Đang nói chuyện thì nghe thấy cửa phòng khách truyền tới âm
thanh chìa khóa vặn mở khóa cửa. Tiếp theo đó cửa mở ra, một
bóng dáng đi vào.
- Tiểu Thần về rồi!
Hai vợ chồng
Vương Bàn Thạch, Phùng Tình, cộng thêm anh em Vương Lỗi, Vương
Huyên liền đứng lên. Vương Bàn Thạch giành trước mở miệng chào
hỏi nhiệt tình.
- Con chào hai bác!
Lương Thần thay
giày, đi vào phòng khách, hướng về đám người Vương Bàn Thạch
cười chào hỏi. Bác của vợ cũng là bác, lễ phép là không thể
chậm trễ.
- Tôi vừa mới nói với Phỉ Hạm, tiểu Thần làm
việc nghiêm túc quan trọng hơn, chúng ta là người nhà, không sao
cả!
Vương Bàn Thạch kéo theo cậu cháu rể đã là cục
trưởng cục công an thành phố, cùng ngồi trên sofa, mang theo ý
làm sáng tỏ mà giải thích.
- Hai bác hiếm có dịp qua đây một lần, cho dù cháu bận mấy cũng phải trở về!
Ánh mắt Lương Thần ngậm cười, đảo qua trên mặt đám người Vương Bàn Thạch, Phùng Tình, Vương Lỗi, Vương Huyên, giọng điệu rất nhiệt tình nói.
- Tiểu Thần, sức khỏe của cháu hồi phục thế nào rồi?
Phùng Tình rất quan tâm thân thiết hỏi.
- Không có gì ạ, đã hoàn toàn khỏe lại rồi!
Lương Thần mỉm cười đáp:
- Bây giờ cháu giống như trước, ăn được ngủ được, cũng không ngại làm một ít vận động mạnh!
Nói đến "vận động mạnh", Lương Thần cố ý nhìn thêm Diệp Tử Thanh
hai cái. Cô không khỏi đỏ mặt, nhìn đi chỗ khác, không để lộ dấu
vết trừng mắt nhìn hắn.
- Không thể khinh thường, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, sức khỏe không phải chuyện đùa!
Vương Bàn Thạch ân cần nhắc nhở.
- Dạ, cháu sẽ chú ý!
Lương Thần liên tục gật đầu, tỏ vẻ tiếp thu lời khuyên của y.
Lại hàn huyên thêm một hồi, Lương Thần để ý đến thời gian, cười nói:
- Bữa trưa chúng ta ra ngoài ăn đi, để cháu sắp xếp!
- Không cần không cần!
Vương Bàn Thạch xua tay nói:
- Tiểu Thần, chúng ta cứ ở nhà, tùy tiện làm vài món, uống
với bác vài ly. Nói thật, ở khách sạn, không ăn được hương vị
gia đình!
- Vậy, không hay lắm, trong nhà không có chuẩn bị!
Nhìn đám người Phùng Tình, Vương Lỗi, Vương Huyên, Lương Thần có chút chần chừ nói.
- Cứ nghe theo bác của cháu! Người nhà, có gì ăn nấy!
Phùng Tình cũng cười nói.
Nhìn thấy vợ chồng Vương Bàn Thạch khăng khăng ăn ở nhà, Lương Thần
cũng không kiên trì nữa. Nhưng mà tuy rằng nói "có gì ăn nấy",
nhưng bảy tám người ăn cơm, không thể chỉ bày hai ba đĩa thức ăn là xong chuyện. Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh đi xuống lầu,
đến siêu thị của khu chung cư mua ít rau cải thịt cá.
Bữa
cơm trưa, Vương Bàn Thạch đề cập đến mục đích lần này đến Cẩm Bình, và với giọng điệu nói đùa hỏi Lương Thần có thời gian
đi xem tiết mục hay không, trong tay y có vài tấm vé khách quý
có thể đưa tặng.
Lương thần nghe xong liền mỉm cười, lên tiếng nói:
- Thật trùng hợp, vậy tối thứ hai cháu dẫn Lan Nguyệt đến sân vận động xem biểu diễn.
Đây là hắn hứa với Lan Nguyệt, hơn nữa sáng nay phó chủ tịch
thành phố Trần gọi hắn qua đó, cũng yêu cầu hắn đến dự buổi
ca nhạc. Cái gọi là đến dự thực chất chỉ là một cảnh đi qua,
chẳng qua là người dẫn chương trình đọc một câu "đêm nay lãnh
đạo chủ yếu có mặt trong đêm diễn gồm có…,…, chúng ta cùng
nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh các vị lãnh đạo đến dự…" mà thôi!
- Tiểu Thần cần anh tặng vé sao? Cháu cho anh vài tấm vé thì đúng hơn!
Phùng Tình ở một bên cười xen vào nói. Lương Thần là lãnh đạo cục
cảnh sát thành phố, cho dù tham dự hay không, đơn vị tổ chức
có lẽ cũng sẽ tặng vài tấm vé.
- Cô út, Oánh Oánh, hai người có đi xem không?
Vương Huyên chuyển ánh mắt sang Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm hỏi.
- Cô ở nhà cùng Oánh Oánh!
Vương Phỉ Hạm mỉm cười đáp, lại nhìn sang Diệp Tử Thanh nói:
- Đến lúc đó Tử Thanh cùng tiểu Nguyệt đi xem đi!
- Cháu cũng không muốn đi!
Diệp Tử Thanh lắc đầu, uống một ngụm nước trái cây mỉm cười nói:
- Lớn tuổi rồi, đã qua tuổi theo đuổi minh tinh!
-Tử Thanh có bạn trai không?
Phùng Tình không kìm nổi hỏi. Diệp Tử Thanh giống như một yêu tinh
họa thủy, theo lý mà nói có lẽ không ít người đeo đuổi, nhưng
mà từ những lời nói vừa rồi bà có thể mơ hồ nghe ra, đến nay cô vẫn còn độc thân.
- Chưa có ạ!
Tuy rằng không có tình cảm gì đối với gia đình bác của Thanh Oánh, nhưng Diệp Tử Thanh vẫn lễ phép đáp.
- Có lẽ yêu cầu của Tử Thanh quá cao!
Vương Bàn Thạch cười nói.
- Không phải!
Diệp Tử Thanh dùng khóe mắt liếc Lương Thần một cái, sau đó cười
tươi như hoa, hướng về phía vợ chồng Vương Bàn Thạch và Phùng
Tình nói:
- Cô và Oánh Oánh đều biết, cháu không thích đàn ông!
Đáp án này, khiến phía vợ chồng Vương Bàn Thạch và Phùng Tình,
kể cả anh em Vương Lỗi, Vương Huyên lập tức ngẩn người ra.
Ăn xong cơm trưa, cả nhà Vương Bàn Thạch lại ngồi thêm một lúc,
cho đến khi Vương Bàn Thạch nhận được cuộc gọi từ nhân viên công ty, mới đứng lên rời khỏi.
Chớp mắt đã đến thứ hai,
buổi sáng Lương Thần đến cục công an thành phố, mở một cuộc
họp phân công bộ máy lãnh đạo. Trong cuộc họp lần này, xác
lập lại phân công thành viên bộ máy, giao cho phó cục trưởng
mới lên chức Hứa Phượng Anh phụ trách chi đội cảnh sát hình
sự, chi đội kỹ thuật hình sự, giám sát mạng, chống ma túy.
Những người còn lại phân công đại khái không thay đổi.
Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh mặc đồng phục cảnh sát thân hình
thẳng đứng, tư thế oai hùng, trở thành một hình ảnh thu hút sự
chú ý nhất trong cục cảnh sát thành phố.
Bốn giờ chiều, dưới sự bố trí của phó cục trưởng Bao Hoa, hơn tám trăm cảnh
sát chia thành mười sáu phân đội đến sân vận động thành phố
trước, từ chi đội trưởng đến các phó, đại đội trưởng lần lượt
dẫn đội phụ trách, đảm bảo từ đầu đến cuối khống chế duy
trì trật tự hiện trường đêm diễn.
Khoảng năm giờ, minh tinh, ca sĩ, ban nhạc và các đơn vị diễn xuất được mời tham dự lần lượt có mặt.
Lúc này ngoài sân vận động đầu người di chuyển, hơn chục ngàn
khán giả từ các lối vào lần lượt tiến vào. Bãi đậu xe chính diện sân vận động, hơn ngàn chiếc xe hơi đậu chi chít, ước chừng ngay cả cây kim cũng không cắm vào được. Từ hồ Ánh Trăng đến
sân vận động thành phố ngày thường xe taxi chỉ mất hai mươi
phút có thể chạy đến, đêm nay lại phải chạy hơn một tiếng.
Cách thời gian chính thức bắt đầu diễn còn hơn hai tiếng, rất
nhiều fans tay cầm gậy huỳnh quang, biểu ngữ ngồi ở hàng ghế
khán giả. Khí thế ngất trời cùng nhau tán gẫu, đề tài nói
chuyện chỉ có một, chính là thần tượng minh tinh và khách quý xuất hiện trong buổi biểu diễn đêm nay.
Đúng bảy giờ
tối, pháo bông rực rỡ tỏa sáng trên bầu trời, hiện rõ đêm
diễn với quy mô lớn chuyên đề "Ca múa Giang Nam" chính thức khai
mạc.
Trên sân khấu lớn gần tám trăm mét vuông, ngay phía
trên là màn hình màu LED dạng vương miện một trăm năm mươi mét
vuông. Tiếp đó vang lên âm nhạc êm dịu mang đậm đặc sắc vùng
sông nước Giang Nam, trên màn hình cực đại xuất hiện tranh sơn
thủy Giang Nam được tô lên từ thủy mặc.
- Giang Nam tốt,
phong cảnh nên thơ, mặt trời mọc đỏ như quả cầu lừa soi bóng dưới
dòng sông xuân đến nước sông trong xanh, có thể không nhớ Giang Nam được sao?
Không giống với những buổi khai mạc của buổi
biểu diễn ca nhạc của minh tinh trước đây, buổi diễn chuyên đề
mang hơi thở văn hóa Giang Nam đêm nay, trước tiên mở màn không
phải ca nhạc, mà là phối hợp ngâm thơ, và múa nhạc.
Nhà
nghệ thuật lớn tuổi Bạch Quân Võ lão tiên sinh tuổi hơn bảy
mươi, đầu đầy tóc bạc, nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh với âm
thanh vô cùng hùng hồn, đầy ắp tình cảm ngâm bài thơ lưu truyền ngàn năm.
"Nhân nhân đô thuyết giang nam hảo, du nhân chích hợp
giang nam lão. Xuân thủy bích vu thiên, họa thuyền thính vũ miên. Lư
biên nhân tự nguyệt, hạo oản ngưng sương tuyết. Vị lão mạc hoàn hương,
hoàn hương tu đoạn tràng."
Trên màn hình lớn, giữa non xanh
nước biếc nhuộm bằng bút pháp thủy mặc, một chiếc thuyền họa bồng bềnh giữa hồ. Mưa xuân tí tách như sợi tơ, dưới màn sương mù
mông lung. Thuyền nhỏ càng lúc càng xa, sau cùng dừng bên một
thôn làng. Bên bờ, dưới biển bán rượu cao bay phấp phới,, cạnh hàng
liễu màu xanh đậm, cô gái bán rượu lư phong thái yểu điệu, thanh
tú có một không hai.
Tiếng hò hét vang lên khắp trời,
khán giả dưới sân khấu dùng sức khua khoắng gậy huỳnh quang,
thể hiện tán thành đối với cách khai mạc hoàn toàn mới.
Lương Thần ngồi ở hàng ghế khách quý cũng không khỏi vỗ tay, nhìn
ra được, ban tuyên giáo tỉnh Giang Nam, văn phòng văn hóa tỉnh đã tốn không ít tâm tư dàn dựng buổi biểu diễn này. Tiết mục biểu diễn phía sau tạm không nói, hình thức khai mạc này đã hiện
rõ không tầm thường, một chút mị tục cũng không để lại.
"Tiễn đường giang tẫn đáo đồng lư, thủy bích sơn thanh họa bất như. Bạch vũ
điểu phi nghiêm tử lại, lục thoa nhân điếu quý ưng ngư.
Đàm tâm đảo ảnh thì khai hợp, cốc khẩu nhàn vân quyển tự thư. Thử cảnh chích ứng từ khách ái, đầu văn không viên mộc huyền hư."
Ngâm xong ba bài thơ từ, giọng điệu hùng hồn của ông dường như vẫn còn
bay bổng trên sân khấu. Bạch lão tiên sinh mặc trường bào( áo dài
của nam giới Trung Quốc thời xưa) màu trắng hơi hơi khom lưng, sau đó dơi bước xuống sân khấu.
Lương Thần vừa vỗ tay, vừa khẽ
tán dóc với trưởng ban tuyên giáo Khổng Ba bên cạnh, bày tỏ tán thưởng. Mà ở một nơi cách hắn không xa, Lan Nguyệt, Liên Thiên
Thiên, Liên Tịch Nhược cũng đang vỗ tay. Lan Nguyệt đến xem biểu
diễn, ngoại trừ đi làm không rời nửa bước như hình với bóng
Liên Hề Hề cũng không chịu cô đơn đã theo đến, sẵn tiện kéo
chị họ Liên Tịch Nhược cùng đến.
Sau hình thức khai mạc,
người dẫn chương trình nổi tiếng Giang Nam, Hà Kính, Thẩm Linh
bước lên sân khấu, với giọng điệu nhiệt tình dào dạt, tuyên bố
đêm diễn quy mô lớn với chuyên đề "Ca múa Giang Nam" chính thức
khai mạc.
- Đêm diễn chuyên đề qui mô lớn lần này, được sự ra sức ủng hộ của các đơn vị liên quan như ban tuyên giáo tỉnh
ủy, văn phòng văn minh tỉnh, ban tuyên giáo thành ủy Cẩm Bình,
đài truyền hình thành phố Cẩm Bình, cục công an thành phố Cẩm Bình…Đêm nay, lãnh đạo đến tham dự trong đêm diễn có, phó trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy Tô Bình, phó chủ nhiệm văn phòng văn minh
tỉnh Trương Minh Hoa, trưởng ban tuyên giáo thành ủy Khổng Ba, phó
chủ tịch thành phố Trần Trúc, cục trưởng cục công an thành phố Lương
Thần, giám đốc đài truyền hình thành phố Ngô Xuân Ba…! Sau đây,
chúng ta hãy cho một tràng pháo tay nhiệt liệt, hoan nghênh các
vị lãnh đạo đến tham dự!
Sau hậu đài, đang chuẩn bị được trang điểm tạo hình, Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng nghe được một
âm thanh rất quen thuộc trong lời nói của người dẫn chương
trình, trong lòng không khỏi cùng giật mình, hai đôi mắt đẹp
chăm chú nhìn nhau. Thì ra, đêm nay chàng trai đó cũng đến rồi!
- Nghe thấy không, bạn học cũ của chúng ta cũng đến rồi!
Hàng ghế khách quý ở bên kia sân khấu đối diện Lương Thần, Lý Băng khẽ nói với Lăng Tư Vũ.
- Khách quý có mặt trong đêm diễn có, phó chủ tịch hiệp hội âm nhạc toàn quốc Ngô Phái Nam, chủ nhiệm uỷ ban phát triển Kim Cường, phó
chủ tịch tập đoàn giải trí Tinh Hãn, Hồ Năng Nhĩ, phó chủ tịch công ty
trách nhiệm hữu hạn truyền thông Hoa Tinh, Vương Bàn Thạch…!
Tiết mục đầu tiên chính thức diễn xuất sau màn khai mạc là nhóm nhạc
ngôi sao nhỏ được yêu thích trong nước, Minisister biểu diễn múa. Nhìn năm cô bé tính trẻ con chưa thoát trên sân khấu, giơ tay
nhấc chân biểu diễn điệu múa sống động nóng bỏng, khán giả dưới sân khấu lập tức nhao nhao tiếng hò hét nhiệt liệt. Đoàn fans
hâm mộ ở phía sau mở ra biểu ngữ, một hàng chữ lớn
"Minisister, thiên thần của chúng tôi" theo tiết tấu âm nhạc sôi
nổi không ngừng lay động.
Mấy cô bé này, cũng chỉ tám
chín tuổi! Lương Thần mỉm cười nhìn vũ đạo, không hề tiếc vỗ
tay. Thật đáng yêu! Sau này con gái của hắn và Diệp Thanh Oánh
nếu như được người khác yêu thích như vậy thì tốt rồi!
Chính trong lúc này, một nhân viên ban tuyên giáo thành ủy lặng lẽ
bước đến, khẽ nói hai câu bên tai trưởng ban Khổng Ba. Biểu hiện của trưởng ban Khổng có chút khác thường, y nghiêng đầu, hướng về Lương Thần khẽ nói gì đó.
Chân mày Lương Thần nhíu nhíu, trầm ngâm một hồi, sau đó từ từ gật đầu.