Lương Thần đang nói chuyện điện thoại với Lưu Uyển Khang, Phó giám
đốc sở Công an tỉnh Giang Nam. Tay trong mà sở Công an đã gây dựng bị
giết hại, đương nhiên phải báo cáo với tỉnh đầu tiên.
-Chuyện này tôi biết rồi.
Trong điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp của Phó giám đốc Lưu:
-Dựa vào địa điểm và thời gian Lục Tiến Đinh bị hại, có thể thấy mấy tên
buôn ma túy vẫn đang ở Cẩm Bình. Lương Thần, việc cấp bách đầu tiên là
phát động lực lượng cảnh sát, giăng lưới bắt gọn mấy tên buôn ma túy để
xem xem tổ chức của chúng mạnh yếu thế nào.
-Sếp Lưu, tôi đã ra lệnh cho các chi đội điều động lực lượng cảnh sát kiểm tra tại các tuyến đường trọng yếu ra vào thành phố.
Từ khi Hạ Liên Tuấn báo cáo với Lương Thần, hắn đã bố trí đuổi bắt bọn
buôn bán ma túy. Chỉ có điều hắn cũng hiểu được, có thể bắt được bọn
buôn bán ma túy thuận lợi về quy án hay không còn có nhân tố đóng vai
trò rất lớn là vận may.
-Được.
Phó giám đốc Lưu nói một từ,
sau đó im lặng hai giây. Đang lúc Lương Thần cho rằng cuộc nói chuyện
chắc đã kết thúc thì lại nghe Phó giám đốc Lưu nói tiếp:
- Tiểu Lương, về việc chọn người cho ghế Phó cục trưởng cục Công an thành phố Cẩm Bình đang trống, cậu có đề nghị gì hay không?
Nghe thấy câu hỏi của Phó giám đốc Lưu, đầu Lương Thần hơi choáng váng. Hắn
biết, sau khi Phó cục trưởng Vương Thụ Ba mất chức hai tháng trước,
nhiệm vụ của Phó cục trưởng được phân công đều cho các thành viên Đảng
ủy. Vì không thấy ai có động tĩnh gì, ngay cả Lương Thần, vậy nên tất cả mọi người đều cho rằng ở thành phố không có ý định sắp xếp hoặc tiếp
nhận người.
Nay nghe Phó giám đốc Lưu để lộ ý tứ thì có vẻ như ghế Phó cục trưởng đang còn trống sẽ được điền vào. Tuy nhiên hắn không ngờ ông ta lại hỏi hắn có đề nghị gì hay không, ý tứ trong đó khá sâu xa
nên hắn vẫn chưa hiểu hết được.
-Sếp Lưu, tôi vừa mới đi làm trở lại nên tình hình hiện nay ở cục Công an tôi cũng chưa hiểu hết.
Lương Thần nói lập lờ.
-Hành động của chi đội bài trừ ma túy mấy ngày nay thu được thắng lợi lớn,
trong đó đồng chí Chi đội trưởng Đặng Trường Giang có biểu hiện rất tốt.
Phó giám đốc sở Lưu từng bước gợi ý.
-Đúng vậy, đồng chí Đặng Trường Giang rất có năng lực. Cá nhân tôi cảm thấy đồng chí ấy có rất nhiều điểm tốt.
Lương Thần hiểu rõ ý của sếp Lưu, vội vàng cười đáp. Tục ngữ có câu, thuận
nước giong thuyền, hắn làm như vậy được một công đôi việc, vừa làm ơn mà không hề tốn công sức. Hơn nữa vào lúc này, bỗng nhiên hắn hiểu ra được tại sao lần này sở Công an lại ưu đãi với cục Công an Cẩm Bình như thế. Mới nhìn thì đúng là Đặng Trường Giang có thế lực đứng đằng sau không
nhỏ chút nào.
Gác máy, trên khuôn mặt của Phó giám đốc Lưu lộ ra vẻ hài lòng, ông ta quay sang người đàn ông trung niên bên cạnh cười nói:
-Ở đây có không ít người đều cho rằng Lương Thần ở Cẩm Bình ỷ mình có thân có thế nên làm gì cũng theo ý mình, không coi ai ra gì. Tôi thì cảm
thấy lời đồn đại đó không hoàn toàn đúng với tên tiểu tử Lương Thần đó.
Đúng là hắn cũng có nhiều lúc cứ khăng khăng làm theo ý mình, nhưng trên phương diện nguyên tắc quan hệ thì hắn lại vô cùng thông tình đạt lý.
-Hai tháng gần đây tôi có nghe nhiều tin tức, chắc là Cục trưởng Lương Thần
nói thật, có cơ hội tôi cũng muốn gặp vị này một chút.
Trong mắt
người đàn ông trung niên hiện lên vẻ vui mừng. Qua nội dung cuộc nói
chuyện của Phó giám đốc Lưu và giọng điệu của ông ta, gã có thể thấy
được chuyện đề bạt kia hẳn là không có khó khăn gì.
-Tiểu tử Lương Thần rất tài năng, quan trọng là… rất có khí chất, đúng là trời sinh.
Phó giám đốc sở đang trong tâm trạng vui vẻ, mà tâm trạng này có được hoàn
toàn là do biểu hiện đón ý nói hùa của Lương Thần trong điện thoại. Đừng nghĩ do ông ta là thủ trưởng của Lương Thần, có thể lên chức Bí thư
Thành ủy, nhưng đối với bối cảnh sâu không lường được của cấp dưới, ông
ta thật không dám đưa ra cái giá quá lớn. Có lẽ có người cho rằng, là
Phó giám đốc sở thì đã là chức vị lớn lắm rồi, nhưng ở thành phố Cẩm
Bình đã lâu nên ông ta biết rất rõ sự cấu kết trong bộ máy nhà nước ở
đây. Nếu muốn cho Đặng Trường Giang lên được chức Phó cục trưởng lần này thì không thể không cần đến sự đồng ý của Lương Thần.
-Nhìn xem, người ta sinh con ra thì giỏi giang như thế.
Vợ Phó giám đốc Lưu bên cạnh than phiền. Rõ ràng là con mình cũng phải lăn lội không kém ai nhưng lại không đạt được thành công như người ta, vậy
nên bà cũng có chút bức xúc.
-Mẹ đừng nói thế người ta nghe được lại cười cho.
Lưu Văn Hạo tỏ vẻ xem thường, nói với vẻ bất mãn:
-Người ta dù cho có giỏi giang thế nào thì cũng không phải là con mẹ, hơn nữa, con có làm gì để ba mẹ mất mặt đâu nào?
-Mẹ cũng vừa nói như vậy đấy thôi, con mình đương nhiên không thể thua kém người khác được.
Vợ Phó giám đốc Lưu cười vỗ yêu vào má con, bà ta lại nhìn cô gái bên cạnh luôn im lặng, rất ít lời, nói:
-Con mẹ nếu không ưu tú thì làm sao có thể có được cô gái Lâm Lâm xinh đẹp như thế này?
Cô gái tên là Lâm Lâm mặt hơi đỏ lên, ngượng ngùng rút tay lại.
-Ông Trương, tôi vốn rất thẳng tính. Tôi muốn đề nghị ông cho Lâm Lâm nhà ông làm con dâu tôi, ông xem có được không?
Phó giám đốc Lưu liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên một cái rồi hỏi với giọng đùa giỡn.
-Nói thật thì tôi và nhà tôi đã sớm đồng ý Tiểu Hạo rồi.
Trương Hoàng Xương cười đáp. Có thể gả con gái cho nhà họ Lưu đương nhiên ông ta rất mãn nguyện.
-Lâm Lâm này, cha mẹ cháu đều đồng ý cả rồi, ý cháu thế nào?
Vợ Phó giám đốc Lưu nắm lấy tay cô gái, mỉm cười hỏi:
-Có đồng ý làm vợ Tiểu Hạo nhà cô không?
Trương Lâm Lâm mặt đỏ ửng lên, cúi đầu không nói gì. Cô gái không biểu lộ thái độ gì, Phó giám đốc Lưu và vợ ông ta cũng không để ý. Mọi cô gái đều
vậy, luôn ngượng ngùng trước chuyện này khi có mặt đông người.
Tiễn Trương Hoằng Xương ra cửa, Phó giám đốc Lưu bắt tay tạm biệt ông ta rồi lời ít ý nhiều mà biểu lộ thái độ:
-Chuyện của Trường Giang chắc là không có vấn đề gì.
Tại khu nhà ở của Lương Thần, trong phòng ngủ nhà Liên Tịch Nhược, Liên
Thiên Thiên, Liên Tịch Nhược đang mặc chiếc áo ngủ màu trắng, sạch sẽ
như đóa hoa sen trắng ôm lấy hai chân, ngồi ngẩn ra ở đầu giường. Chỉ
trong chớp mắt cô đã ở Cẩm Bình hai tháng, ban ngày bận việc thì không
nói làm gì nhưng khi đêm tới thì cảm giác cô đơn bất giác ùa tới.
Trong khoảng thời gian gần đây, Liên Thiên Thiên và cô bé Lan Nguyệt thường
vui đùa với nhau mà bỏ quên cô. Thế nên vào buổi tối cô cũng chỉ có một
mình.
Cô muốn một cuộc sống như thế này ư? Chuyện này Liên Thiên
Thiên hỏi mình đã lâu nhưng vẫn chưa thể trả lời rõ ràng được. Cô không
thể phản ứng mạnh mẽ như chị Liên Tuyết Phi được nhưng lại không thoát
khỏi được sự trói buộc của bóng ma đang chôn dấu tận đáy lòng. Có ranh
giới mỏng manh giữa hai kiểu phản ứng đó ư? Vì sao cô không thể làm như
quyết định mà vô số lần cô đã hạ quyết tâm để cuộc đời mình có thể lật
sang trang mới?
Cô vẫn như cũ sẽ nằm mơ, vẫn như cũ sẽ ở trong
giấc mộng của mình mà mơ thấy thân thể cường tráng của người đàn ông che phủ thân thể cô, trong mộng cô vẫn như cũ cảm giác được nỗi đau đớn như xé rách tâm can kia. Sau đó cô lại bừng tỉnh giấc mộng.
Cho dù cô có thừa nhận hay không thì từ lúc đó cho đến bây giờ, người đàn ông đã
lấy mất trinh tiết cô vẫn tồn tại trong cuộc sống lẫn trong lòng cô mà
không thể biến mất được.
Trong phòng ngủ cạnh đó, Liên Thiên Thiên và Lan Nguyệt đang nằm, mặt đối mặt, không ai nói gì. Tuy bóng tối đang che phủ nhưng hai cô dường như có thể thấy được, hoặc là cảm giác được
sự ngượng ngùng bất an trên mặt đối phương.
Trong phòng rất im ắng, nhưng càng như thế này thì càng có thể nghe rõ hơi thở dồn dập của hai cô.
Một lúc lâu sau, Lan Nguyệt cất tiếng đầu tiên, cô lắp bắp nói mấy câu:
-Thiên Thiên, chúng ta, chúng ta tối qua làm như vậy có phải là không được không?
-Không, không sao đâu.
Liên Thiên Thiên nói với giọng rất mất tự nhiên:
-Chúng ta có làm gì đâu, chỉ là ôm nhau thôi mà.
-Cũng là hai chị em với nhau thì ôm nhau cũng bình thường nhỉ.
Lan Nguyệt dường như ngay lập tức thông suốt, thở phào như vừa trút được gánh nặng.
-Trước kia khi mình và chị Tuyết Phi tắm chung, chị ấy còn sờ ngực mình mà.
Giọng Liên Thiên Thiên cũng tự nhiên hẳn lên, còn nhắc tới chuyện trước kia làm ví dụ.
Nói chuyện xong, hai cô dường như giải tỏa được hết những khúc mắt trong
lòng. Nhưng sau đó trong phòng ngủ lại rơi vào trạng thái im lặng. Không biết bao lâu sau, Liên Thiên Thiên đưa mặt về phía trước, nói nhỏ:
-Nguyệt Nguyệt, chúng ta lại hôn một chút được không?
-Được.
Lan Nguyệt hưởng ứng một cách vui vẻ, áp môi mình lên môi đối phương. Vì
thế cảnh tượng tối hôm qua lại tái diễn một lần nữa, hai cô gái đang
xuân thì mơn mởn nồng nhiệt hôn nhau, dường như qua đó giải tỏa được
những khát vọng mông lung trong lòng.
Lúc này trong nhà Lương
Thần, Diệp Tử Thanh đang trêu chọc hắn, nói vẻ mặt tươi cười lúc nói
chuyện điện thoại của hắn có vẻ như rất xu nịnh. Bình luận đó của cô
hoàn toàn được Vương Phỉ Hạm và Diệp Thanh Oánh tán thành.
Lương
Thần vuốt mũi, cười ngượng ngùng. Hắn cũng hiểu rằng càng ngày thì mình
càng tiến gần đến những tiêu chuẩn của một kẻ lõi đời trong chốn quan
trường.
Một đêm im lặng, sáng sớm hôm say, vừa mới tới cục Công an thành phố, Lương Thần đã nhận được điện thoại của Bí thư Ủy ban Chính
trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai. Bí thư Khâu triệu tập đương nhiên Lương
Thần không thể chậm trễ, hắn lập tức lên xe tới Thành ủy.
Trên
đường trong lúc nhàn rỗi không có ai chuyện trò, Lương Thần bỗng nhiên
nhớ tới một chuyện, liền quay sang lái xe Từ Dịch Lãng hỏi:
-Dịch Lãng, chuyện với bạn gái Cửu Trùng của anh bây giờ tiến triển thế nào rồi?
-Vẫn đang rất tốt.
Từ Dịch Lãng vốn rất ít nói, ngay cả là Cục trưởng hỏi mà y cũng chỉ đáp
lại bằng bốn chữ. Vừa nói ra, y đã thấy là mình nói cho có lệ liền phá
lệ mà nói thêm mấy chữ:
-Thường gọi điện thoại cho nhau.
-Vậy là được rồi.
Lương Thần cười nói. Từ Dịch Lãng cùng tuổi với y, cũng đã đến tuổi lập gia đình.
Tới Thành ủy, đi vào văn phòng Ủy ban Chính trị Pháp luật, Lương Thần phát
hiện ra Bí thư Khâu không chỉ có một mình mà còn có một cô gái xinh đẹp
còn rất trẻ đang đứng cạnh.
-Tiểu Lương đến rồi à, để tôi giới thiệu với cậu, đây là đồng chí Hứa Phượng Anh.
Khâu Lĩnh Mai chỉ vào cô gái trẻ tuổi nói.