Từ chiếc xe đầu tiên bước xuống một người đàn ông và một người phụ nữ, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, trông họ giống như là một cặp vợ chồng. Mới nhìn qua,
Lương Thần đã kết luận người đàn ông trung niên đó trông rất uy nghiêm,
chắc chắn ông ta không phải là doanh nhân.
Từ chiếc xe phía sau
cũng có một người đàn ông trung niên bước xuống, khuôn mặt ông ta nhìn
rất tuấn tú nhưng có vẻ khá hòa nhã. Trong lòng Lương Thần không khỏi
nhủ thầm, gương mặt này có cảm giác rất quen thuộc, hình như hắn đã gặp ở đâu đó ở Cẩm Bình rồi.
Hai nam một nữ, lại thêm hai người có vẻ
như là vệ sĩ bước vào, họ đi lướt qua Lương Thần. Khi chạm trán với hắn, thấy hắn mặc trang phục cảnh sát, chính xác mà nói là nhìn thấy quân
hàm trên vai Lương Thần, người đàn ông trung niên không khỏi nhìn chăm
chú vào đó, miệng dường như thốt ra tiếng ngạc nhiên.
-Có chuyện gì vậy anh Giang?
Thấy vẻ mặt khác thường của người đàn ông trung niên, hai vợ chồng người kia dừng chân lại, ánh mắt nhìn ông ta như có ý dò hỏi.
-Không có gì cả, chỉ là vừa rồi tôi cảm thấy cậu thanh niên kia rất thú vị.
Người đàn ông tên Giang cười cười, sau đó ông ta nhìn sang hướng khác. Ông ta đã thấy được cách đó không xa có chiếc xe Toyota cảnh sát màu trắng,
trong lòng lập tức nghĩ ngay đến một nơi.
Cặp vợ chồng trung niên
không chú ý tới việc cụ thể đối phương quan sát cái gì, tâm tư họ đều
đang nghĩ đến một chuyện khác, một chuyện rất quan trọng. Bởi vậy họ
cũng không cố tình hỏi lại câu nói "có chút thú vị" của đối phương là có ý gì.
Lương Thần thật sự cũng có chút hiếu kỳ về người đàn ông
đó. Đương nhiên hắn cũng chỉ có chút tò mò chứ không rảnh để tìm hiểu
lai lịch của những người này. Nhưng khi xe chạy tới ngã tư đường gần
nhất với khu nhà hắn ở thì điện thoại hắn vang lên.
-Anh Tiểu Thần, có chuyện không hay rồi. Có người đến đưa chị Tịch Nhược và Thiên Thiên đi rồi.
Nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Lan Nguyệt trong điện thoại, trong lòng
Lương Thần không khỏi giật mình. Hắn lập tức nghĩ ngay đến những người
vừa gặp.
-Dịch Lãng, mau quay xe về đi, trong nhà xảy ra chuyện.
Lương Thần nói với Dịch Lãng với giọng gấp gáp, sau đó hắn quay lại nói vào di động:
-Tiểu Nguyệt đừng hoảng hốt, anh về ngay đây.
Trên mặt Dịch Lãng hiện ra vẻ ngạc nhiên, y nhanh chóng đánh tay lái. Chiếc
Toyota lập tức sáng đèn cảnh đăng, quẹo qua làn đường bên trái, trong
nháy mắt đã quay ngược lại. Chân phải y nhấn ga, nhằm vào ngã tư đèn đỏ
phóng tới.
Thấy chiếc Toyota màu trắng trước mắt xẹt qua, thiếu
chút nữa đụng phải xe mình, người lái chiếc xe taxi ở làn đường kia được một phen hết hồn, toát mồ hôi hột.
Cách đó không xa, hai gã cảnh
sát giao thông thấy một màn trình diễn như vậy không khỏi mở to mắt
nhìn. Một người đang chuẩn bị khởi động xe đuổi theo thì lại bị người
đồng sự bên cạnh cản lại:
-Cậu muốn đuổi theo à?
-Thì đột nhiên xe đó bỗng đỏ đèn cảnh đăng, vượt đèn đỏ, không khả nghi thì là gì nữa?
-Cậu điên đấy à, đó là xe của sếp Lương chúng ta đấy.
Chiếc Toyota màu trắng bay như tên bắn, tốc độ gấp hai lần xe bình thường,
nhanh chóng quay về khu nhà ở của Lương Thần. Cũng ngay tại lối vào khu
chung cư, hai chiếc xe Audi màu đen cũng đang chuẩn bị rời khỏi thì bị
xe của Lương Thần chặn lại.
Lương Thần và Từ Dịch Lãng cùng xuống
xe. Sau đó, cửa hai chiếc Audi màu đen cũng mở ra. Mấy tên có dáng vẻ là vệ sĩ mà Lương Thần đã gặp lúc trước xuống xe bước tới.
-Các anh làm gì vậy?
Không đợi Lương Thần và Từ Dịch Lãng mở miệng, hai người đàn ông có vẻ là vệ sĩ mở miệng chất vấn.
Ánh mắt Từ Dịch Lãng lập tức dừng lại. Y nhìn thấy hai người này mắt nhìn
thẳng, người đứng thẳng băng, rõ ràng là xuất thân từ quân nhân.
-Lương Thần, mau cứu em và chị Tịch Nhược.
Lương Thần đang muốn mở miệng thì lại thấy Liên Thiên Thiên đang thiểu não hạ cửa kính xe xuống, nói với vẻ đáng thương. Ngay sau đó là một tiếng răn dạy:
- Cháu im miệng cho cậu nhờ.
-Các người làm gì vậy?
Ánh mắt Lương Thần lập tức hung dữ hẳn. Ở ngay tại khu nhà hắn ở, thậm chí
là ngay nhà hàng xóm sát cạnh hắn mà có người bị bắt cóc, hắn là Cục
trưởng cục Công an sao lại không can thiệp được chứ.
-Mau thả người ra rồi theo tôi đến cục Công an.
Lương Thần chỉ vào chiếc xe Audi, nói không hề khách khí.
Hai người đàn ông liếc nhìn quân hàm trên vai Lương Thần, trên mặt không
khỏi ngạc nhiên. Sau đó một người quay về xe, hạ giọng nói gì đó với
người trên xe. Lát sau, người đó quay lại, lấy từ trong ngực ra một tờ
giấy chứng nhận màu đỏ đưa cho Lương Thần.
Lương Thần nhận lấy,
ánh mắt liếc qua tờ bìa da rồi chậm rãi mở ra. Tầm mắt hắn chạm phải chữ bộ tư lệnh Hạm đội Bắc Hải, trong lòng hắn không khỏi nhảy dựng lên,
Liên Nam Chinh, thượng tướng hải quân. Tờ giấy này là thật hay giả đây?
Bây giờ việc giả giấy chứng nhận có thể nói đầy ra. Ngay vừa mới mấy
ngày hôm trước, cục Công an thành phố đã phá hủy không ít giấy chứng
nhận giả mạo.
-Ngồi trên xe chúng tôi là viên Phó tư lệnh Liên. Tiểu thư Liên Tịch Nhược là con gái của Phó tư lệnh Liên.
Thấy người đàn ông trẻ tuổi vừa nhìn tờ giấy chứng nhận vừa nhìn mình với
ánh mắt hoài nghi, Lữ Xung kiên nhẫn giải thích. Nếu không phải thấy
quân hàm của người đàn ông này và mệnh lệnh của thủ trưởng thì gã đã
không phải tốn công giải thích như vậy.
Nghe đối phương giải thích xong, Lương Thần lập tức tỉnh ngộ. Liên Tịch Nhược đã trốn nhà đi hai
tháng chưa về nên người nhà tìm đến đây. Quả thật hắn có nghe Liên Tuyết Phi nói, bố Liên Tịch Nhược đúng là viên Phó tư lệnh Hạm đội Bắc Hải.
Việc này rõ ràng là việc trong nhà người ta, cha mẹ muốn đưa con gái về nhà, quả thật hắn không có lý do gì để ngăn cản. Tất nhiên Lương Thần sẽ
không tin tưởng hoàn toàn đối phương. Hắn trả lại tờ giấy chứng nhận,
sau đó nói với sắc mặt không hề thay đổi:
-Tôi phải nói mấy câu với Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên, sau khi chứng minh là thật thì tôi sẽ cho đi.
Lông mày Lữ Xung lập tức nhướng lên. Giấy chứng nhận y cũng đã đưa, nói cũng đã nói, giải thích cũng đã giải thích, vậy nên y không nghĩ tới chuyện
hắn không chịu nhường đường.
Mắt thấy Lữ Xung muốn động thủ, Thôi
Dũng đứng bên cạnh lập tức nhéo Lữ Xung một cái, nhắc nhở y giữ bình
tĩnh. Lúc này, người đàn ông tên Giang Nhuận Trạch đang tra vấn cháu gái mình trong xe:
-Hắn chính là Lương Thần đó hả?
Thấy cháu
gái tỏ thái độ tức giận không hợp tác, lại nghe thấy mấy lời Lương Thần
nói bên ngoài, Giang Nhuận Trạch không khỏi nhíu mày, nói với vẻ trầm
ngâm:
-Thiên Thiên, cháu giải thích với hắn một chút để hắn không xen vào chuyện của người khác.
Đôi mắt đẹp của Liên Thiên Thiên đảo qua đảo lại một chút, sau đó tìm túi xách rồi reo lên với giọng thảm thiết:
-Lương Thần, bọn em bị bắt cóc.
-Thiên Thiên, cháu làm cái gì vậy?
Giang Nhuận Trạch tức giận trách.
Lữ Xung và Thôi Dũng lập tức trán nhăn lại. Tiểu thư nhà họ Liên đúng là
càn quấy quá đi. Đồng thời hai người cũng nhận thấy sắc mặt người đàn
ông trẻ tuổi trước mặt thay đổi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
-Xin mời đi cho.
Lương Thần thở dài, xoay người bước về xe mình. Nếu Liên Thiên Thiên không
hét lên như vậy, hắn ngược lại còn thấy có điểm đáng ngờ. Tận mắt thấy
Liên Thiên Thiên tạo sét mà không cần mây, hoàn toàn không có vẻ gì là
sợ hãi cả, hắn lập tức kết luận ngay rằng thân phận của những người này
quả thật đúng như vậy. Đương nhiên, nguyên nhân căn bản khiến hắn cho họ đi là bởi vì hắn vận dụng khả năng đặc biệt của mình để xác minh.
Thảo nào hắn cảm thấy mặt người đàn ông trung niên kia có chút gì đó quen
quen. Hóa ra là ông ta và Liên Thiên Thiên có nhiều nét giống nhau. Cháu giống cậu, lời này không phải không có lý.
Trong xe Liên Thiên
Thiên vừa thấy Lương Thần không ngờ chuẩn bị thoái lui, cô lập tức há
hốc mồm. Thật sự cô không nghĩ là phải quay về. Lần này cô và Tịch Nhược lén trốn nhà đi, hai tháng vừa rồi không hề liên hệ với trong nhà. Bây
giờ quay về nhất định là sẽ bị quản thúc, nói không chừng còn có thể bị
giam lại nữa ấy chứ.
Hết sức hoang mang, cô hét to một câu:
-Lương Thần, anh không thể bỏ mặc em và chị Tịch Nhược, anh nợ bọn em.
Một câu nói của cô khiến cho Liên Nam Chinh đang ngồi hết sức thoải mái
trong chiếc xe Audi phía trước trở nên thay đổi hẳn sắc mặt. Ông ta quay về phía con gái nói với vẻ lạnh lùng:
-Con và Lương Thần có quan hệ như thế nào?
-Là bạn.
Liên Tịch Nhược nói với giọng bình tĩnh.
-Bạn? Con và hắn sao lại là bạn đươc?
Giọng nói của Liên Nam Chinh càng thêm nghiêm khắc.
-Con trốn nhà đi, đâu không đến mà lại đến Giang Nam. Giang Nam nhiều thành
phố như thế vậy mà con lại cố tình đến Cẩm Bình. Hơn nữa lại ở cùng một
chung cư với hắn nữa, con giải thích như thế nào với ba đây?
-Con không có gì phải giải thích cả.
Liên Tịch Nhược không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt linh hoạt, sắc bén của bố mình, nói với giọng có vẻ hiên ngang.
-Được, con không giải thích thì sẽ có người khác giải thích.
Liên Nam Chinh cười khẩy, hướng ra ngoài cửa sổ xe nói to:
-Đưa tên tiểu tử đó lại đây cho tôi.
Bất kể chuyện gì xảy ra, có quá nhiều việc trùng hợp như vậy thì không thể
là ngẫu nhiên được. Lúc này Liên Nam Chinh rất nghi ngờ rằng việc hôn
nhân không thành giữa con gái mình và nhà họ Vương và việc trốn đi lần
này, chắc chắn đều có liên quan đến Lương Thần. Ấn tượng về Lương Thần
ban đầu không thể kiềm chế được cơn lửa giận trong lòng ông ta lúc này,
vậy nên ông ta trực tiếp ra lệnh bắt người.
-Chuyện này không liên quan đến anh ta.
Liên Tịch Nhược giật mình kinh hãi:
-Ba, mẹ, con đồng ý trở về nhà với ba mẹ, ba mẹ đừng làm như vậy.
-Muộn rồi.
Liên Nam Chinh cười lạnh một tiếng. Con gái lo lắng cầu khẩn ông ta, việc đó như là giấu đầu hở đuôi, đơn giản chỉ là để giải cứu cho Lương Thần.
Ông ta nổi giận hướng ra ngoài cửa hét to:
-Các cậu điếc cả rồi sao, bắt người cho tôi, không nghe thấy à?
Lương Thần đang chuẩn bị quay về xe thì nghe thấy tiếng la của Liên Thiên Thiên:
-Anh nợ bọn em.
Câu nói đó khiến trong lòng hắn không khỏi chấn động, hắn dừng lại định
thần. Hắn nợ họ? Hắn nợ cái gì nhỉ? Ngay lập tức trong đầu Lương Thần
hiện ra cảnh tượng đêm hôm đó. Âm kém dương sai, hắn đoạt đi cái quý giá nhất của đời con gái của Liên Tịch Nhược. Liên Tịch Nhược cự tuyệt hôn
ước, Liên Tịch Nhược rời nhà trốn đi. Trên thực tế những chuyện đó và
chuyện đêm đó chắc chắn có quan hệ với nhau. Hắn quả thật là có nợ Liên
Tịch Nhược.
Đúng lúc này, tiếng hét chói tai từ chiếc xe Audi đầu
tiên vang đến tận tai hắn. Ngay sau đó hắn phát hiện ra hai người mặc
quân cảnh với cấp bậc trung úy trao đổi ánh mắt với nhau rồi đi về phía
hắn.
Lữ Xung và Thôi Dũng cũng biết người đàn ông trước mặt mình
chắc chắn có chức vụ không nhỏ, nếu không thì không thể còn trẻ mà đã có quân hàm cao như vậy. Nhưng mệnh lệnh thủ trưởng thì phải tuyệt đối
tuân theo. Vậy nên hai người không còn cách nào khác đành phải tìm cách
đưa đối phương tới trước mặt thủ trưởng. Nhưng không ngờ bọn họ mới bước tới hai bước thì đã bị một cảnh sát lạnh lùng cản lại.
Chỉ cần liếc mắt một cái thì Lữ Xung và Thôi Dũng biết ngay là đã gặp được đối thủ.