Chương 62: Kết Thù Chuốc Oán. (4)


- Đánh người , đánh người !

Phó hiệu trưởng Tạ phun máu mũi, hai tay quơ lung tung, miệng kêu thét hãi hùng.

- Không được đánh người!

Nhóm cảnh sát không thể cho qua, lập tức lao tới kéo Lương Thần ra, quay về phía Lương Thần nói:

- Cảnh sát đến đây còn dám đánh người, anh quả thực coi trời bằng vung.

- Anh là sếp Lương?

Một cảnh sát trung niên đích thân xem xét, đến trước mặt Lương Thần quan sát một lượt, sau đó kinh ngạc nói.

- Anh biết tôi?

Lương Thần nhìn người cảnh sát trung niên này, cảm thấy kì quái liền hỏi.

- Trong buổi họp hôm qua, tôi ngồi đằng sau anh, một đồng sự của tôi đã chỉ cho tôi xem, nói rằng người ngồi ở hàng ghế trước chúng ta chính là đại đội trưởng trị an Lương Thần!

Cảnh sát trung niên cười ha hả nói:

- Tôi là trung đội cảnh sát tuần tra số 2 Hồ Vi Dân.

- Xin chào!

Mặt Lương Thần giãn ra, giơ tay chào và bắt tay đối phương.

Nghe trung đội trưởng nói ra thân phận của Lương Thần, hai viên cảnh sát còn lại giật mình nhìn, dường như so với họ thì người này còn trẻ tuổi hơn, hóa ra đây lại chính là đại đội trưởng Lương danh tiếng lẫy lừng trong huyện. Danh tiếng “sếp Lương – Lương chống trời” này đối với bọn họ quả như sấm dậy bên tai. Người có thể đưa ‘nhị vương’ trong huyện vào phòng tạm giam, cả huyện chỉ có duy nhất nhân vật này mà thôi.

- Sếp Lương, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Hồ Vi Dân làm cảnh sát nhiều năm nay, là người lọc lõi, không vội vàng tỏ thái độ, mà trước tiên muốn làm rõ sự tình vừa xảy ra.

- Con trai Trưởng ban Hứa trên Huyện ủy và con trai Trưởng phòng Chu phòng Văn hóa muốn đùa giỡn làm nhục em gái tôi, mà tên khốn kiếp này…!

Lương Thần chỉ thẳng vào khuôn mặt kinh ngạc của Phó hiệu trưởng Tạ lạnh lùng nói:

- Không ngờ hắn lừa em tôi tới văn phòng!

Nghe Lương Thần nói xong, Hồ Vi Dân và hai cảnh sát khác ngơ ngác nhìn nhau. Trưởng ban Hứa và Trưởng phòng Chu, dù là ai bọn họ cũng không thể trêu vào. Nhưng Lương Thần cũng không phải dễ chọc, ngay cả em trai phó chủ tịch huyện Điền cũng dám bắt thật là bạo dạn hơn người. Nếu nói phía sau lưng Lương Thần không có ai, đến kẻ ngốc cũng không tin. Hơn nữa nếu chuyện này đúng như vừa rồi thì rõ ràng là Lương Thần có lý do chính đáng.

Trong tình huống này, bất kể giúp bên nào, đều không thể tránh khỏi đắc tội với bên còn lại. Cách duy nhất, ngoại trừ kế thứ ba mươi sáu trong binh pháp Tôn Tử ra không còn cách nào khác. Vì thế trung đội trưởng cánh sát Hồ Vi Dân quyết định thật nhanh, cầm bộ đàm ừ à gì đó chúng tôi lập tức đến ngay, sau đó vô cùng lo lắng đưa ra mệnh lệnh, những cảnh sát không hiểu ra sao cũng vội vã lên xe, rồi hướng về phía Lương Thần khoát tay cười nói:

- Phố bên kia có đám đánh nhau, cần có người qua giải quyết, sếp Lương, hẹn gặp lại.

- Còn Phó hiệu trưởng Tạ, nếu ông không thấy hài lòng với chúng tôi thì hãy trực tiếp báo lên đại đội cảnh sát trị an đi, dù sao nơi này cũng thuộc phạm vi quản lý của trung đội ba trực thuộc đại đội trị an.

Trung đội trưởng Hồ Vi Dân trịnh trọng đề nghị, sau đó đánh tay lái đưa xe cảnh sát đi mất, chỉ để lại một đám khói.

- Đừng đi, đội trưởng Hồ, đừng đi!

Xe cảnh sát vừa đi khỏi, Phó hiệu trưởng Tạ mù quáng gọi theo. Lên trung đội ba đại đội trị an báo án ư? Chuyện đùa chắc, không phải chính mình tự nhảy vào hố lửa hay sao? Hắn đến giờ mới hiểu ra, hóa ra người thanh niên trẻ tuổi này đúng là Đại đội trưởng Trị an, xem chừng cũng chỉ hơn hai mươi tuổi. Thật sự đã gặp quỷ rồi, Lan Nguyệt có người anh trai lợi hại như vậy từ khi nào chứ?

- Lần này chỉ cho ông bài học, nếu không phải cùng một giuộc với hai kẻ kia, thì răng miệng ông đã không gõ vào nhau như thế, mau nói xem, ông tính toán cái gì? Nếu tôi là ông, tôi đã tự đâm đầu vào tường mà chết!

Lương Thần dùng ánh mắt khinh thường liếc vị giáo sư gương mẫu một cái, rồi kéo Lan Nguyệt ra cổng trường.

Trên nét mặt Phó hiệu trưởng Tạ lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng bất chợt nghĩ ra điều gì đó, vội vàng chạy vào khu dạy học, leo một hơi đến văn phòng của mình ở tầng năm, chỉ thấy cửa phòng rộng mở. Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng một đôi anh không ra anh, em không ra em nằm song song trên mặt đất, một tay ôm đầu, một tay ôm bụng, khuôn mặt méo mó, miệng không ngừng rên rỉ.

Quá sợ hãi, Phó hiệu trưởng Tạ bước tới đỡ Hứa Hải dậy, nhìn hai người dường như đau đớn lắm, trong lòng âm thầm kêu khổ, nếu hai vị tổ tiên này mà bị làm sao, thì mình cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Y rút di động bấm số 120, xe cứu thương tới đưa Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng đến bệnh viện nhân dân huyện, sau đó Phó hiệu trưởng Tạ vô cùng lo sợ gọi điện thoại cho Trưởng ban Hứa.

Nhận được điện thoại, Hứa Quốc Thụy vừa sợ vừa giận, vội vàng cùng vợ con đến bệnh viện nhân dân. Tuy rằng bác sĩ nói rằng chỉ bị tổn thương phần mềm, tình huống không có gì nghiêm trọng, nhưng nhìn dấu tay hai bên mặt con trai, lửa giận trong lòng Hứa Quốc Thụy gần như có thể đốt cháy toàn bộ bệnh viện.

- Ông nói xem, tại sao lại thế này hả?

Hứa Quốc Thụy chỉ vào mặt Phó hiệu trưởng Tạ tức giận hỏi.

Phó hiệu trưởng Tạ không dám chậm trễ, vội đem sự tình đã xảy ra kể lại tỉ mỉ, cuối cùng còn nhấn mạnh :

- Tên đó không phải anh ruột của Lan Nguyệt, hắn họ Lương, nghe nói là Đại đội trưởng đại đội trị an!

Lương Thần! ? Vẻ mặt Hứa Quốc Thụy lập tức đanh lại. Người này đối với hắn cũng không xa lạ gì, Phó bí thư Thành ủy kiêm Bí thư Đảng ủy Công an Hàn Lôi đã điểm danh rằng, Lương Thần là người được ông ta đích thân đề bạt. Chẳng trách đối phương không hề sợ hãi, không trách đối phương biết rõ Hứa Hải là con trai hắn mà vẫn dám nặng tay như vậy, hóa ra đối phương căn bản là không hề coi hắn - Trưởng ban Tổ chức cán bộ này ra gì.

- Anh Hứa.

Vợ Hứa Quốc Thụy một tay lau nước mắt nói:

- Con bị thương như vậy, anh thân là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, đến con của mình còn không bảo vệ nổi, anh không thấy ấm ức sao? Em mặc kệ gã họ Lương kia có phải Đại đội trưởng Trị an hay không, em chỉ biết là con chúng ta phải chịu uất ức, anh phải đòi lại lẽ công bằng, nếu anh không đi, em đi tìm cha em!

- Con anh sao anh lại không đau lòng?

Mặt Hứa Quốc Thụy trầm xuống nói :

- Gã Lương Thần kia hơi khó đối phó, không phải dễ dàng trừng trị. Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ xử lý. Hắn không chịu nể mặt Trưởng ban Tổ chức cán bộ này, thì đừng trách sao anh không lưu tình.

Lúc này, Lương Thần và Lan Nguyệt đã về đến nhà. Cha mẹ Lương Thần luôn luôn ngủ sớm, chắc giờ này đã đi nghỉ. Lương Thần mở tủ lạnh cầm viên đá, lấy khăn mặt gói lại đặt lên mặt Lan Nguyệt. Cô gái nằm trên giường trong phòng ngủ, nắm chặt lấy tay Lương Thần không chịu buông.

- Không có chuyện gì đâu, không phải sợ, anh ở đây canh cho em ngủ!

Lương Thần nói cho cô gái hiện đang sợ hãi hiểu, rồi ngồi ở đầu giường an ủi cô.

- Anh Tiểu Thần, ôm em ngủ đi!

Lan Nguyệt không hề ngượng ngùng, chỉ lộ rõ sự khủng hoảng. Ai cũng thấy, sự việc xảy ra đã trở thành bóng ma rất lớn khiến cô bị tổn thương. Hiện giờ cô như người trượt chân rơi xuống nước, chỉ muốn tìm được một cọng rơm để bám vào.

- Được!

Lương Thần suy nghĩ một chút rồi chậm rãi gật đầu. Hắn tắt đèn, trèo lên giường, cô gái lấy tay ôm ngang thắt lưng hắn, đem gương mặt xinh xắn vùi vào trong ngực hắn. Chỉ trong chốc lát, hắn đã nghe thấy tiếng thở sâu của cô gái. Cúi đầu nhìn khuôn mặt bình yên của cô gái, Lương Thần âm thầm thở dài một tiếng, thử chuyển động thân thể, cô gái lập tức càng ôm chặt lấy hắn.

Sau hai lần thử, Lương Thần không còn muốn thử nữa, cứ duy trì tư thế ôm như vậy, mãi cho đến khi ý thức dần biến mất, sau đó không lâu cũng rơi vào giấc mộng .

Hơn năm giờ sáng, Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa cùng rời khỏi giường, đi qua phòng khách, bỗng phát hiện salon trống rỗng, hơn nữa nhìn dấu vết, thì hình như hôm qua con trai họ không ngủ ở đó. Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa nghi hoặc nhìn nhau, giày vẫn còn để ở cửa, điều này chứng tỏ con họ vẫn ở nhà, nhưng người đi đâu rồi?

Đi tìm khắp toilet, ban công đều không thấy! Cuối cùng hai người đột nhiên nghĩ ra một khả năng, trên gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó không hẹn mà cùng đi đến phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Lập tức, hình ảnh Lương Thần và Lan Nguyệt đang ôm nhau ngủ một cách thân mật hiện ra trong mắt hai người.

Lại nhẹ nhàng đóng cửa, quay lại phòng khách, Hàn Yến Hoa cùng chồng vỗ tay, cười nói:

- Nhìn xem, con trai chúng ta lợi hại thế nào? Chỉ có hơn mười ngày đã bắt được Tiểu Nguyệt làm tù binh, nói nó là sát thủ tình trường cũng không ngoa!

- Không hay cho lắm, hai đứa vẫn còn chưa kết hôn sao đã ngủ chung phòng?

Lương Hướng Đông có chút chần chừ.

- Ông thật là cổ hủ!

Hàn Yến Hoa trợn mắt nhìn chồng nói :

- Giờ là thời đại nào rồi? Lên xe trước rồi mua vé bổ sung sau cũng phải là chuyện gì lạ, còn chuyện này thì có gì đáng ngạc nhiên! Vừa rồi chúng ta cũng thấy đó, thằng bé và Tiểu Nguyệt đều mặc quần áo, phải nói là giữa hai đứa này căn bản không xảy ra chuyện gì! Tôi vui mừng, chẳng qua là vì nhìn thấy tình cảm có tiến triển, khoảng cách Tiểu Nguyệt trở thành con dâu tôi lại tiến gần hơn một bước!

Trong phòng ngủ, trời đã sáng rõ mà Lan Nguyệt vẫn còn ngủ, Lương Thần tỉnh lại đầu tiên. Nhìn qua di động, Lương Thần không khỏi hoảng sợ, gần sáu giờ, chắc chắn cha mẹ đã dậy, nếu phát hiện mình không ngủ ở salon thì…? Nghĩ đến đó, Lương Thần vội vàng cầm tay cô gái đang ở trên lưng mình nhẹ nhàng đặt xuống giường, nhưng khi rút tay ra thì cánh tay tê dại, nhanh chân nhẹ tay trèo xuống giường, lén lút chuồn ra khỏi phòng.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #62