Chương 505: Anh Rể Mau Tới Đây


- Hôm nay tạm thời đến đây thôi.

Trong phòng họp nhỏ của Cục
công an thành phố, Lương Thần liếc mắt nhìn các thành viên Đảng ủy đang
ngồi một cái, lấy giọng điềm đạm tuyên bố tan họp. Nói rồi hắn đứng lên, bước vài bước ra phía ngoài, lại hướng Phó cục trưởng Bao Hoa dặn dò:

- Lão Bao, về buổi biểu diễn, ông sẽ rất vất vả đấy.

- Cục trưởng, anh cứ yên tâm đi, giao cho Lão Bao tôi thì không thành vấn đề.

Bao Hoa trên mặt tươi cười lộ rõ vẻ kính cẩn, vội vàng không ngừng hướng về vị Cục trưởng trẻ tuổi cam đoan. Tình hình hiện tại ở Cẩm Bình không
được tốt, chuyện gì cũng phải được làm thật cẩn thận, chỉ sợ không chú ý sẽ lại gây ra tin tức tiêu cực. Trên thực tế từ một tháng trước, Ban
tuyên giáo Thành ủy đã dự tính trước, Ban tuyên giáo tỉnh và các đơn vị
truyền thông nổi tiếng đã lên kế hoạch, kết hợp với nhiều công ty giải
trí có thế lực, chuẩn bị tổ chức nhiều buổi dạ nhạc hội chủ đề "Ca múa
Giang Nam" ở phần lớn các thành phố của Giang Nam để tuyên truyền về văn hóa đất trời Giang Nam, giới thiệu một Giang Nam phong thổ nhân tình
hàm súc uyển chuyển đẹp đẽ.

Nghe nói có vài minh tinh nổi tiếng
của Hồng Kông và Đài Loan cũng nhận được lời mời tham gia biểu diễn, đội hình đẹp đẽ và rực rỡ, thanh thế lớn. Trên Internet, trên TV tuyên
truyền về chủ đề buổi dạ hội "Ca múa nhạc Giang Nam" là che trời phủ
đất. Đối với phần đông khán giả thần tượng các ngôi sao, các nhóm fan
hâm mộ cuồng nhiệt mà nói thì đây chắc chắn là cơ hội tốt để tiếp xúc
gần gũi thần tượng, mở rộng tầm mắt, nhưng mà đối với cục Công an Thành
phố Cẩm Bình mà nói, cũng không phải là một tin tốt lành.

Địa điểm tổ chức được định là ở sân vận động, khán giả dự tính khoảng hơn 10.000 người. Nhiều người như vậy tụ họp ở một chỗ, để đề phòng không có gì
bất trắc xảy ra, giữ trật tự hội trường, tất nhiên phải tung ra rất
nhiều cảnh lực. Tóm lại, đây là nhiệm vụ vô cùng phiền hà và tốn công mà không thu được kết quả gì tốt đẹp.

Nhưng là Phó cục trưởng quản lý trị an, Bao Hoa đành phải nhận.

- Tốt, tốt!

Lương Thần cười gật đầu. Đem một chuyện vặt vãnh, hao công tốn sức mà không
thu được kết quả gì tốt giao cho trợ thủ, người cũng coi như là một
trong số những người giỏi giang có ích, thì ít nhất việc điều động, bố
trí cảnh lực duy trì trật tự như thế nào cũng không tới lượt hắn phải
đau đầu.

Nhìn bóng dáng Cục trưởng dần dần khuất sau cánh cửa
phòng họp, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tiền Đức Dân bưng chén trà đến bên
cạnh Phó cục trưởng Bao Hoa, hạ giọng nói:

- Lão Bao, tôi có chuyện nhỏ này, muốn nhờ anh giúp một tay.

Bao Hoa vội vàng hướng về phía Hạ Liên Tuấn và Lý Phúc Trụ đang chuẩn bị rời khỏi hô to:

- Lão Hạ, lão Lý, đừng đi vội, tôi có việc cần trao đổi.

Sau đó mới quay đầu, rất thoải mái hướng về phía Tiền Đức Dân nói:

- Lão Tiền, anh cứ việc mở lời, chỉ cần giúp được là tôi sẽ giúp.

- Là như thế này, tôi có đứa cháu trai bà con xa đang làm ở đại đội quản
lý đô thị. Buổi chiều hôm qua đi ra ngoài chấp hành pháp luật đã xảy ra
xung đột với vài tiểu thương. Kết quả bị đại đội trị an của Cục ta bắt
tạm giam, Lão Bao, anh xem xem, có thể khiến họ thả người trước hay
không, phạt tiền gì đó cũng đều được.

Tiền Đức Dân hạ giọng nói.

- Việc này, anh nói một tiếng với Triệu Dương không phải xong rồi sao?

Bao Hoa ngớ người, sau đó trên luôn mặt béo phì đầy hòa khí lộ ra vẻ mặt
cười như không. Trên lý thuyết, Tiền Đức Dân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ
luật, là thành viên Đảng ủy, hơn nữa cũng không phải việc gì lớn, hoàn
toàn có thể trực tiếp lên tiếng nhờ vả Chi đội trưởng Triệu Dương ra
lệnh cho đại đội trị an bên kia thả người.

- Trị an bên này không phải do anh chịu trách nhiệm quản lý sao, nên đương nhiên phải đánh tiếng với anh trước.

Tiền Đức Dân cười gượng hai tiếng, trên mặt có vẻ hơi mất tự nhiên. Nếu là
trước đây thì việc nhỏ này, y thân là lãnh đạo cục, lời nói có chút
trọng lượng. Nhưng bây giờ xưa không bằng nay. Bởi vì hai tháng trước
Đại đội cảnh sát trị an và Đại đội chấp pháp quản lý đô thị nảy sinh
xung đột, Cục trưởng Cục quản lý đô thị Trình Như Hải bị mất thể diện,
trong thời gian gần đây, hễ cứ liên quan tới bất hòa giữa đội quản lý đô thị và tiểu thương là các Đại đội chi đội trị an đều bắt nhốt không
nương tay.

Vì sao cảnh sát lại có gan lớn đến như vậy? Đó là bởi
vì nhóm cảnh sát hiểu rõ, bọn họ còn có một bí thư Thành ủy có thể đảo
ngược tình thế, một Phó chủ tịch thành phố, một Cục trưởng có thể sử
dụng năng lực ghê gớm không thể hình dung được, cho nên Đội đô thị có
thể coi như ngựa thần thì cũng bắt không tha.

Tiền Đức Dân sở dĩ
không dám manh động chính là sợ mình vô tình đắc tội với vị cục trưởng
đại nhân trẻ tuổi kia. Vương Phục Sinh, Trương Hổ vì sao bị miễn chức,
trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Dù sao thì cùng với luật pháp, chính
nghĩa không hề liên quan đến tiền bạc.

- Lão Tiền, anh yên tâm, lát nữa tôi sẽ hỏi xem.

Bao Hoa cười ha hả nói, trong lòng cũng đã sớm tính toán. Chuyện này ông ta cũng không dám chủ động tự quyết, nên phải đi tới chỗ Cục trưởng xin
chỉ thị một chút.

- Vậy thì tôi đi trước đây!

Tiền Đức Dân hiểu ý, y biết Bao Hoa còn có việc phải thương lượng với Hạ Liên Tuấn, Lý Phúc Trụ, vì thế bưng chén trà đi ra.

- Đến đây, lão Hạ, lão Lý, nhiệm vụ lần này, thằng em này phải mặt dày mày dạn nhờ hai vị giúp đỡ.

Bao Hoa bắt đầu nói một cách rất giang hồ. Lần này ở sân vận động cử hành
buổi dạ hội hơn 10.000 người, chỉ dựa vào cảnh lực của chi đội trị an để duy trì trật tự, khó tránh khỏi cảm giác lấy trứng chọi đá. Để đảm bảo
tuyệt đối không nhầm lẫn sai sót, ông ta đã tính toán kỹ lưỡng, ít nhất
cảnh lực phải có 800 người trở lên, cái này cần Hạ Liên Tuấn quản lý
hình sự và Lý Phúc Trụ quản lý chi đội tuần cảnh trợ giúp.

- Lão Bao, anh khách khí quá rồi!

Hạ Liên Tuấn cười nói:

- Không cần phải chính quy như thế, lúc về tôi sẽ báo cho Lô Dũng, bảo cậu ta khi có yêu cầu thì tùy anh sai khiến.

Thời gian trước Đảng ủy đã thiết lập lại phân công trách nhiệm, Cục trưởng
chủ trì công tác toàn diện, chi đội hình sự là do ông ta chịu trách
nhiệm quản lý. Nói cách khác, do phó cục trưởng Vương Thụ Ba bị mất chức nên phân công quản lý công việc này cũng được chia đều cho các thành
viên Đảng ủy tiếp nhận.

Lý Phúc Trụ cũng mỉm cười gật đầu. Cái
việc nhờ vả làm ơn mà không tốn công sức này ông ta đương nhiên sẽ làm.
Trên thực tế không cần Bao Hoa mở miệng nhờ vả, chỉ cần vị Cục trưởng
kia nói một câu "Mọi người phải phối hợp toàn lực" thì ông ta cũng không dám có chút sơ xuất. Hơn nữa ông ta cũng rõ ràng, đây là sự việc có
liên quan đến thể diện của toàn Cục công an.

Trên đường về nhà,
Lương Thần nhận được điện thoại của bạn học cũ Lăng Tư Vũ. Đối với lời
mời thành khẩn nhiệt tình của Lăng Tư Vũ, hắn do dự một lát, cuối cùng
đồng ý. Khi xe tiến vào dưới lầu khu chung cư Thần Phong, vừa mới xuống
xe, Lương Thần kinh ngạc phát hiện ra tại cửa tòa nhà, hai cô gái Liên
Tịch Nhược, Liên Thiên Thiên đang tranh cãi gì đó với một người thanh
niên áo quần bảnh bao.

Một chiếc Porsche màu trắng mới tinh đỗ ở
vị trí không xa bên cạnh người thanh niên, cánh cửa ở vị trí lái xe còn
hơi hé mở, trông có vẻ là xe riêng của người thanh niên kia.

Mắt
đẹp của Liên Thiên Thiên vô tình đảo qua, lập tức phát hiện Lương Thần
vừa mới xuống xe, con ngươi chuyển động vòng vo linh động, không khỏi
nảy ra ý hay.

- Anh rể, mau tới đây!

Giơ bàn tay nhỏ bé lên
vẫy vẫy, hô vang một câu, sau đó chạy vội tới, không cần phân trần mà
kéo Lương Thần tới trước mặt Liên Tịch Nhược và gã công tử nhà giàu.

- Anh rể, có người muốn phá nhà của anh!

Liên Thiên Thiên chỉ vào tên công tử đang trợn mắt há hốc mồm, không chút
khách khí hướng Lương Thần tố cáo. Cô và Liên Tịch Nhược làm trong một
xí nghiệp tư quy mô không lớn không nhỏ, một tháng qua bị không ít công
tử nhà giàu làm phiền. Mà trong đó, khó đối phó nhất là gã tên là Thành
Tuấn Trì này, lần này không ngờ lại lén lút bám theo về đến tận nhà.

- Xin chào, tôi là Lương Thần.

Lương Thần trên mặt lộ nụ cười thản nhiên, duỗi tay hướng người thanh niên đang có phần ngây người.

- Anh…Xin chào…Xin chào, tôi là Thành Tuấn Trì.

Ánh mắt Thành Tuấn Trì đầu tiên dừng ở trên hai vai lực lưỡng của đối
phương, thần sắc trên mặt không giấu nổi càng trở nên kinh ngạc, vô cùng thất thố mà giơ tay bắt tay đối phương, mở miệng nói ra mấy lời cũng có phần không được lưu loát.

- Thành tiên sinh, nếu không ngại thì mời lên nhà ngồi một chút!

Lương Thần mỉm cười tiếp tục nói.

- Không, không được, tôi còn có việc, không quấy rầy anh nữa!

Rõ ràng tuổi xấp xỉ gã, thái độ lại nhã nhặn thân thiện, nhưng Thành Tuấn
Trì lại cảm thấy cả người không được tự nhiên. Từ trên người cậu thanh
niên trẻ mặc trang phục cảnh sát này, gã cảm thấy một loại uy quan tràn
đầy. Trí óc gã phản ứng rất nhanh, trẻ tuổi như vậy mà đã là sĩ quan cấp 2, toàn bộ Cẩm Bình này chỉ có một. Hơn nữa vừa rồi đối phương cũng đã
tự giới thiệu, cho nên gã khẳng định trăm phần trăm, đứng trước mặt gã,
chính là vị Cục trưởng Công an thanh danh lẫy lừng kia.

Nhìn chiếc xe thể thao Porsche màu trắng rời đi, Liên Thiên Thiên cười dí dỏm vươn bàn tay nhỏ bé, ra dấu chữ V.

Trong thang máy, chỉ có ba người Lương Thần và Liên Tịch Nhược, Liên Thiên
Thiên. Liên Thiên Thiên tò mò quan sát vẻ mặt thản nhiên của người thanh niên, cuối cùng nhịn không được hỏi câu:

- Tôi lấy anh làm lá chắn, anh không để bụng đấy chứ?

- Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là thường tình, có gì mà phải để bụng.

Lương Thần mỉm cười hồi đáp.

- Anh nói như thế, thì tôi yên tâm rồi. Tôi quyết định, nhiệm vụ lá chắn này về sau sẽ cố định khoán cho anh.

Tiếng Liên Thiên Thiên cười trong trẻo dễ nghe như tiếng chuông bạc. Cô lấy giọng điệu đùa giỡn nói.

- Vết thương của anh và em gái đã khỏi hoàn toàn chưa?

Liên Tịch Nhược cố gắng giữ vẻ mặt và giọng điệu bình thường. Người thanh
niên này nói đúng, giữa bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau một
chút như vậy cũng có thể coi là bình thường.

- Tôi thì không việc gì rồi. Tiểu Nguyệt còn phải nghỉ ngơi an dưỡng một thời gian ngắn nữa.

Nhìn thoáng qua người con gái từ đầu chí cuối chỉ hướng mắt lên đèn báo hiệu thang máy, Lương Thần trong lòng không khỏi có chút hơi khác thường,
dừng một chút, dường như cũng rất sốt sắng mà hỏi thăm:

- Công việc gần đây thế nào? Cảm thấy thích ứng không?

- Công việc cũng tạm được, chỉ có điều lúc nào ruồi nhặng cũng lúc ẩn lúc hiện trước mắt, thấy phiền phức chết đi được.

Liên Thiên Thiên cười hì hì tranh trả lời trước:

- Cục trưởng đại nhân, hôm nào đó đến công ty bọn tôi một lần đi, đoán
chừng anh vừa có mặt chắc chắn sẽ giúp Tịch Nhược tỷ đuổi đi không ít
ruồi bọ.

- Thiên Thiên đừng nói bậy!

Liên Tịch Nhược đỏ mặt lên, vội vàng quở mắng em họ một câu.

- Tôi lại không phát hiện ra là bây giờ tôi còn có công năng đuổi ruồi và sát trùng đấy.

Lương Thần cười nói một câu. Trong lòng hắn hiểu được, với tính cách và dung
mạo xinh đẹp của Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên, chắc chắn không
thiếu người theo đuổi. Có thể là tầm mắt hai cô quá cao, người bình
thường không thể lọt vào mắt, mà giống loại công tử nhà giàu Thành Tuấn
Trì này thì lại càng không có cửa.

Vừa nói chuyện, thang máy đã
đến tầng bốn. Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên đi ra khỏi thang máy,
lấy chìa khóa mở cửa nhà mình, lúc đóng cửa, chỉ thấy Liên Thiên Thiên
dí dỏm mà phất phất tay, hạ giọng hô một câu:

- Anh rể, hẹn gặp lại.

Còn chưa dứt lời, đã bị Liên Tịch Nhược kéo vào. Tiếng cửa đóng vang lên.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #505