trai, ông không thể không hạ mình tìm cơ hội để bác bỏ đối phương vài câu.
Đáng thương cho những bậc cha mẹ khổ tâm trên đời này. Đến cả quan lớn cấp thứ bộ, khi hạnh phúc hôn nhân của con trai gặp phải vấn đề, nhất định cũng phải có chút thái độ khác thường.
- Tiểu Lương, cậu cũng có thói quen như vậy ư? Trông mặt mà bắt hình dong hay lấy giá cả để cưới vợ?
Vương Phỉ Hạm gian xảo bỗng mở miệng hỏi làm cho bố con Niếp Quảng Vũ trong lòng không khỏi mừng thầm. Quả nhiên, trong việc này Vương Phỉ Hạm có ý nghiêng về bên họ. Diệp Thanh Oánh bước đến bên mẹ với ánh mắt không vừa lòng, nếu như những câu của bác Niếp lúc vừa rồi có thể miễn cưỡng chấp nhận là lời khuyên của bậc trên, nhưng câu nói vừa rồi của mẹ cô rõ ràng là cố ý chọc tức người ta. Cô rất lo cho Lương Thần sẽ gặp khó xử mà dẫn tới xung đột với mẹ.
- Đúng vậy!
Lương Thần gật đầu tỏ vẻ đúng rồi, sau đó ra vẻ kinh ngạc hỏi lại:
- Lẽ nào cô cảm thấy thói quen này của cháu không tốt sao ạ?
- Thế theo cháu? Vương Phỉ Hạm cười nhạt nói:
- Trông mặt mà bắt hình dong, hoặc có câu tục ngữ: đừng trông mặt mà bắt hình dong, Nước biển không thể đấu lượng! tiểu Lương, lẽ nào cháu cho rằng thói quen này rất tốt sao?
- Tốt hay không tốt cháu không dám nói hoàn toàn tốt hay không, nhưng ít nhất cũng không đến nỗi quá sai.
Lương Thần dường như cười một cách ngượng ngùng nói:
- Lấy một ví dụ từ dung mạo mà nói, cô là người đẹp nhất trong số 3000 người đẹp, là người làm cho những người phụ nữ trong lục viện ngưỡng mộ, cái gọi là phẩm hạnh trời cho, vô cùng tài hoa cũng là như vậy. Lấy thân phận để đánh giá, cô xứng với danh bạc triệu quấn thắt lưng, giàu nhất một phương. Tiêu tiền như rác, sắc mặt không hề thay đổi khi nhắc tới vấn đề tiền bạc dù trong nháy mắt hơn hai trăm ngàn bay đi theo mây khói.
Nói đến đây Lương Thần cố ý dừng lại một lúc, rồi nói tiếp:
- Cho nên, cháu đoán cô là người rất ưu tú, mà phán đoán này của cháu không biết có đúng với thực tế không. Cháu nói thì cũng không tính, nhưng bác Niếp, bạn Niếp Phong, và cả con gái của cô thì hiểu rất rõ.
Nhìn vẻ mặt của người đàn ông không hề cười đùa, nghe những lời chế nhạo của người đàn ông suýt nữa đã làm Vương Phỉ Hạm cắn vỡ cả hàm răng. Bà biết Lương Thần đang cố ý, đặc biệt là câu “trong nháy mắt hơn hai trăm ngàn bay đi theo mây khói.” Rõ ràng là châm chọc bà trả phí cảm ơn những hai trăm ngàn vào thẻ ngân hàng cho đối phương.
Niếp Quảng Vũ vẫn giữ nguyên bộ dạng thản nhiên, Niếp Phong thì càng tức giận, luôn luôn tìm cách để bắt bẻ nhưng không được. Còn Diệp Thanh Oánh vừa mới cúi đầu, cơ thể mềm mại khẽ rung động, cô không muốn để mẹ và mọi người nhìn thấy vẻ mặt bật cười của cô. Từ trước tới nay cô đều không nghĩ tài năng ăn nói của Lương Thần lại sắc bén như vậy, khiến cho những người có tài ăn nói hơn người như mẹ cô còn phải chịu thua.
- Tiểu Lương, cháu có ý đầu cơ trục lợi à, những người phụ nữ thông minh suất sắc như Phi Hạm là rất hiếm đấy, cháu không thể dùng trường hợp đặc biệt để chứng minh quan điểm của mình.
Niếp Quảng Vũ thân là quan lớn cấp thứ bộ, lại là người ngoài cuộc nên rất tỉnh táo và đã rất nhanh chóng tìm ra điểm để phản bác lại.
- Tại sao lại là trường hợp đặc biệt nhỉ? Vậy thì cháu lại nói đến bác Niếp vậy.
Lương Thần không một chút hoang mang chuyển trọng tâm câu truyện sang đối phương, tỏ vẻ chân thành nói:
- Theo tướng mạo mà nói, bác Niếp phong thái phi thường, hai mắt khép mở rõ ràng, giơ tay nhấc chân thể hiện rõ uy phong, lại nhắc đến giá trị con người, mặc dù bác không có gia tài bạc triệu, nhưng cũng có quyền nắm giữ một phương, bác ưu tú là điều không còn gì phải nghi ngờ.
- Cái miệng của cậu, nói hay một chút thì là khéo ăn khéo nói, còn nói khó nghe thì đều là những lời nói sắc bén!
Niếp Quảng Vũ dùng ánh mắt không vừa lòng nhìn Diệp Thanh Oánh, ông ta hiểu lầm tưởng cô gái để lộ thân phận của mình cho Lương Thần. Ngay sau đó Ông ta trở lại vẻ uy nghi, phê bình nói:
- Vừa rồi Phi Hạm nhắc tới “trông mặt mà bắt hình dong”, dùng cho cháu là rất hợp đấy.
- Đáng tiếc, cháu không phải là Tể Dư (1), bác cũng không phải là Khổng Tử.
Lương Thần không tự ti cũng không kiêu ngạo trả lời:
- Bác quyền cao chức trọng, theo lý mà nói bác cũng không nên chấp kẻ tiểu dân kém hiểu biết như cháu. Cháu không biết bác nghĩ gì, cháu chỉ biết có một chén trà hoa mà dẫn đến “ đề tài lấy vẻ bề ngoài để xem vật, trong mặt mà bắt hình dong, vốn chỉ là chuyện bé mà lại xé ra to, mượn cái này để nói cái kia, để đạt được mục đích lại càng làm cho người khác miễn cưỡng một cách nực cười. Cháu nói thẳng một câu này, bác và cô Vương đều không phải đang nói lý, mà là đang chọn người! mà phương pháp này thì hoàn toàn không thích hợp với thân phận và phong độ của hai vị. Thủ đoạn cũ xưa mà lại tầm thường lại càng làm cho con cái của các vị không thể tự tin mà thể hiện được.
1. Tể Dư: http://chimviet.free.fr/vanhoc/bachg...utu03.htm#tedu
Diệp Thanh Oánh sửng sốt nhìn đôi mắt thản nhiên của người đàn ông. Thứ nhất cô gái rất không ngờ rằng người đàn ông này có thể nhìn rõ thân phận của bác Niếp, thứ hai là do sau khi biết rõ thân phận của bác Niếp mà vẫn còn dám dùng những lời sắc bén để đả kích lại.
Những từ ngữ sắc bén của Lương Thần làm Niếp Quảng Vũ không thể nổi giận. Sau một lúc trầm lặng ông đưa tay sang đặt lên tay của đứa con trai chuẩn bị nóng nảy tức giận. Ông trong lòng thầm thở dài một tiếng, những cái khác thì không nói, nhưng nói về lòng can đảm, sự hiểu biết và tài hùng biện thì người thanh niên này giỏi hơn con trai ông ta không chỉ một bậc. Rõ ràng biết ông là Thứ trưởng bộ thương mại, là quan to trong cấp thứ bộ trưởng, vậy mà còn không tự ti, không sợ hãi phát ngôn ra những câu phản kích sắc bén như vậy, trong những người thanh niên mà ông ta biết, thật đúng là không có mấy người.
Trầm lặng mấy giây, Niếp Quảng Vũ đột nhiên hỏi:
- Tiểu Lương, cậu làm ở đơn vị nào?