Chánh văn phòng Nhậm Hướng Bình lén lén nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ
tối. Cảm thấy có lẽ các vị lãnh đạo uống đủ rồi, y mượn cớ đi nhà vệ
sinh, nhưng lại đi thẳng đến quầy phục vụ.
Ông chủ tiệm cơm Vạn Niên Thanh, Chu Hân Khánh vội vàng đi tới đón tiếp, bộ mặt niềm nở hỏi:
- Chủ nhiệm Nhậm, ăn xong rồi?
Tiệm cơm này của y cách cục công an thành phố chẳng qua chỉ hai con đường,
hơn nữa suốt thời gian qua, luôn là một trong những địa điểm chuyên dụng mà lãnh đạo cục công an thành phố mời cơm, cấp bậc giống chủ nhiệm
Nhậm, đều không dùng tiền mặt, căn bản là ký tên trên hóa đơn là xong.
- Tính sổ.
Nhậm Hướng Bình khẽ nói, mở bóp da của y ra, móc ra một xấp tiền tệ màu đỏ đặt lên quầy thu ngân.
- Không ký hóa đơn sao?
Chu Hân Khánh giật mình, tính sổ bằng tiền mặt, việc như thế này từ xưa đến nay đây là lần đầu tiên.
- Ừ, sếp Lương mời
Nhậm Hướng Bình đáp.
Không cần giải thích quá nhiều, chỉ nghe câu này, Chu Hân Khánh liền ngầm
hiểu, cục trưởng Lương đến ăn cơm, từ trước đến nay vẫn dùng tiền mặt
tính sổ. Vì thế mà y ra dấu hiệu cho nhân viên quầy thu ngân nhận tiền.
Giản giá 20%, 5872 tệ, số lẻ bỏ đi, 6800, con số rất may mắn. Mắc không?
Không mắc chút nào, chỉ tính một nửa, tổng cộng sáu cặp cua càng to hồ
Dương Rừng, chỉ hơn hai ngàn.
Chủ nhiệm Nhậm sảng khoái trả tiền,
một lần trả mấy ngàn tệ mà sắc mặt không thay đổi. Là chánh văn phòng
tài chính trang bị quản lý phân công, trong tay y nắm giữ quyền ký tên
của những khoản phí chi tiêu hàng ngày trong cục, là "thần tài" danh
xứng với thật, cho dù không báo lại, chút tiền đó đối với y chẳng là gì.
Trả tiền xong, cầm lấy bóp tiền quay lưng đi, thì nhìn thấy chủ nhiệm ủy
ban chính trị Ngô Hoán Trung và phó cục trưởng Bao Hoa cùng đi tới. Nhìn thấy Nhậm Hướng Bình đối diện đi tới, sắc mặt hai người không khỏi có
chút thay đổi, Ngô Hoán Trung như cười như không nói:
- Động tác của lão Nhiệm thật nhanh.
- Cho dù thế nào, cũng không thể để cục trưởng bỏ tiền túi, các anh nói có phải không
Nhậm Hướng Bình cười híp mắt. Y biết Ngô Hoán Trung và Bao Hoa cũng muốn ra trả tiền, nhưng lại trễ hơn y một bước.
Lại qua gần hơn nửa tiếng, kim giờ chỉ đến tám giờ. Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật Khâu Lĩnh Mai nhìn đồng hồ, mỉm cười nhìn mọi người nói:
- Cũng tương đối rồi, mọi người cũng uống không ít, sớm về nhà nghỉ ngơi đi.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Kiều Bách Kiệt và phó chủ tịch thành phố Trần Trúc
cũng mỉm cười gật đầu ra vẻ phụ họa. Phó chủ tịch thành phố Trần Trúc
không phải là thành viên ủy viên thường vụ thành phố, đương nhiên phải
theo Khâu Lĩnh Mai sai đâu đánh đó.
Còn trưởng ban tổ chức Kiều
trong danh sách ủy viên thường vụ xếp hạng trước Khâu Lĩnh Mai, nhưng
vẫn tỏ tư thế lấy Khâu Lĩnh Mai là chủ đạo. Có hai nguyên nhân trong đó, một là quan hệ của Khâu Lĩnh Mai trong tỉnh, hơn nữa lai lịch không tầm thường; Hai là, biểu hiện của Khâu Lĩnh Mai đối với Lương Thần có thái
độ thân cận tự nhiên, khiến Kiều Bách Kiệt sinh kiêng kỵ trong lòng. Y
biết, trước khi Vương Phục Sinh chưa xuống bục, trên hội nghị ủy viên
thành ủy, Khâu Lĩnh Mai từng mấy lần vì Lương Thần phát biểu, khiến
Vương Phục Sinh, Trương Lâm Hổ không vui.
Trên thực tế, sở dĩ góp
vui vào bữa cơm này, Kiều Bách Kiệt ôm mục đích muốn thân cận với Lương
Thần, không chỉ y, phó chủ tịch thành phố Trần Trúc cũng có cùng suy
nghĩ. Họ đều là lãnh đạo thành phố, nhưng ai dám dễ dàng tỏ vẻ tự cao tự đại trước mặt chàng trai đó?
Trước cửa tiệm cơm Vạn Niên Thanh,
Lương Thần và ba vị lãnh đạo thành phố Khâu Lĩnh Mai, Kiều Bách Kiệt,
Trần Trúc lần lượt bắt tay. Nhìn thấy ba người lên xe hơi, từ từ rời
khỏi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Quay lưng nhìn đám người Bao Hoa, Hà
Liên Tuấn, Lý Phúc Trụ, mỉm cười nói:
- Lãnh đạo cũng đi rồi, chúng ta cũng về đi.
Chủ nhiệm ủy ban chính trị Ngô Hoán Trung há miệng, thời gian trước mắt
không còn sớm, hơn nữa lại là cuối tuần, y vốn muốn kiến nghị sếp và cả
đám đi vui chơi, nhưng lại nghĩ đến có thể sếp không thích chuyện này,
cho nên lập tức nuốt lời muốn nói vào miệng.
Lương Thần đi ra hai
bước, đột nhiên nhớ lại chuyện gì, quay lưng hướng về chánh văn phòng
Nhậm Hướng Bình vẫy tay. Nhậm Hướng Bình vội vàng đi tới, trong lòng y
biết rõ, cục trưởng là vì chuyện tiền cơm.
- Lão Nhậm, nói trước
là tôi mời, sao có thể để cậu bỏ tiền, đêm nay tôi không nhường cậu, mọi người đều nhìn thấy. Nhớ thứ hai đi làm đến văn phòng của tôi, tôi trả
lại tiền cơm cho cậu.
Lương Thần bắt tay Nhậm Hướng Bình, nhẹ
nhàng lắc lắc thể hiện cảm ơn. Cho dù y có hiềm nghi xu nịnh, nhưng cho
dù nói thế nào cũng là ý tốt, hắn là cấp trên, không nên không cảm kích.
Nhìn sếp cố ý gọi Nhậm Hướng Bình qua một bên, thân thiết bắt tay nói
chuyện, trên mặt hai người Bao Hoa và Ngô Hoán Trung không khỏi có chút
ganh tỵ, trong lòng có chút phẫn nộ vì mình chậm một bước, kết quả để
Nhậm Hướng Bình cướp đi cơ hội lấy lòng sếp.
- Không cần, cục
trưởng, cũng không có bao nhiêu tiền, anh lên chức bao lâu, em cũng chưa mời anh ăn một bữa cơm, lần này coi như cho em cơ hội thể hiện.
Nhậm Hướng Bình rất thành khẩn nói.
- Mời tôi ăn cơm, cơ hội có rất nhiều. Được rồi lão Nhậm, lần này không được tranh với tôi, quyết định như vậy.
Lương Thần cười vỗ vai y, sau đó quay lưng ngồi lên xe của mình. Một bữa cơm
ăn hết hơn 5800 tệ, nếu hắn không có tiền, có thể thật sẽ thuận nước đẩy thuyền để cho Nhậm Hướng Bình "thể hiện một lần" nhưng mà hắn bây giờ
đã có gia tài vài chục tỉ, sau này định sẵn không có duyên với "vấn đề
kinh tế" rồi.
Nhìn xe Lương Thần từ từ rời khỏi, Hứa Phượng Anh
cũng thở phào nhẹ nhõm, cô vốn không thích buổi xã giao như vậy, hơn nữa trong nhà còn có bạn trai đang đợi cô, cũng may bây giờ thời gian cũng
không trễ.
Sau khi tạm biệt Bao Hoa, Hà Liên Tuấn, Nhậm Hướng
Bình, Hứa Phượng Anh bắt chiếc xe taxi, cho xe chạy về ngôi nhà nhỏ của
cô ở Cẩm Bình.
Hầu Tuấn Kiệt ngồi trên sofa, đôi mắt chằm chằm
nhìn tivi, nhưng mà người thì mơ màng như đi vào cõi tiên, căn bản không có chú ý trong tivi phát những gì. Tai nghe khóa cửa nhẹ nhàng vang
lên, phản xạ tự nhiên linh hoạt, vội vàng ném đi điều khiển trong tay,
đứng lên đi tới.
Cửa mở, bóng dáng thon thả của Hứa Phượng Anh xuất hiện trong tầm mắt của Hầu Tuấn Kiệt.
- Uống rượu sao?
Ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, Hầu Tuấn Kiệt không khỏi quan tâm thân
thiết hỏi, sau đó giành trước khom lưng lấy đôi dép lê cho Hứa Phượng
Anh.
- Vâng, uống một ít, không có cách nào, đều là lãnh đạo.
Nhìn bạn trai ân cần phục vụ cô, trong lòng Hứa Phượng Anh vừa cảm động vừa áy náy, dịu dàng hỏi:
- Anh ăn chưa, Tuấn Kiệt?
- Đối phó ăn một chút, không có em cùng ăn, ăn gì cũng không ngon.
Hầu Tuấn Kiệt không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào dụ dỗ cô vui vẻ, đưa tay nắm lấy cổ tay của Hứa Phượng Anh, đi vào phòng khách.
Hứa Phượng Anh kiềm chế cảm giác chống cự bản năng của thân thể, cùng bạn
trai đi đến bên sofa, nhìn trên bàn trà có nửa chai rượu nho và hai cái
ly, hơi giật mình, sau đó hiểu ý bạn trai chuẩn bị để bữa cơm tối cùng
cô thưởng thức, nhưng lại không nghĩ tới buổi tối cô phải đi xã giao,
cho nên bạn trai mới tự rót tự uống, để giết thời gian nhàm chán.
Hầu Tuấn Kiệt cầm chai rượu, rót nửa ly rượu nho, sau đó đưa ly đến tay Hứa Phượng Anh, dịu dàng cười nói:
- Uống một ít, có lợi cho giấc ngủ.
Hứa Phượng Anh gật đầu, ngồi trên sofa, từng ngụm từng ngụm nhỏ mà nhấp
rượu nho. Cô luôn bị mất ngủ ở mức độ nhẹ, thật ra uống rượu nho cũng
không có hiệu quả, nhưng đối với sự quan tâm của bạn trai, cô đương
nhiên không thể từ chối.
Nhìn Hứa Phượng Anh uống nửa ly rượu nho, trong mắt Hầu Tuấn Kiệt lén lén lóe lên một chút hưng phấn và trông
đợi. Trong rượu nho, y đã thêm hai viên thuốc, nếu như thật giống như
Lưu Thắng nói có hiệu quả như vậy, vậy thì đêm nay y nhất định sẽ đạt
được ý nguyện, hoàn toàn chiếm hữu cô gái trước mắt mà y mơ ước từ lâu.
- Anh, nhìn gì vậy?
Chú ý đến ánh mắt cháy bỏng khó hiểu của Hầu Tuấn Kiệt, Hứa Phượng Anh cảm
thấy có chút không tự nhiên, mặt hơi đỏ, đặt ly rượu xuống lên tiếng
hỏi.
- Anh đang nhìn tiểu Phượng nhi nhà chúng ta quả thật càng ngày càng xinh đẹp.
Hầu Tuấn Kiệt không kìm lòng đưa tay tới, nhưng nhìn thấy Hứa Phượng Anh
bỗng dưng co rút thân thể về phía sau, tránh sự đụng chạm của y.
Thời gian vẫn chưa đến không thể nóng vội, Hầu Tuấn Kiệt âm thầm nghĩ, miễn
cưỡng kiềm nén hỏa dục trong lòng, chuyển sang đề tài khác, bắt đầu nói
về công việc của Hứa Phượng Anh:
- Vốn không phải nói thứ hai mới lên chức, sao đột nhiên làm trước?
- Nghe ý của bí thư Khâu, trong thành phố vốn dự định đề bạt chi đội
trưởng đội chống ma túy Đặng Trường Giang làm phó cục trưởng, có khả
năng phải xem xét thêm, cho nên muốn vào cuối tuần tuyên bố việc em lên
chức, từ đó trở thành sự thật em lên chức.
Hứa Phượng Anh phân tích nói.
- Đặng Trường Giang có lai lịch gì sao?
Hầu Tuấn Kiệt lập tức từ trong lời nói của cô nghe ra chút mờ ám, vì thế hỏi tiếp.
- Đặng Trường Giang vừa phá được một vụ án lớn buôn bán ma túy, nghe nói
phó giám đốc Lưu của sở công an tỉnh và cục trưởng Lương của cục cảnh
sát thành phố, đều thích y đảm nhận phó cục trưởng.
Hứa Phượng Anh giọng điệu bình thản nói. Nếu như không phải có nguyên nhân đặc biệt,
cô tuyệt đối không có hứng thú tranh vị trí phó cục trưởng với người
khác.
- Hèn chi
Giọng điệu của Hầu Tuấn Kiệt lập tức mang đầy ý châm biếm nói:
- Thì ra là bên trên có người. Tiểu Phượng Nhi em đoán xem, sau này cục trưởng Lương có tìm cơ hội làm khó cho em không?
- Em vẫn là câu nói đó, làm tốt bổn phận, người không phạm mình, mình không phạm người.
Hứa Phượng Anh ẩn chứa khí khái anh hùng trong đôi mắt đẹp lóe qua một chút kiên định, cô không quan tâm chơi trò đấu đá nhau, cô chỉ hi vọng sau
khi trở thành phó cục trưởng, có thể vận dụng quyền lực chấp pháp của
cô, làm những việc trước đây cô muốn làm nhưng lại không tiện làm.
Đột nhiên, Hứa Phượng Anh cảm thấy có cảm giác buồn ngủ mãnh liệt kéo tới.
Lắc lắc đầu, trong lòng có chút nghi hoặc, không lẽ gần đây quá mệt? Hay là vì uống rượu nho nên có hiệu quả?
- Buồn ngủ à? Vậy thì em nghỉ sớm đi, để anh xem ti vi thêm một chút.
Phát hiện tình trạng khác lạ của Hứa Phượng Anh, trong mắt Hầu Tuấn Kiệt âm thầm lóe lên niềm vui sướng, giả vờ ân cần nói.
Hứa Phượng Anh gật đầu, đứng lên đi vào phòng ngủ của mình.
Hầu Tuấn Kiệt cầm điều khiển tivi chỉnh âm thanh nhỏ nhất, vừa bấm lung
tung vừa vểnh tai cẩn thận nghe động tĩnh trong phòng ngủ.
Khống
chế tâm trạng nôn nóng của mình, cắn răng kiên trì gần một tiếng, nhìn
đồng hồ, đã sắp mười giờ đêm, đoán chừng hiệu lực của thuốc đã hoàn toàn có tác dụng, Hầu Tuấn Kiệt cuối cùng cũng đứng dậy, tay chân rón rén đi vào phòng ngủ của Hứa Phượng Anh.
Đưa tay ra, từ từ nắm chặt tay
cầm cửa, nhẹ nhàng vặn một cái, cửa phòng ngủ liền mở ra. Y lường trước
không sai, xuất phát từ lòng tin đối với y, Hứa Phượng Anh không khóa
trái cửa, mà như vậy, chắc chắn tạo cho y cơ hội.