Chương 543: Lời Khuyên Và Cảnh Cáo


Đêm nay, bất kể là Hà Tâm Nguyệt ở tòa nhà Nam Thiên hay Phùng Lệ Á ở cục công an thành phố đều là một đêm rất dài. Hai người phụ nữ xinh đẹp này gần như là vận dụng hết thảy mối quan hệ của mình nhưng cuối cùng
cũng là vô ích.

Thông qua chuyện này, hai người đều biết rõ hiện
tại mình lâm vào tình trạng khốn khổ như vậy không phải vì quyền lực của Cục trưởng cục công an thành phố lớn bao nhiêu mà bởi vì ngồi ở vị trí
Cục trưởng cục công an thành phố này là một cán bộ có bối cảnh thật thâm hậu.

Lâm Triết Thông nhìn như là đang ngủ say nhưng thật ra là y
vẫn đang rất tỉnh. Y cũng có thể nhận thấy được Hà Tâm Nguyệt đang trằn
trọc bên cạnh. Khóe miệng y nở một nụ cười đắc ý. Thái độ của người bạn
học cũ đúng là không nằm ngoài dự đoán của y, luôn luôn mạnh mẽ, cứng
rắn. Nếu như lúc này, y đổ thêm dầu vào lửa thì y tin rằng, cục diện kia nhất định sẽ càng thêm phấn khích.

Sáng sớm hôm sau, Lương Thần
đến cục công an thành phố làm việc. Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh đi vào phòng làm việc của hắn, báo cáo lại tiến trình thẩm tra xử lý vụ án.

- Phùng Lệ Á không chịu thừa nhận việc công ty Vĩnh Hưng thuê tổ chức thế lực xã hội đen, sử dụng bạo lực tham gia vào việc giải phóng mặt bằng.

Hứa Phượng Anh vẻ mặt có chút mỏi mệt. Đêm qua, cô đã tự mình thẩm vấn chủ
của hộp đêm Bá Tước Phùng Lệ Á nhưng không có kết quả. Việc đột kích
kiểm tra tối hôm qua đã bắt không ít người, nhưng không phát hiện được
đối tượng tình nghi tham gia vào vụ bạo lực giải phóng mặt bằng. Nói
cách khác, chỉ có lời khai của nhân viên công ty Vĩnh Hưng, nhưng lại
không có chứng cứ chứng minh Phùng Lệ Á thuê tổ chức xã hội đen làm bị
thương người dân, thậm chí là chết người.

- Không sao!

Lương Thần khoát tay mỉm cười nói:

- Chứng cứ nếu muốn thì chỉ cần một chút là có thể nắm bắt được. Nếu
không đề cập đến vấn đề tổ chức, lãnh đạo, tham gia vào xã hội đen phạm
tội nhưng ít ra, việc tổ chức cho người khác hút thuốc phiện cũng là sự
thật, chứng cứ vô cùng xác thực. Người phụ nữ Phùng Lệ Á đó có muốn gian dối cũng không được. Cứ từ từ thẩm tra đi.

- Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước.

Hứa Phượng Anh gật đầu, chuẩn bị rời khỏi.

- Tối hôm qua đã vất vả cho cô rồi. Nghe giọng nói của cô trông có vẻ mệt mỏi. Hãy về nghỉ ngơi trước đi.

Lương Thần đối với người trợ thủ vừa mới nhậm chức rất hài lòng. Nhìn thấy
Hứa Phượng Anh đêm hôm qua chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, vì thế ôn tồn
nói.

- Không cần đâu!

Nghe đến câu" tối hôm qua vất vả cho
cô rồi" thì trong đầu Hứa Phượng Anh bỗng nhiên nhớ đến cảnh tưởng tối
hôm qua khi gọi điện thoại, trên mặt không khỏi đỏ ửng lên, vội vàng
bước ra khỏi phòng.

Buổi sáng, Lương Thần nhận được điện thoại của Bí thư Ủy ban Chính trị pháp luật Khâu Lĩnh Mai:

- Tiểu Lương à, Chủ tịch Chu nói rằng cậu trước mặt ăn canh đóng cửa
(không cho khách vào nhà). Phỏng chừng Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật tôi đây có nói chuyện cũng không có ích gì phải không?

Trong giọng nói của Bí thư Khâu mang vài phần châm chọc.

- Lãnh đạo, tôi có điều không rõ, người phụ nữ Phùng Lệ Á kia rốt cuộc có cái gì thần thông mà lãnh đạo các ngài đều phải vì bà ta mà cầu xin
vậy?

Lương Thần bất đắc dĩ kêu lên một tiếng. Người khác hắn có
thể không để ý đến nhưng với cấp trên của hắn là vị nữ Bí thư này thì
hắn thật không có cách nào cự tuyệt được.

- Bất kể là bản lĩnh như thế nào thì trước mặt Lương Thanh Thiên cậu đây thì cũng không có tác
dụng gì phải không? Tiểu Lương, nếu tôi bảo cậu thả người thì cậu có thả không?

Bí thư Khâu kéo dài giọng hỏi.

- Thả!

Nghẹn lời một hồi lâu, Lương Thần cực kỳ buồn bực mà nói ra một câu.

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng một lát, một hồi lâu mới truyền đến giọng cười khẽ của Bí thư Khâu:

- Xem ra, Tiểu Lương nể mặt tôi hơn đám người Chủ tịch Chu nhỉ. Mặc kệ là cậu nói thật hay là giả thì tôi cũng cảm thấy rất vui. Trước không nói, chuyện này tốt nhất là cậu nên báo cáo một chút với Chủ tịch thành phố
Trương, tôi nghĩ những lực cản mà cậu gặp phải sẽ giảm đi chút ít.

- Cám ơn bà, Bí thư Khâu!

Lương Thần cảm thấy cảm động trong lòng. Bí thư Khâu chẳng những không khiến
hắn khó xử, ngược lại còn ủng hộ hắn, tuy rằng hắn cũng có dự định đến
Ủy ban nhân dân tỉnh báo cáo với Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm theo như lời Bí thư Khâu đã nói. Vụ án này chỉ cần lãnh đạo quan trọng của
thành phố gật đầu thì cho dù bất cứ ai có muốn xin xỏ chỉ sợ cũng không
qua được ải của Chủ tịch Trương.

- Miệng thì nói cảm ơn nhưng lại
không thấy biểu hiện gì cả. Thôi, chủ nhật này đến nhà tôi dùng cơm. Nhớ kỹ, lúc đó đừng đến tay không. Cứ như vậy đi.

Bí thư Khâu quở trách Lương Thần vài câu, sau đó cúp máy.

Sau khi Lương Thần nghe xong điện thoại thì vội vàng chạy đến Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.

Tại một góc hành lang gần cửa phòng làm việc của Chủ tịch thành phố, thư ký An Vũ Minh đang nghe điện thoại:

- Sếp Tôn, hiện tại quả thật Chủ tịch thành phố không rảnh. Dạ, Cục
trưởng cục công an thành phố vừa đến, phỏng chừng phải một lát mới được. Được, sếp Tôn, lát nữa gặp.

Sau khi tắt điện thoại, An Vũ Minh
nhìn vào cửa phòng làm việc đang đóng kín của Chủ tịch thành phố, trong
lòng không khỏi đố kỵ. Ngoại trừ vị Cục trưởng Lương kia, y chưa từng
thấy ai mà không hẹn trước lại có thể trực tiếp tiến vào phòng làm việc
của Chủ tịch thành phố. Ngẫm lại mình, năm nay đã ba mươi lăm tuổi, rất
may mắn trở thành thư ký riêng cho Chủ tịch thành phố. Ngay cả lãnh đạo
các cơ quan cũng phải gọi y một tiếng thư ký An. Nhưng y biết điểm ấy so với uy phong của Cục trưởng Lương thì chẳng đáng nhắc đến.

Ước
chừng nửa tiếng sau, cửa phòng làm việc của Chủ tịch thành phố mở ra.
Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm trên mặt mang theo năm phần nhiệt
tình, năm phần thân thiết mà tự mình tiễn Lương Thần ra cửa, lưu luyến
chia tay, nhìn Lương Thần bước vào thang máy rồi mới chịu tắt nụ cười,
liếc mắt nhìn thư ký An Minh Vũ một cái, xoay người bước vào phòng.

- Chủ tịch thành phố, Cục trưởng cục tư pháp Tôn muốn gặp ngài.

An Minh Vũ thật cẩn thận thông báo.

Trương Bỉnh Lâm phất tay, ra hiệu không quan tâm, sau đó khẽ cau mày, xuất thần một lúc lâu rồi nhìn về phía thư ký nói:

- Tiểu An, cậu đi gọi Phó trưởng ban thư ký Ngô lại đây.

Lương Thần từ văn phòng của Trương Bỉnh Lâm đi ra, tạt ngang qua phòng của Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật Khâu Lĩnh Mai ngồi một lát. Sau khi hắn
rời khỏi thì mơ hồ nghe thấy tiếng Bí thư Khâu cười mắng một tiếng "Đồ
nhóc tinh ranh".

Ngay trong buổi chiều đó, một sự kiện nằm ngoài
dự kiến của Lương Thần đã xảy ra. Chánh văn phòng Nhâm Hướng Bình vội vã đi vào văn phòng Cục trưởng, thấp giọng nói nhỏ với vị Cục trưởng đang
chúi đầu vào viết văn bản:

- Cục trưởng, có không ít phóng viên đang ở dưới lầu, yêu cầu được phỏng vấn ngài.

Sao? Lương Thần ngẩng đầu lên, trên mặt hiện rõ sự kinh ngạc. Phóng viên?
Muốn phỏng vấn hắn cái gì? Chẳng lẽ là kênh CCTV muốn thu thập tin tức
gì sao? Nhất định là không rồi bởi vì hắn không nhận được thông báo của
Ban tuyên giáo.

- Bọn họ muốn tìm hiểu về vụ án chết người của công ty bất động sản Vĩnh Hưng.

Nhâm Hướng Bình giải thích.

Ánh mắt Lương Thần lập tức ngưng lại. Vụ án của công ty Vĩnh Hưng? Việc này thật có chút kỳ quái. Nếu nói là người gọi điện thoại cho hắn để biện
hộ cho công ty Vĩnh Hưng thì hắn không cảm thấy kinh ngạc. Nhưng hiện
tại, hắn không ngờ có một đám phóng viên tiến vào cục công an thành phố, yêu cầu muốn tìm hiểu vụ án. Mà lại càng kinh ngạc hơn là hắn chỉ mới
tiến hành hành động kiểm tra hộp đêm Bá Tước tối hôm qua, chỉ chưa đầy
một ngày thì phóng viên đã tìm đến cửa.

Lương Thần như thế nào
cũng đều cảm thấy, dường như có người muốn nhân cơ hội này khuấy động
chuyện này lên khiến cho công ty bất động sản Vĩnh Hưng và hộp đêm Bá
Tước không thể thoát thân.

Gõ gõ ngón tay trỏ xuống mặt bàn, Lương Thần hơi trầm ngâm. Sau đó hướng về Nhâm Hướng Bình nói:

- Yêu cầu Phó cục trưởng Hứa đi tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên.

- Dạ!

Nhâm Hướng Bình gật đầu, tính xoay người đi nhưng lại suy nghĩ một điều gì đó nên thăm dò một câu:

- Cục trưởng, có cần hay không dặn dò Phó cục trưởng Hứa một tiếng?

- Nói cho Phó cục trưởng Hứa là cô ấy muốn trả lời như thế nào thì cứ trả lời như vậy.

Lương Thần mỉm cười, đem xấp tài liệu trên bàn đưa cho đối phương:

- Từ ý tứ này, thảo ra một phần tài liệu giao cho tôi nhé.

Chánh văn phòng Nhâm dùng hai tay tiếp nhận xấp tài liệu, theo bản năng mà
liếc mắt một cái, trong lòng không khỏi nhảy dựng lên. Điều khác thì
không chú ý nhưng câu" Cục công an thành phố Cẩm Bình trong công tác
phấn đấu đấu tranh những phần tử xấu". Y lập tức hiểu rõ, xem ra cục
công an thành phố sắp tới sẽ có một hành động lớn rồi.

Đêm, tin
tức về việc "Công ty bất động sản nổi tiếng tại Hongkong bị tình nghi
thuê thế lực xã hội đen dùng bạo lực trong việc giải phóng mặt bằng
khiến cho hai người chết và nhiều người khác bị thương" đã liên tiếp
xuất hiện trên các trang web với số lượng truy cập rất lớn.

Những
năm gần đây, những vụ việc dùng bạo lực trong việc giải phóng mặt bằng
phát sinh liên tiếp luôn là tâm điểm chú ý của dư luận. Huống chi, sự
việc này phát sinh ngay trong lúc thành phố Cẩm Bình đang gặp nhiều
chuyện phong ba bão táp.

Ký giả đưa tin, công ty bất động sản này
chính là công ty con của tập đoàn Hoa Gia danh tiếng tại Hongkong. Mà
căn cứ vào cuộc phỏng vấn Phó cục trưởng cục công an thành phố Cẩm Bình
phụ trách điều tra vụ án này thì tin tức trên đây là vô cùng xác thực.

Đông đảo cư dân mạng đều bày tỏ sự phẫn nộ. Trong số những người đó, cũng có một số người là đối thủ cạnh tranh cũng tranh thủ nhảy vào bình luận,
chơi trò ném đá giấu tay.

Sau khi đọc qua những tin tức truyền
trên mạng, Hà Tâm Nguyệt nhẹ nhàng tắt các trang web, mệt mỏi dựa vào
chiếc ghế bành, nhắm cặp mắt lại một cách mệt mỏi. Mạng lưới quan hệ đã
mất đi tác dụng, lại phải đối mặt với trận cuồng phong đang bùng nổ trên các phương tiện truyền thông. Giờ phút này cô thật sự cảm nhận được sự
bất lực vô cùng.

Những gì đang xảy ra chính là những khó khăn mà
trước giờ cô chưa từng gặp phải. Mà để cởi bỏ vấn đề khó khăn này, chồng cô đã ra ngoài nhiều giờ mà vẫn chưa thấy trở về, không biết là đã đàm
phán với Lương Thần như thế nào rồi.

Nhẹ đứng lên, cô bước về phía cửa sổ, nhìn những ngọn đèn phía xa xa, Hà Tâm Nguyệt cắn chặt môi
dưới. Cô không thể nhận thua một cách dễ dàng như vậy. Chỉ cần không để
sự việc này ảnh hưởng đến tập đoàn thì cô có thể trả bất cứ giá nào.

Tại một quán rượu rất bình thường, Lương Thần và Lâm Triết Thông đang cùng
nhau uống bia. Hớp một ngụm lớn bia, ánh mắt Lâm Triết Thông dừng lại
cách đó không xa nơi người bạn học cũ của mình, khẽ cười nói:

- Bạn học cũ, đi uống rượu với tôi mà còn mang theo vệ sĩ à?

- Một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Lương Thần khẽ mỉm cười đáp.

- Tôi thiếu chút nữa là đã theo ông bà rồi nên bây giờ sợ chết lắm.

- Đùa một chút thôi.

Lâm Triết Thông cười ha hả, chỉ ngón tay cái lên trời.

- Bạn học cũ, cậu làm Cục trưởng công an thật là đúng. Nghe nói, Phùng Lệ Á đã vận dụng rất nhiều mối quan hệ, kết quả đều không lay động được
cậu.

Ánh mắt Triết Thông dừng lại trên người bạn học cũ thời điểm
này và trong trí nhớ thời xa xưa hoàn toàn khác hẳn nhau. Lương Thần
trên mặt tươi cười, nói:

- Cậu đang muốn lợi dụng tôi à?

- Tại sao lại nói vậy?

Lâm Triết Thông lấy ra một điếu xì gà, chỉ có điều không châm mà đưa lên
mũi ngửi. Y vẫn giữ nụ cười, dường như cũng không để ý câu hỏi đặt ra
cho Lương Thần.

- Tại sao những hộ gia đình bị giải tỏa lại biết
tôi ngày hôm đó sẽ đến khu phát triển? Hôm nay, tại cục công an thành
phố, vì sao nhóm phóng viên lại biết được sự việc hộp đêm Bá Tước bị
niêm phong mà đến xin phỏng vấn chứ?

Lương Thần hơi cúi thấp người xuống, ánh mắt trở nên lợi hại:

- Bạn học cũ, có thể nói cho tôi biết hay không? Rốt cuộc cậu làm chuyện này là vì cái gì?

Lâm Triết Thông ngậm điếu xì gà, bật lửa châm rồi rít một ngụm thật sâu.
Sau khi phun ra một làn khói, giọng nói của Lâm Triết Thông vang lên:

- Tôi biết mình không thể nào giấu được cậu. Trên thực tế, tôi cũng không dự định giấu cậu bởi vì tôi cần cậu giúp tôi.

- Là trợ giúp hay là lợi dụng?

Lương Thần trong giọng nói có vài phần châm chọc, nhẹ đung đưa ly bia mà hỏi ngược lại.

- Nếu cậu cho rằng, hành động này của tôi làm tổn thương cảm tình của cậu, vậy thì tôi xin lỗi cậu nhé!

Lâm Triết Thông tắt nụ cười, dùng thái độ trước đây chưa từng có, đón nhận ánh mắt chất vấn của Lương Thần, nói từng câu một:

- Chỉ cần cậu chịu giúp tôi thì cái mạng này của tôi là của cậu.

Lương Thần không nói gì, chỉ nhìn đối phương không chớp mắt. Thù hận, điên
cuồng, bi thương, tuyệt vọng bất kể là loại nào cũng làm cho con tim
người ta đập mạnh. Thật lâu sau, Lương Thần thu hồi ánh mắt, thở dài
nói:

- Bạn học cũ, tội gì phải làm như vậy?

- Đúng vậy, tội gì phải làm vậy.

Lâm Triết Thông sụp mí mắt, cúi đầu cất tiếng cười:

- Nếu một người không phải là cha của mình; nếu một người không phải là
vợ của mình; nếu không phải nuôi dưỡng một đứa con không phải là con của mình thì tội gì tôi phải làm như vậy. Tôi có thể làm như vậy sao? Có
thể sao?

Lâm Triết Thông trên mặt che kín sự dữ tợn, rít lên nói:

- Bọn họ nghĩ tôi là cái gì chứ? Một con rối à, hay một con chó hay một
tên ngốc không biết gì? Ngoài mặt, ai cũng tưởng tôi là người rất có địa vị. Nhưng thật chó chết, tôi ngay cả đống cứt chó cũng không bằng.

- Uống bia đi!

Lương Thần cầm lấy ly bia, chạm ly đối phương rồi uống cạn sạch một hơi. Cầm
lấy chiếc áo khoác, Lương Thần giơ tay vỗ nhẹ bả vai của Lâm Triết
Thông, giọng nói bình thản:

- Lần này tôi sẽ giúp cậu. Tuy nhiên,
tôi phải nhắc nhở cậu một câu, tôi không tán thành mưu kế của cậu. Hơn
nữa, tôi cũng không thích cảm giác bị người khác lợi dụng.

Bước hai bước, hắn quay đầu lại hỏi:

- Công ty bất động sản Vương Hà, cậu đã từng nghe qua chưa?

Không đợi Lâm Triết Thông trả lời, hắn cùng với Từ Dịch Lãng một trước một sau bước ra khỏi quán rượu.

Lâm Triết Thông đột nhiên giật mình, nhìn theo bóng dáng Lương Thần biến
mất trong tầm mắt, y mới từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường.
Đằng sau lưng ướt đẫm mồ hôi, y tự nhủ không biết tại sao Lương Thần lại biết Vương Hà. Hơn nữa, Lương Thần hỏi như vậy thì không nghi ngờ là
hắn đã biết y có mối quan hệ với công ty bất động sản Vương Hà. Tại sao
hắn lại biết?

Rất rõ ràng, Lương Thần nói hai câu cuối cùng, một
câu là khuyên nhủ, một câu là cảnh cáo. Y vừa rồi biểu hiện một sự bi
thương hoàn toàn là lãng phí. Nói cách khác, y đã hoàn toàn xem nhẹ tài
năng của người bạn học cũ này rồi.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #543