Chương 522: Cũng May Không Mất Mặt


Phó Chủ tịch hiệp hội âm nhạc toàn quốc Ngô Phái Nam ngồi bên kia hàng ghế khách quý hơi biến đổi sắc mặt, với trình độ âm
nhạc và kinh nghiệm biểu diễn vài chục năm của ông, ông có thể nghe ra được, chất giọng của chàng Cục trưởng Công an là giọng
nam trung trữ tình rất hiếm thấy. Nhìn từ góc độ chuyên nghiệp
thì rõ ràng thiếu sót một chút kỹ thuật biểu diễn, các âm tiết đặc biệt phát âm dường như cũng không chuyên nghiệp, nhưng giọng
hát thiên phú, có âm sắc cuốn hút vô cùng mạnh, bù đắp cái thiếu
sót, từ đó cho người ta cảm giác "kinh diễm"

- Gạt người ta sao, hay như vậy!

- Có phải là hát nhép không? Để họ tắt nhạc đi!

- Âm thanh này, tuyệt!

- Nhất định là hát nhép đã được sắp xếp từ trước, đả đảo hát nhép!

Fan hâm mộ nghị luận xôn xao.

" Tiễn chiến hữu, đạp hành trình, gánh nặng đường xa nhiều gian khó, trải khắp con đường tiếng lục lạc( lục lạc treo trên cổ lạc đà, khi đi sẽ
phát ra tiếng kêu"!

Tiếng hát của hắn khiến Bạch Băng có
chút hoảng hốt, suýt không khớp được nhạc. Cô không thể không kinh
ngạc, trình độ này, so với ca sĩ chuyên nghiệp không kém là bao!

" Núi non trùng điệp, thủy tung hoành..."

Lương Thần lại hát hai câu, bỗng nhiên ngừng lại. Hắn ngừng lại như vậy,
làm cho Bạch Băng không có chuẩn bị, chịu sự chi phối bởi bất ngờ và cảm xúc kinh ngạc trong lòng, không ngờ Bạch Băng đã quên cứu trận.
Kết quả làm cho dàn nhạc tấu nhạc cũng không thể không dừng lại.

- Xin lỗi, lời nhạc phía sau quên rồi!

Trên mặt Lương Thần lộ ra nụ cười xấu hổ, cầm micro giải thích.

Dưới sân khấu lập tức vang lên một tràng tiếng cười

Lan Nguyệt nôn nóng dậm chân, miệng không ngừng oán giận Lương Thần trong
thời khắc mấu chốt có sơ suất. Thật đáng tiếc, vốn có thể rất rạng
rỡ…!

- Hát rất hay!

Liên Thiên Thiên đánh giá rất cao. Cô
còn nhớ trên buổi tiệc sinh nhật của Lâm Mi Mi, cô kích Lương Thần
hát bài "khẩu thị tâm phi", thành công đuổi đi tên gối thêu hoa Lạc Hàn!

Phía bên kia, Lý Băng hỏi khẽ bên tai Lăng Tư Vũ:

- Cục cưng Tư Vũ, thời đi học, hắn có từng hát tình ca cho cô không?

- Xem như từng hát!

Lăng Tư Vũ dường như nhớ đến điều gì, không kìm nổi khẽ cười ra tiếng nói:

- Không phải tôi từng nói với cô sao? Sau khi tôi trả lại thư tình cho hắn, hắn liền ở trên sân vận động của trường, khàn cả giọng
mà hát "Vẫn nhớ từ miệng em kiên quyết nói ra tạm biệt, trong
hoàng hôn có cảm giác mặt trời chói chang…!" chua chết đi được!

- Nhớ lại rồi, nhớ lại rồi!

Lý Băng cũng cười, trong mắt đẹp của cô hiện lên chút hoài niệm,
có lẽ năm đó họ đều rất trẻ con, nhưng cũng rất hồn nhiên,
còn bây giờ, cảm giác đó không thể nào tìm lại được.

Lúc này, người dẫn chương trình Hà Kính, Thẩm Linh và Tô Mộng Nghiên lại bước lên sân khấu. Ánh mắt của Hà Kính sáng lên, cười
khen:

- Thật không ngờ, Cục trưởng Lương hát hay như vậy!

- Thật đó, vừa rồi mới cất tiếng, đã làm cho mọi người đều giật mình.

Thẩm Linh giọng điệu ngạc nhiên thán phục không phải làm bộ. Vốn dĩ, loại hình đêm diễn lớn như vậy đều giống nhau, trên sân khấu đèn
neon, đèn pha, pháo hoa sáng liên tục, dưới sân khấu hàng nghìn
người vẫy gậy huỳnh quang, còn người dẫn chương trình như họ
thì diễn tập theo kịch bản, mời ra những khách quý minh tinh.
Hơi có chút sáng tạo chẳng qua chính là như trước mắt, họ mời ra lãnh đạo địa phương tiêu biểu, muốn khoe thành tích cùng lên sân khấu hát một bài hoặc tạo nên một màn diễn tỏ vẻ thâm
nhập quần chúng.

Chỉ là cô không ngờ Cục trưởng cục Công an
tiếng tăm lừng lẫy quả thật có nét đẹp tâm hồn, hắn hát như vậy,
không thêm bớt mà nói, tuyệt đối là có trình độ.

- Quá khen!

Vẻ mặt xấu hổ của Lương Thần chưa tiêu, lên sân khấu biểu diễn bị
nhiều người nhìn như vậy đối với hắn mà nói cũng là lần đầu tiên, nếu như không vì căng thẳng, vừa rồi hắn cũng không đến
nỗi quên lời nhạc.

- Chỉ đáng tiếc là hát có vài câu
thôi, chúng ta vẫn chưa nghe đủ. Tôi thấy vậy, để Cục trưởng
Lương của chúng ta hát một bài hoàn chỉnh, mọi người nói có
được không?

Hà Kính có sở trường về điều động không khí
hiện trường, là người dẫn chương trình, nhiệm vụ của họ là
làm cho không khí càng náo nhiệt càng tốt. Mà trước mắt rõ
ràng là một cơ hội tuyệt nhất để đẩy không khí lên cao trào,
vì thế y không do dự mà áp dụng thủ đoạn "bắt cóc khán giả", đưa micro về dưới khán đài lớn tiếng hô to.

- Được!

Không ngoài dự đoán của Hà Kính, tiếng hưởng ứng dưới khán đài như thủy triều.

- Tôi có một đề nghị, tiếp theo Mộng Nghiên sẽ biểu diễn độc
tấu đàn dương cầm, thôi thì chúng ta thay đổi một chút, để Mộng Nghiên đệm nhạc cho Cục trưởng Lương Thần thì sao hả?


duy của Thẩm Linh cũng xoay chuyển rất nhanh, cô và Hà Kính kẻ
xướng người họa, mượn tiếng hô của khán giả căn bản đã "bắt
cóc" Lương Thần rồi.

- Cục trưởng Lương muốn hát bài gì?

Tô Mộng Nghiên đưa đôi mắt như mộng như ảo nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười hỏi.

- Vậy thì hát bài "Quê hương của trăng" đi

Lương Thần biết với tình hình trước mắt, không hát một bài là không
thể nào bước xuống sân khấu được.Hắn suy nghĩ bài hát sở
trường của mình, sau cùng chọn một bài cảm thấy thích hợp.
Là nhân viên công chức nhà nước, hơn nữa còn là lãnh đạo, bài
hắn hát không thể quá lưu hành không thiết thực. Những bài hát giống như " Tiếng Đà Linh", "Quê hương của trăng" có lẽ thích hợp nhất, đương nhiên đây cũng là thử nghiệm bản lĩnh nhất!

Đón nhận ánh mắt có ý thăm dò của hắn, Tô Mộng Nghiên khẽ cười, gật
đầu ra hiệu cô sẽ đàn bài này. Cô kéo váy, đến bên đàn dương cầm tam giác ánh đèn lung linh, từ từ ngồi xuống, nâng đôi tay nhỏ
nhắn lên.

Lương Thần lùi về phía sau hai bước, đứng ở nơi cách
đàn dương cầm không xa, trong lòng tự nhủ lần này không thể hát sai
nữa, không thể giống như Ngô Trạm Trường nói trong "ẩn núp" được,
mặt không lộ ra, kết quả mông lộ ra.

Tiếp đó đôi tay thon thon
hạ xuống, ngón tay thon dài linh hoạt đặt trên phím đàn, tiếng đàn
êm tai như tiếng nước chảy bắt đầu vang vọng trong sân vận động.

"Trên bầu trời một ánh trăng, dưới nước một ánh trăng, ánh trăng trên bầu trời ở trong nước, ánh trăng trong nước ở trên bầu trời"

Toàn bộ sân vận động lập tức sôi trào, tiếng nhiệt liệt hoan hô như sấm
rộn lên, hơn hai mươi nghìn khán giả vẫy gậy huỳnh quang, thể
hiện sự tán thưởng và khen ngợi giọng hát của người biểu diễn trên sân khấu.

"Cúi đầu nhìn trong nước, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn ánh trăng nhớ cố hương, một ở trong nước, một ở trên trời"

Bài hát "Quê hương của trăng" lặp đi lặp lại chỉ có hai câu, nhưng
thông qua kết cấu thể nhạc đoạn bốn câu khởi, thừa, chuyển, hợp, liên tục biến hóa làn điệu ba lần, làm cho bài hát trở nên sâu
sắc và êm dịu, thậm chí có thể nói là ca khúc kinh điển
tưởng nhớ quê hương mang phong cách dân tộc. Đây cũng là một
trong những bài hát mà Lương Thần thích nhất, có thể nói là
một trong những bài hát sở trường của hắn.

Màn hình lớn giữa sân khấu, kể cả trên máy chiếu rõ nét treo hai bên sườn,
thể hiện rõ bóng dáng chàng Cục trưởng cục Công an trẻ tuổi
dáng người thẳng tắp cao ngất, thân mặc trang phục cảnh sát. Ống
kính từ xa đến gần, quay cận cảnh khuôn mặt hắn ở một cự ly
gần. Hắn không thể cho là điển trai, nhưng góc cạnh rõ ràng,
khuôn mặt tràn đầy khí trời, cũng làm cho các fan nữ cao giọng la hét chói tai.

Đôi mắt đẹp của Tô Mộng Nghiên càng trở
nên mông lung, chăm chú nhìn bóng dáng đó, dường như giữa trời
đất chỉ còn lại hai người cô và hắn. Cô và hắn chỉ có duyên
phận vui vẻ một đêm, nhưng không biết vì sao, hơn một năm nay
hình bóng của hắn luôn hiện lên trong tâm trí cô. Là tình tiết
"lần đầu tiên" của phụ nữ đang quấy rối? Không, cô biết không
phải! Tuy nhiên đã đúng một năm không gặp, nhưng tất cả những dư luận chấn động mà hắn gây ra, cô và Bạch Băng đều biết. Không
có phụ nữ nào không thích người đàn ông vô cùng ưu tú từ trong ra ngoài, cô cũng không ngoại lệ!

"Nhìn ánh trăng nhớ cố hương, một ở trong nước, một ở trên trời...

Khi âm tiết cao vút cuối cùng biến mất trong không khí, đàn dương cầm
theo âm thanh ngừng lại, Lương Thần khom người cúi chào cảm ơn, trong
sân vận động tiếng hò hét hoan hô nối đuôi nhau, thật lâu không
ngừng.

Hiệu ứng chấn động này, chẳng qua là vì giọng hát
của Lương Thần đạt tới trình độ "âm thanh của tự nhiên". Nói thẳng
ra, nếu như Lương Thần là một ca sĩ chuyên nghiệp, vậy thì biểu diễn vừa rồi nhiều nhất là được fan hâm mộ tán thành mà thôi. Sở dĩ thu
hút chấn động lớn như vậy, căn bản là vì thân phận Cục trưởng
cục Công an của Lương Thần đã cho fan hâm mộ niềm vui bất ngờ và sự kinh ngạc mãnh liệt. Cái gọi là người hát hay nhất trong giới
cảnh sát, bắt nhiều kẻ trộm nhất trong giới ca nhạc, bởi vì
đặc biệt, bởi vì bắt mắt, cho nên mới được khán giả đón nhận và yêu thích.

Lan Nguyệt và Liên Thiên Thiên cùng vỗ tay thể hiện chúc mừng lần này Lương Thần không có "mất mặt", ngay cả Liên Tịch Nhược cảm xúc không cao cũng mỉm cười, trong lòng nghĩ,
chàng trai này lại chơi trội nữa rồi.

Đám cảnh sát duy trì trật tự xung quanh tuyến cảnh giới đều há to miệng, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong lòng trầm trồ,
sếp cũng có bản lĩnh như vậy.

- Sếp Lương, tiếp đi.

Một cảnh sát vì hưng phấn cũng theo khán giả cuồng nhiệt cùng giơ tay, cao giọng hô.

- Chú ý!

Nhìn thấy mấy cảnh sát không làm việc đàng hoàng, cũng muốn gia nhập
vào hàng ngũ phất cờ hò reo cho cục trưởng, Hứa Phượng Anh vội vàng đi qua, giương giọng trách cứ nói:

- Xem tất cả các anh giống cái gì?

Nhìn thấy phó cục trưởng Hứa tức giận, mấy cảnh sát vội vàng trở về
cương vị của mình, trong lòng đều đang thầm nhủ, phó cục trưởng Hứa
nổi giận lên, không ngờ lại đẹp như vậy.

Hứa Phượng Anh đưa
ánh nhìn đến hàng ghế khách quý ở một bên sân khấu, đôi mày
anh tuấn nhíu nhíu, quả thật nhìn không ra, cấp trên này của cô
cũng thật khá đa tài đa nghệ.

Nhìn Lương Thần trở lại hàng ghế khách quý, đám người phó trưởng ban Tô, ban Tuyên giáo tỉnh ủy, phó chủ nhiệm Trương phòng văn minh, trưởng ban Khổng ban Tuyên giáo
thành phố, Phó Chủ tịch thành phố Trần Trúc lần lượt vỗ tay. Lương
Thần mỉm cười gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, ngồi ở chỗ của mình, thầm thở
dài nhẹ nhõm, thầm nghĩ rốt cuộc cũng không mất mặt.

Lương Thần lại không biết, khi hắn lên sân khấu biểu diễn, luôn có một
cặp mắt không ngừng phát ra hỏa dục chăm chú nhìn hắn

- Hãy đợi đấy, sớm muộn có một ngày tôi sẽ cho anh quỳ xuống, giống như con chó liếm ** của tôi!

Giống như niệm chú lầu bầu những từ dơ bẩn, người phụ nữ khuôn mặt
cũng coi như xinh đẹp hiện ra bệnh trạng đỏ ửng, hai chân dài khép
chặt lại khẽ ma sát. Chỉ nghe giọng hát của hắn mà phần dưới của cô không kìm nổi bị ướt! Những gì không có được luôn là
tốt nhất, từ khi sinh ra đến nay, cô chưa từng khát khao có một
người đàn ông như vậy!

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #522