Chương 518: Đêm Thất Vọng (Phần 2)


Tay chân rón rén đi tới bên đầu giường, mượn ánh sáng u ám, Hầu Tuấn
Kiệt có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo mông lung trên giường. Tim đập
nhanh như trống, một trái tim dường như có thể từ trong lồng ngực nhảy
ra bất cứ lúc nào, giọng run run hô hai tiếng:

- Tiểu Phượng, tiểu Phượng

Sau khi không có phản ứng, y cố lấy dũng khí, đưa tay bật đèn đầu giường.

Đang giống như y tưởng tượng, Hứa Phượng Anh nhắm chặt mắt, trên khuôn mặt
ngày thường tràn đầy khí khái anh hùng, lúc này lại có vẻ như vô cùng
điềm tĩnh dịu dàng. Tấm chăn mỏng đắp trên người, không thể bao phủ núi
non phập phồng, Hầu Tuấn Kiệt đưa ra đôi tay run run, vén tấm chăn ra,
một mùi hương trinh nữ lập tức ập vào mặt, nháy mắt đốt cháy hỏa dục
trong lòng y.

Ánh mắt tham lam dò xét thân thể ngọc ngà mà y ngày
nhớ đêm mong đã lâu, trên mặt Hầu Tuấn Kiệt hiện ra một bệnh trạng đỏ
thẫm, y thở mạnh, gần như là xé rách quần áo trên người, sau đó giống
như một con dã thú đói khát, lao vào con mồi trên giường.

Đè lên
thân thể mềm mại nhưng vô cùng có sức đàn hồi, Hầu Tuấn Kiệt kích động
muốn khóc, đeo đuổi hai năm, xác định quan hệ yêu đương lại hai năm, đêm nay là lần đầu tiên y thân mật, áp sát thân mình lên người cô như vậy.

Tiểu Phượng Nhi, đêm nay em là của anh! Hỏa dục trong lòng của Hầu Tuấn Kiệt càng cháy càng dữ dội, hạ bộ căng đến đau, đã chơi qua không ít phụ nữ, lúc này y lại giống như trai tơ tay chân luống cuống. Cởi bỏ một cúc áo trên áo ngủ của cô, sau đó lại mất đi nhẫn nại,kéo mạnh một phát, làm
bật hết tất cả cúc áo.

Vai thơm trơn mềm, đôi tay trắng như tuyết, kể cả cặp ngực căng đầy được bao phủ dưới lớp áo ngực, trong nháy mắt
lộ ra trước mắt của Hầu Tuấn Kiệt. Hầu Tuấn Kiệt không kìm nổi nuốt nước miếng, hai tay nắm lấy quần lót của cô kéo xuống.

"Biển sóng, dạt dào, trùng dương lớp lớp trôi đi về phương nào …" Tiếng nhạc chuông đột nhiên vang lên, trong nháy mắt phá tan sự yên tĩnh vốn có trong phòng
ngủ, cũng làm cho Hầu Tuấn Kiệt đang nhã hứng dạt dào bỗng giật mình
hoảng sợ. Nhìn về phía phát ra tiếng kêu thì thấy bên cạnh mái tóc bồng
bềnh của Hứa Phượng Anh, một chiếc di động nhỏ nhắn màu đen đang tỏa ánh sáng đủ màu sắc.

Phản ứng của Hầu Tuấn Kiệt rất nhanh, y vội vàng lao tới cầm di động trong tay, nhanh chóng mở điện thoại rồi bấm phím
từ chối nhận cuộc gọi, sau đó dứt khoác tắt máy. Nhưng mà chính vào lúc
này, y kinh hoàng nghe được Hứa Phượng Anh ở dưới thân phát ra tiếng,
tiếp theo thân thể bắt đầu lay động.

Thôi rồi, Tiểu Phượng Nhi
tỉnh rồi! Hầu Tuấn Kiệt hoang mang nhổm dậy, khẩn trương quan sát biểu
hiện của Hứa Phượng Anh. Thì nhìn thấy khuôn mặt tú lệ trắng mịn của cô
có chút ửng đỏ động lòng người, trong chiếc môi hồng hơi mở ra, cũng
nghe thấy tiếng ngâm như ẩn như không.

Thuốc có tác dụng rồi! Sau
khi kinh hoảng, Hầu Tuấn Kiệt không khỏi mừng to, y biết trong thuốc y
mua có chứa hai thành phần thôi miên và kích dục, Tiểu Phượng Nhi tuy
rằng sắp tỉnh, nhưng mà dưới tác dụng của thuốc, chưa chắc y không được
toại nguyện.

Hứa Phượng Anh từ từ mở mắt đẹp ra, sau khi nhìn rõ
người đàn ông trước mắt, cô bỗng dưng ngồi phắt dậy, khuôn mặt đỏ bừng
lóe lên biểu hiện kinh ngạc và phẫn nộ.

- Tiểu Phượng Nhi, đừng sợ, anh nghe thấy em hô tên anh, anh mới vào đây!

Hầu Tuấn Kiệt nói dối, sau đó thử thăm dò tiến gần thân thể cô.

Hứa Phượng Anh cảm thấy thân thể nóng từng cơn, một cảm giác không thể nói
rõ lan tỏa toàn thân cô, khiến cô cảm thấy vô cùng bực bội, dường như là kích động muốn giải tỏa gì đó.

Bàn tay nóng bỏng của y khẽ vỗ về
bờ vai thơm láng mịn của cô, khiến thân thể cô không khỏi run lên, một
giây sau đó, tay phải cô nắm chặt cổ tay y, vừa nắm vừa vặn, lập tức
khiến y kêu lên đau đớn. Một chân đá lên, rắn chắc in trên ngực của Hầu
Tuấn Kiệt, khiến y hoàn toàn bay xuống dưới đất.

Một chuỗi động
tác này có thể gọi là nhanh như tia chớp, mà còn trôi chảy giống như
nước chảy mây trôi, căn bản là do Hứa Phượng Anh có cảm giám bài trừ y
mà có phản ứng bản năng.

Đưa tay lấy áo ngủ che lại cảnh xuân
trước ngực, Hứa Phượng Anh nhảy xuống giường, trong mắt đẹp hàm chứa
biểu hiện phức tạp nhìn bạn trai vẻ mặt đau khổ nửa quỳ trên sàn, cuối
cùng vẫn có chút không nhẫn tâm mà hỏi:

- Tuấn Kiệt, anh không sao chứ!?

- Tiểu Phượng Nhi, xin, xin lỗi, Anh nghe em giống như hô tên anh, nên
vào đây xem em thế nào. Em quá đẹp, anh bị sắc đẹp che mắt, nhất thời
không nhịn được, anh, anh vô sỉ, anh đáng chết!

Hầu Tuấn Kiệt vừa
xin lỗi vừa dùng khổ nhục kế, tự tát tai mình, nhưng trong lòng lại mắng tổ tông mười tám đời tên bán thuốc cho y. Trò chơi phá… gì, còn dám nói đi vào miệng! Hiệu quả thì thế này đây… Đồ khốn!

- Mặc quần áo vào đi!

Hứa Phượng Anh thở dài, bởi vì tật xấu của bản thân, cô vốn có chút tâm lý
áy náy đối với Hầu Tuấn Kiệt. Cô cũng có thể hiểu sự dày vò của một
người đàn ông không thể có một chút thân cận với bạn gái. Cho nên, cho
dù cô thất vọng và phản cảm với hành vi này của Hầu Tuấn Kiệt, nhưng suy bụng ta ra bụng người, cô cho rằng đây có thể tha thứ, cô cũng không
truy cứu đến cùng.

- Tiểu Phượng Nhi, em, em có thể tha thứ cho anh không!

Hầu Tuấn Kiệt ngẩng đầu lên, tội nghiệp hỏi.

- Được rồi, không sớm nữa, mau về ngủ đi, mai không phải nói là đi ra ngoài chơi sao!

Hứa Phượng Anh giọng điệu bình thản nói.

- Vậy em cũng mau ngủ đi!

Hầu Tuấn Kiệt cảm thấy phần nào yên tâm, y cũng biết hành vi đêm nay chắc
chắn sẽ bị mất điểm trong lòng Hứa Phượng Anh, còn điều duy nhất y có
thể làm, chính là sau này nghĩ cách tìm cơ hội cứu vãn. Mức độ khó khăn
muốn chơi cô gái này quả thật là rất cao! Hầu Tuấn Kiệt trong lòng tiếc
nuối, lượm lại quần áo của mình, mặt xám xịt rời khỏi phòng ngủ của Hứa
Phượng Anh.

Lưng tựa vào đầu giường, trong lòng Hứa Phượng Anh có
cảm giác bực bội khó hiểu, nghĩ lại cảnh tượng khi bàn tay của Hầu Tuấn
Kiệt chạm lên vai cô, trong bài trừ, chán ghét, dường như còn có sự kích động phức tạp có chút khiến người ta tim đập nhanh hơn! Đây gọi là bản
năng của phụ nữ sao?

Ánh mắt vô tình nhìn thấy di động của mình,
trong lòng không khỏi giật mình, đưa tay cầm di động lên. Chân mày mỏng
hơi cau lại, trước giờ vào ban đêm di động của cô đều là không tắt máy!

Bấm phím mở máy, khi màn hình mở lại ánh sáng đủ màu sắc, nhạc chuông lại
vang lên xuất hiện trong phòng ngủ. "Biển sóng, dạt dào, trùng dương lớp lớp trôi đi về phương nào …"

Hứa Phượng Anh trong đầu không khỏi run lên, lập tức bấm phím nhận cuộc gọi đặt đến bên tai.

- Đại tỷ, tôi là Hòa Thượng, vừa rồi sao lại từ chối nhận cuộc gọi, còn tắt máy?

Trong di động truyền tới giọng một người đàn ông.

- Vừa rồi không tiện nghe điện thoại! Nói đi, Hòa Thượng, có gì mới!

Hứa Phượng Anh lúc này hiểu rõ, từ chối nghe và tắt máy đều là chuyện tốt
mà Hầu Tuấn Kiệt làm, trong lòng không khỏi có chút phẫn nộ, suýt chút
phá hỏng việc lớn của cô.

- Hai ngày này các cô truy xét chặt, con sâu đó quyết định ngày mai đi tỉnh tránh sóng gió. Tôi muốn hỏi đại tỷ
cô có dự tính gì, nếu như muốn nắm bắt thời gian ra tay, cô có nắm phần
chắc tuyệt đối không!?

Giọng người đàn ông trong di động rất nôn nóng.

Hơi thở của Hứa Phượng Anh có chút hơi dồn dập, ngón tay cầm di động cũng
thoáng trắng bệt vì dùng lực, nhưng qua vài giây, ánh sáng sắc bén trong mắt cô từ từ nhạt dần, lý trí mách bảo cô, thời cơ vẫn chưa chín mùi.

Trong sở công an tỉnh có nội gián, đây là chuyện đã được xác định, một khi
dùng đến cảnh sát sở tỉnh, khó tránh sẽ để lộ tin tức. Ngoài ra, cô còn
có một lựa chọn, chính là lợi dụng mạng lưới quan hệ trong tổng đội cảnh sát vũ trang của cô. Nhưng rất rõ ràng, đây là vi phạm kỷ luật, bản
thân cô không sợ, nhưng cô lại không thể liên lụy đồng nghiệp và cấp
dưới của cô.

Trước mắt cô vừa lên chức, trong cục công an thành
phố còn chưa có quyền lên tiếng, quan trọng là, cô vẫn chưa hiểu rõ tố
chất và năng lực của đội ngũ hình sự cục cảnh sát thành phố . Cô muốn
đảm bảo một phát trúng đích, thì phải có một đội ngũ cảnh sát hình sự
tinh anh phục tùng chỉ huy của cô.

- Hoãn lại đi!

Một lúc sau, Hứa Phượng Anh từ từ nói:

- Cậu phải vô cùng cẩn thận, có tình hình mới liên hệ với tôi ngay!

- Đượ, đại tỷ. Họ gọi tôi rồi, tôi qua đó đây!

Người đàn ông trong di động vội vàng nói, sau đó cúp máy.

Hứa Phượng Anh cầm di động thẫn thờ thật lâu, một lúc sau, cô xuống giường, mở cửa phòng ngủ, đi về hướng phòng tắm.

Trong bồn tắm đổ đầy nước lạnh, cởi bỏ hết quần áo trên người, Hứa Phượng Anh bước vào trong bồn tắm, ngâm toàn thân trắng không tì vết trong nước
lạnh. Cảm giác nóng bức trong người nhanh chóng tan biến, nhắm mắt lại,
trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh anh hai toàn thân đều là vết máu, chết thảm trong phòng.

Hứa Phượng Anh đột nhiên lại cảm thấy rất lạnh, cái lạnh này không phải đến từ cảm quan trên người, mà xuất phát từ sự
thê lương và thất vọng không nơi nương tựa ở trong lòng. Cô phải chính
tay bắt tên hung thủ giết hại anh hai về quy án, cô càng muốn bắt tên
hung thủ đứng sau sai khiến ra chịu sự trừng trị trước pháp luật, mà hai điều này đối với cô mà nói, đều vô cùng khó khăn! Cô có thể dựa vào ai? Người khác chỉ thấy sự kiên cường của một cô gái cứng rắn ở nơi cô,
nhưng lại không ai có thể hiểu trong thâm tâm cô đang chôn giấu sự bất
lực mềm yếu. Cô cũng khát khao bản thân như cây cỏ nhỏ bé được cây to
che chở, cô cũng hi vọng có một đôi vai rắn chắc thay cô chống đỡ bầu
trời, nhưng mà…, có lẽ…, Hầu Tuấn Kiệt chỉ là có hứng thú đối với thân
thể của cô!

Hứa Phượng Anh hai tay ôm lấy đôi vai của mình, nước
mắt mát rượi không tiếng động từ hai má của cô rơi xuống, hòa vào nước
lạnh trong bồn tắm.

Khu chung cư Thần Phong, đèn của phòng 407 vẫn chưa tắt. Lương Thần ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, thuốc lá
giữa ngón tay đã cháy đến tận đầu, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn màn
hình ti vi, dường như đang xem một tiết mục đặc sắc, nhưng lúc này ti vi lại hiển thị màn hình tối đen, đang trong trạng thái tắt tuyệt đối.

Tai nghe tiếng cửa vang lên, Lương Thần đột nhiên giật mình, nhưng hắn không có quay đầu lại, vẫn tiếp tục tư thế xuất thần.

Tiếng dép lê từ xa đến gần, sau cùng đến bên cạnh hắn. Mũi hắn đã ngửi thấy
mùi hương mê mẩn đó. Hơi hơi quay đầu, đang đón lấy ánh mắt đẹp thần kì
bình lặng của bà, trong lòng lại nảy sinh một xúc cảm khó hiểu.

Vẫn là váy ngủ màu xanh đậm, làm nổi bật làn da trong sáng tinh khiết như
ngọc, mái tóc đen óng tùy ý búi thành một búi tóc ở sau đầu, càng để lộ
ra gáy thon dài tao nhã.

Người phụ nữ này, quả thật rất đẹp!

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #518