Hà Tâm Nguyệt
cũng là không còn biện pháp nào khác. Lương Thần không chịu thỏa hiệp
khiến cô đành phải nghĩ cách lợi dụng Trâu Duệ Lâm. Nghe được điện thoại của Trâu Duệ Lâm, nói có thể mời được con gái của Bí thư Tỉnh ủy trợ
giúp, cô trong lòng thật sự là không thể kềm chế được niềm vui bất ngờ.
Sự lo lắng lúc này đã giảm xuống còn một nửa.
- Hồ đại tiểu thư
buổi chiều sẽ đến đây. Tâm Nguyệt, em nên chuẩn bị một chút, kể lại tỉ
mỉ tình huống cho cô ấy nghe. Sau khi sự việc thành công, nếu như em
muốn cảm ơn tôi thì cứ mời tôi một bữa cơm là được rồi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Đem vẻ mặt ngượng ngùng của cô gái thâu vào trong mắt, yết hầu của Trâu Duệ Lâm không khỏi mấp máy, trong lòng dâng lên một sự kích động mãnh liệt, muốn ôm chặt cô gái xinh đẹp vào trong lòng ngực. Không phải là khả
năng kềm chế của y kém mà là người phụ nữ này thật sự rất đẹp, phù hợp
với sở thích của y. Y không kềm nổi mà nhẹ nhàng nhéo bàn tay đối
phương, truyền đi một tín hiệu mờ ám.
- Phó chủ tịch Trâu, chiều nay ngài không đi với em sao?
Hà Tâm Nguyệt ngượng ngùng hỏi, lời nói biểu hiện thái độ ỷ lại vào Trâu
Duệ Lâm. Cô nhẹ nhàng rút tay về, nhưng không phải là tỏ vẻ cự tuyệt, mà là cô am hiểu tính cách đàn ông, vừa xa vừa gần mới kích thích được họ.
- Hồ đại tiểu thư tính tình có chút kỳ quái. Cô ấy nói là chỉ gặp riêng mình em. Tôi không được đi chung.
Trâu Duệ Lâm mỉm cười nói. Kỳ thật trong lòng y cũng có chút không ngờ. Ban
đầu y cũng không có nhiều hy vọng lắm nhưng lại không nghĩ rằng vị Hồ
đại tiểu thư kia đã đáp ứng. Với kết quả này đối với y mà nói là một thu hoạch không ngờ. Nếu Hồ Tịnh Tịnh có thể dựa vào thân phận là con gái
của Bí thư Tỉnh ủy khiến cho Lương Thần phải thỏa hiệp thì y xem như là
chấm dứt sự phiền phức.
Vào buổi chiều, hai chiếc xe sang trọng tiến vào khu biệt thự Trân Châu.
- Thật sang trọng!
Hồ Tịnh Tịnh bắt chéo đùi ngồi trên ghế sofa bằng da, đánh giá sự trang
hoàng trong phòng khách. Sang trọng thì không cần phải nói, điểm mấu
chốt ở đây là phong cách hiện đại này rất hợp với sở thích của ả. Không
gian rộng lớn cùng với bài trí sang trọng, hơn nữa còn có một cái cửa số lớn sát đất có thể nhìn thấy rõ một góc hồ Trân Châu.
- Nếu Tịnh tỷ thích thì có thể ở đây lâu dài mà. Xem như là quà tặng em tặng cho chị.
Hà Tâm Nguyệt đưa cái chìa khóa biệt thự trên bàn cho Hồ Tịnh Tịnh, nhẹ nhàng cười nói.
- Cô em thật ghê gớm đấy!
Hồ Tịnh Tịnh nhìn chăm chú vào cô gái xinh đẹp, thanh tú trước mặt. Ả nhớ
rõ vì muốn cô đáp ứng chuyện của mình mà ra giá một triệu. Còn cái biệt
thự này, giá trị của nó sợ còn hơn năm triệu nữa.
- Tịnh tỷ muốn uống cái gì?
Hà Tâm Nguyệt đứng lên, mỉm cười hỏi.
- Cà phê, không bỏ đường. Cám ơn!
Hồ Tịnh Tịnh thu hồi ánh mắt, nhìn vào chiếc chìa khóa để trên bàn nhưng cũng không biểu hiện nhiều ham thích.
Sau một hồi, hai tách cà phê nóng hổi được đặt lên trên bàn. Hà Tâm Nguyệt
ngồi lên một chiếc ghế sofa khác, vẻ mặt và tư thế đều tỏ ra sự tao nhã, làm cho người khác cảm thấy thích thú.
- Tâm Nguyệt thường ở chỗ này sao?
Trước mặt người khác, con gái của Bí thư Tỉnh ủy tỏ ra hào phóng, trang trọng của một tiểu thư khuê các, hoàn toàn không có nửa điểm dâm đãng. Những
người biết chuyện đều biết rằng, Hồ đại tiểu thư cuộc sống có lẽ quá mức thác loạn nhưng chỉ số thông minh và kiến thức thì cũng không cần hoài
nghi.
Tòa biệt thự này rất sạch sẽ, hẳn là có người thương xuyên
quét dọn nhưng lại không thấy quản gia, bảo mẫu hay là những người giúp
việc. Hơn nữa, Hồ Tịnh Tịnh cũng biết bối cảnh của Hà Tâm Nguyệt. Bởi
vậy, động cơ Hà Tâm Nguyệt mua biệt thự xa hoa này, ả cũng có chút hoài
nghi. Đúng vậy, ả tin rằng Hà Tâm Nguyệt trước tiên mua căn biệt thự lớn này chính là muốn tặng cho ả.
- Thỉnh thoảng mới ghé lại đây!
Hà Tâm Nguyệt giọng nói bình thản đáp. Từ lúc thấy mặt, cô liền thu hồi
lại tư tưởng coi thường đại tiểu thư của Bí thư Tỉnh ủy. Vị đại tiểu thư này không giống như cô đã tưởng tượng là tham tài, thô bỉ, kiêu ngạo,
ngang ngược, nông cạn, ngược lại còn có chút bí hiểm. Ít nhất đến hiện
tại, cô cũng không hiểu đối phương yêu cầu một không gian hoàn toàn yên
tĩnh là có dụng ý gì?
Ồ! Hồ Tịnh Tịnh khẽ gật đầu, dùng muỗng
khuấy nhẹ tách cà phê. Sau khi nhấp một ngụm, đôi mắt đẹp nhìn về phía
Hà Tâm Nguyệt mỉm cười nói:
- Nghe nói chồng của em và Lương Thần
là bạn học cũ phải không? Chẳng lẽ, chỉ có một việc nhỏ như vậy mà Lương Thần cũng không nể tình sao?
- Chuyện này phải nói như thế nào nhỉ?
Hà Tâm Nguyệt tỏ ra bất đắc dĩ nói:
- Đã tìm Cục trưởng Lương vài lần rồi nhưng cũng không có tác dụng gì.
Nói là bạn học cũ nhưng thật ra chỉ là học cùng trường mà thôi.
Ồ! Hồ Tịnh Tịnh lại gật đầu, sau đó lại hỏi:
- Nếu Lương Thần không nghĩ đến tình bạn học cũ, sao em không nghĩ đến phương thức thông thoáng một chút?
- Cũng đã làm nhưng không có hiệu quả gì.
Hà Tâm Nguyệt cười khổ nói:
- Em đã hỏi thăm qua, mẹ vợ Lương Thần cũng là một triệu phú có tài sản hơn trăm triệu đấy chứ.
- Không để ý đến tình bạn học cũ, tiền bạc cũng thờ ơ. Ha ha!
Hồ Tịnh Tịnh gật đầu lần thứ ba. Tiếng cười của ả mang theo một sự bí hiểm. Ả lại nói tiếp:
- Trên thế giới này không có con người nào là toàn vẹn cả. Đàn ông không
tham tài thì chứng tỏ là mê gái rồi. Chuyện xấu trước đây của Lương Thần không chỉ là lời đồn vô căn cứ, không có nguyên nhân đâu.
- Ý của Tịnh tỷ là...?
Hà Tâm Nguyệt hỏi dò. Vận dụng mỹ nhân kế không phải là cô không nghĩ đến
mà là không có người thích hợp đển làm chuyện đó. Nếu cô tự thân làm thì thứ nhất là e ngại mối quan hệ giữa Lương Thần và Lâm Triết Thông. Thứ
hai là không có cơ hội thích hợp. Cô dù sao cũng không phải là hạng đàn
bà chuyên lột váy trước mặt đàn ông khác.
- Chị vừa gặp em đã cảm
thấy rất hợp ý rồi. Em đã gọi chị một tiếng Tịnh tỷ thì chị cũng không
nên che đậy làm gì. Nói trắng ra, Tâm Nguyệt xinh đẹp như vậy thì phỏng
chừng ít có người đàn ông nào có thể chống đỡ nổi sự hấp dẫn của em. Tại sao em không nghĩ đến việc dùng mỹ nhân kế chứ?
Hà Tâm Nguyệt
nghe xong không khỏi ngẩn người ra. Cô thật sự không nghĩ đến đối phương sẽ nói như vậy. Lấy lại bình tĩnh, vừa định ra bảy phần ngượng ngùng,
ba phần tức giận nhưng nhìn thấy ánh mắt của Hồ Tịnh Tịnh, cô lập tức
thay đổi chủ ý. Cô ý thức được, nếu làm bộ trước mặt người phụ nữ này
thì sẽ không có kết quả gì, ngược lại sẽ làm cho đối phương khinh thường chỉ số thông minh của cô.
- Nếu có thể 100% đạt được mục đích thì em cũng không ngại phải làm như vậy.
Hà Tâm Nguyệt cười nhẹ nhàng, thẳng thắn thành khẩn nói:
- Tuy nhiên, em đã mời Tịnh tỷ thì chẳng lẽ lại còn làm cái chuyện đó sao?
- Em ngốc à, em đúng là không biết rõ về Lương Thần rồi.
Hồ Tịnh Tịnh mỉm cười, giọng nói đầy thâm ý:
- Nếu chị có thể hoàn toàn giải quyết thì đâu cần nói những lời này. Nói
thẳng với em, chị đến đây cũng chỉ là trợ giúp em một tay mà thôi. Nếu
Lương Thần đã quyết tâm thì cho dù ba chị có yêu cầu hắn thả người thì
hắn cũng sẽ cự tuyệt mà thôi.
Hồ Tịnh Tịnh nói những lời này có
chút giật gân nhưng quả thật, cho dù Bí thư Hồ có gọi điện thoại cho
Lương Thần mà Lương Thần muốn chống đối lại thì cũng không bao giờ thả
người. Hồ Tịnh Tịnh nói như vậy, đơn giản là muốn đạt được một mục đích
nào đó.
- Tịnh tỷ, chuyện này...
Không nghi ngờ gì nữa, Hà
Tâm Nguyệt quả thật bị những lời này làm cho lay động. Khuôn mặt thanh
tú không thể che giấu được sự mất tự tin. Sau khi tỉnh táo lại, trong
lòng nhanh chóng đưa ra phán đoán. Hồ Tịnh Tịnh muốn mượn cơ hội trời
cho này để ra giá với cô? Ngoại trừ nguyên nhân này thì đối phương căn
bản không đi lừa cô làm gì. Nếu những lời Hồ Tịnh Tịnh nói là sự thật
thì đến cả Bí thư Tỉnh ủy cũng phải e dè bối cảnh của Lương Thần. Như
vậy, cô ngoại trừ hy sinh bản thân mình ra thì căn bản không còn cách
nào khác.
- Tịnh tỷ, mong chị bất kể thế nào cũng phải giúp em.
Hà Tâm Nguyệt mềm giọng nhờ đỡ. Cô cũng muốn nói đến, Hồ Tịnh Tịnh nhiệt
tình giúp đỡ như vậy khẳng định là có âm mưu nào đó. Nhưng lửa cháy đến
đâu thì chữa đến đó, cô không thể băn khoăn quá nhiều, chỉ có thể đem hy vọng của mình ký thác lên người đối phương.
- Chuyện này có xem Tâm Nguyệt em có chịu làm theo sự sắp xếp của chị không thôi.
Hồ Tịnh Tịnh trong đôi mắt đẹp ánh lên sự khát khao và đắc ý. Ả hướng về Tâm Nguyệt ngoắc ngón tay, nói:
- Lại đây chị nói cho em nghe.
Buổi sáng thứ Tư, Lương Thần đến Ủy ban nhân dân thành phố, tham gia hội
nghị thường vụ lần đầu tiên trong tháng. Theo như kỳ vọng và sự tiên
đoán của Lương Thần, trong hội nghị lần này, Phó Chủ tịch thành phố Trần Trúc đã đề nghị những hoạt động chống lại và đề phòng các tổ chức xã
hội đen và các thế lực phạm tội trái pháp luật. Phó chủ tịch thành phố
Trần đã vạch ra, trong nửa năm qua, các tổ chức xã hội đen và thế lực
ngầm đã nổi dậy, thường xuyên diễn ra các hoạt động phạm tội. Mà những
người chấp pháp lại bao che cho các thế lực xã hội đen này, làm mất ổn
định trị an xã hội.
Tham dự hội nghị thường vụ lần này, ngoại trừ
Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm, Phó chủ tịch thành phố Trâu Duệ Lâm, Phó chủ tịch thành phố Trần Trúc, Phó chủ tịch thành phố Lưu Kính Minh, Phó chủ tịch thành phố Giang Tông Phúc, Trưởng ban thư ký Điền Xương
Vĩnh còn có lãnh đạo tòa án thành phố, lãnh đạo viện kiểm sát thành phố
và lãnh đạo các cơ quan có liên quan.
Trâu Duệ Lâm khẽ cau mày,
ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên chút lạnh lùng. Phó chủ tịch thành phố
Trần Trúc là thân cận của Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm. Hôm nay,
những gì trình bày trong cuộc họp cũng là do Trương Bỉnh Lâm bày mưu đặt kế. Mà Trương Bỉnh Lâm vì sao mà hứng chí đưa ra một đề tài thảo luận
như vậy thì cũng có thể hiểu là có liên quan đến Lương Thần. Y cũng biết được, một khi hộp đêm Bá Tước bị tuyên án thì đây chính là lý do danh
chánh ngôn thuận đánh hắc trừ ác, bài trừ ô dù. Từ nay về sau sẽ không
còn ai dám biện hộ cho đám người Phùng Lệ Á nếu không muốn mang phiền
phức vào người. Lương Thần sử dụng mưu kế này quả thật là quá lợi hại.
Cục trưởng Lương trong cuộc họp cũng đã chậm rãi, tường thuật lại những
mảng đen tối của các thế lực hắc ám tại địa phương, đặc biệt là đám
người thường xuyên đến các câu lạc bộ giải trí, những hộp đêm, những chỗ ăn chơi rồi dẫn đến hành vi phạm tội. Đồng thời cũng tự phê bình mình,
tự nhận Cục công an thành phố vẫn còn tồn tại những nhân viên chấp pháp
không nghiêm, bao che việc xấu. Đặc biệt đệ trình lên các lãnh đạo có
liên quan, nghiêm khắc xử phạt Trưởng phân cục công an Tề Bá Trung,
Chính ủy Tạ Quảng Tường.
Cuối cùng, Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm lên tiếng, hoàn toàn nhất trí với đề nghị đánh hắc trừ ác. Còn về
phương diện khác, cũng khẳng định thành tích nửa năm qua của cục công an thành phố. Hội nghị lần này vẫn chưa hình thành văn bản quyết định có
triển khai toàn bộ hành động có quy mô lớn trong việc bài trừ phần tử
phạm pháp hay không. Điều này còn phải giao cho hội nghị Thành ủy tiến
hành thảo luận lần nữa.
Sau hội nghị thường vụ, Lương Thần nhận
được điện thoại của Hà Tâm Nguyệt. Trong điện thoại, Hà Tâm Nguyệt nhẹ
giọng mời Lương Thần nể mặt đến dự bữa tiệc gia đình.
Bữa tiệc gia đình? Tắt điện thoại, Lương Thần cảm thấy có chút không thích hợp nhưng nhất thời vẫn không nghĩ ra là chỗ nào.