Chương 550: Cái Giá Phải Trả Cho Lòng Hiếu ...


Nhớ lại cảnh khi cô xông vào thì Hồ Tịnh Tịnh và Hà Tâm Nguyệt có
biểu hiện khác thường, hơn nữa quần áo Lương Thần có vẻ xộc xệch, trong
lòng Hứa Phượng Anh đã mơ hồ đoán ra một số việc. Chỉ có điều sự thật
liệu có như cô đoán không? Một người là con gái Bí thư tỉnh ủy, một
người là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn tài chính mà dám làm chuyện như vậy sao?

Chính bởi vì không thể tin nổi rằng chuyện đó có thể xảy ra mà lòng hiếu kỳ của cô lại càng trở nên mãnh liệt. Cô nhìn lướt
Lương Thần đang nằm mê man, do dự một lát rồi cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại cầm lấy chiếc máy quay lên, sau đó lén lút đi vào
phòng ngủ của mình. Ngón tay cô di chuyển trên các phím, tìm tất cả các
thư mục hình ảnh thì phát hiện ra rằng chỉ có duy nhất một đoạn phim mà
thôi. Ngón tay cô trượt lên phím mở rồi nhấn vào đó.

Trên màn hình tinh thể lỏng lập tức xuất hiện cảnh phòng khách tráng lệ của biệt thự. Hình ảnh hơi rung một chút rồi sau đó là cảnh chiếc sô pha rộng rãi.
Trên sô pha, Lương Thần đang nằm, dường như cũng đang ở trạng thái hôn
mê như bây giờ. Một cô gái xinh đẹp thanh tú đang đứng cạnh sô pha, chậm rãi cởi bỏ bộ váy ở nhà đang mặc trên người, dần dần để lộ cơ thể đầy
đặn hoàn mỹ.

Hứa Phượng Anh giật mình kinh hãi. Cô ý thức được
rằng những gì mình đoán quả thật là đúng. Mắt cô nhìn thấy thiên kim
tiểu thư xinh đẹp của tập đoàn tài chính đang ngượng ngùng cởi bỏ quần
áo Lương Thần, khiến cơ thể cường tráng của hắn phơi bày trước thanh
thiên bạch nhật. Nhìn thấy cảnh đấy, trong lòng Hứa Phượng Anh như nhảy
dựng lên.

Cô cuống quít nhấn nút dừng.

Nhắm đôi mắt xinh đẹp lại, toàn bộ cơ thể Hứa Phượng Anh bắt đầu run rẩy. Hình ảnh "cậu nhỏ"
của Lương Thần chĩa thẳng lên trên như một mồi lửa châm lên ngọn đuốc âm ỉ trong lòng cô. Những hồi ức kinh hoàng thời thơ ấu lại chắp nối trong trí nhớ cô.

Hình ảnh bộ phận sinh dục đen thui, xấu xí của một
lão già đáng ghê tởm hiện lên. Lão già hơn sáu mươi tuổi lại cưỡng bức
một cô bé con mới có sáu tuổi đầu, thật đúng là đồ dâm loạn khiến người
ta giận sôi máu. Ngày tháng trôi qua, cô dần lớn lên nhưng sự kinh sợ và ghê tởm, chán ghét đàn ông lại ngày càng mọc rễ nảy mầm trong lòng cô
khiến cô không thể nào tận hưởng được dư vị tình yêu nam nữ say đắm như
những người con gái bình thường khác. Mỗi khi có một người đàn ông nào
đó đụng vào cô thì cô đều phản ứng kịch liệt. Cô ước sao có thể quên
được ký ức kinh hoàng thời thơ ấu. Cô cũng đã cố gắng điều tiết bản
thân, cũng đã đi khám rất nhiều bác sĩ tâm lý để chữa chứng bệnh sợ đàn
ông nhưng dường như không cải thiện được chút nào. Bây giờ mặc dù cô
không hề chán ghét đàn ông nhưng vẫn chống lại và phản đối kịch liệt với việc tiếp xúc, đụng chạm với đàn ông.

Hứa Phượng Anh hít một hơi
sâu, bắt mình quên đi hồi ức đáng sợ. Đôi mắt đẹp của cô nhìn vào hình
ảnh đang dừng lại trên màn hình. Sau đó cô cắn nhẹ môi, tiếp tục bấm nút phát.

-Cục cưng yêu quý, em yêu anh đến chết mất, em yêu anh đến chết mất. Em không thể chịu nổi nữa rồi…

Trên màn hình là hình ảnh người phụ nữ trần truồng, cơ thể đầy đặn của cô ta đang run rẩy nâng lên hạ xuống trên người người đàn ông, rên gào chói
tai tỏ vẻ như đang hết sức tận hưởng khoái cảm.

Đôi mắt đẹp nhìn
cảnh giao hợp giữa đôi nam nữ, tự nhiên trong lòng Hứa Phượng Anh nổi
lên sự rung động trước đây chưa hề có. Dù cho trước đây cô đã từng trị
liệu bằng những cảnh nóng, nhưng khi cô xem những cảnh đó lại có cảm
giác vừa chán ghét, vừa thấy giả dối.

Tuy nhiên cảnh tượng trên
màn hình lại là cảnh xảy ra thật, người đàn ông lại là người cô biết rõ. Mặc dù người đàn ông đó có vẻ đang hôn mê nhưng thật đáng kinh ngạc là
việc quan hệ xảy ra giống như lúc người ta tỉnh táo vậy.

Đường
đường là con gái Bí thư tỉnh ủy, đường đường là nữ thiên kim tiểu thư
xinh đẹp của tập đoàn Hoa Gia, cả hai người phụ nữ đều là những cô gái
xinh đẹp có địa vị cao trong xã hội, vậy mà không ngờ lại sử dụng thủ
đoạn để có được một người đàn ông. Chuyện đó khiến cô không thể nào
tưởng tượng nổi. Nhìn cảnh cuối cùng trong máy quay phim, cô gái run rẩy cúi thân hình đầy đặn của mình áp vào cái ấy của người đàn ông, Hứa
Phượng Anh đột nhiên lại cảm thấy hâm mộ họ. Cô hâm mộ bởi hai cô gái đó có thể cảm nhận được khoái hoạt, điều mà cô chưa hề được hưởng thụ.

Quay lại phòng khách, đưa trả lại chiếc máy quay trên bàn trà, Hứa Phượng
Anh đứng trước ghế sô pha, hơi cúi người xuống phía Lương Thần, lẳng
lặng quan sát người đàn ông đang nằm mê man bất tỉnh này. Người đàn ông
này là thủ trưởng của cô, người có bề dày thành tích thậm chí còn hơn cả cô, người rất mạnh mẽ, cứng rắn nhưng cũng không kém phần khắc nghiệt,
có lẽ hơi có chút chuyên quyền nhưng lại không hề làm cho người ta thấy
phản cảm. Cô và Lương Thần tiếp xúc với nhau chưa lâu, tuy nhiên cô có
thể cảm nhận được người đàn ông này có nhân cách và sức hấp dẫn khác
thường. Chỉ với điểm đó thôi cũng đã có sức hấp dẫn với phụ nữ trong
tình trường.

Tất nhiên là Hứa Phượng Anh cũng biết là Hồ Tịnh Tịnh và Hà Tâm Nguyệt không phải đơn thuần chỉ say mê Lương Thần mà là muốn
dùng đoạn video này uy hiếp Lương Thần để đạt được mục đích của mình.

Đang nghiêng người về phía trước, đột nhiên Hứa Phượng Anh giơ một tay lên
vuốt lên mặt Lương Thần. Không phải là cô khát khao hắn mà là cô đang
muốn kiểm chứng một việc. Ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của cô vừa chạm vào
trán Lương Thần thì cô cảm thấy đầu ngón tay mình run lên như bị điện
giật.

Thật không vậy? Ngón tay Hứa Phượng Anh bắt đầu nhẹ nhàng âu yếm vuốt ve tiếp, đôi mắt đẹp của cô ánh lên nét khó hiểu. Từ lúc ở
trong biệt thự, Từ Dịch Lãng giao phó Lương Thần cho cô đỡ lấy thì cô đã nhận ra đúng là cảm giác phản kháng trước sự tiếp xúc với nam giới ở cô đã biến mất giống như kỳ tích. Những quy tắc xử sự thông thường hàng
ngày như bắt tay trong thời gian ngắn thì cô có thể chịu được nhưng để
cho một người đàn ông hoàn toàn dựa vào người mình trong một thời gian
dài như vậy thì ngay cả với bạn trai Hầu Tuấn Kiệt, cô cũng chưa thể làm được.

Ngón tay cô trượt dần trên khuôn mặt Lương Thần, trong lòng cô không hề có cảm giác bài xích và kháng cự, ngược lại lại cảm giác
được sự gần gũi và gấp gáp. Cô thử lại một lần, rồi một lần nữa. Hứa
Phượng Anh yên lặng nghĩ ngợi, ngón tay cô từ chỗ trượt dẫn đến việc
vuốt ve dịu dàng hai má Lương Thần.

Sao lại có thể như vậy chứ?
Chẳng lẽ cô đã hoàn toàn thoát khỏi tâm lý bị ám ảnh? Căn bệnh nhiều năm qua vẫn làm cô bận tâm nay bỗng nhiên lại biến mất ư? Hứa Phượng Anh
không thể tin được, nhưng sự thật xảy ra ngay trước mắt cô kia mà.

Lương Thần bị đánh thức bởi mùi hương thơm ngát. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh,
hắn dường như thấy Thanh Oánh đang nhìn hắn đầy tình cảm rồi lấy tay âu
yếm vuốt lên mặt hắn. Những ngón tay mềm mại toát ra mùi thơm quyến rũ,
rất kỳ lạ là lại khiến hắn nảy sinh lòng ham muốn. Thật sự thì từ khi
Diệp Thanh Oánh mang thai, hắn đã lâu không quan hệ với cô.

- Bà xã.

Hứa Phượng Anh kinh ngạc phát hiện người đàn ông nằm trên ghế sô pha chậm
rãi mở to hai mắt, trong miệng thốt lên hai tiếng "bà xã", đồng thời giơ tay nắm lấy bàn tay cô đang định rút lại. Toàn bộ lực nắm tập trung vào cổ tay khiến cô không thể nào rút tay về được. Cô lảo đảo ngã xuống
trên người hắn.

Vòng eo của cô bị cánh tay mạnh mẽ của hắn siết
chặt, môi hắn nồng nhiệt lần tìm môi cô. Hứa Phượng Anh chỉ cảm thấy
dường như đang có một quả bom nổ "bùm" trong đầu cô rồi dần lan tỏa sức
mạnh của nó vào chỗ trống vô tận bên trong.

Vốn đã từng là đội
trưởng đội nữ đặc công thuộc trung đoàn cảnh sát có vũ trang, Hứa Phượng Anh đã không ít lần vượt qua một cách phi thường những khó khăn tưởng
chừng không thể nào vượt qua được. Ngay trong lúc này, cô cũng có thể
vật ngã ngay cả thân hình to lớn của vị Cục trưởng đang có hành động xâm phạm mình. Nhưng tư thế oai hùng của sếp Lương tự nhiên lại khiến cho
cô trở nên run rẩy, thả mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Đây là
lần đầu tiên trong đời biết đến mùi đàn ông, toàn bộ đại não của Hứa
Phượng Anh dường như bị tê liệt. Toàn thân cô trở nên mềm nhũn như không còn một chút sức lực nào, hay là chính cô cũng quên mất rằng mình có
thể phản kháng lại.

Sau khi đã khống chế được hoàn toàn sức kháng
cự của Hứa Phượng Anh, dục vọng của Lương Thần càng dâng cao. Hắn đặt cô lên ghế sô pha rồi vừa tiếp tục hôn vừa dùng tay còn lại lần xuống dưới làn áo cô.

Đừng! Hứa Phượng Anh như bị điện giật, toàn thân cô
run rẩy dữ dội, trong miệng cô không nén nổi phát ra một tiếng rên rỉ.
Hai tay cô hoảng loạn đẩy người Lương Thần ra, nhưng cuối cùng cũng đành chịu, luồn tay âu yếm ôm lấy lưng hắn. Vừa mới xem qua cảnh ân ái trong máy quay phim khiến cô sinh ra một loại cảm giác khao khát.

Môi
Lương Thần rời khỏi miệng Hứa Phượng Anh, lần tìm xuống cổ rồi hôn tới
tấp lên làn da trắng như tuyết của cô. Hứa Phượng Anh khẽ rên rỉ mấy
tiếng.

Leng keng! Tiếng chuông vang lên bên tai Hứa Phượng Anh
khiến cho lí trí cô như tỉnh lại. Hai tay cô đang đặt ở lưng Lương Thần, vội vàng đẩy một phát khiến cho toàn bộ cơ thể nặng gần trăm cân của
hắn bị hất ra ngoài.

"Bịch". Toàn bộ thân hình rắn chắc của Lương Thần nặng nề rơi xuống mặt đất.

-Tôi, tôi đi mở cửa.

Hứa Phượng Anh run rẩy nói. Cô nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo của mình
rồi tiến đến mở cửa. Cô biết đó chắc chắn là Từ Dịch Lãng mua thức ăn
trở về.

Cô vừa vặn nắm cửa ra, quả nhiên Từ Dịch Lãng đang xách
túi đồ ăn bước đến. Gã nhìn thoáng qua chiếc sô pha trong phòng khách,
một tay đưa túi đồ, tay còn lại đưa nắm tiền lẻ trả lại cho nữ sếp Phó
mặt mày đang đỏ rực lên.

Hứa Phượng Anh cũng rất ngạc nhiên phát
hiện ra người đàn ông vừa mới bị cô đẩy ngã trên mặt đất không ngờ đã
nằm lại trên sô pha rồi. Hai mắt hắn vẫn nhắm nghiền như trước đó chưa
hề tỉnh lại. Bỗng nhiên trong lòng cô có cảm giác không biết là nên cười hay nên khóc.

Sau khi Hứa Phượng Anh mang túi rau vào bếp trở ra
lại thì vị Cục trưởng nằm trên sô pha đang chậm rãi mở mắt như vừa mới
tỉnh lại. Hắn hết nhìn đông tới nhìn tây, lúc này mới dừng ánh mắt lại
trên ngườiTừ Dịch Lãng, nói với vẻ kinh ngạc:

-Đây là chỗ nào? Sao tôi lại ở đây?

-Đây là nhà của sếp Hứa. Sợ ngài về nhà trong lúc này không tiện nên chúng tôi đưa ngài tới nhà sếp Hứa nghỉ ngơi một lát.

Từ Dịch Lãng hạ giọng giải thích sau đó đưa chiếc máy quay phim trên bàn trà cho hắn.

Nhìn chiếc máy quay phim, tảng đá lớn đè nặng trong lòng hắn dường như biến
mất. Đồng thời trong mắt hắn từ từ hiện lên cơn lửa giận. Hắn có nằm mơ
cũng không nghĩ rằng hai người phụ nữ này bày mưu tính kế dẫn hắn tới đó rồi ra tay hại hắn như vậy. Nếu Hứa Phượng Anh không đưa người tới cứu
thì hắn thật đúng là đã bị lật thuyền, thanh danh một đời bị hủy hoại.
Hai người phụ nữ Hà Tâm Nguyệt, Hồ Tịnh Tịnh thật đúng là…! Hắn không
biết còn từ gì để có thể diễn tả sự phẫn nộ của mình không.

-Sếp Lương tỉnh lại rồi à? Trong người ngài không sao chứ?

Lúc này, Hứa Phượng Anh cũng đã trở lại phòng khách, cô cố gắng trấn tĩnh quay về phía Lương Thần hỏi một câu.

-Không sao, không sao.

Lương Thần xấu hổ đáp lại. Hắn vô thức nhận ra đối phương có biểu hiện khác
lạ. Chắc hẳn cô vừa hỏi hắn về cú đẩy vừa rồi khiến hắn ngã xuống đất. Đọc T

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #550