- Chị, cuộc nói chuyện đêm nay với Trâu Duệ Lâm và Lương Thần như thế nào vậy?
Hà Đại Vi vừa lái xe vừa hỏi. Nửa tiếng trước, y lái xe đến khách sạn
Thanh Hồ, trong lúc ngồi trong xe chờ chị mình, bỗng nhiên phát hiện ra
Phó chủ tịch thành phố Trâu - người mà y đã hai lần gặp mặt và một người đàn ông khác từ khách sạn bước ra, nhưng không thấy bóng dáng của Hà
Tâm Nguyệt. Hơi thiếu kiên nhẫn, y liền bước vào trong khách sạn, đi lên lầu. Kết quả là hiểu lầm tên Cục trưởng cục công an thành phố kia có ý
đồ xấu với chị mình nên ra tay động thủ.
- Kết quả chẳng có gì tốt!
Hà Tâm Nguyệt nheo mắt lại. Trong đầu cô đang tự hỏi, cuối cùng phải dùng
đến phương pháp gì để có thể khiến cho cái tên Cục trưởng công an không
nể mặt ai phải chịu giúp đỡ chứ. Là con người thì ai cũng phải có nhược
điểm. Cái họ thích đều chỉ là tiền tài, danh vọng và gái đẹp. Thế Lương
Thần thích cái gì?
Tiền ư? Nghe nói mẹ vợ của Lương Thần cũng là
nữ doanh nhân sở hữu tài sản hơn trăm triệu. Con số bình thường chắc
cũng không thèm để mắt đến. Đàn bà ư? Cô vừa rồi cũng đã thử một chút,
nhưng Lương Thần cũng đã phản ứng lại một cách rõ ràng. Cuối cùng nếu
Lương Thần chỉ thích danh vọng thì chuyện này khó có thể giải quyết.
- Không tốt cũng không có nghĩa là không còn hy vọng. Quan trọng là ngàn
vạn lần chị đừng vì chuyện của công ty mà cảm thấy khó chịu.
Hà
Đại Vi liếc mắt nhìn Hà Tâm Nguyệt. Y lo lắng nhất chính là Hà Tâm
Nguyệt có thể vì chuyện này mà đáp ứng những điều kiện mà Lương Thần
hoặc Trâu Duệ Lâm đưa ra.
- Tại sao lại không lo chứ?
Hà Tâm Nguyệt khẽ thở dài nói:
- Nếu không qua được ải của Lương Thần thì phiền toái mà chúng ta gặp có thể sẽ rất lớn đấy.
- Chúng ta đã bỏ tiền ra kiếm hai người chịu tội thay thì cũng có thể
dùng tiền để bịt miệng những hộ gia đình bị giải tỏa. Xem cái tên họ
Lương kia có năng lực đối phó với chúng ta như thế nào?
Hà Đại Vi phản đối.
- Đại Vi, em đừng nghĩ sự việc quá đơn giản như vậy.
Hà Tâm Nguyệt lắc đầu:
- Lương Thần không hề coi Trâu Duệ Lâm ra gì thì có thể biết hậu thuẫn
sau lưng hắn mạnh như thế nào. Nếu hắn đã cố ý điều tra thì chúng ta có
dùng thủ đoạn gì cũng không có tác dụng. Huống chi, một khi vụ án này
được đưa ra ánh sáng, khiến cho giới truyền thông chú ý thì hậu quả
không chỉ là truy cứu trách nhiệm hình sự và bồi thường là xong đâu.
- Chị, ý của chị là chính quyền Cẩm Bình sẽ không để chúng ta yên?
Hà Đại Vi cũng không phải đồ ngốc. Cho nên khi nghe chị mình nói như vậy thì sắc mặt không khỏi biến đối, thất thanh hỏi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Dưới áp lực của dư luận thì sẽ không loại trừ khả năng này.
Hà Tâm Nguyệt khuôn mặt hiện lên nét u sầu. Thời đại công nghệ thông tin,
dư luận của công chúng sẽ phát huy tác dụng rất lớn. Một khi đã gặp phải phiền toái thì bị dập tơi tả cũng đều có khả năng. Những năm gần đây,
cư dân đã sử dụng mạng internet làm ngòi bút giáng vào mọi chuyện với
tốc độ nhanh chưa từng thấy.
- Em không tin tên họ Lương kia là Cục trưởng cục công an thành phố lại không coi Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố ra gì.
Hà Đại Vi vẻ mặt tức giận nói. Bên cạnh việc không phục thì về phương diện khác, y bị Lương Thần quẳng xuống bàn cơm khiến cho y cảm thấy rất cặm
hận. Đại Vi y chưa từng nếm qua sự uất ức như vậy.
- Đại Vi, chuyện này em cũng đừng quan tâm nữa. Chị sẽ nghĩ ra cách giải quyết.
Hà Tâm Nguyệt hiểu rõ tính cách của em trai mình, liền vỗ nhẹ tay y, giọng dịu dàng nói.
Hộp đêm Bá Tước nằm trên con đường chữ thập có giá trị và triển vọng nhất
khu phát triển Vạn Hưng. Khi màn đêm buông xuống thì cũng là lúc cuộc
sống xa hoa, trụy lạc về đêm bắt đầu. Những kẻ nhiều tiền, nhiều thế, ăn no ngủ ấm lục đục đi tìm nơi tiêu khiển. Không thể nghi ngờ, hộp đêm
chính là nơi tốt nhất để thỏa mãn nguyện vọng của họ.
Những ánh
đèn lập lòe ngay trước cổng đang có rất nhiều người ra vào. Nam thanh nữ tú ăn mặc đẹp đẽ, bước xuống từ những chiếc xe hơi sang trọng. Trong số này có thể thấy những người thường hay xuất hiện trong các chương trình giải trí hay là tinh anh trong giới thương nhân trên TV cùng với các
cán bộ chính quyền địa phương. Những nhân viên được đào tạo bài bản với
thái độ nho nhã, lễ độ phục vụ các vị khách đến tiêu tiền. Sân khấu theo hình cung rộng rãi, dàn âm thanh chất lượng cao cùng với ngọn đèn chiếu sáng rực rỡ nhưng không mất đi nét dịu dàng. Tất cả mọi thứ hòa lẫn với nhau tạo thành một nơi giải trí vàng son cho tầng lớp đặc biệt tiêu
khiển.
Ngọn đèn trong đại sảnh lúc sáng lúc tối. Sau khi vũ điệu
Latinh vô cùng sôi động chấm dứt, một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy
dài toàn thân màu hồng bước lên sân khấu, cất tiếng hát bài " Say muộn"
làm lay động lòng người.
Chỗ ngồi phía dưới sân khấu chật ních,
không còn chỗ cho nhân viên bưng rượu. Mọi người đều hướng ánh mắt về
phía sân khấu. Phần đông các cô gái ở đây đều trong độ tuổi thanh xuân
ngồi bên cạnh những đại gia mặt mày hồng hào.
Chủ của hộp đêm Bá
Tước là một người phụ nữ trung niên có tướng mạo thanh tú, xinh đẹp, rất có khí chất. Dáng người thon thả, luôn tỏ ra vui vẻ khiến cho người
khác không tài nào phát hiện ra sự kiêu ngạo trong ánh mắt.
Giờ phút này, bà ta đang đứng ở một góc đại sảnh, khuôn mặt mỉm cười nói chuyện với hai người đàn ông trung niên.
- Lệ Á à, thời gian này em cần phải chú ý đến các hộp đêm của mình chút.
Một gã đàn ông trung niên béo phệ có dáng dấp cán bộ nhẹ đung đưa ly rượu,
ánh mắt đảo qua bộ ngực cao vút của người phụ nữ, giọng điệu thân thiết
nói:
- Nghe nói, sự kiện công ty Vĩnh Hưng gây chết người trong việc giải phóng mặt bằng cả thành phố này đều biết.
- Có Phó Chủ nhiệm Phan và Phó Chủ nhiệm Trương che chở, nơi này của em làm sao mà có chuyện được chứ.
Phùng Lệ Á có chút phản đối nói. Trong vụ việc dùng bạo lực giải phóng mặt
bằng gây chết người cũng có sự tham dự của hộp đêm Bá Tước. Nhưng dựa
vào mối quan hệ của mình ở khu phát triẻn này và ở thành phố thì bà
không nghĩ mình sẽ gặp phiền phức gì. Bà ta chỉ nghĩ đến, điều phiền
toái nhất chính là phải tiêu một số tiền lớn mà thôi.
- Lệ Á, những lời lão Phan nói với em không phải đùa đâu.
Một người đàn ông khác là Phó chủ nhiệm Ban quản lý Trương Kim Lập giọng điệu trịnh trọng nhắc nhở.
- Chiều nay, Cục trưởng cục công an thành phố đã xuống thị sát phân cục
công an khu phát triển. Kết quả là bị những gia đình nằm trong diện giải tỏa chặn đầu xe, kêu oan về việc có hai người bị chết và nhiều người
khác bị thương trong khi giải tỏa. Sự việc này đã bị che giấu. Sợ là Tề
Bá Trung và Tạ Quảng Tường khó có thể giữ được chức vụ của mình.
Nụ cười tự tin của Phùng Lệ Á lập tức tắt ngúm. Tin tức về việc Bí thư
Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố bị cắt chức; Căng thiếu gia, Hào thiếu
gia, Tuấn thiếu gia đỉnh đỉnh đại danh bị xong đời như thế nào; Trịnh
Hổ, "Lông rậm" bị phán quyết ra sao, bà đều nắm rất rõ. Nếu vị Cục
trưởng Lương kia quyết tâm điều tra rõ vụ án thì thật là đúng như Phan
Lập Minh đã nhắc nhở, phải cẩn thận hơn một chút.
- Vì thế, Phó
chủ tịch thành phố Trâu tối nay đã mời Cục trưởng Lương đến dùng cơm tại khách sạn Thanh Hồ. Vừa rồi, lão Ngô gọi điện thông báo Phó chủ tịch
thành phố Trâu và Cục trưởng Lương đã xảy ra bất hòa.
Trương Kim
Lập thấp giọng. Cục trưởng Công an thành phố dám thách thức Phó chủ tịch thành phố thì đừng nói là ở Cẩm Bình, khả năng là ở Giang Nam, thậm chí là cả nước sợ chỉ có một mà thôi.
- Cám ơn Phó chủ nhiệm Phan, Phó chủ nhiệm Trương đã nhắc nhở. Em sẽ chú ý hơn.
Phùng Lệ Á cảm kích cười nói:
- Hai ngày qua hộp đêm của em có thêm nhiều em mới, toàn xuất thân là
sinh viên của học viện nghệ thuật tỉnh không đấy. Em gọi hai em đến tiếp hai ông anh đây nhé.
- Đúng là Lệ Á rất có lòng mà.
Hai vị Phó chủ nhiệm nghe vậy liền không khỏi hai mắt sáng lên, cười ha hả nói.
Nhìn theo bóng dáng thon thả của bà chủ, Phan, Trương hai người không khỏi
âm thầm nuốt nước miếng. Người phụ nữ này năm nay gần bốn mươi nhưng
thoạt nhìn rất giống những thiếu nữ đôi mươi. Đáng tiếc là người ta đã
có chủ. Hơn nữa không chỉ là một người. Cho nên, bọn họ cũng chỉ là lực
bất tòng tâm, chỉ có thể ngắm cho đã ghiền mà thôi.
Dưới sự điều
phối của Phùng Lệ Á, hai cô gái tuổi thanh xuân nhẹ nhàng bước đến bên
cạnh hai vị Phó chủ nhiệm Phan, Trương, tự nhiên nắm lấy cánh tay của
hai gã. Tại đây thì không bao giờ có sự phân biệt tuổi tác. Các cô chỉ
cần tỏ vẻ đáng thương, không cần chú ý đến lòng tự trọng và sự hổ thẹn
thì rất dễ dàng đạt được những gì mà mình yêu cầu thông qua cuộc trao
đổi thân xác như quần áo hàng hiệu, trang sức đắt tiền, thậm chí là xe
hơi thể thao, nhà…
Phùng Lệ Á ghi nhớ những lời Phan Lập Minh và
Trương Kim Lập đã nhắc nhở. Bà ta đi đến một góc yên tĩnh, chuẩn bị gọi
điện thoại hỏi thăm chút tin tức. Nhưng khi vừa mới móc di động ra thì
đã nghe tiếng còi hú cảnh sát inh ỏi truyền từ cửa sổ vào ngày càng gần. Bàn tay đang cầm điện thoại run lên, suýt nữa đánh rơi nó xuống đấy. Bà ta thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ là hướng đến hộp đêm Bá Tước sao?
Rất nhanh, dự cảm của Phùng Lệ Á đã biến thành sự thật. Ngọn đèn hiệu ở xe
cảnh sát đă dừng trước cửa hộp đêm Bá Tước. Ba mươi nhân viên cảnh sát
tư thế oai hùng dưới sự dẫn dắt của một nữ nhân viên cảnh sát hiên
ngang, tiến vào trong hộp đêm danh tiếng nhất ở khu phát triển Vạn Hưng
này.
Một vài nhân viên cảnh sát canh giữ ở cửa. Những nhân viên
còn lại như sói, như cọp hùng hổ tiến vào các phòng bên trong. Những vị
khách bên trong đại sảnh thấy cảnh tượng này đầu tiên là há hốc mồm,
trợn mắt, theo sau là kinh hoàng, bất an mà giấu mặt đi.
Hai vị
Phó chủ nhiệm Phan, Trương cũng cố rút thân hình tại một góc ghế sofa,
che giấu thân phận lãnh đạo của mình. Hai người đã phát hiện, vị nữ cảnh sát kia rõ ràng không phải là nhân viên của phân cục công an khu phát
triển.
Phùng Lệ Á nhìn thấy như vậy thì lập tức hiểu ngay. Nhưng đột nhiên nghe thấy nữ cảnh sát hô to:
- Ai là chủ của hộp đêm này?
Bà ta liền chủ động bước ra, không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, cất tiếng nói:
- Vị cảnh sát này, tôi là người phụ trách của hộp đêm Bá Tước, Phùng Lệ Á.
- Xin chào, phu nhân Phùng. Tôi là Phó cục trưởng cục công an thành phố Hứa Phượng Anh.
Nhìn khí chất không tầm thường của người phụ nữ quản lý hộp đêm này, Hứa Phượng Anh mặt không thay đổi nói:
- Có vụ án kiện tụng, cần bà theo chúng tôi đến cục công an để hỗ trợ điều tra.
- Hóa ra là Phó cục trưởng Hứa.
Phùng Lệ Á trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Bà ta không nghĩ nữ cảnh sát này lại là tân Phó cục trưởng của cục công an thành phố.