Đây là một
bài hát đệm nhỏ ngoài dự liệu và làm cho người khác mở rộng tầm
mắt. Đối với người dẫn chương trình mà nói, họ đã nắm bắt được cơ hội tùy cơ ứng biến, thành công điều động không khí khán
giả có mặt tại đêm diễn; còn đối với fan hâm mộ dưới sân khấu, họ thưởng thức được một màn biểu diễn đặc sắc khiến họ cảm
thấy bất ngờ và phấn khích; đối với Lương Thần, hắn đã vô
tình hoàn thành được một ước mơ thời bé, hơn nữa đã được nổi trội một phen. Bình tâm mà nói, bài hát vừa rồi cũng xem như
hắn đã phát huy vượt xa ngày thường!
Đêm diễn tiếp tục,
không khí trong sân vận động vẫn luôn duy trì trạng thái náo
nhiệt. Phó chủ tịch hiệp hội âm nhạc Ngô Phái Nam và Chủ
nhiệm ủy viên hiệp hội phát triển thì thầm với nhau, khẽ bàn luận gì đó.
Tiếng tăm yêu mến tài năng của Phó chủ tịch Ngô
rất nổi tiếng trong giới, học sinh mà ông dạy, rất nhiều người đều là ca sĩ nổi tiếng hiện nay, có thể nói là học sinh ở
khắp nơi. Thông qua màn biểu diễn vừa xem, ông cho rằng chàng
cục trưởng cục công an trẻ tuổi này là một hạt giống hiếm có.
Chất giọng vừa nhẹ vừa trong trẻo, âm vực rộng lớn. Theo đánh giá của ông, âm của hắn không thành vấn đề, cảm thụ âm nhạc cũng không thể chê, không hát thật là, thật là lãng phí! Nếu như để ông
chỉ dạy vài năm, không biết chừng sẽ là Giang Đại Vi, Nghiêm Duy Văn thứ hai!
- Người ta là một Cục trưởng cục Công an thành
phố, tiền đồ vô hạn, thế nào cũng không thể bỏ lại con đường
làm quan tốt đổi nghề theo ông học thanh nhạc chứ!
Kim Cường cười gượng nói.
- Cho nên tôi nói, đáng tiếc, đáng tiếc!
Ngô Phái Nam lắc đầu thở dài nói.
Ông cũng biết không thể nào, nhưng viên ngọc phát sáng trước mặt,
ông thực sự không kiềm nổi. Tuổi tác vẫn không quá lớn, bây
giờ tạo hình cũng không trễ, nếu như lãng phí thêm vài năm,
vậy hiệu quả có thể sẽ suy giảm!
Đêm nay ông tham dự đêm
diễn, một là bởi vì Cẩm Bình là quê hương của ông, cũng không
thể không nể mặt lãnh đạo tỉnh thành; hai là đêm nay diễn
xuất, còn có hai học sinh của ông. Vốn dĩ muốn ngồi một chút, đợi đến tiết mục giao lưu với khách quý đã được sắp xếp từ
trước thì ông sẽ rời khỏi, nhưng đã xem vài tiết mục, ông cảm
thấy ca sĩ trong đêm diễn hôm nay từ phong cách đến xuất hiện
trên sân khấu đều tương đối khá. Có thể nói là sự kết hợp thành công giữa yếu tố thịnh hành với văn hóa đặc sắc địa phương.
- Tôi cảm thấy, âm sắc của hai cô gái đó cũng rất khá!
Kim Cường ám chỉ Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng.
- Ừ!
Ngô Phái Nam gật đầu. Kim Cường nói thanh tuyến của hai cô gái đó
cũng rất được, hơn nữa rõ ràng là có chuyên học qua thanh nhạc, khi xoay sở một số tình tiết là rất chuyên nghiệp và khoa
học. Tuy nhiên khi so sánh, ông vẫn cảm thấy âm thanh của Lương
Thần "tự nhiên" hơn!
Đêm diễn diễn ra được một tiếng hai mươi phút, thiên vương siêu sao mà mọi người chú tâm chính là Hoa ca
rốt cuộc cũng long trọng xuất hiện. Ánh đèn lóe sáng, pháo
hoa cùng bắn ra, cảnh tượng tráng lệ hiệu quả đặc biệt như vậy
trước đó không có bất kỳ ca sĩ nào được hưởng thụ.
Cách đây hơn hai mươi năm, có người nói giọng hát của Hoa ca giống
hát tuồng, nhưng hai mươi năm sau, giọng hát ở cuối câu mang "ai
ai ai ai" lại trở thành một kinh điển.
Lương Thần ở trên
hàng ghế khách quý lần đầu tiên nhìn thấy và cảm nhận được
sức hấp dẫn khoa trương của thiên vương siêu sao này. Giọng hát
vừa cất lên, cả sân vận động liền chìm vào trong biển hoan hô,
mà đợi đến khi khuôn mặt không có vẻ gì là già dặn xuất hiện trên màn hình to lớn và máy chiếu rõ nét, hàng vạn fan hâm mộ
đồng thanh hét lên "Hoa tử Hoa tử, chúng tôi yêu anh! "Hoa tử, anh là tất cả…!
Nhìn bóng dáng vẫn tràn đầy sức sống trên sân khấu, tai nghe giọng hát quen thuộc từ thời thơ ấu, Lương Thần
vừa vỗ tay vừa thầm tán thưởng, đây mới là khí phách của
thiên vương!
Lan Nguyệt và Liên Thiên Thiên cũng hưng phấn theo
tiếng hát mà phất cây huỳnh quang. Sức hấp dẫn của Hoa ca mê
hoặc cả già lẫn trẻ, mặc dù bây giờ đã đến tuổi đại thúc gần
vào hàng các cụ, nhưng phong thái vẫn không giảm, ngược lại còn
có thế càng già càng hấp dẫn.
Góc đông nam của sân vận
động, có lẽ vì vị trí không lý tưởng, cũng có lẽ là muốn
càng gần hơn để tiếp xúc với thần tượng mà bản thân sùng bái,
hơn hai trăm fan hâm mộ như quên hết tất cả ùa về phía trước,
giống như một viên đá quẳng vào mặt nước, không ngừng khơi dậy
từng đợt sóng. Trước là một nhóm nhỏ, sau lan rộng thành một
đoàn lớn, sau cùng dẫn đến mấy trăm người chèn ép xô đẩy, từ
đó dẫn đến một màn xôn xao qui mô không nhỏ.
Người phụ
trách trật tự khu đông nam chính là phó cục trưởng Bao Hoa, luôn căng thẳng trong lòng, y lập tức phát hiện chuyển động lạ
thường rất rõ rệt ở nơi đây, lập tức thông qua máy bộ đàm
trực tiếp phát ra mệnh lệnh với một trung đội trưởng chi đội
trị an, mệnh lệnh y dẫn đội tiến về nơi xảy ra chuyện để trấn
áp sự rối loạn.
Đã được đề bạc thành trung đội trưởng,
Quách Khánh Phong dẫn theo hơn mười nhân viên cảnh sát và khoảng năm mươi cảnh sát chống bạo động mở đường đi xuyên qua tuyến
cảnh giới. Khoảng hơn hai mươi phút sau, bảy tám nam nữ bị nhân
viên cảnh sát cõng ra, và dưới sự mở đường của cảnh sát
chống bạo động, chạy về hướng cửa sân vận động.
- Sếp
Bao, bởi vì hỗn loạn, có hơn mười người té ngã bị giẫm đạp,
có sáu người bị thương đặc biệt nghiêm trọng, tôi đã phái
người đưa họ đến bệnh viện!
Thông qua máy bộ đàm, Quách
Khánh Phong nơm nớp lo sợ mà báo cáo. Vốn y tưởng rằng sẽ bị
khiển trách một trận, nhưng lại nghe thấy tiếng thở dài bất
đắc dĩ của sếp Bao:
- Chú ý tin tức bên bệnh viện, một khi có tình hình lập tức hồi báo!
Phó cục trưởng Bao Hoa lắc đầu, thật ra y sớm biết, đây là một công
việc phí sức mà không có lợi ích gì. Vì trật tự an toàn đêm
diễn, y đã huy động gần một ngàn lực lượng cảnh sát, và đích
thân đôn đốc, có thể nói, có thể chuẩn bị đã chuẩn bị, tình
hình như vậy vẫn xảy ra ngoài ý muốn, vậy thật là vượt ra ngoài khả năng của con người! Tục ngữ có câu "Đến lượt anh xui xẻo!"
Chín giờ mười lăm phút tối, đêm diễn ca múa Giang Nam tập trung ngôi
sao minh tinh, quy mô to lớn đã kết thúc. Còn phó cục trưởng Bao Hoa cũng nhận được báo cáo lần nữa của Quách Khánh Phong,
trong sáu người đưa đến bệnh viện cấp cứu, có hai người không
cứu được và đã chết, còn hai người đang cấp cứu!
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, đây là số mệnh!
Phó cục trưởng Bao lắc đầu gượng cười, không thể trách ai được,
muốn trách chỉ có thể trách số y không tốt. Thôi, đừng nghĩ
gì nữa, đợi nghe sếp mắng chửi đi, đoán rằng không thể thoát
khỏi xử phạt. Lúc đầu thì vỗ ngực đảm bảo, bây giờ tiêu rối!
Sau khi đêm diễn kết thúc, Lương Thần để Từ Dịch Lãng lái xe đưa Lan
Nguyệt, Liên Thiên Thiên, Liên Tịch Nhược về nhà. Để lại cho các
chi đội trưởng làm công tác thu đội, bản thân ngồi lên xe của
phó cục trưởng Bao Hoa, cùng với đám người Hứa Phượng Anh, Hạ Liên Tuấn, Ngô Hoán Trung chạy đến bệnh viện nhân dân thành phố.
Mười giờ đêm, ở cục công an thành phố, Lương Thần tạm thời mở một
cuộc họp hội nghị ban lãnh đạo. Vừa rồi đến bệnh viện, hai
người trọng thương đã trải qua cấp cứu giữ được tính mạng,
nhưng một người trong đó, nửa đời sau có thể sẽ phải ngồi trên xe lăn. Hai chết một bị thương nặng, đây là kết quả có thể
nói là tương đối nghiêm trọng. Lúc này hình tượng của thành
phố Cẩm Bình, chắc chắn là bị một vết đen. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Cục trưởng, tôi kiểm điểm, là tôi chuẩn bị không được chu
toàn, mới dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, tôi xin chịu
xử phạt!
Phó cục trưởng Bao Hoa thành thật gánh hết
trách nhiệm lên người mình. Theo thông lệ, cấp trên chắc chắn sẽ xử lý vài người cho có lệ, là người phụ trách, y không gánh
trách nhiệm thì ai gánh?
Hạ Liên Tuấn, Lý Phúc Trụ, Ngô
Hoán Trung, Nhậm Hướng Bình, Tiền Đức Bình đều không nói gì,
chỉ là đưa ánh mắt nhìn sang sếp đang cúi đầu uống trà. Hai
người chết một người trọng thương, hơn nữa rắc rối chính là
những fan này đều từ nơi khác đến, là người ngoài tỉnh! Nói
một câu mọi người đều hiểu, muốn giữ kín chuyện này cũng không
thể được! Mọi người trong lòng biết rõ, lần này Bao Hoa chắc
chắn sẽ bị xử phạt, còn với mức độ nào thì phải xem ý bên
thành phố. Đương nhiên, ý kiến của sếp cũng là yếu tố quan
trọng!
Hứa Phượng Anh nhíu mày, cô cảm thấy lần này Phó
cục trưởng Bao phụ trách điều động sắp xếp lực lượng cảnh
sát có kế hoạch và chuẩn bị vô cùng chu đáo, có thể nói, từ đầu đến cuối không có sơ suất gì. Xảy ra chuyện như vậy, chỉ
có thể nói là vận may không tốt! Phó cục trưởng Bao bởi vì
vậy mà chịu xử phạt, trên thực tế có chút không công bằng!
Nhưng cô cũng biết, đối diện với quyết định của tổ chức, có
uất ức hơn nữa cũng phải chịu đựng, mọi thứ đều vì điều
kiện trước nhất là phục tùng đại chúng, chuyện này liên quan
đến trình độ "giác ngộ" của bản thân một cán bộ!
- Phương án tôi cũng xem qua, tôi cảm thấy rất khá, lúc đó cũng tỏ thái độ đồng ý!
Lương Thần chậm rãi nói:
- Lần này, trong cục điều động tổng cộng gần một ngàn lực
lượng cảnh sát bao gồm cả chi đội trị an, chi đội đặc công
tuần tra để duy trì trật tự đêm diễn hôm nay, có thể nói,
chuẩn bị tương đối đầy đủ, về mặt bố trí hiện trường cũng
đâu vào đấy! Sau khi xảy ra chuyện giẫm đạp, phó cục trưởng Bao đã kịp thời phản ứng, điều động lực lượng cảnh sát nhanh
chóng xử lý, tránh tình hình lan rộng thêm!
Nói đến đây, Lương Thần ngừng lại, dường như rất cố ý để ra khoảng trống cho mọi người có cơ hội phát biểu.
. Nghe lời nghe âm, từ trong những câu nói của sếp, những người
khác lập tức lĩnh ngộ ý của sếp. Chủ nhiệm Ban Chính trị Ngô
Hoán Trung vội vàng gật đầu nói:
- Cá nhân tôi cho rằng, xảy ra chuyện như vậy, hoàn toàn là vì điều ngoài ý muốn và ngẫu nhiên
mà chúng ta không thể kiểm soát được. Mọi người nghĩ xem, sân vận
động lúc đó có mấy vạn khán giả, trong đó có biết bao biến
số chưa biết, chúng ta căn bản không thể nào tỉ mỉ cẩn thận xem
xét chu toàn từng phương diện!
Phó cục trưởng Hạ Liên Tuấn lắc đầu, thở dài nói:
- Đám fan hâm mộ bây giờ quả thật quá điên cuồng! Những chuyện
giẫm đạp giống như đêm diễn lớn như vậy không ít thấy ở các
nơi trong cả nước, chỉ vì chính quyền địa phương che kín mà
thôi!
Bí thư Tiền Đức Dân Ủy ban Kỷ luật cũng phụ họa nói:
- Tôi cũng cho rằng trong chuyện này lão Bao không có trách nhiệm gì cả. Tuy nhiên, xét thấy hậu quả khá nghiêm trọng như vậy,
trong thành phố chắc chắn có truy cứu. Hơn nữa tôi cảm thấy,
lúc đó một số nhân viên cảnh sát chạy đến hiện trường xử lý
sự cố, có phải có khiếm khuyết trong cách xử lý…!?
Nghe
xong phát biểu của Tiền Đức Dân, các thành viên Đảng ủy có
mặt không hẹn mà cùng cầm ly trà lên uống. Hứa Phượng Anh đảo
mắt nhìn Tiền Đức Dân một cái, chân mày hơi cau lại, cô nghe ra
được vị Bí thư Tiền dự định cho nhân viên cảnh sát cấp dưới
gánh hết toàn bộ trách nhiệm.
- Trước hết cứ vậy đi,
trước tiên hãy đợi ý kiến lãnh đạo thành phố, khuya lắm rồi,
mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi!
Đón nhận ánh mắt tràn đầy cảm kích của phó cục trưởng Bao Hoa, Lương Thần mỉm cười gật đầu thể hiện an ủi.