Diệp Hạo 31
tuổi đã nhậm chức Phó Chủ tịch thành phố, cấp bậc thực tế là Giám đốc
sở. Cho dù trong đó có vận dụng lực lượng gia tộc, nhưng vẫn không che
giấu được thành tựu chói mắt của y. Nhưng mà, chút ít thành tựu trước
mắt đối với Diệp Hạo mà nói là bé nhỏ không đáng kể. Tầm nhìn của y
không ở địa phương, mà là trên thủ đô. Đỉnh cao quyền lực, mới là mục
tiêu của cuộc đời Diệp Hạo.
Diệp Thành đối với đứa cháu trai này
là vô cùng hài lòng. Lăn lộn cả nửa đời người trong chốn quan trường,
ông tán thưởng chí lớn của cháu trai. Không phải ông khoe khoang, chính
là nhìn tới ba đời con cháu các nhà ở thủ đô, cháu trai của ông là ưu tú nhất. Vì thế Diệp Thành kiên trì cho rằng, sau khi ba qua đời, Diệp gia cuối cùng cũng phải dựa vào cháu của ông chống đỡ!
- Khi nào về Liêu Dương?
Lễ tang của ba đã qua, Diệp Thành cũng không muốn cho cháu trai ở lại thủ
đô quá lâu. Cháu trai là Phó Chủ tịch thành phố, chức quan trong người
không nên xao lãng.
- Cháu chuẩn bị ngày mai khởi hành, đến Giang Nam trước, rồi về Liêu Đông!
Diệp Hạo không cần nghĩ ngợi mà đáp.
- Ừ!
Diệp Thành gật đầu, đôi chân mày trắng hơi nhíu lại nói:
- Cháu đến Giang Nam làm gì?
- Cháu muốn cùng Lương Thần nói chuyện đàng hoàng!
Diệp Hạo nói. Thật ra y sớm có ý định này, chỉ có điều trong lễ tang của ông cố nội có nhiều bất tiện, mà đợi đến sau khi lễ tang kết thúc, Lương
Thần lại đi trước một bước, đáp máy bay trở về Giang Nam.
- Có gì mà nói chứ!
Diệp Thành khẽ hừ một tiếng. Nói thật, trong lòng ông quả thật có quá nhiều
bất mãn đối với Lương Thần, nhất là lần gặp mặt này, hắn không có chút
giác ngộ đối với thân phận con cháu của hắn, cùng một giuộc với hai con
bé Thanh Oánh, Tử Thanh, coi thường người ông nội này!
- Ông nội,
mặc kệ thế nào, Thanh Oánh và Tử Thanh đều là cốt nhục Diệp gia chúng
ta. Nếu như Thanh Oánh đã lấy Lương Thần, vậy Lương Thần chính là người
của Diệp gia.
Diệp Hạo cầm lấy bình đất nung, rót ly trà nóng cho ông nội, sau đó không vội vàng không hấp tấp nói:
- Ông cố nội từng nói với cháu, Lương Thần rất giống ông thời còn trẻ,
làm việc quả cảm, không từ thủ đoạn, không biết kiềm chế, có lẽ không
thể làm soái, nhưng cũng là một tướng tài!
- Cũng chỉ là cái dũng của thất phu.
Diệp Thành không kìm nổi châm chọc nói. Sau đó vừa nói xong liền cảm thấy
không đúng. Ông nói mấy chữ "cái dũng của thất phu", chẳng phải là cũng
châm biếm người ba vừa mới qua đời của ông?
Diệp Hạo dường như không nghe thấy gì, chỉ nói tiếp:
- Nếu như là người của Diệp gia chúng ta, vậy đương nhiên cũng muốn cậu
ấy đứng vào hàng ngũ của gia đình chúng ta. Lần này cháu đến Cẩm Bình,
chính là muốn tỏ thái độ này với cậu ấy!
- Nó có thể nghe cháu nói sao?
Diệp Thành uống ngụm trà, trên mặt lộ ra thần sắc suy nghĩ. Bỏ thành kiến
không nói, trên thực tế ông cũng thừa nhận, quả thật Lương Thần là một
nhân tài hiếm có. Lần trước do sự kiện Lương Thần trúng đạn bị thương,
ông cũng rất tức giận mà gọi điện thoại mắng Vương mũi to, và trong lòng rất vinh dự vì Lương Thần là cháu rể của ông.
- Ông cố nội qua
đời, Lương Thần ở Giang Nam sẽ ở trong hoàn cảnh một thân một mình. Hai
nhà Lương, Lý ngoài tầm tay với. Nếu như tiếp tục không có được sự thừa
nhận của Diệp gia chúng ta, vậy thì với tác phong làm việc của cậu ấy,
khó tránh sẽ chịu không ít đau khổ. Chỉ cần không phải là thằng ngốc,
bất cứ người nào cũng biết nên lựa chọn thế nào!
Trong giọng nói của Diệp Hạo vô cùng tự tin, lời nói của y đều là kết quả trải qua suy nghĩ cặn kẽ.
- Ông chỉ lo lắng, hai con bé Thanh Oánh và Tử Thanh!
Dường như nhớ tới cái gì, Diệp Thành khẽ thở dài. Diệp Tử Ngang chung quy
cũng là con ruột của ông, xung đột giữa cha con họ rất sâu, ít nhất bản
thân ông cho rằng không phải lỗi của ông. Mặc cho ông thể hiện thiện ý
thế nào, chủ động thân cận thế nào, Tử Ngang cuối cùng cũng không chịu
nhận người cha này. Cách nhìn thù địch của Tử Ngang đối với ông, là bởi
vì ông "bỏ rơi" Trương Thiến, cho dù ông cũng không thừa nhận điểm này.
- Máu mủ tình thâm, đều là tình thân ruột thịt, căn bản không có mối thù nào không thể hóa giải!
Diệp Hạo vẻ mặt nghiêm túc nói.
Diệp Thành không lên tiếng, nhưng thái độ ngầm đồng ý kiến nghị của cháu trai.
Thành phố Liêu Dương tỉnh Liêu Đông. Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn cầm điện
thoại, ánh mắt nhìn về khoảng không, giống như đang chăm chú suy nghĩ gì đó.
- Lương Khải Minh đã nói gì?
Thấy ông xã luôn giữ tư thế này, Nghiêm Lệ không khỏi có chút cảm thấy kỳ quái mà hỏi.
- Anh ấy nói, có thể cho anh nghĩ cách, điều Tiểu Thần về Long Nguyên hay không!
Lý Thư Hãn đặt di động trên bàn trà, lưng dựa vào sofa, vẫn vẻ mặt có chút suy nghĩ.
- Lương Khải Minh này, vẫn không bỏ ý định?
Nghiêm Lệ hơi cau mày, có chút bất mãn nói:
- Muốn điều Tiểu Thần trở về, Lương gia nhà họ sao không dùng sức? Cho dù điều về, dựa vào đâu điều đến Long Nguyên? Anh ấy còn tưởng rằng mình
là chú của Tiểu Thần?
- Em đó!
Lý Thư Hãn không kìm nổi cười, đưa tay chỉ chỉ bà xã, lắc đầu nói:
- Lương Khải Minh không phải ý này!
- Vậy là ý gì?
Nghiêm Lệ khó hiểu hỏi.
- Lương Khải Minh sốt ruột điều Tiểu Thần trở về, không phải vì cướp
người. Anh ấy đang lo lắng, Diệp lão qua đời như vậy, Tiểu Thần ở Giang
Nam có thể bị lật đổ. Em biết mà, Tiểu Thần vừa lên chức vài tháng, đã
gây rắc rối cho quan trường Cẩm Bình! Trước đây có Diệp lão, đám người
đó cho dù khó chịu cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng, mà bây giờ thì khó nói rồi!
Lý Thư Hãn kiên nhẫn giải thích.
- Hóa ra là như vậy, vậy, vậy anh giúp Tiểu Thần đi!
Nghe ông xã nói như vậy, Nghiêm Lệ cũng không khỏi có chút lo lắng.
- Tại sao anh phải giúp thằng khốn đó? Nó chẳng có chút quan hệ gì với nhà chúng ta?
Lý Thư Hãn nói trở mặt liền trở mặt, rất là không hài lòng nói:
- Anh nói bà xã ngốc, em tỉnh táo lại đi, thằng khốn đó đâu phải con rể của em, em đừng có lãng phí tình cảm nữa!
- Nói bậy gì thế?
Nghiêm Lệ trừng mắt nhìn ông xã một cái, thở dài nói:
- Tiểu Thần là một đứa trẻ khá ngoan, cho dù cậu ấy cùng Đình Đình không
có duyên phận đó, nhưng còn là bạn tốt không phải sao? Có thể giúp thì
giúp một phen…!
- Em nói xem, nửa năm nay đã giới thiệu bao nhiêu
đối tượng cho Đình Đình? Hoặc là đến cũng không xem, hoặc là đồng ý xem, nhưng đến lúc đó lại cho người ta leo cây!
Lý Thư Hãn tức hầm hừ nói:
- Đều là thằng khốn đó hại!
Nghiêm Lệ không kìm nổi cười ra tiếng, nhìn ông xã nói:
- Anh thật là theo kịp thời đại, mấy chữ "cho leo cây" hạ bút thành văn, dùng vừa đúng!
Lý Thư Hãn giật mình một chút, sau đó không kìm nổi cười gượng xua tay nói:
- Đều là học từ đứa con gái cưng của chúng ta thôi!
- Chuyện của Tiểu Thần rốt cuộc là anh có ý gì?
Nghiêm Lệ rất quan tâm thái độ ông xã. Bà rất rõ, sức ảnh hưởng của Lương gia
chủ yếu ở quân đội, muốn điều Lương Thần về Liêu Đông, tốt nhất vẫn do
ông xã ra mặt sẽ ổn hơn.
- Anh nói với Lương Khải Minh, bây giờ còn chưa đến lúc!
Lý Thư Hãn sắc mặt trở lại trầm tĩnh ngày thường, ông cười, nhìn bà xã nói:
- Đợi thêm đi!
Giang Nam Cẩm Bình. Tâm trạng của Lương Thần vẫn ở trạng thái u sầu. Từ thủ
đô trở về, liên tục mấy ngày, giữa hai chân mày của hắn vẫn luôn tràn
đầy đau thương. Chú ý đến tâm trạng của sếp không tốt, Phó cục trưởng
Bao Hoa, Hạ Liên Tuấn, Lý Phúc Trụ, Chủ nhiệm ban Chính trị Ngô Hoán
Trung, Chánh văn phòng Nhâm Hướng Bình, trong lòng ai nấy đều lo lắng,
ngày thường an ủi gấp bội.
- Cục trưởng, ngài có tâm sự?
Trong phòng làm việc của cục trưởng, Hứa Phượng Anh nhìn vẻ mặt hậm hực của cục trưởng trẻ tuổi, khẽ hỏi.
- Trong nhà có vị trưởng bối qua đời!
Lương Thần cố gắng lấy tinh thần mà đáp.
- Xin lỗi, cục trưởng!
Hứa Phượng Anh áy náy nói.
- Không có gì!
Lương Thần lắc đầu, sau đó hỏi:
- Vụ án Cục Quản lý đô thị có tiến triển không?
- Đã điều tra rõ!
Hứa Phượng Anh gật đầu nói:
- Đội viên chấp pháp quản lý đô thị Tống Cương dùng bạo lực chấp pháp,
sau đó lại đem tiểu thương kinh doanh hoa quả Triệu Vu Điền về văn phòng tiếp tục thi hành ấu đả. Triệu Vu Điền không chịu nổi, trong quá trình
phản kháng dùng dao gọt hoa quả đâm vào ngực Tống Cương, khiến Tống
Cương tử vong tại chỗ!
Nghe xong Hứa Phượng Anh báo cáo sơ lược,
Lương Thần vẻ mặt từ chối cho ý kiến. Cục trưởng của cục quản lý đô thị
Trình Như Hải gọi điện cho hắn, rất khách sáo mà hỏi một chút về tiến
triển vụ án. Mặc dù từng có chuyện không vui, nhưng dưới tình hình Trình Như Hải chủ động tung ra thỏa hiệp, quan hệ giữa Lương Thần với y đã
được cải thiện không ít. Bởi vậy Lương Thần cũng rất khách sáo tỏ vẻ sẽ
nghiêm túc hỏi thăm chuyện này. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Không phải là độc nhất vô song, Phó Chủ tịch thành phố Trần Trúc cũng gọi
điện thoại tới, hỏi tiến triển vụ án, trong lời nói ám chỉ khiến hắn cảm thấy có chút kinh ngạc. Hắn cũng không nghĩ tới, vụ án nhỏ này, Phó Chủ tịch thành phố Trần cũng nhúng tay vào.
Đây không phải là một vụ
án khó xử, nhân chứng vật chứng mọi thứ không thiếu, chẳng qua trên động cơ giết người của nghi phạm, tồn tại tranh luận rất lớn. Về mặt cục
quản lý đô thị kiên trì nói, Tống Cương và đội viên quản lý đô thị vẫn
chưa sử dụng bạo lực, tiểu thương Triệu Vu Điền kháng cự chấp pháp, và
có ý định cầm dao giết người. Mà vài người chứng kiến vây xem lúc ấy,
lại chứng minh đội viên quản lý đô thị trong quá trình chấp pháp quả
thật sử dụng bạo lực. Bởi vậy, tiêu điểm của vụ án này tập trung ở sau
khi Triệu Vu Điền bị đem vào văn phòng đại đội quản lý đô thị, có phải
lại bị ấu đả hay không. Điểm này, sẽ trở thành mấu chốt ảnh hưởng kết
quả và tính chất vụ án!
- Đại đội trưởng quản lý đô thị Trương
Thiếu Phong và đội viên quản lý đô thị khác chứng minh, bọn họ không
tiến hành ấu đả với Tống Cương. Nhưng mà qua giám định pháp y, ngón áp
út tay phải của Triệu Vu Điền bị gãy xương, mặt bị sưng, nhiều phần mềm
trên người bị thương... !
Hứa Phượng Anh tiếp tục nói.
Trương Thiếu Phong? Đó không phải là con trai của Chủ tịch thành phố Trương
Bỉnh Lâm sao? Lương Thần hơi nhíu mày, ấn tượng của hắn đối với người
này không dễ phai mờ. Lúc ấy cùng chồng của Lý Băng mưu toan đổi vợ, bị
bắt vào phân cục Lâm Hà, khiến hắn phải đi cứu ra.
- Vụ án này giao cho cô xử lý! Có vấn đề không?
Lương Thần biết, bởi vì cựu Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh và cựu Phó Chủ
tịch thành phố Trương Lâm Hổ rớt đài, hiện giờ Trương Bỉnh Lâm nhanh
chóng thu nạp một nhóm người có thể nói là quyền lớn trong tay. Nước lên thì thuyền lên, vị họ Trương kia không còn bộ dáng uất ức như trước
nữa. Đại đội trưởng quản lý đô thị!? Hắn nhớ rõ thời điểm năm trước,
dường như Trương Thiếu Phong chỉ là một gã trung đội trưởng thì phải?
- Không thành vấn đề!
Hứa Phượng Anh dứt khoát nói.
Sau khi Hứa Phượng Anh đi khỏi, Lương Thần có vẻ hơi mệt lấy tay khẽ xoa
trán. Nếu nói ngay từ đầu còn có chút nghi ngờ, vậy thì bây giờ, hắn xem như hiểu được, Phó Chủ tịch thành phố Trần Trúc lại hỏi chuyện này, hẳn là Trương Bỉnh Lâm bày mưu đặt kế.
Như vậy, Trương Bỉnh Lâm lại có gì?