Từ trên chiếc
xe Jeep bước xuống hai người phụ nữ, trong đó có một người tuổi chừng
bốn mươi mang quân hàm trung tá. Người kia thân hình cao gầy, dung mạo
xinh đẹp, đó chính là Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh.
Sau khi nhận
được điện thoại cầu viện của Từ Dịch Lãng, Hứa Phượng Anh không khỏi
hoảng hốt. Cô không thể nào tưởng tượng đượng người của tập đoàn Hoa Gia lại to gan như vậy, dám mời tiệc để bày mưu tính kế lừa gạt Lương Thần. Cô kể lại chuyện cho Phó chính ủy Tôn Dung Nhạn thì người này cũng rất
lo sợ. Họ không chút chần chừ lập tức ra lệnh cho đại đội cảnh sát có vũ trang điều ra ba mươi cảnh sát lên xe đến thẳng biệt thự Trân Châu.
Từ Dịch Lãng bước tới chỗ Hứa Phượng Anh báo cáo tình hình. Phó chính ủy
Tôn Dung Nhạn vung tay lên, mấy người cảnh sát có vũ trang xông về phía
trước, giơ thẳng nòng súng hướng về phía hai cô gái đang đứng trước cửa
biệt thự.
Thôi Ngọc Vấn không thốt nên lời, Thôi Tú Trinh cũng lè
lưỡi, đứng sát bên cạnh em mình. Hai cô gái này đều hiểu rằng đối đầu
với một đội cảnh sát được trang bị súng ống với đạn đã lên nòng thì phản kháng chỉ có một con đường chết mà thôi. Nhiệm vụ của các cô là bảo vệ
cửa ra vào nhưng không cần thiết phải liều mạng làm gì. Lúc này kẻ địch
hùng mạnh, không giữ được cửa vào thì cũng không thể nào trách các cô
được. Tuy nhiên hai cô cũng hơi giật mình, vị sếp Lương trẻ tuổi kia
không những có một vệ sĩ dũng mãnh như Từ Dịch Lãng mà còn có cả một lực lượng tinh nhuệ đến ứng cứu.
Từ Dịch Lãng dẫn đầu xông vào, Hứa Phượng Anh và Tôn Dung Nhạn đi theo tiến vào biệt thự.
Trong phòng khách, hai người phụ nữ mặc váy ngủ ở nhà đang ngồi trên ghế sô
pha, dường như đang nói chuyện gì. Trên một chiếc ghế sô pha khác, một
người đàn ông nằm như đang ngủ say.
Nhìn thấy cảnh đoàn người xông vào như vậy, cô gái Hà Tâm Nguyệt không khỏi giật mình, cau mày trách mắng không chút khách khí:
- Các cô là ai? Xông vào nhà tôi làm gì?
Từ Dịch Lãng không trả lời. Đầu tiên gã bước tới cạnh Lương Thần, lấy tay
kiểm tra hơi thở của hắn, ánh mắt gã nhìn hai cô gái đầy phẫn nộ. Hơi
thở của Lương Thần có vẻ khác thường, khuôn mặt dường như đang trong cơn mê man, hình như hắn đang bị đánh thuốc mê.
-Tôi là Phó cục
trưởng Hứa Phượng Anh. Tôi nghi ngờ các cô dùng thuốc cấm để bắt giữ
người khác với mục đích phạm tội. Bây giờ tôi mời các cô cùng tôi về cục Công an thành phố để phục vụ cho việc điều tra xét hỏi.
Hứa
Phượng Anh cũng đã chú ý tới vẻ khác thường của Lương Thần. Hơn nữa cô
nhận thấy quần áo trên người hắn không được ngay ngắn, giống như là được mặc vội mặc vàng vậy.
Mặc dù hai người phụ nữ ra vẻ như không có
việc gì, hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi nhưng khuôn mặt lại đỏ ửng
rất khả nghi. Hơn nữa trong phòng khách hình như đang có mùi gì đó rất
lạ.
-Thật nực cười.
Hồ Tịnh Tịnh cười khẽ, nhìn về phía cô gái mặc cảnh phục với vẻ khinh thường:
-Cô có biết tôi có quan hệ gì với Lương Thần không mà dám chụp mũ như vậy
chứ? Nói cho cô biết, tôi và Lương Thần là bạn tốt của nhau, cô nói cái
gì mà "nguy hại", cái gì mà "giam cầm"? Cô có chịu trách nhiệm với lời
nói của mình không đấy?
- Chỉ là hiểu lầm nho nhỏ thôi mà. Chúng tôi gặp mặt nhau như bạn bè thôi. Sếp Lương uống nhiều nên hơi mệt thôi.
Hà Tâm Nguyệt đứng lên nói với vẻ giảng hòa. Khuôn mặt cô cười với vẻ nhạt nhẽo, nói:
-Cha của chị Tịnh đây là Bí thư Tỉnh ủy Hồ Văn Nhạc. Chỉ với điểm này cũng
cho thấy là chị ấy không thể nào là "nguy hại", là "giam cầm" sếp Lương
được.
Phó chính ủy Tôn Dung Nhạn nghe thấy thế không khỏi giật
mình kinh hãi, đưa mắt nhìn Hồ Tịnh Tịnh một lát rồi hạ giọng nói với
Hứa Phượng Anh:
-Phượng Anh, tôi thấy hay là trước tiên đưa sếp Lương ra khỏi đây đã rồi có chuyện gì nói sau.
Hứa Phượng Anh chùng xuống, từ từ gật đầu. Cô biết Tôn Dung Nhạn cũng không muốn đắc tội với con gái Bí thư Tỉnh ủy. Lúc này Lương Thần cũng đang
bất tỉnh, nếu cô ghép họ vào tội danh lúc nãy thì cũng còn thiếu chứng
cớ. Trong tình huống này đúng là cô không thể nào bắt con gái Bí thư
tỉnh ủy về cục Công an được.
Nhưng đúng lúc này, Lương Thần đang nằm ở ghế sô pha đột nhiên mở mắt.
-Sếp Lương.
Từ Dịch Lãng và Hứa Phượng Anh không khỏi lộ vẻ vui mừng, gần như cùng đồng thời thốt lên.
Sắc mặt Hồ Tịnh Tịnh và Hà Tâm Nguyệt cũng biến đổi. Hai cô không ngờ Lương Thần tỉnh lại nhanh như vậy. Nhưng ngay sau khi hốt hoảng, vẻ mặt họ
lại chuyển ngay sang trạng thái hết sức bình tĩnh. Loại trà các cô vừa
dùng là một loại trà mới nhập khẩu, vừa có khả năng gây hôn mê, vừa có
khả năng kích dục. Trong lúc mê man bất tỉnh, chắc là Lương Thần không
thể nào cảm giác được mình bị "xâm phạm".
Lương Thần lắc lắc đầu,
hắn chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, trong bụng như đang có lửa đốt.
Ánh mắt hắn liếc qua Từ Dịch Lãng, rồi Hứa Phượng Anh, người phụ nữ xa
lạ mang quân hàm trung tá, Hà Tâm Nguyệt và cuối cùng dừng lại trên mặt
Hồ Tịnh Tịnh.
Những đoạn kí ức rời rạc, chắp vá dần lướt qua đầu
hắn. Cảnh Hà Tâm Nguyệt ngồi lên người hắn, rồi cảnh Hồ Tịnh Tịnh say
sưa ngấu nghiến lấy hắn với những tiếng thét chói tai. Trên mặt Lương
Thần hiện ra vẻ rất ngạc nhiên, hắn đứng lên, giơ tay chỉ vào vẻ mặt
thất kinh của Hồ Tịnh Tịnh, tức giận mắng một câu:
- Đồ tiện nhân, cô…
Hắn nói chưa dứt lời thì thấy trời đất như quay cuồng, ngã ụp xuống sô pha.
-Sếp Lương, sếp Lương.
Từ Dịch Lãng giật mình kinh hãi, gã kêu lên thất thanh. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
- Dịch Lãng, đi lên lầu hai, vào căn phòng ngủ đầu tiên bên tay phải lấy cái máy quay phim cho tôi.
Lương Thần khó nhọc chống lại cơn buồn ngủ, nhỏ giọng ra lệnh cho Từ Dịch
Lãng bên cạnh. Sau đó hắn lại lâm vào trạng thái mê man.
-Sếp Hứa, phiền cô giúp tôi đỡ sếp Lương ra ngoài.
Từ Dịch Lãng quay sang Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh lễ phép nói, sau đó
nâng Lương Thần dậy, đỡ hắn tới đặt vào tay Hứa Phượng Anh.
-Được.
Hứa Phượng Anh có chút do dự, cô vốn định từ chối nhưng mắt thấy Lương Thần đã ở cạnh mình, cô theo bản năng giơ tay ra đỡ lấy hắn. Nhưng cô không
ngờ rằng Từ Dịch Lãng giao hẳn Lương Thần cho cô đỡ một mình.
Trước ánh mắt hoảng hốt của mấy cô gái, Từ Dịch Lãng phóng như cung tên lao
thẳng lên lầu hai đến phòng ngủ đầu tiên bên tay phải. Lúc này Hồ Tịnh
Tịnh mới có phản ứng, ả ta hét toáng lên với Hà Tâm Nguyệt trước việc
khó tin đang xảy ra trước mắt:
-Khốn khiếp, mau ngăn gã lại cho tôi.
Tiếc thay, ngoài cửa biệt thự, Thôi Tú Trinh và Thôi Ngọc Vấn đã bị chặn
lại, hoàn toàn không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ, cho dù có nghe
thấy tiếng hét chói tai của Hồ đại tiểu thư thì cũng bất lực.
Từ
Dịch Lãng nhanh chóng tìm ra vật mà sếp Lương nói tới. Gã cầm chiếc máy
quay trong tay rồi quay trở xuống lầu, tránh mặt Hồ Tịnh Tịnh đang
giương nanh múa vuốt rồi cùng Hứa Phượng Anh dìu Lương Thần ra khỏi biệt thự.
- Chết tiệt, sao gã lại biết được nhỉ, sao gã lại có thể biết được nhỉ?
Hồ Tịnh Tịnh nhảy lên như mèo bị giẫm phải đuôi, bước đi bước lại trong
phòng khách, cuối cùng không nhịn nổi lay mạnh hai vai Hà Tâm Nguyệt hỏi lớn:
- Cô nói đi, sao gã lại biết được chứ?
- Em không biết.
Hà Tâm Nguyệt trả lời với vẻ rất thành thực. Cô cũng rất tin rằng tên lái
xe kiêm vệ sĩ của Lương Thần không thể tài giỏi đến mức như biết trước
mọi việc, thậm chí biết cả nơi cất giấu máy quay phim. Cô cũng biết gã
xuất thân là bộ đội đặc chủng nhưng bộ đội đặc chủng cũng là con người
chứ không phải thần thánh.
Hồ Tịnh Tịnh sau một lúc sốt ruột bỗng
nhiên cười một trận thất kinh, thả người mình vào chiếc ghế sô pha mà
Lương Thần đã từng nằm. Ả nhắm mắt lại, miệng thì thào lẩm bẩm:
-Thật là hoàn hảo, gái già này không tính đến công sức bỏ ra nữa, mặc kệ thế
nào thì cơn nghiện của gái già này cũng đã được thỏa mãn.
Hà Tâm
Nguyệt lẳng lẳng thở dài. Công cụ để áp chế Lương Thần không còn nữa,
sau khi Lương Thần tỉnh táo lại, nhất định hắn sẽ càng thêm ghét mình,
khi đó đến con đường sống cũng không còn. Cô đã tính toán gì vậy? Tự hạ
mình, kết quả ngược lại càng khiến cho sự việc trở nên phức tạp hơn.
Ngoài biệt thự, Từ Dịch Lãng và Hứa Phượng Anh đỡ Lương Thần lên chiếc xe
Toyota. Phó chính ủy Tôn Dung Nhạn thì ngồi trên chiếc xe Jeep quân
dụng, hai chiếc xe chở cảnh sát có vũ trang đi trước mở đường, hộ tống
chiếc Toyota ra khỏi biệt thự Trân Châu rồi cuối cùng ở giao lộ, mỗi
người đi một ngả.
-Nhìn bộ dạng sếp Lương như thế này liệu có phải đưa đến bệnh viện kiểm tra một chút không?
Hứa Phượng Anh ngồi ở ghế sau, nhìn khuôn mặt mê man của Lương Thần, nhỏ giọng hỏi.
-Sếp Lương chắc không việc gì đâu, chắc chỉ bị mê man thôi.
Từ Dịch Lãng do dự một chút rồi đáp. Gã biết rằng Hồ Tịnh Tịnh cho dù là
con gái Bí thư tỉnh ủy cũng không có gan hạ độc sếp Lương. Hiện trạng
của sếp Lương là do uống phải thuốc mê, chuyện đó không phải là nghiêm
trọng lắm. Nếu Lương Thần đi bệnh viện thì với thân phận là Cục trưởng,
chắc chắn sẽ có nhiều người nhiều miệng, lời ra lời vào ảnh hưởng không
tốt.
-Bây giờ đưa sếp Lương về nhà ư?
Hứa Phượng Anh cũng ý thức được, nếu biết rằng Lương Thần không vấn đề gì thì cũng không cần đưa tới bệnh viện kiểm tra làm gì.
-Tốt nhất là tìm một chỗ nào đó để sếp Lương nghỉ ngơi một lát.
Từ Dịch Lãng vừa lái xe vừa đáp:
-Vợ sếp Lương đang có thai, nhất định không để cô ấy biết chuyện này.
-Vậy tới nhà tôi đi.
Hứa Phượng Anh suy nghĩ cân nhắc một lúc rồi mở miệng nói. Từ Dịch Lãng
đang ở ký túc xá của cục Công an, nếu sếp Lương không việc gì thì không
nên để người khác biết. Nơi thích hợp nhất chỉ là nhà cô mà thôi.
Chiếc xe Toyota dừng lại trước tòa nhà Hứa Phượng Anh ở. Từ Dịch Lãng và Hứa
Phượng Anh cùng giúp Lương Thần đang bất tỉnh lên lầu hai. Hứa Phượng
Anh lấy chìa khóa mở cửa ra rồi giúp Từ Dịch Lãng đỡ Lương Thần vào
phòng.
Đặt Lương Thần nằm lên ghế sô pha, Hứa Phượng Anh lại tìm
chăn đắp cho hắn. Lúc này cô cảm thấy đói bụng mới nhớ ra là lúc đang
chuẩn bị cùng đi ăn cơm tối với Tôn Dung Nhạn thì lại nảy sinh chuyện
Tôn Dung Nhạn muốn mời sếp Lương ăn cơm nói chuyện.
Cô mở tủ lạnh ra nhìn thì thấy không còn gì cả, cô liền quay sang Từ Dịch Lãng nói:
-Tôi đi xuống dưới này mua ít đồ chút nữa quay lại.
-Sếp Hứa, cô nói cho tôi muốn mua gì để tôi đi mua luôn cho, vừa lúc tôi cũng muốn mua hai gói thuốc.
Là bộ đội đặc chủng vốn rất cần kiên trì nhẫn nại và thường phải chờ đợi,
mà cách tốt nhất để giết thời gian chính là hút thuốc. Từ Dịch Lãng
không phải là quá nghiện thuốc nhưng mỗi ngày ít nhất cũng hết một bao.
-Vậy thì phiền anh vậy.
Hứa Phượng Anh cũng không chối từ. Cô lấy ra một tờ một trăm tệ đưa cho gã rồi nói những thứ cần mua.
Gã cũng không khách khí, cầm lấy tờ một trăm tệ rồi quay người bước ra khỏi phòng.
Hứa Phượng Anh ngồi quay đầu lại ở một đầu ghế sô pha, ánh mắt cô bất chợt
dừng lại ở chiếc máy quay phim trên bàn trà. Cô giật mình, tự nhiên sinh ra lòng hiếu kỳ rất mãnh liệt.