Chương 508: Tay Trong Bị Giết Chết


- Không sao.

Lương Thần không phải nói để chống đỡ mà đúng là cơ thể hắn đã hồi phục gần
như hoàn toàn. Điểm này có thể thấy được qua việc tối hôm qua hắn đã
quần thảo với Tử Thanh khiến cho cô như chết đi sống lại. Hơn nữa, uống
rượu vừa phải cũng giúp cho máu huyết lưu thông tốt hơn.

Uống vào
mấy ngụm rượu, Chủ tịch Thành phố Trương có cách xử sự như bạn bè, nói
chuyện rất vui vẻ, dẫn dắt câu chuyện trên bàn cơm tạo nên bầu không khí ấm áp.

Lựa chọn thời cơ thích hợp, Lương Thần thử hỏi thăm dò:

-Chủ tịch Trương, tôi nghe nói gần đây, ở thành phố có ý định thành lập phân cục Quản lý đô thị - Công an?

-Cậu có nghe nói hả?

Chủ tịch Thành phố Trương trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ, gật đầu nói:

-Quả thật, việc này xuất phát từ đề nghị của Phó chủ tịch Thành phố Trâu,
trước mắt đã thông qua thảo luận tại hội nghị thường vụ, phương án cụ
thể cũng đã hình thành. Uớc chừng cuối tháng này sẽ bắt tay vào thực
hiện.

Dừng một chút, ông ta cười nói:

-Gần đây các thành phố lớn trong cả nước đều nâng cao hình ảnh thành phố, đổi mới công tác
quản lý rất nhiều. Khái niệm phân cục Quản lý đô thị - Công an này cũng
không phải mới xuất hiện. Ở hội nghị thường vụ lần trước chúng tôi cũng
đưa ra đề nghị, trọng điểm thảo luận tại hội nghị là thành lập Ủy ban
quản lý và phân cục Quản lý đô thị - Công an. Do đó chức trách công tác
của cục Công an thành phố, chức trách quản lý của ngành sản xuất gas,
quản lý nơi công cộng và văn phòng ủy ban vận động vệ sinh cùng được hợp lại làm một, toàn bộ nhập thành Ủy ban quản lý đô thị. Đem chức năng
của bộ phận quản lý đô thị chấp pháp nhập vào cục Công an. Có thể nói
lần cải cách này của thành phố sẽ tạo nên một sự thay đổi hoàn toàn.

Lương Thần trầm ngâm không nói. Hắn đúng là không có một chút hứng thú nào
với Ủy ban quản lý đô thị. Chỉ có điều hắn quan tâm đến trong cái gọi là phân cục Quản lý đô thị - Công an thì cục Công an có vai trò gì trong
đó. Trình Như Hải nói không tường tận, hơn nữa có một số điểm mà phải
một nhân vật quan chức cao cấp như Trương Bỉnh Lâm mới có thể chứng minh được tính chân thật.

Dường như nhìn thấy được sự lo lắng của Lương Thần, Trương Bỉnh Lâm khẽ mỉm cười nói:

-Phân cục Quản lý đô thị Công an lệ thuộc vào sự lãnh đạo song phương của cục Công an thành phố và cục Quản lý đô thị. Đương nhiên vai trò lãnh đạo
của cục Công an là chính. Việc xây dựng đội ngũ nhân viên, thiết lập chế độ, cảnh hàm, trang thiết bị, tiền lương đều là cục Công an các cậu phụ trách. Kinh phí làm hằng ngày đều do cục Quản lý đô thị chấp pháp phụ
trách. Lương Thần, cậu không cần băn khoăn gì cả, thay đổi này với cơ
quan Công an các cậu mà nói thì không ảnh hưởng gì. Nếu muốn nói tới
việc ảnh hưởng thì chỉ đơn giản là ảnh hưởng tới chức năng chấp pháp mà
thôi.

-Tôi chỉ muốn hỏi là làm như vậy có thể gây nên việc lẫn lộn trong việc phân công chấp pháp và sự lãng phí tài nguyên của lực lượng
cảnh sát.

Đúng vậy, đây mới là vấn đề Lương Thần quan tâm.

-Vừa rồi tôi cũng có nói, việc này không phải là thành phố chúng ta đề xuất
đầu tiên mà trước mắt có rất nhiều thành phố đã thực hiện và đã chứng
minh là có hiệu quả. Tiểu Lương à, Phó chủ tịch Thành phố Trâu trên
phương diện xây dựng thành phố, muốn làm cái gì đó mới mẻ sinh động hơn
mà thôi.

Trương Bỉnh Lâm cười nói.

- Haha, tôi chỉ là tùy tiện nói mà thôi. Năng lực của Phó chủ tịch thành phố Trâu thật đáng để tôi khâm phục.

Lương Thần trợn mắt lên nói dối. Những lời mà Trương Bỉnh Lâm vừa nói ra đã
chứng minh việc thiết lập cục Quản lý đô thị - Công an giống như ván đã
đóng thuyền. Qua đó có thể cho thấy vị Phó chủ tịch thành phố Trâu kia
rất được Trương Bỉnh Lâm và các lãnh đạo của Thành ủy tín nhiệm. Mà loại chủ trương giống trống khua chiêng xây dựng lại thành phố cũng chính là tâm lý hùa theo thành tích của các lãnh đạo Thành ủy, Ủy ban nhân dân
thành phố mà thôi.

Dường như đây chỉ là một bữa cơm bình thường.
Ngoại trừ câu hỏi của Lương Thần ra thì câu chuyện trong bữa cơm không
hề dính líu gì đến việc công nữa. Ăn uống no nê, Lương Thần chuẩn bị cáo từ. Trương Bỉnh Lâm cũng tự mình tiễn hắn ra cửa và dặn con dâu Lăng Tư Vũ đưa hắn xuống lầu.

-Hai vị bạn học cũ, có phải là đã đến lúc cho phép mấy ông xã quay về được rồi?

Trong thang máy, Lương Thần lấy giọng đùa giỡn nói một câu. Hắn nhớ rõ, lúc
trước hai cô rất kiên quyết tỏ thái độ nhất định cắt đứt quan hệ với
Trương Thiếu Phong và Cao Lầu.

-Cục trưởng đại nhân, cậu phán đoán sai hoàn toàn rồi. Bây giờ Tư Vũ đang ở riêng còn mình thì đã ly hôn rồi.

Lý Băng nói với giọng khinh thường, dường như cô đã hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của cuộc hôn nhân thất bại.

- Mình làm sao mà không biết được điều đó chứ.

Lương Thần liên tục gật đầu, hắn cảm thấy thắt lưng hơi đau.

-Ly hôn thật là đúng. Người trước ngã xuống, người sau tiến lên thì càng mạnh mẽ hơn.

-Không biết sếp Lương ở nhà có được tiếp thêm sức mạnh như thế này không?

Lý Băng liếc mắt nhìn hắn một cái, trong giọng nói có phần tò mò.

-Mình không được phép, mình đã bị vợ quản chế mất rồi.

Lương Thần thở dài, làm ra vẻ rất tiếc.

-Đàn ông không thể nói là mình không được phép.

Lăng Tư Vũ nhấp nháy cái miệng nhỏ nhắn nói một câu.

-Không phải là vợ chồng thì khâm phục cũng được mà, sếp Lương, cậu nói có đúng không?

-Được rồi, nếu hai bạn học cũ không ngại thì mình còn trống vợ thứ mười hai, mười ba đấy.

Lương Thần cười đáp lại.

-Cậu còn muốn có tới vợ thứ mười hai, mười ba à? Cậu không sợ mất hết tinh lực mà chết ư?

Lý Băng lấy tay đấm vào cánh tay Lương Thần một cái, như cười như không nói một câu:

-Ngày mai mình phải báo cáo nặc danh lên Ủy ban Kỷ luật, nói sếp Lương có vợ
bé, chắc chắn tác phong sinh hoạt có vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

Trong lúc trò chuyện vui đùa, thang máy đã tới tầng thấp nhất. Từ thang máy
nhìn ra ngoài thấy ngoài cửa đang mưa phùn mờ mịt, Lương Thần xua tay ra hiệu cho Lý Băng và Lăng Tư Vũ không cần tiễn nữa. Hắn bước nhanh mấy
bước tới mở cửa xe.

- Bạn học cũ, khi nào rảnh thì gặp lại nhé.

Lương Thần cười sau cửa kính. Chiếc xe Toyota chậm rãi lăn bánh, nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt hai cô.

-Không duyên phận thì mãi không duyên phận.

Lý Băng lắc lắc đầu, ngậm ngùi nói một câu.

-Lúc này mới biết sông có khúc, người có lúc.

Vẻ mặt Lăng Tư Vũ có vẻ như đang rất mơ màng, cô lấy tay hứng mấy giọt mưa phùn đang nhẹ rơi bên ngoài. Lúc trước nếu cô đừng rụt rè mà nhận bức
thư tình của Lương Thần thì có lẽ số phận cô giờ đã khác. Đương nhiên
cũng không loại trừ lúc đó họ còn non nớt, cho dù có yêu nhau thì cũng
chưa chắc đã đến được với nhau. Bây giờ ngẫm lại, đời người là vậy, sau
khi đã lựa chọn vĩnh viễn thì mới biết được lựa chọn đó là đúng hay sai, mà đợi cho đến khi phát hiện ra là sai thì rốt cục cũng không thể quay
trở lại được nữa.

-Tư Vũ yêu quý, hai chúng ta thật sự rất đáng thương.

Lý Băng khoác vai bạn nói với giọng rất u oán:

-Cứ tưởng rằng đã tìm được nơi chốn yên ổn, không ngờ trong nháy mắt hạnh phúc biến đi như bong bóng xà phòng.

-Đừng nản chí như vậy, không phải là sếp Lương đã nói rồi ư, chúng ta nắm tay nhau như vậy người trước ngã xuống thì người sau vẫn tiến lên.

Lăng Tư Vũ cười yếu đuối nói.

-Thằng cha đó ngày trước đâu có dụ dỗ người ta như vậy đâu.

Bỏ vẻ mặt u oán đi, Lý Băng khẽ cười một tiếng.

-Phụ nữ muốn sống thì không có đàn ông cũng sống tốt, có đàn ông thì có gì khác đâu nào.

Cuối cùng cô lấy tay ôm lấy cằm Lăng Tư Vũ, cười dịu dàng, nói:

-Tư Vũ yêu quý, từ nay về sau chúng ta sống nương tựa vào nhau nhé. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com

-Được.

Lăng Tư Vũ cười đáp trả. Cô biết, trải qua chuyện vừa rồi, không chỉ có trái tim cô mà ngay cả Lý Băng cũng trở nên lạnh lùng, băng giá, thậm chí là đã chết.

Màn đêm buông xuống. Tại khu Vạn Hưng mở rộng, trong mấy gia đình sống bằng khu nhà trệt cũ nát được cải tạo lại thành lều, mấy
giọng đàn ông thấp trầm đang vang lên. Họ đang ngồi trên chiếc thảm bẩn
hoặc bất cứ chỗ nào có thể ngồi được như sô pha hoặc bàn trà, khắp nơi
vung vãi đầy hộp đựng đồ ăn nhanh, túi ni lông và chai nước khoáng.

-Bánh quẩy bọn họ cũng lấy mất. Chết tiệt, mấy tên cảnh sát cục Công an kia lại vừa mới triệt phá ổ thuốc phiện và mại dâm đấy.

Người đàn ông trung niên có cái trán vồ hung hăng gặm cái chân gà, miệng chửi đổng.

-Anh Hoa, lúc trước sao anh không bắn chết cái tên họ Lương kia luôn đi.

Một người đàn ông đầu trọc đập bàn mạnh nhất, hướng về người đàn ông đang im lặng hút thuốc hỏi.

-Không có cách nào cả, hắn rất may mắn, Diêm Vương không thu nhận hắn.

Người đàn ông mặc áo gió phả ra một hơi khói thuốc. Y đang săm soi nhìn cánh
tay không cầm thuốc của mình. Trên cổ tay là hình xăm một con bọ cạp màu đen trông rất sống động.

-Sẽ tìm một cơ hội làm thịt hắn.

Tên đầu trọc nói với vẻ căm giận:

- Chó chết, tôi không tin cái thằng khốn đó có tới chín mạng.

- Cậu hói, đừng kích động như thế.

Người đàn ông có dáng người gầy, khuôn mặt có vẻ rất nham hiểm, hung ác mở miệng nói:

-Lần trước là do cái tên Vương Căng xui xẻo kia chịu tiếng xấu cho người
khác, giờ lại hành động thiếu suy nghĩ, chỉ biết dẫn lửa thiêu thân làm
tung tích chúng ta bị bại lộ. Có sổ sách không sợ trốn nợ, để cho cái
tên họ Lương khốn khiếp đó sống thêm mấy tháng thì có gì quan trọng chứ.

-Anh Long nói rất đúng. Chờ cho tin tức lắng đi thì chúng ta sẽ tìm tên khốn đó tính sổ cũng chưa muộn.

Tên đầu trọc lập tức thể hiện sự phục tùng vô điều kiện, y liên tục gật đầu nói.

Người đàn ông gầy nhom đưa ánh mắt lặng lẽ quan sát sáu người trong
phòng, giọng nói của gã đầy sát khí khiến cho người khác rợn cả tóc gáy:

-Các cậu không thấy kỳ lạ sao? Lần này bọn cảnh sát bất ngờ hành động, nắm
bắt thời cơ chuẩn xác như thế, gần như là trước đó đã có phục kích sẵn,
chỉ chờ chúng ta chui vào tròng mà thôi. Nếu không phải là tôi biết tin
trước, kịp thời thay đổi kế hoạch thì rất có khả năng tất cả chúng ta
đều đã chui vào cái lưới đã giăng sẵn của bọn chúng.

-Anh Long, ý anh nói là, trong chúng ta có…

Tên đầu trọc hỏi một câu thăm dò.

-Không sai, nhất định trong chúng ta có nội gián.

Người đàn ông mặc áo gió ném tàn thuốc trong tay xuống, ánh mắt nhìn quét khắp căn phòng, thản nhiên nói.

-Ai vậy? Rốt cuộc là ai, anh nói ra xem để em lột da nó ra.

Trán tên đầu trọc nổi mấy đường gân xanh, y dữ dằn nhìn khắp lượt mọi người trong phòng.

Người đàn ông mang vết sẹo trên trán bỗng nhiên rút khẩu súng lục dằn mạnh lên bàn, nói với vẻ hung tợn:

-Là ai bán đứng anh em vậy, tự mình đứng lên nhận tội đi.

Không khí trong phòng lập tức trở nên hết sức căng thẳng. Hai người đàn ông
khác trên mặt lộ vẻ hồi hộp căng thẳng, nhìn sắc mặt âm trầm của tên
Long, lắp bắp thanh minh:

-Anh Long, không phải tụi em.

Người đàn ông gầy yếu chậm rãi đi tới bên hai người, ánh mắt hung ác nham
hiểm của gã chậm rãi đảo qua hai khuôn mặt đang thất kinh. Một tay gã
chậm rãi cầm khẩu súng lục trên bàn giơ lên.

-Anh Long, anh Long, thật sự không phải em, không phải em.

Chân hai người run lên, sắc mặt bọn họ trắng bệch ra.

-Không phải các cậu, sao các cậu lại căng thẳng thế?

Tên Long hỏi với giọng lạnh như băng. Khẩu súng lục giơ lên, hướng tới trước mặt hai người họ.

-Em, chúng em…

Hai người khó lòng thanh minh. Tổng cộng trong phòng chỉ có sáu người, tên
Long nhất định không phải nội gián, tên Hoa và Lương Thần có thù oán, y
còn từng ám sát Lương Thần nên càng không thể, còn lại lão Lục và tên
hói thì thoạt nhìn cũng không giống. Nếu muốn nói tới nội gián thì nghi
ngờ lớn nhất chính là hai bọn họ, những tên mới bước chân vào giới giang hồ.

Người đàn ông tên Long bỗng nhiên quay người lại, xoay cánh
tay, hướng khẩu súng về phía tên có vết sẹo trên trán. Một âm thanh khô
khốc vang lên, người đàn ông có vết sẹo trên trán thét lên đau đớn, ngã
xuống đất, chân đạp mấy lần, mặc dù y bưng kín đầu nhưng máu tươi vẫn
chảy ra lòa lệt từ mấy khe hở.

-Anh Long.

Lão Lục sợ hãi nhìn người đàn ông đằng đằng sát khí, run giọng thét lên.

-Lão Lục, nói đi, bọn cảnh sát đã cho mày cái gì?

Vẻ mặt tên Long rất dữ tợn, gã ngồi xổm xuống, chỉ thẳng họng súng đen
ngòm vào đầu đối phương, trên súng vương đầy vết máu tươi.

Việc
xảy ra khiến cho tất cả mọi người đều kinh sợ. Bọn họ không thể nào ngờ, tên nội gián bán đứng huynh đệ lại có thể là lão Lục.

-Anh Long, anh nghĩ sai rồi.

Tên đầu trọc vuốt cái trán nhẵn thính của mình, hỏi lại thật cẩn thận:

-Sao lại có thể là lão Lục kia chứ?

-Để cho cái tên khốn kiếp đó tự mình nói ra đi.

Tên Long lấy súng vỗ vỗ vào mặt lão Lục, đanh giọng nói:

-Chó chết, bố mày thật là có mắt như mù, lại coi cái tên lòng lang dạ sói
này như huynh đệ. Nếu không phải là bố mày có được tin báo thì chỉ sợ
không biết chết lúc nào.

-Thật là ông ư? Lão Lục?

Tên đầu
trọc tức giận chất vấn. Đại ca Long đã nói như thế thì chắc chắn đã có
bằng chứng tên nội gian bán đứng huynh đệ đúng là lão Lục thật.

-Không, không phải tôi.

Lão Lục thất kinh thanh minh, trong mắt y lộ vẻ tuyệt vọng. Y biết chuyện
hôm nay lành ít dữ nhiều. Trên thực tế vừa rồi y có nghĩ tới việc đại ca Long nhất thời thay đổi kế hoạch, nhất định là đã có tin gì rồi. Nói
cách khác, trong cục Công an cũng có người của đại ca Long.

-Thủ đoạn của tao không phải là mày không biết, muốn chết nhẹ nhàng thì thành thật trả lời câu hỏi của tao.

Đại ca Long xoay họng súng mấy lần trên mặt lão Lục, nói với giọng âm trầm:

-Nói, từ lúc nào mày thông đồng với cảnh sát?

-Ba, ba tháng trước.

Lão Lục rùng mình một cái, y biết không phải đối phương chỉ đe dọa không
thôi. Trước kia đã từng có một lần đại ca Long đã cắt mấy chục nhát trên người một tên đàn em mà không làm bị thương gân cốt, sau đó ném tên đó
xuống tầng hầm nước muối, tra tấn chừng mấy ngày, cuối cùng tên nọ chịu
không nổi liền tìm cách tự sát.

-Ai liên lạc với mày? Bọn nó cho mày cái gì?

Tên Long giật mình, sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi.

-Không, không biết. Có một ngày nọ, bỗng nhiên có người mặc thường phục tìm tới tôi, họ nói chỉ cần giúp bọn họ phá án thì sẽ không truy cứu những tội
lỗi trước đây của tôi nữa, lại còn thưởng tiền cho tôi.

Lão Lục run run đáp.

-Nói như vậy thì tên cảnh sát kia chỉ biết là việc ám sát tên họ Lương không phải do Vương Căng sai người làm?

Đại ca Long hỏi tiếp với giọng ác nghiệt.

-Là, là..

Lão Lục gật đầu, đôi mắt y len lén nhìn.

-Thật là kỳ lạ, nếu cảnh sát đã biết như vậy thì sao còn muốn Vương Căng chịu tiếng xấu cho người khác?

Tên đầu trọc nghi hoặc hỏi một câu.

-Rất đơn giản, đó là bởi vì có người cần Vương Căng gánh lưng ra chịu thay.
Tuy không phải là cậu làm nhưng khi nói ra là cậu làm thì người làm thực sự sẽ không bị để ý đến nữa.

Nhìn thoáng qua lão Lục đang nằm trên mặt đất, tên Hoa lắc đầu nói:

-Lão Lục, đừng có ý định giấu diếm gì cả, nhanh trả lời câu hỏi của anh Long đi.

Vừa dứt lời, chỉ thấy đại ca Long rút ra con dao găm sáng loáng, đâm mạnh
vào tay trái của lão Lục. Cùng với tiếng hét chói tai vang lên, bốn ngón tay của lão Lục đứt lìa, rơi xuống mặt đất.

-Vẫn còn một tay.

Tên đầu trọc tức giận mắng một tiếng, y hung hăng bước tới nện một báng
giày lên mũi lão Lục, hùng hùng hổ hổ tới nhặt khẩu súng trên mặt đất
hướng về phía đại ca Long nói:

-Anh Long, anh nói xem, xử lý tên khốn này như thế nào bây giờ?

-Trói nó đứng lên đã, chúng ta giỡn chơi với nó từ từ.

Đại ca Long lạnh lùng nói.

Cơ thể lão Lục bỗng run lên, sự sợ hãi khủng khiếp khiến y không còn để ý
đến cái trán và bàn tay đau nhức. Y như siêu nhân dùng tay phải đang ôm
trán lấy con dao găm đang cắm ở tay trái, không hề sợ hãi ném về phía
đại ca Long.

Tên đầu trọc quyết định thật nhanh, y nổ một phát
súng vào ngực đối phương. Trên mặt lão Lục như được giải thoát, y cười,
há miệng thở dốc nói nhanh:

-Cám ơn.

Sau đó y ngã xuống trên mặt đất rồi nằm im lìm không động đậy gì nữa.

-Hừ, cho tên chó đó chết dễ vậy sao.

Tên đầu trọc được một trận ão não, y biết rằng mình đã cho lão Lục chết nhanh như vậy là không đáng.

-Ngu xuẩn.

Đại ca Long thở hổn hển mắng tên đầu trọc. Nếu gã muốn nổ súng thì gã đã
sớm làm rồi. Tuy rằng đây là khu cải tạo của mấy gia đình sống trong
những căn lều tạm bợ, xung quanh chỉ còn mấy nhà bị cưỡng chế chưa chịu
đi nhưng tiếng súng vang lên chắc chắn cảnh sát sẽ tới. Chuyện cấp bách
bây giờ là nếu chỉ cần sơ sẩy một chút liền bị cảnh sát tóm ngay.

-Anh Long, em sai rồi. Bây giờ chúng ta phải làm sao?

Tên đầu trọc ủ rũ nói.

-Còn có thể làm gì nữa, rút lui đã.

Tên Long trừng mắt hung hăng liếc tên đầu trọc, gã không còn cách nào khác
đánh phất tay ra hiệu cho bọn đàn em rút. Gã biết tức giận với tên đầu
trọc này thì cũng không được gì.

Năm người lợi dụng đêm tối liền
rời khỏi khu các hộ gia đình đang sống trong các căn lều tạm bợ, chỉ để
lại một xác người và đống rác rưởi hỗn độn.

Đêm đó, Phó cục trưởng Hạ Liên Tuấn nhận được điện thoại của Cục trưởng khu Công an Vạn Hưng
báo cáo. Sau khi nghe tin lão Lục bị giết chết, gã không dám chậm trễ
liền lập tức điện thoại báo cáo ngay cho Cục trưởng Lương Thần.

Lúc này Lương Thần đang áp đầu vào bụng Diệp Thanh Oánh, kiên nhẫn lắng
nghe tiếng thai nhi máy bên trong. Thỉnh thoảng hắn phấn khởi nhìn lên
vợ báo cáo:

-Con gái đá anh này.

Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ
Hạm ngồi bên cạnh cười, nhìn vị Cục trưởng nói hí ha hí hửng như đứa
trẻ. Không thấy bóng dáng Lan Nguyệt đâu, chắc là vẫn đang ở chỗ Liên
Thiên Thiên.

Sau khi nhận được điện thoại của Hạ Liên Tuấn, Lương
Thần trầm ngâm hồi lâu. Do hai tháng vừa rồi hắn ở nhà dưỡng thương, mấy ngày gần đây mới trở lại làm việc nên đối với việc của chi đội hình sự
và bài trừ ma túy hắn cũng không hiểu rõ lắm.

Nhưng với hành động
lần này của chi đội bài trừ ma túy, hắn thường được nghe Phó cục trưởng
Hạ Liên Tuấn báo cáo, trong đó gã có nhắc đến một tay trong chính là lão Lục. Hắn biết, cơ sở ngầm này trên thực tế là xây dựng từ sở Công an
tỉnh. Tin tức thu được cũng chỉ duy nhất sở Công an tỉnh quản lý. Vậy
nên Lương Thần cảm thấy rất ngạc nhiên, ngoài việc cung cấp cơ sở tình
báo ngầm, cảnh lực Công an tỉnh không trực tiếp tham gia cuộc tấn công
vừa rồi mà hoàn toàn nhường phần cho cơ quan Công an Cẩm Bình. Thật là
chuyện rất kỳ lạ.

Bây giờ sự việc lại trở nên rầy rà, cuộc tấn
công tuy thắng lợi nhưng lại không đạt được mục đích mong muốn. Kẻ cầm
đầu vụ buôn bán ma túy đã trốn thoát được thì không nói làm gì mà tay
trong là lão Lục cũng bị giết hại.

Thấy Lương Thần đứng ngoài ban
công bước tới bước lui nói chuyện điện thoại, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm lắc đầu nhìn nhau cười. Chức vụ của hắn ngày càng cao thì nhiệm vụ
đặt lên vai ngày càng nặng, cũng ngày càng nhiều hơn. Việc trong nhà,
việc riêng việc công dường như khiến cho hắn mệt lả cả người.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #508