Trong buồng điều trị đặc biệt của Bệnh viện Trung tâm thành phố Cẩm
Bình, Lương Thần không để ý ngực đau nhức mà ngồi dậy một lát. Mưu Dịch
Sương ở một bên vội vàng đem chiếc gối dày đặt sau lưng đối phương, còn
Từ Dịch Lãng thì giữ tay giúp Lương Thần chậm rãi dựa người vào gối.
- Cho tôi điếu thuốc.
Lương Thần vươn tay chỉ, hướng Đỗ Trọng Tiêu khoa tay múa chân. Trọng Tiêu
lập tức thu hồi vẻ mặt tươi cười, rất nghiêm túc lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt.
- Sếp Lương, anh bây giờ không được hút thuốc, chịu khó kiên nhẫn đi.
Đỗ Trọng Tiêu biết vị trí Lương Thần trúng đạn ở kế bên phổi, vết thương
không nghiêm trọng, nhưng trong vòng một tháng rưỡi khó mà xuống khỏi
giường. Hơn nữa vừa mới phẫu thuật xong, hút thuốc chỉ làm tăng thêm
kích thích lá phổi, không có lợi mà lại hại trăm lần tới vết thương.
- Cho tôi một điếu đi, tôi chỉ hút vài hơi thôi
Trong giọng nói Lương Thần lần đầu tiên lộ ra ra vẻ yếu đuối khẩn cầu.
Ba người Đỗ Trọng Tiêu, Mưu Dịch Sương và Từ Dịch Lãng không khỏi mặt hơi
biến sắc. Tuy rằng thời gian đi theo đối phương cũng không nhiều, nhưng
đối với tính tình của Lương Thần, ba người đều hiểu biết rất rõ. Trong
mắt bọn họ, Lương Thần với với tính cách lang sói nói chung không nên
biểu lộ tâm trạng yếu đuối như vậy.
Im lặng vài giây đồng hồ, Đỗ
Trọng Tiêu lặng lẽ rút ra một điếu thuốc, đi tới đặt vào miệng Lương
Thần, lại rút ra chiếc bật lửa, bật một tiếng châm lửa cho đối phương.
Mới hút một ngụm mà Lương Thần đã bắt đầu không kìm nổi lớn tiếng ho khan.
Mưu Dịch Sương ở một bên vỗ nhẹ sau lưng đối phương, giận dữ nói:
- Sếp Lương, hay là đừng hút nữa.
Lương Thần khoát tay, sau khi ngừng ho một cách khó khăn, trên khuôn mặt từ
tái nhợt chuyển sang đỏ ửng lộ ra mỉm cười, ngậm điếu thuốc nói:
- Không sao, hút hai hơi là quen.
Dừng một chút, lại nhìn phía Đỗ Trọng Tiêu, lắng cổ họng nói:
- Nghe nói gia đình đã tìm cho cậu một người vợ. Thế nào? Cô ấy có xinh đẹp hay không?
- Cũng được.
Đỗ Trọng Tiêu cười hì hì trả lời:
- So ra kém mấy người của sếp Lương, nhưng tôi nhìn thấy vừa ý, đang định tiến thêm một bước quan hệ.
Nói tới đây, thần sắc trên mặt lại chuyển sang thâm trầm:
- Trong ba cái bất hiếu, không có con là cái lớn nhất. Cha mẹ tôi ghen tị người khác ôm cháu trai, tôi không nắm chặt không được.
Mưu Dịch
Sương và Từ Dịch Lãng trên mặt hơi lộ ra ý cười. Cô gái kia xinh đẹp
sáng sủa, quả thật rất xứng đôi với Đỗ Trọng Tiêu, mấy ngày nay sống
chung cũng rất là tâm đầu ý hợp. Bọn họ rất chân thành hy vọng tiểu sư
đệ của mình lần này có thể tìm được một nửa kia hạnh phúc.
- Sếp Lương, thật sự là xin lỗi. Nếu không phải ở nhà thu xếp việc cưới xin, tôi và sư ca đã sớm trở lại, anh cũng sẽ không...
Trong giọng nói của Đỗ Trọng Tiêu có phần áy náy. Bởi vì gia đình sắp xếp
cưới hỏi, y mới ở thêm hai ngày, lại không nghĩ chính trong hai ngày
này, Lương Thần xảy ra chuyện.
- Còn nói mấy lời này thì tôi sẽ trừ tiền thưởng hàng tháng của cậu.
Lương Thần hút điếu thuốc, vẻ mặt không hài lòng nói:
- Tôi nói lại lần cuối cùng, chuyện này không liên quan gì tới các cậu.
Đang nói chuyện, cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra, hai người phụ nữ lần lượt
đi tới. Nhìn thấy chàng trai "hút thuốc như ống khói" ở trên giường
bệnh, gần như cùng lúc hét lên kinh hãi, rồi cũng gần như cùng lúc bước
nhanh tới bên giường, đồng thời vươn tay lấy điếu thuốc lá ra khỏi miệng chàng trai.
- Chúng tôi còn có việc, sếp Lương anh nghỉ ngơi thật tốt nhé.
Đỗ Trọng Tiêu thấy có vẻ không ổn, hướng về hai vị sư ca nháy mắt, sau đó
vội vã nhanh chân đi thẳng. Quả nhiên, vừa mới chuồn ra khỏi cửa phòng,
ba người huynh đệ chợt nghe tiếng quở mắng từ trong phòng điều trị
truyền ra:
- Khói từ đâu ra vậy? Không phải bảo anh không được hút thuốc sao?
- Của Trọng Tiêu cho.
Sau đó là tiếng trả lời yếu ớt của sếp Lương uy phong sáng suốt của bọn họ.
- Cậu ta đưa anh liền hút luôn, sao anh vô nguyên tắc như vậy? Không biết mình đang bị thương à?
Lại một giọng nữ vang lên:
- Cái cậu Đỗ Trọng Tiêu kia cũng thực không hiểu chuyện.
Đỗ Trọng Tiêu đứng ở cửa nghe lén không khỏi đẫm mồ hôi trên mặt. Sếp Lương thật không biết xấu hổ, mình thật là oan ức.
Liên Tuyết phi và Diệp Tử Thanh một trái một phải ngồi ở đầu giường, Lương
Thần đã bị cưỡng ép ấn nằm ở trên giường. Nhìn tiểu yêu tinh và Phóng
viên Liên tức giận, khóe miệng Lương Thần không khỏi hiện ra một tia
cười khổ, nói giọng khàn khàn:
- Được rồi, hút một điếu thuốc cũng không chết người được.
Từ "chết" lọt vào tai, Diệp Tử Thanh và Liên Tuyết phi không khỏi đồng
thời biến sắc. Hai cô ngồi như đúc tượng không nhúc nhích ở đầu giường,
chỉ cắn môi, hai mắt rưng rưng nhìn chàng trai. Đã từng một lần bị chàng trai mắc "bệnh nan y ung thư não" dọa, các cô đặc biệt mẫn cảm với từ
"chết".
- Tôi thật sai rồi, tôi thật sai rồi.
Lương Thần lại phát ra một tiếng cười khổ, giơ tay đầu hàng nói:
- Hai vị bà cô, xin hãy tha cho tôi một lần, tôi xin hứa về sau sẽ nghe lời.
- Anh, anh!
Diệp Tử Thanh và Liên Tuyết Phi mỗi người cầm một bàn tay của chàng trai,
trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra thần sắc phức tạp. Kỳ thật các cô hiểu,
chàng trai là vì Lan Nguyệt bị thương mà trong lòng buồn phiền. Lan
Nguyệt bị súng bắn thương nặng hơn hắn, cấp cứu một ngày một đêm, mấy
lần gần như kề cận cái chết. Hiện tại Lan Nguyệt vẫn rơi vào trạng thái
hôn mê sâu. Nói cách khác là vẫn chưa thoát khỏi vòng nguy hiểm.
- Yên tâm, Tiểu Nguyệt không sao đâu.
Diệp Tử Thanh dịu dàng khuyên giải an ủi.
Lương Thần khẽ ừ, ánh mắt nhìn vào một chỗ trong khoảng không, sau một hồi lâu thất thần, nói giọng khàn khàn:
- Tuyết Phi, trước kia em từng nói với anh, cái gì cũng đem vận may đi
đánh cuộc không phải thói quen tốt. Lúc ấy anh rất không cho là đúng, bây giờ anh mới hiểu được lời nói của em đã đúng.
Liên Tuyết phi mắt đẹp lóe lóe, 'Cái gì cũng lấy vận may ra đánh cuộc, không phải thói quen tốt' là khi Lương Thần nhậm chức Trưởng phòng Công an ở
huyện Giang Vân, bởi vì sự kiện quần chúng tấn công Ủy ban nhân dân
huyện, cô chủ động xin xông pha đi lấy tin tức, và nói lời này với Lương Thần khi ăn cơm ở một quán ăn. Lúc ấy, cô còn chưa phải là tình nhân
của Lương Thần.
- Vận may của anh quả thật vẫn còn tốt lắm. Lúc đó cứu Thanh Oánh, anh không chết, ngược lại biến họa thành phúc, bước
bước đầu tiên vào con đường làm quan. Về sau bị súng bắn vào đầu vẫn
không chết, phá được đại án buôn lậu thuốc phiện được thăng chức, rồi
sau đó, được chẩn đoán bệnh nan y, anh vẫn không chết... Anh từ một tiểu cảnh sát nhân dân vô danh tiểu tốt trở thành cán bộ Thành ủy hôm nay,
từ kẻ nghèo hèn không xu dính túi trở thành tỉ phú ngày hôm nay, hết
thảy tất cả khiến sự tự tin của anh bành trướng tới cực điểm, dường như
trên thế giới này không còn điều gì có thể làm khó anh nữa.
Diệp
Tử Thanh và Liên Tuyết Phi lẳng lặng mà nghe, bàn tay nắm tay chàng trai vô tình tăng thêm sức mạnh. Các cô có thể nghe được ra sự hối hận và
băn khoăn do dự trong giọng nói của chàng trai.
- Anh lại hết lần
này đến lần khác quyết đánh tới cùng, vẫn mải mê trong những canh bạc
liều lĩnh, lại hoàn toàn quên mất là vận may loại này không kéo dài, hơn nữa nó cũng không thể bảo đảm. Những người bên cạnh anh không thể cũng
có được vận may như anh, là anh đã hại Tiểu Nguyệt.
Trong mắt
Lương Thần hiện lên vẻ thống khổ. Những hình ảnh sống cùng với cô bé
trong một nhà trước kia không ngừng hiện ra trong đầu. Hắn thăng quan
tiến chức càng ngày càng cao, đàn bà của của hắn càng ngày càng nhiều,
trong lúc hắn mải vật lộn với chốn quan trường và với vô số những mối
tình, dường như đã dần dần lãng quên đi bóng dáng đã từng ngồi ở ghế sa
lông chờ hắn về nhà hàng đêm kia.
- Thần, việc này chẳng qua là ngoài ý muốn.
Diệp Tử Thanh giọng dịu dàng nói:
- Anh không cần phải đổ hết trách nhiệm lên người mình.
- Anh chuẩn bị từ chức đi làm tỉ phú đây.
Lương Thần chậm rãi nhắm hai mắt lại, giọng nói lộ ra sự mỏi mệt và tinh thần sa sút trước nay chưa từng có.
- Anh chỉ mong các em đều bình an.
Cho đến cuối cùng, âm thanh đã nhỏ tới mức không thể nghe thấy, cũng là lúc dần dần đi vào giấc ngủ.
Diệp Tử Thanh và Liên Tuyết Phi liếc mắt nhìn nhau một cái, nhẹ nhàng đặt
tay chàng trai vào lại trong chăn, sau đó nhẹ chân rời khỏi phòng điều
trị đặc biệt. Bên ngoài phòng bệnh, các cô thấy hai cô gái Tề Vũ Nhu và
Helen ngồi trên ghế dài ngoài hành lang.
Khuôn mặt Helen lộ ra vẻ
tái nhợt như bị bệnh, là do truyền máu quá nhiều. Nhóm máu của Lan
Nguyệt, là nhóm máu B âm tính RH, nhóm máu hiếm. Tình huống lúc ấy nguy
cấp, mỗi một phút đồng hồ chậm trễ cũng đều có thể cướp đi sinh mạng Lan Nguyệt, mà máu âm tính RH còn lại trong ngân hàng máu cần tiến hành tẩy xử lý trước khi đưa vào, căn bản không kịp. Trong tất cả mọi người,
cũng chỉ có nhóm máu của cô thân là người da trắng là ăn khớp với Lan
Nguyệt. Một lần rút ra 800ml máu, cho dù là Helen này sinh lực vô cùng
dạt dào cũng có phần chịu không nổi, huống chi sau khi truyền máu, lại
không nghỉ ngơi cho thật tốt.
- Các chị sao không vào đi?
Liên Tuyết Phi nhẹ giọng hỏi. Trên thế giới sự tình đúng là kỳ diệu như vậy, tựa như cô trước đây không nghĩ tới chính mình sẽ trở thành tình nhân
của Lương Thần, cô càng không nghĩ tới, nữ sát thủ xinh đẹp từng muốn
lấy tính mạng của Lương Thần này cũng sẽ có một ngày bị Lương Thần thu
phục.
- Tôi và Helen không muốn đi vào cho thêm phiền, hơn nữa lại đang là thời điểm tâm trạng Thần không tốt.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tề Vũ Nhu lộ ra ý cười dịu dàng, mắt đẹp chuyển hướng Diệp Tử Thanh ở một bên nói:
- Diệp tiểu thư, đối thủ chủ yếu của cô là vị Liên tiểu thư này, cứ tự
động bỏ qua tôi và Helen đi. Chúng tôi và Thần chỉ là giao dịch tiền tài thuần túy, chỉ cần Thần gật đầu, chúng tôi lập tức có thể rời khỏi.
- Chúng ta vào bên trong nói chuyện đi.
Diệp Tử Thanh vẻ mặt bình tĩnh, chỉ một phòng bệnh khác. Để dễ dàng chăm sóc cho Lương Thần, hai ngày nay cô và Liên Tuyết phi đều ở lại trong phòng bệnh này.
- Diệp tiểu thư, cô chắc chắn nhất thiết phải nói chuyện sao?
Helen ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp màu xanh lam thoáng hiện một tia khiêu khích:
- Chúng tôi đã nói, chúng tôi không được coi là tình nhân của Thần. Chúng tôi và Thần cũng chỉ là quan hệ giao dịch tiền tài mà thôi.
- Nếu không muốn nói chuyện thì tùy các chị.
Đôi lông mày thanh tú của Diệp Tử Thanh nhíu lại, tao nhã quay người lại, buông một câu:
- Hy vọng các chị không hối hận.
- Tôi nghĩ có lẽ là có chuyện cần thiết phải nói.
Liên Tuyết Phi vứt bỏ vẻ mặt lạnh như băng vốn có, hướng về hai cô gái Tề Vũ Nhu và Helen cười cười nói:
- Đương nhiên nếu các chị không định ở lại bên cạnh Thần, vậy thì tôi cũng không cần nói làm gì.
Tề Vũ Nhu và Helen liếc mắt nhìn nhau một cái, rất là ăn ý mà đứng lên, đi theo bóng dáng Diệp Tử Thanh vào phòng điều trị đặc biệt. Liên Tuyết
Phi khoanh tay, liếc mắt nhìn căn phòng Lương Thần một cái, trên mặt
hiện ra vẻ phức tạp. Con người chàng trai này quả thật rất có giá trị.
Cô cũng vẫn vô cùng kinh ngạc, vận may của Lương Thần đâu có trái với ý
trời đâu? Đã bao nhiêu lần rồi? Lần nào cũng đều gặp dữ hóa lành, gặp
bao nhiêu khó khăn nguy hiểm cũng qua, thậm chí biến họa thành phúc. Kết quả cuối cùng không chỉ được một, mà trái lại lời một đám lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Lắc lắc đầu, cô cũng theo đi vào phòng bệnh. Cuộc "Hội đàm đa phương" này cô cũng phải tham gia.
Ngày 5 tháng 9, một bài báo với tựa đề "Vụ án phóng hỏa đã lần ra manh mối,
hai vị quan lớn thành phố Cẩm Bình bị sa thải" xuất hiện nhanh chóng,
rộng rãi trên các báo và các phương tiện truyền thông, các trang web lớn nổi tiếng.
"Xảy ra từ một năm trước, khiến cho chín người chết,
mười một người bị thương, vụ án phóng hỏa có tính chất đặc biệt nghiêm
trọng. Sau vô vàn khó khăn, rốt cục chân tướng đã rõ ràng. Tội phạm tình nghi gồm Vương Căng, Trương Hào, Hà Tuấn. Do không mua được Bách Hưng
Lâu, ba người liền sai đám người Trịnh Hổ phóng hỏa, chín người chết
cháy bao gồm ông chủ Tiêu Kiến Sinh cùng với công nhân, khách khứa.
Trước mắt, các tội phạm tình nghi là Trương Hào, Hà Tuấn đã bị cảnh sát
tỉnh Giang Nam bắt, một tội phạm tình nghi khác là Vương Căng không rõ
tung tích. Cảnh sát tỉnh Giang Nam đã phát lệnh truy nã."
Các
trang web lớn lập chuyên đề, miêu tả tường tận từ đầu đến cuối vụ án
phong ba phóng hỏa, cũng mạnh mẽ biểu dương thái độ xử lý nghiêm minh
đối với các cán bộ phạm tội bao che con phạm tội của tỉnh Giang Nam.
"Ủy ban Tỉnh Giang Nam đã quyết định cách chức Bí thư Thành ủy Cẩm Bình của Vương Phục Sinh, Phó Chủ tịch thành phố của Trương Hổ, đồng thời nghiêm khắc xử phạt các cán bộ có liên quan đến vụ án".
Đối với kết quả này, đông đảo cư dân mạng cũng không hề cảm thích thú. Một ID tên là 'Bị cường chính nghĩa' trả lời:
"Vụ án kết thúc, chúng ta vẫn không nhận ra ai chiến thắng. Lấy máu tươi
thậm chí là sinh mạng đổi lấy công bằng chính trực, thế nào cũng khiến
cho người khác cảm thấy châm biếm vì sao bao giờ cũng phải để nảy sinh
những ra hậu quả vô cùng tồi tệ, sau khi phải trả giá cực kỳ nghiêm
trọng. Một số cơ quan chính phủ thể hiện năng lực trước nay chưa bao giờ hiệu quả, thời gian lâu như vậy đáng lẽ phải sớm đưa ra kết quả chứ?".
"Mọi người tới giờ cũng đã quá mệt mỏi rồi, tôi chỉ quan tâm Phó cục trưởng
Lương Thần và người em bị thương của anh ấy như thế nào. Những việc khác đã không còn hứng thú".
ID tên là "Hy vọng chính là thất vọng" tiếp tục trả lời.
"Mọi người yên tâm, Phó cục trưởng Lương Thần bị thương không nặng, an dưỡng một thời gian sẽ không sao. Em cục trưởng Lương Thần trải qua cứu chữa
cũng đã thoát khỏi nguy hiểm, đa tạ mọi người đã quan tâm".
Một ID tên là 'San San đến chậm' cũng trả lời như vậy.
"Người tốt sẽ gặp điều tốt, người tốt cả đời sẽ được bình an. Phó cục trưởng
Lương Thần và em gái quả nhiên là được ông trời phù hộ. Amen!".
"Vậy có thể yên tâm hy vọng Phó cục trưởng Lương Thần và em gái sớm đến ngày xuất viện".
"Trúc Hoa làm sao mà biết được rõ ràng như vậy? Có phải có quan hệ gì với Phó cục trưởng Lương Thần hay không?"
"Khụ, thực ra tôi chính là một người em khác của Phó cục trưởng Lương Thần, không phải người em bị thương kia".
Lúc San San đến chậm quay lại để trả lời, bài post đã kéo đến số 921.
"Không tin lời nói của Trúc Hoa".
"Phó cục trưởng Lương Thần có mấy người em?".
"Tài liệu cho thấy, Trúc Hoa họ Lương sống ở thành phố Liêu Dương tỉnh Liêu Đông. Ừ, rõ ràng là nói không chính xác".
"Không có bằng chứng thì không tin, Trúc Hoa có bằng chứng không? Dám trưng ảnh lên đây không?".
"Ảnh này chụp chung không phải PS đâu. Wow, Trúc Hoa em thật xinh".
"Lí nhí mà hỏi một câu, Trúc Hoa em có bạn trai chưa?".
"Tôi có mấy lời tự đáy lòng, nói ra mọi người đừng mắng tôi, tôi vô cùng hi
vọng có thể trở thành chồng của em gái Phó cục trưởng Lương Thần".
"Tôi cũng có lời nói tự đáy lòng, anh bạn phía trên không biết xấu hổ".
"Đúng, quả thật là không biết xấu hổ".
"Các vị huynh đệ, có tin tức mới nhất. Đồng nghiệp của mẹ bạn gái em họ nhà
dì Hai tôi cho biết, Phó cục trưởng Lương Thần, à, phải gọi là Phó bí
thư Lương Thần đã đệ trình Thành ủy đơn xin từ chức".
Lời tiên đoán lại lần nữa nổi lên, hướng đám đông tuyên bố tin tức quan trọng.
Trong phòng điều trị đặc biệt của Bệnh viện Trung tâm thành phố Cẩm Bình, Bí
thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Khâu Lĩnh Mai ngồi ở đầu
giường, lấy giọng điệu thuyết phục hướng về phía chàng trai đang nằm ở
trên giường nói:
- Cậu không thử nghĩ lại thật kỹ xem. Hai mươi
lăm tuổi đã lên chức này, cả nước có được mấy người? Người khác đốt
hương cả đời còn không mơ có được tiền đồ tốt như vậy. Cậu giỏi lắm,
động tý là nói bỏ sao? Cậu cho là đây là trò đùa trẻ con sao? Mặc kệ cậu nói gì, tôi nói cho cậu biết đơn xin từ chức này bên trên sẽ không phê
chuẩn đâu.
Nói tới đây, Bí thư Khâu lại chậm giọng nói:
-
Tâm trạng của cậu tất cả mọi người đều hiểu. Mọi người cũng đều biết
rằng cậu bị oan ức, có oan ức thì có thể nói, có bất mãn có thể đề xuất, nhưng công việc không thể nói bỏ là bỏ. Không muốn làm Phó bí thư Ủy
ban Chính trị Pháp luật thì có thể tiếp tục làm Cục trưởng Công an thôi. Chuyện từ chức tuyệt đối không được nhắc lại nghe chưa? Tĩnh dưỡng thật tốt một thời gian, tâm trạng xấu vứt hết qua một bên đã.
Nghe nữ
Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật một phen tận tình khuyên bảo, trong
lòng Lương Thần có cảm giác thân thiết và quen thuộc lạ thường, cười khổ một tiếng nói:
- Bà nói nhiều như vậy, sắp đuổi kịp mẹ tôi rồi.
- Tôi mà có đứa con không nghe lời như cậu thì đã sớm giơ tay đầu hàng rồi.
Bí thư Khâu nói khô cả miệng lưỡi, cầm chén nước đầu giường uống, sau đó
lại kéo chăn đắp cho Lương Thần, lúc này mới đứng lên nói:
- Đừng
có diễn bộ dạng suy sụp kia với tôi. Khẩn trương dưỡng thương thật tốt
mà trở về đi làm, dám không nghe lời, tôi sẽ thay mẹ cậu dạy bảo cậu.
Bí thư Khâu vừa mới rời khỏi, Tề Vũ Nhu và Helen liền đi đến.
Nhìn vẻ mặt Helen vẫn tái nhợt, Lương Thần không khỏi lộ vẻ quan tâm:
- Helen, sao cô không về nghỉ ngơi đi?
Helen vẻ mặt buồn bã, hết sức đáng thương mà trả lời:
- Thần, tôi và Vũ Nhu vài ngày nữa phải đi. Cô Diệp tiểu thư kia nói, cô
có thể tha thứ cho cậu, nhưng yêu cầu chúng tôi phải rời khỏi.
Lương Thần thoáng giật mình, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười.
- Cậu còn cười nữa. Người Trung Quốc các cậu có câu "một ngày vợ chồng
một ngày ân". Tôi và Vũ Nhu đi rồi, cậu thế nào mà một chút quan tâm
cũng không có, cậu đúng là "thủy khí chung loạn", cậu là Trần Thế Mỹ.
Helen có vẻ hơi giận, kéo tay Tề Vũ Nhu đi tới trước giường. Tề Vũ Nhu vẫn y
nguyên dáng vẻ nhu mì như trước, đứng ở đó không nói một tiếng.
- Tôi sửa cho cô một chút, đó là câu thành ngữ "một ngày vợ chồng trăm ngày ân" của cô nói sai rồi, đó là "bội tình bạc nghĩa".
Lương Thần mỉm cười lắc đầu nói:
- Còn nữa, Helen cô nói dối. Chuyện ép các cô rời khỏi, Tử Thanh cô ấy sẽ không làm đâu.
- Cậu đối với cô tiểu tình nhân của mình thật đúng là hiểu biết đấy.
Vẫn giả bộ đáng thương, Tề Vũ Nhu quyến rũ mà mỉm cười:
- Báo cho cậu một tin tốt, lửa hậu viện tạm thời tắt. Tuy nhiên đừng vội
sớm cao hứng, chỉ tạm thời tắt thôi, có lẽ nói không chừng ngày nào đó
sẽ lại cháy mạnh hơn so với bây giờ.
- Thế thì thật sự là quá tốt.
Lương Thần dường như tự đáy lòng mà nói, sau đó giơ hai bàn tay về phía Tề Vũ Nhu và Helen:
- Các cô tới vừa đúng lúc, đỡ tôi ngồi dậy, tôi phải đến xem Tiểu Nguyệt thế nào.
Lan Nguyệt lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ trung
xinh đẹp kia không chút huyết sắc, bàn tay nhỏ đặt ở bên ngoài chăn được nắm chặt bởi bàn tay to lớn của chàng trai. Dường như có cảm ứng, Lan
Nguyệt vốn đã rơi vào trạng thái mê man chậm rãi mở hai mắt, một khuôn
mặt vô cùng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cô.
- Tiểu Thần ca.
Trong đôi mắt xinh đẹp hiện ra vẻ rạng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cũng
bắt đầu ửng đỏ, bàn tay trắng muốt cố hết sức nâng lên, duỗi tới khuôn
mặt chàng trai.