Chương 600: Tôi Phê Bình (Phần 1)


Lời lẽ của Trâu Nhuệ Lâm trên thực tế vô cùng xảo quyệt.

Ai cũng biết rõ, bất cứ công việc gì cũng không thể hoàn thành một cách thập toàn thập mỹ, có chỗ thiếu sót là điều khó tránh khỏi. Nhưng trong hội nghị, anh có thể lớn tiếng nói về những khuyết điểm và thiếu sót trong công tác của mình sao? Nhìn những người phát biểu trước đó có ai là không đẹp phô ra, xấu xa đậy lại? Họa hoằn có vài người nhắc đến khuyết điểm, nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng sơ lược, thậm chí còn là vì xây dựng nền tảng để mình về sau sẽ được coi là có nhiều thành tích hơn.

Lương Thần vừa rồi không nói gì đến khuyết điểm thiếu sót. Hắn dùng số liệu báo cáo, liệt kê rõ ràng những thành tích mà Cục Công an Thành phố đã giành được kể từ khi hắn nhậm chức. Trước những thành tích to lớn thế này, cho dù là khuyết điểm hay thiếu sót nhỏ cũng chẳng đáng gì, tì vết không che được ánh ngọc. Tuy nhiên, những gì phó Chủ tịch Trâu Nhuệ Lâm thể hiện hoàn toàn là tư thế không thể bỏ qua dù chỉ là khuyết điểm, thiếu sót nhỏ. Nói cách khác, cố ý gây khó dễ cho Lương Thần.

Bí thư Đảng ủy Công an Thành phố Khâu Lĩnh Mai sắc mặt không thay đổi liếc sang Lương Thần một cái, trước đó bà đã “mật báo” cho hắn, Lương Thần đương nhiên có sự chuẩn bị trước, nhưng Khâu Lĩnh Mai trong lòng lại lo lắng, trước một loạt sự phản đối, liệu Lương Thần có chống nổi không!

Những người tham gia hội nghị, ngoài những người trước đó đã nghe được phong thanh, những người còn lại đều vô cùng kinh ngạc. Vì sao lại kinh ngạc? Vì trong hội nghị thường vụ mở rộng, tình huống vừa làm xong bài phát biểu, chưa kịp đi xuống đã bị lãnh đạo Thành phố trực tiếp gây khó dễ như lúc này thực sự rất hiếm thấy. Điều này có nghĩa, sự bất mãn của Trâu Nhuệ Lâm với Lương Thần đã tới mức không thể khống chế, không thể chịu đựng thêm được nữa.

Đồng thời, những lãnh đạo của Hội đồng nhân dân, Hội nghị hiệp thương chính trị cùng những người phụ trách quận, huyện khác đều để ý thấy, không chỉ có Ủy viên thường vụ, cho dù có tên trong bộ máy Thành ủy cũng không bằng Phó Chủ tịch Thành phố Trâu Nhuệ Lâm ở trước mặt. Dám phát biểu trước Bí thư Thành phố Tống Thái Bình, Chủ tịch Thành phố Trương Bỉnh Lâm, vậy chỉ có thể cho thấy một điều: Sự công khai gây khó dễ của Trâu Nhuệ Lâm đã được thông qua ý kiến của bộ máy Thành ủy. Ít nhất là có sự ngầm đồng ý của Bí thư Tống và Chủ tịch Trương.

Đây là một tín hiệu sao? Chủ tịch Hội đồng nhân dân Chu Vi Dân khóe miệng khẽ cười lạnh. Vì vụ việc liên quan đến Phùng Lệ Ái, y đã phải hạ mình hi vọng Lương Thần có thể nể mặt y một lần, nhưng không ngờ Lương Thần cuối cùng vẫn không nể mặt y một chút nào. Sự việc đã qua vài tháng rồi, nhưng y vẫn luôn canh cánh trong lòng. Thẳng thắn mà nói, y vô cùng vui mừng khi thấy cảnh tượng Lương Thần bị phê bình, bị xử lý xảy ra.

Những người có cùng suy nghĩ với Chủ nhiệm Chu không phải là ít, bao gồm cả Phó trưởng ban thư kí Thành ủy Ứng Vĩnh Sinh, Bí thư quận Lâm Hà- Mã Đông Thăng, Cục trưởng Cục tư pháp thành phố- Tôn Tổ Lâm. Những người này đều là vì vụ việc của Phùng Lệ Á mà bất mãn với Lương Thần. Trong suy nghĩ của bọn họ, quan trường có quy tắc của quan trường, cho dù vì sau lưng anh có thế lực mạnh, có thể không làm gì được anh, nhưng lãnh đạo Thành phố động đến anh, gây khó dễ cho anh cũng không có gì phải băn khoăn.

Gần như tất cả mọi người đều nhìn ra. Vào thời điểm Trâu Nhuệ Lâm lên tiếng gây khó dễ, Lương Thần đã ở vào cục diện bị động. Nếu trả lời “Không có vấn đề gì chưa ổn thỏa”, vậy thì thật ngông cuồng, cũng không chân thực! Nếu trả lời “Có chỗ còn làm chưa tốt”, vậy tất sẽ phải đối mặt với câu hỏi hóc búa tiếp theo đó của Trâu Nhuệ Lâm. Nhưng so sánh hai cái, Lương Thần dường như chỉ có thể lựa chọn phương án thứ hai.

- Nhân vô thập toàn, chẳng ai là hoàn mỹ! Cục chúng tôi mặc dù đã giành được không ít thành tích, nhưng thực sự vẫn còn tồn tại một số vấn đề chưa được ổn thỏa.

Lương Thần dường như không có sự chuẩn bị về tâm lý, vẻ mặt có chút chần chừ trả lời. Nhưng câu trả lời này của hắn không vượt ra khỏi dự đoán của Khâu Lĩnh Mai và Trâu Nhuệ Lâm.

- Nếu còn vấn đề, vậy bài báo cáo vừa rồi của Cục trưởng Lương liệu có phải chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu không?

Quả nhiên, cũng giống như mọi người nghĩ, Trâu Nhuệ Lâm lập tức bắt lấy cơ hội tiến thêm một bước hỏi dồn.

- Báo cáo công tác vừa rồi của tôi là bám theo nội dung thứ hai của hội nghị “Duy trì trật tự chung” để triển khai, còn một vài nhược điểm vẫn còn tồn tại trong Cục chúng tôi mà tôi vừa nói không liên quan gì đến nội dung thứ hai của hội nghị. Đương nhiên, nếu các vị lãnh đạo muốn nghe, vậy tôi cũng có thể báo cáo đơn giản một chút!

Vẻ mặt và giọng điệu của Cục trưởng Lương vô cùng thành khẩn. Câu trả lời của hắn nghe có vẻ rất hợp lý, lý do có vẻ cũng rất đầy đủ, hơn nữa đối tượng mà hắn báo cáo là “Các vị lãnh đạo”, còn Trâu Nhuệ Lâm thân là Phó Chủ tịch Thành phố, đương nhiên không thể đại diện cho tất cả các vị lãnh đạo Ủy viên thường vụ như Bí thư Thành ủy Tống Thái Bình, Chủ tịch Thành phố Trương Bỉnh Lâm.

Nói cách khác, Trâu Nhuệ Lâm lúc này nếu muốn tiếp tục làm khó Lương Thần, vậy tất sẽ phải trưng cầu sự đồng ý của Tống Thái Bình và Trương Bỉnh Lâm. Như vậy, tình thế ức hiếp người mà Trâu Nhuệ Lâm tạo ra ngay lập tức được hóa giải một nửa.

Kiểm soát trưởng Thành phố, Lục Hữu Đức và Chánh án Toàn án Nhân dân Thành phố, Chu Thiên Dân ngồi bên cạnh liếc nhìn nhau, vị Cục trưởng Lương này thực sự có thể coi là nhanh trí hơn người, đặc biệt chiêu lùi để tiến này, ra đòn quá đẹp mắt.

Mâu thuẫn giữa Trâu Nhuệ Lâm và Lương Thần, rất nhiều người ở đây đều biết. Còn những người không biết, chứng kiến cảnh Phó Chủ tịch Thành phố và Cục trưởng Cục công an đối đáp kịch liệt trong hội nghị đương nhiên cũng sẽ có phán đoán đúng đắn. Đại đa số người trong bọn họ đều khá là khâm phục sự nhanh trí của vị Cục trưởng Cục công an này, nhưng bọn họ cũng cho rằng, Trâu Nhuệ Lâm chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy, thậm chí có thể còn có những chiêu lợi hại hơn ở phía sau.

Khâu Lĩnh Mai trong lòng thầm nhủ hỏng bét rồi, hiểu được tình thế trong cuộc, bà rất rõ, lần này Lương Thần e rằng đã chữa lợn lành thành lợn què, cuối cùng khiêng tảng đá đập vào chân của mình.

- Nếu đồng chí Lương Thần đã có ý kiến này, vậy báo cáo đơn giản một chút!

Giọng điệu có vẻ hùng hậu vang lên trong hội trường, cơ hồ khiến tất cả mọi người kinh ngạc. Vì nói câu nói này không phải là củaTrâu Nhuệ Lâm, mà là của Chủ tịch Thành phố Trương Bỉnh Lâm.

Trên khuôn mặt của Trương Bỉnh Lâm nở nụ cười ôn hòa, giọng điệu cũng ôn hòa như vậy, nhưng lấp sau thái độ ôn hòa này lại đang ẩn giấu ý thù địch vô cùng lớn. Tất cả mọi người đều rõ, câu nói này của Trương Bỉnh Lâm trực tiếp đẩy Lương Thần vào chỗ chết.

- Bí thư Tống, anh xem dưới kia còn có rất nhiều đồng chí chưa phát biểu, hay là để tiểu Thần sau hội nghị sẽ báo cáo với các lãnh đạo thì sẽ thích hợp hơn?

Vào lúc này, Ủy viên Đảng ủy Khâu Lĩnh Mai lên tiếng. Hơn nữa bà né tránh Trương Bỉnh Lâm, trực tiếp xin chỉ thị của người chủ trì hội nghị, Tống Thái Bình. Hành động này của bà vừa thể hiện sự tôn trọng với Tống Thái Bình nhưng cũng vứt một vấn đề nan giải sang cho y.

Trưởng ban Tuyên giáo Khổng Ba bất giác liếc nhìn Khâu Lĩnh Mai, y rất rõ Khâu Lĩnh Mai muốn giải vây cho Lương Thần. Dù sao, vấn đề đối xử với Lương Thần, thái độ của Bí thư Tống vẫn rất mơ hồ, vì vậy không loại trừ khả năng Bí thư Tống sẽ ủng hộ đề nghị của Khâu Lĩnh Mai.

Tống Thái Bình lông mày nhíu lại đang định nói thì nghe thấy Chủ tịch Hội đồng nhân dân cười ha hả xen vào một câu:

- Chỉ là để đồng chí tiểu Lương báo cáo sơ qua, cũng chỉ mất mấy phút của những đồng chí khác thôi. Hơn nữa nói thật, tôi rất tò mò, các công tác của Cục Công an Thành phố đều vô cùng xuất sắc, còn có thể tồn tại khuyết điểm và thiếu sót gì được chứ?

Là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, lời nói của Chu Vi Dân không phải là không có trọng lượng. Cho dù là bí thư Thành ủy Tống Thái Bình cũng không thể không suy xét. Trong lòng Khâu Lĩnh Mai khẽ cười khổ, thầm nhủ tiểu Lương tự gây họa, ai bảo hắn gây thù địch quá nhiều, hơn nữa còn có vẻ chọn những lãnh đạo tầm cỡ để đắc tội chứ?

- Nếu Chủ nhiệm Chu cũng đồng ý, vậy để đồng chí tiểu Lương báo cáo sơ qua đi!

Quả nhiên, Tống Thái Bình thuận nước đẩy thuyền, y dùng giọng điệu ôn hòa nói với Lương Thần:

- Dám tự phê bình là tác phong tốt đẹp nhất quán của Đảng và Chính phủ, vì vậy đồng chí tiểu Lương cũng không cần có gánh nặng tâm lý, thoải mái phát biểu!

Vị Cục trưởng Cục công an đối mặt với cảnh nguy cấp bị bao vây tứ phía, lúc này vẻ mặt ảm đạm, dường như thừa nhận áp lực vô cùng nặng nề. Trong hội nghị thường vụ mở rộng bị Bí thư Thành ủy, Chủ tịch Thành phố, Chủ nhiệm Hội đồng nhân dân …cùng gây khó dễ, tin rằng nếu đổi là người phụ trách của bất kì cơ quan nào cũng sẽ cảm thấy khó mà chống đỡ nổi.

- Bí thư Tống, Chủ tịch Trương, Chủ nhiệm Chu và tất cả các vị lãnh đạo tham gia hội nghị, bây giờ tôi sẽ báo cáo một số vấn đề còn tồn tại trong Cục công an Thành phố!

Giọng điệu của Lương Thần trầm thấp, âm điệu cũng trở nên khô khan cứng nhắc, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào hai trang bản thảo trong tay, cơ hồ giống như lệ thuộc vào tài liệu vậy, so với tác phong hăng hái, vẻ mặt tự nhiên vừa rồi cứ như là hai người khác vậy.

Nhìn thấy cảnh này, Trâu Nhuệ Lâm khuôn mặt không khỏi lộ ra tia cười lạnh, y tin rằng Lương Thần nằm mơ cũng không ngờ, vào Hội nghị thường vụ mở rộng ngày hôm nay, các vị lãnh đạo Thành ủy, Chính quyền cũng Hội đồng nhân dân lại liên kết lại gây khó dễ cho hắn. Y cũng tin rằng, dưới sự đả kích này, Lương Thần vốn chẳng còn sức phản kháng, sau cùng y sẽ tung hai sát thủ ra nhất định sẽ làm cho Lương Thần trọng thương! Không sai, y chính là muốn thông qua thủ đoạn này, dưới con mắt của công chúng phá nát ánh hào quang truyền kì bao phủ quanh người Lương Thần.

- Vấn đề thứ nhất còn tồn tại trong Cục công an Thành phố đó là vấn đề phát huy chức năng ngoài phạm vi. Đầu tiên chúng ta sẽ làm rõ một khái niệm, là cơ quan Công an, là cảnh sát nhân dân, chức năng chính của chúng tôi là gì? Khái quát đơn giản, có lẽ là “Tiêu diệt những tội phạm vi phạm pháp luật, bảo vệ duy trì trị an xã hội”. Nhưng gần đây đã xảy ra một việc, việc này đã làm rõ được Cục công an Thành phố chúng tôi ở phương diện phát huy chức năng chủ yếu vẫn còn tồn tại cái nhìn hạn hẹp, cứng nhắc bảo thủ. Ngay lúc này, tôi muốn thể hiện sự kính nể và cảm ơn từ đáy lòng đến Phó Chủ tịch Trâu, Phó Chủ tịch Trâu quả là có tầm nhìn xa trông rộng, quyết đoán dứt khoát mới khiến tôi tỉnh táo nhận thức được, Cục công an Thành phố chúng tôi không nên chỉ đáp ứng yêu cầu làm tốt công tác của mình, mà còn phải mở rộng tầm mắt, bước xa hơn một chút, chiếu cố một chút đến một số chức năng mà những đơn vị anh em có thể đã lơ là.

Vẻ mặt của Cục trưởng Cục Công an rất hổ thẹn, giọng điệu rất thành khẩn, vẻ mặt cuối cùng nhìn về phía Phó Chủ tịch Trâu càng tràn đầy sự kính nể và cảm kích tận đáy lòng.

Những lời lẽ hàm ý sâu xa, ngấm ngầm gây sát thương này đã khiến vẻ mặt của Trâu Nhuệ Lâm lập tức xanh mét. Không chỉ y, Chủ tịch Thành phố Trương Bỉnh Lâm, Phó Chủ tịch thường trực Thành phố Trần Trúc vẻ mặt cũng vô cùng khó coi.

Khâu Lĩnh Mai lại vừa bực mình vừa buồn cười, bà biết đây là một chàng trai vô cùng ngoan cường, đả kích càng ác liệt, phản kháng càng mạnh mẽ, càng ở trong tình thế khó khăn, khả năng phản kháng của Lương Thần càng linh hoạt. Nói cách khác, tính toán của đám người Trương Bỉnh Lâm, Trâu Nhuệ Lâm không phải dễ dàng mà đạt được, một khi không tốt, ngược lại còn bị kết cục xấu mặt.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #600