- Tôi có điều không rõ. Muốn tôi hỗ trợ điều tra cũng không cần phải huy động nhiều nhân viên đến đón tôi như vậy.
Kinh ngạc qua đi, Phùng Lệ Á không kìm nổi mở miệng châm chọc một câu.
- Thành thật xin lỗi, phu nhân Phùng. Quần chúng cũng có tin báo, nơi này có sự giao dịch mua bán mại dâm, đồng thời có người tụ tập đánh bạc,
hút thuốc phiện.
Hứa Phượng Anh vẫn giữ nét mặt hờ hững. Nhiệm vụ
của cô đêm nay là thứ nhất phải đem Phùng Lệ Á trở về. Thứ hai là tiến
hành kiểm tra đột xuất, xem hộp đêm Bá Tước có diễn ra những hoạt động
đen tối giống như quần chúng đã thông báo không. Nói trắng ra mệnh lệnh
của sếp Lương chính là muốn hộp đêm Bá Tước phải đóng cửa.
Nghe
đối phương công thức hóa lí do thoái thác, Phùng Lệ Á không khỏi âm thầm cười khổ. Giải trí, ẩm thực, massage đều nằm trong các hạng mục được
phục vụ tại hộp đêm thì khó có thể tránh khỏi cờ bạc. Bất kể là giới
kinh doanh hay là người bình thường, thậm chí là những người quản lý có
liên quan đều được cho là đã công khai bí mật. Nói một câu, chỉ cần muốn điều tra thì mười hộp đêm phải có đến chín cái có vấn đề. Cái còn lại
kia khẳng định là làm ăn chẳng ra gì.
- Phó cục trưởng Hứa, tôi có thể gọi điện thoại được không?
Sự việc đã đến nước này thì Phùng Lệ Á chỉ có thể gọi điện thoại cầu viện mà thôi.
- Xin cứ tự nhiên!
Hứa Phượng Anh thản nhiên nói.
Trong phòng khách, đèn đuốc sáng trưng. Trên chiếc ghế sofa lớn, quần áo đàn
ông và chiếc váy dài màu hồng cùng với các đồ lót được quăng một chỗ,
lẫn lộn vào nhau.
Từng đợt chuông điện thoại đang vang lên không
ngừng trong đống quần áo nhưng hình như không ai muốn nghe. Tiếng chuông điện thoại cứ vang lên một hồi rồi lại tắt nhưng sau đó lại tiếp tục
reo.
Rầm! Cửa phòng tắm bị đẩy ra. Một người đàn ông trần như nhộng đang ôm một người phụ nữ cũng không mặc gì đi vào phòng khách.
Hai cặp đùi thon thả quấn lấy thắt lưng của người đàn ông, còn hai tay thì
ôm lấy cổ hắn, cặp mông căng tròn thì bị đôi bàn tay to của người đàn
ông bế chặt.
Cặp mắt thanh tú của người phụ nữ khép hờ, hàm răng
cắn chặt vào đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt toát lên một trạng thái đê mê
khiến cho người đàn ông nào cũng phải khao khát.
Khi người đàn ông bước một bước đều khiến cho người phụ nữ phải rên lên một tiếng. Mái
tóc dài xõa xuống bầu ngực đầy đặn, hưởng ứng kịch liệt cảm xúc tuôn
trào của người đàn ông.
Đây là tư thế kinh điển nhất trong các loại tư thế giao hợp. Với tư thế này thì đòi hỏi thắt lưng của người đàn ông phải khỏe.
Nếu thắt lưng không khỏe mà tùy tiện sử dụng tư thế này thì nhẹ có thể làm
cơ thắt lưng bị tổn thương, còn nặng thì có thể làm cho cậu nhỏ bị gãy.
- Tiểu … Tiểu Thần, nghe điện thoại trước …trước đã.
Vương Phỉ Hạm bị người đàn ông dùng lực tấn công mãnh liệt, muốn nói một câu đầy đủ cũng không được.
Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng, nhưng Lương Thần lại không
có chút gì gọi là sốt ruột. Với hắn mà nói, hiện tại không có gì có thể
so sánh được với việc hắn đang hưởng thụ người phụ nữ này. Điều chỉnh
lại hô hấp, hắn dường như tập trung toàn bộ khí lực dồn lại một chỗ.
Người phụ nữ trở nên run rẩy, chỗ đó co rút lại khiến hắn càng thêm điên đảo, không thể dừng lại.
Lương Thần bỗng nhiên ngồi xuống ghế
sofa, đặt người phụ nữ ngồi trên, sửa lại tư thế cho phù hợp. Không có
sự chuẩn bị nên Vương Phỉ Hạm thình lình bị cậu nhỏ của Lương Thần đâm
vào chỗ sâu nhất, cũng là chỗ dễ đạt được khoái cảm nhất khiến cho Vương Phỉ Hạm không kìm nổi, ngẩng cổ phát ra một tiếng rên rỉ thật dài, thân thể cứng ngắc run rẩy vài giây. Cặp mông to tròn ôm chặt lấy cậu nhỏ
của Lương Thần.
Lương Thần thở hổn hển một hơi, sau đó lấy tay
vuốt nhẹ mồ hôi trên lưng của người phụ nữ, một tay lần tìm chiếc điện
thoại, nhìn qua màn hình rồi mới nhấn nút nghe.
- Cục trưởng, đã làm theo mệnh lệnh của ngài, tiến hành kiểm tra đột xuất hộp đêm Bá Tước khu phát triển.
Vừa mới về đến cục công an thành phố, Hứa Phượng Anh sau khi hoàn thành
nhiệm vụ đã gọi điện báo cáo với Lương Thần. Cô đã điều tra được, hộp
đêm Bá Tước đúng là có những vấn đề rất nghiêm trọng. Chẳng những diễn
ra nhiều hoạt động mại dâm mà còn có buôn lậu ma túy, tổ chức hút thuốc
phiện.
- Tốt lắm, Phó cục trưởng Hứa, vất vả cho cô rồi.
Lương Thần vừa tiếp điện thoại vừa tiếp tục hoạt động của mình.
Vương Phỉ Hạm thể chất vốn là vô cùng mẫn cảm. Vừa mới lên đỉnh xong, chưa
kịp lấy lại tinh lực thì liền bị người đàn ông thong thả đưa vô khiến bà muốn mở miệng van xin dừng lại nhưng lại sợ giọng nói của mình vọng vào trong điện thoại, khiến người khác nghe được nên chỉ có thể dùng hàm
răng cắn chặt đôi môi chịu đựng mà thôi.
Nghe âm thanh khác lạ
truyền vào trong điện thoại, Hứa Phượng Anh trong lòng cảm thấy nghi
hoặc. Cô cảm nhận dường như giọng nói của Cục trưởng có chút không bình
thường, dường như là đang vận động quá sức.
Ôi! Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng phụ nữ phát ra liền không khỏi run lên. Cô mơ hồ đoán được
người đàn ông phía bên kia điện thoại đang làm cái gì. Cô lập tức tắt
máy, ném chiếc điện thoại lên trên bàn giống như là bị phỏng tay vậy.
Khuôn mặt đỏ ửng lên trong nháy mắt. Sau một lát, cô lấy tay che miệng,
trong lòng thầm nghĩ đúng là thủ trưởng không biết điều.
- Nhẹ thôi… nhẹ thôi…nữa đi….nữa đi. A!
Đôi chân trắng như tuyết của người phụ nữ được người đàn ông đặt lên trên
vai, phần dưới của bà không ngừng bị sự tấn công ngày càng mãnh liệt của người đàn ông. Vương phi xinh đẹp dùng hết tia khí lực cuối cùng, căng
người hét lên một tiếng chói tai. Đây là lần thứ ba trong tối nay bà đạt được khoái cảm tuyệt đỉnh.
Úp mặt vào bầu ngực ướt đẫm của người
phụ nữ, Lương Thần không ngừng thở hổn hển. Thể lực của hắn vốn mạnh,
"tiền vốn" cũng hùng hậu, một đêm liên tiếp mười em cũng còn được. Chẳng qua là thể chất Vương Phỉ Hạm quá mức mẫn cảm khiến cho hắn dốc hết sức khiến đối phương lên đỉnh ba lần liên tiếp.
- Làm dơ "em bé" nữa rồi, vừa rồi mới tắm rửa xong.
Thật lâu sau, Vương Phỉ Hạm mới thu hồi hồn phách về, vươn đôi bàn tay vỗ nhẹ vào hai má của Lương Thần, nhẹ nhàng nói.
- Không sao, có thể ôm đi tắm lần nữa mà.
Lương Thần ngẩng đầu, trong mắt hiện lên tia cười đắc ý. Người phụ nữ này sau cuộc mây mưa thật xinh đẹp. Đây là người phụ nữ cao quý cả đời hắn mới
gặp. Lúc mới gặp thì trong trẻo nhưng lạnh lùng kiêu ngạo nhưng hiện tại lại thần phục dưới thân của hắn. Trong vô số đêm như đêm nay, bà chỉ
biết vì hắn xướng lên một tình yêu trai gái.
- Đi thôi!
Không đợi người phụ nữ tỏ thái độ, Lương Thần dùng một chút lực, ôm thân hình đẫy đà của người phụ nữ vẫn còn nóng hôi hổi bước vào phòng tắm.
Lúc này đây, Lương Thần nhẹ nhàng mở vòi sen, phun lên người Vương Phỉ Hạm. Sau đó lại dùng khăn tắm trắng quấn quanh người bà rồi lại tiếp tục bế
về phòng ngủ.
Lương Thần dùng máy sấy sấy khô mái tóc cho Vương
Phỉ Hạm. Vương Phỉ Hạm ngồi trên giường, đôi mắt đẹp nhìn gương mặt
Lương Thần không chớp.
Mạnh mẽ, cứng rắn rồi lại săn sóc, vừa có
thể khiến cho người phụ nữ có cảm giác an toàn vừa mang đến cảm giác
khoái lạc. Người đàn ông này đích thực là "tình nhân trời sinh". Ở chung với hắn cả một thời gian dài, Vương Phỉ Hạm mới phát hiện mình càng
ngày lún càng sâu. Trước kia còn thỉnh thoảng nghĩ đến, tìm một cơ hội
thích hợp để bỏ đi. Nhưng hiện tại bà không tưởng tượng được rằng bà sẽ
như thế nào nếu rời khỏi Lương Thần, Oánh Oánh và Tử Thanh.
Sau
khi sấy khô mái tóc cho Vương Phỉ Hạm, Lương Thần tắt đèn, leo lên
giường, ôm chặt thân hình đẫy đà của Vương Phỉ Hạm vào lòng, chuẩn bị
tiến vào giấc ngủ. Nhưng đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại lại
vang lên.
Mặc dù không muốn, hơn nữa số điện thoại hình như xa lạ nhưng Lương Thần ngẫm nghĩ một chút lại bắt điện thoại.
- Tiểu Lương hả, tôi là Chu Vi Dân đây.
Nghe đối phương tự giới thiệu, Lương Thần cảm thấy nao nao, bất giác nhớ đến Chu Vi Dân chính là Chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố.
- Chào Chủ tịch Chu!
Nếu nói về địa vị thì Chủ tịch Hội nhân dân thành phố trong bốn bộ máy lãnh đạo thành phố thì kém hơn so với Bí thư Thành Ủy và Chủ tịch Ủy ban
nhân dân thành phố, cao hơn Chủ tịch Ủy ban mặt trận tổ quốc, nhưng dù
sao cũng là lãnh đạo cấp sở, hơn nữa cũng có quyền lực nhất định nên
Lương Thần bất kể như thế nào cũng không thể chậm trễ. Bởi vậy, hắn bật
ngồi ngay ngắn lại, giọng điệu lễ phép chào hỏi.
- Đã trễ thế này, vốn không định quấy rầy cậu nghỉ ngơi.
Chủ tịch Chu giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất khách sáo.
- Tuy nhiên tôi có chuyện gấp cần nhờ cậu hỗ trợ.
- Chủ tịch Chu cứ nói ạ!
Lương Thần lập tức chấn động trong lòng, liên tưởng ngay đến việc Hứa Phượng
Anh vừa mới niêm phong hộp đêm Bá Tước. Trên thực tế, những lời Chủ tịch Chu nói kế tiếp sẽ hoàn toàn chứng thật suy nghĩ của Lương là chính
xác.
- Tiểu Lương, chuyện là như thế này. Phùng Lệ Á, quản lý của
hộp đêm Bá Tước là bạn học cũ của tôi, cũng rất thân thiết. Nghe nói tối nay đã bị cục công an thành phố niêm phong, Phùng Lệ Á cũng bị bắt.
Tiểu Lương, cậu có thể nể mặt tôi một chút hay không mà thả người trước?
Lấy thân phận của một giám đốc cấp sở, Chủ tịch hội đồng nhân dân Chu Vi Dân nói, giọng điệu rất uyển chuyển khách sáo.
- Chủ tịch Chu, không phải là tôi không nể mặt ngài. Mà hiện tại thật sự
là không có cách nào để thả người. Tôi vừa rồi nhận được báo cáo của Phó cục trưởng Hứa, đã điều tra được hộp đêm Bá Tước có diễn ra hoạt động
mại dâm, đồng thời tổ chức buôn lậu ma túy và hút thuốc phiện. Càng
nghiêm trọng hơn chính là hộp đêm Bá Tước nghi ngờ có liên quan đến bọn
xã hội đen, lấy danh nghĩa thuê mướn tham gia vào việc dùng bạo lực để
giải tỏa mặt bằng, làm chết hai người và nhiều người khác bị thương.
Lương Thần trong lòng rất rõ ràng. Nếu không đồng ý thả người, vậy thì chắc
chắn phải đắc tội với người rồi. Còn nếu thả người thì hành động niêm
phong hộp đêm Bá Tước tối nay cũng không có ý nghĩa gì. Khi truyền đạt
mệnh lệnh cho Hứa Phượng Anh, hắn cũng đã lường trước được việc đụng
chạm đến một số lãnh đạo. Chẳng qua hắn không ngờ chủ hộp đêm Bá Tước
lại có mạng lưới quan hệ mạnh đến vậy, khiến cho Chủ tịch hội đồng nhân
dân phải lên tiếng xin xỏ.
- Đã khiến cậu phải khó xử rồi. Thôi quên đi nhé!
Chủ tịch Chu không dông dài mà gác máy. Tuy rằng không nói cái gì, nhưng việc không hài lòng là không thể tránh khỏi.
Chủ tịch Chu điện thoại, lúc mở đầu thì dường như là thương lượng. Nhưng
mười phút kế tiếp, Lương Thần trước sau nhận được điện thoại của Phó
trưởng ban thư ký Thành ủy Ứng Vĩnh Sinh, Bí thư khu ủy Lâm Hà, Cục
trưởng cục Tư pháp Tôn Tổ Lâm.
Có lúc là biện hộ, có lúc là cầu
xin nhưng đều không ngoại lệ là vì chủ của hộp đêm Bá Tước. Nhưng cuối
cùng không ai có thể khiến Lương Thần nể tình cả.
- Tiểu Thần, con làm như vậy sẽ không tốt đâu, sẽ đắc tội với rất nhiều người đấy.
Vương Phỉ Hạm áp mặt vào lồng ngực vững chắc của Lương Thần, dịu dàng nói.
- Cũng biết, nhưng thật sự không có biện pháp.
Lương Thần cũng có chút buồn bực. Mạng lưới quan hệ của hộp đêm Bá Tước quả
thật rộng lớn, vượt ngoài dự kiến của hắn. Chỉ có điều với hắn mà nói,
nếu đã cự tuyệt thì cho dù có dùng bất cứ biện pháp biện hộ nào cũng vô
dụng thôi. Đây là vụ án chết người, hắn nhất định phải điều tra đến
cùng.
- Như thế nào? Muốn làm Lương Thanh Thiên à?
Vương Phỉ Hạm cười nhẹ nói:
- Tiểu Thần, mẹ phát hiện con đặc biệt rất ghét bọn quan thương. Lúc mới gặp mẹ cũng vậy, cũng không thèm nhìn mặt mẹ luôn.
- Ai biểu lúc đó mẹ dùng tiền quăng vào mặt con làm gì?
Lương Thần hừ khẽ một tiếng, sau đó dường như có chút xúc động nói:
- Lúc học lớp năm tiểu học, từng bị hai người bạn học ức hiếp. Có lần
chịu không nổi nên đánh lại hai tên đó. Kết quả là bị cô giáo chủ nhiệm, hình như cô ấy họ Đường không để con giải thích liền cho con hai cái
tát. Buổi tối hôm đó, phụ huynh của hai bạn học kia hùng hùng hổ hổ tìm
được nhà của con, bảo là hàng ngày con đi học không tốt, luôn ức hiếp
con cuả họ. Trước sự làm chứng của cô giáo, bắt ba mẹ con phải nhận lỗi, nếu không sẽ yêu cầu nhà trường đuổi học con.
- Con lúc ấy cũng
không rõ vì sao hiệu trưởng và cô giáo kia lại đứng về phía cha mẹ hai
bạn học kia. Sau này mới biết được, cha mẹ một trong hai học sinh kia là nhà kinh doanh rất kiêu ngạo, còn cha mẹ học sinh còn lại làm ở phòng
giáo dục huyện, nghe nói là Trưởng phòng. Khi đó con liền cảm thấy những người dân bình thường quả thật là luôn luôn thua thiệt.
Lương
Thần dần dần chìm vào giấc ngủ còn những người gọi điện thoại cho hắn
thì không thể ngủ được vì quá đỗi tức giận, hận không thể chỉ thẳng mặt
hắn mà thốt lên "đồ kiêu ngạo, thật không biết nể mặt ai".