Chương 501: Nhanh Chóng Khẩn Trương



Vương Thắng Lợi đặt mông ngồi trên sô pha, toàn thân không ngừng run rẩy, chân tay lạnh cóng. Trong thời gian tìm tòi trước khi hành động, thái độ nhất quán
"Không để ý tới thế sự" của Diệp lão khiến ông ta cảm thấy thoải mái tâm tính. Hiện giờ nghe xong cảnh vệ của Diệp lão mang đến lời nhắn, ông ta mới hiểu được suy nghĩ của mình đã sai lầm lớn như thế nào.

Từ
khi Diệp lão chuyển qua tu thân, ẩn cư trong tứ hợp viện kia, trong thời gian hơn hai mươi năm này chưa bao giờ được nghe Diệp lão nói về dòng
họ nào ở thủ đô, chưa bao giờ nặng lời như vậy với một ai. Vương Thắng
Lợi đại khái là người đầu tiên được "Hưởng vinh quang này".

Chỉ từ những lời "Lôi cả nhà ra khỏi thủ đô" này, ông ta có thể hiểu rõ ràng,
sự phẫn nộ trong lòng Diệp lão đã đạt tới trạng thái như thế nào. Không
ai có thể đối mặt với con giận lôi đình của Diệp lão được. Thật sự nếu
không làm rõ chân tướng thì chắc chắn Vương gia bọn họ từ nay về sau sẽ
bị xóa tên khỏi cơ cấu quyền lực của thủ đô.

- Cha!

Nhìn bộ
dạng hồn bay phách lạc của cha, Vương Chấn Hoa trong lòng thấp thỏm
không yên mở miệng nói. Vương cũng khẽ gọi một tiếng.

- Ông nội.

- Con gọi điện thoại báo cho Phục Sinh một tiếng, cho nó chuẩn bị tâm lý.

Trong lời nói Vương Thắng Lợi lộ ra vẻ mệt mỏi:

- Nói với nó, đừng trách người chú này tâm độc. Sự tình tới bước này rồi, không ai có thể cứu được Vương Căng đâu. Nói cho nó hiểu, đừng vì con
trẻ mà tự đưa chính mình vào phiền phức.

- Cha, đây là…đây là ý của Diệp lão?

Vương Chấn Hoa thật cẩn thận hỏi. Trên thực tế y cũng đoán được, lần này Diệp lão phái cảnh vệ lại đây, nhất định là có liên quan tới chuyện vừa mới
xảy ra ở Cẩm Bình.

Vương Thắng Lợi gật gật đầu, trong miệng phát ra một tiếng thở dài, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

- Nếu không thì để con thử đến nói chuyện với Liên Nam Chinh, xem có thể giúp gì hay không?

Vương Chấn Hoa thử thăm dò nói. Trong những người anh em con chú bác, quan hệ giữa y và Vương Phục Sinh có thể coi như khá tốt. Hơn nữa từ đáy lòng
mà nói, y thật sự không muốn Vương gia mất mặt như vậy.

- Không được.

Vương Thắng Lợi bỗng dưng mở hai mắt, lấy giọng vô cùng nghiêm khắc nói:

- Con và Chấn Bang trong khoảng thời gian này đều phải giả bộ câm điếc cho cha, không đứa nào được manh động, nghe rõ không?

- Con hiểu rồi.

Vương Chấn Hoa bất đắc dĩ gật đầu nói. Y cũng không có cách nào khác. Trên
thực tế y cũng biết, đối mặt với cây đại thụ cao ngất của nước Cộng hòa
là Diệp lão, bất cứ kẻ nào cũng đều thiếu khả năng chống cự. Cho dù quan hệ cá nhân với Liên Nam Chinh không tồi, nhưng đề cập đến những chuyện
như vậy, Liên Nam Chinh chưa chắc đã đồng ý dính vào vũng nước đục này.
Nghĩ đến đây, trong lòng y không khỏi có chút hậm hực, nếu hôn sự của
nhi với Liên Tịch Nhược đã được định đoạt thì tốt rồi.

- Còn nữa,
hôn sự của nhi cần phải nắm chặt. Nhà Liên Nam Chinh đó ngàn dặm mới tìm thấy được một, đốt đèn lồng cũng khó tìm thấy được cô gái tốt như vậy.
Hai mắt già nua của ta nhìn người không sai đâu. nhi, ông nội giao cho
cháu nhiệm vụ, nhanh dụ dỗ đưa con gái nhà người ta về đây, có nghe thấy không?

Nghe con trai nhắc tới Liên Nam Chinh, Vương Thắng Lợi tự
nhiên nhớ tới việc ăn hỏi của cháu trai với Liên gia. Đối với cô gái
xinh đẹp dịu dàng kia, ông ta vô cùng hài lòng, càng không nói việc hôn
sự này sẽ mang đến lợi ích chính trị thật lớn cho Vương gia.

- Vâng thưa ông nội. Nguồn: http://truyenyy.com

Từ nhỏ đã sợ ông nội, Vương liên tục gật đầu. Gã trong lòng cũng rất ưng
cô gái xinh đẹp thanh lịch kia, chỉ có điều tại bữa tiệc nhà Liên gia
hôm đó, quan điểm về "Quan hệ tình dục trước hôn nhân" của Liên Tịch
Nhược thực sự khiến gã quá mức sốc. Mọi người đều có một vấn đề chung,
càng là xinh đẹp, càng là đồ tốt thì lại càng không chấp nhận được những thứ này có một chút tì vết nào. Hơn nữa nghĩ đến cô gái xinh đẹp thuần
khiết như vậy đã bị gã đàn ông khác khám phá trước, gã trong lòng liền
không kìm nổi vừa ghen tị vừa căm tức.

Đúng lúc này, tiếng chuông
của chiếc điện thoại hình máy bay đặt trên sofa bỗng nhiên vang lên.
Vương nhìn thoáng qua màn hình điện báo, sau đó giơ tay cầm lấy điện
thoại.

- A lô! Xin chào, xin hỏi ông tìm ai?

Nói chung, gọi điện vào điện thoại nhà riêng đều hẳn là bằng hữu và cấp dưới, cho nên giọng Vương mới có vẻ rất là lịch sự.

- Cậu là ai vậy? Tôi tìm Vương mũi to, Vương mũi to có ở nhà hay không?

Trong điện thoại truyền đến giọng của một người già nua không chút khách khí, Vương ngây người, sau đó nhìn phía ông nội, giọng điệu chần chừ không
dám khẳng định nói:

- Ông ấy tìm…Vương mũi to…

- Đưa đây cho ông.

Vương Thắng Lợi nhướn lông mày trắng lên, một đôi mắt viễn thị phụt ra vẻ tức giận. Trong nhận thức của ông ta, người duy nhất gọi ông là "Vương mũi
to" chỉ có tên khốn khiếp Diệp Thành đó. Cầm lấy điện thoại, gần như gào lên vào ống nghe nói:

- Diệp hói đầu, đại gia ông tìm tôi có việc gì?

- Vương mũi to, ông đừng có giả bộ hồ đồ. Tìm ông vì việc gì chẳng lẽ ông không rõ hay sao? Tôi rất thắc mắc, không hiểu làm sao mà Vương gia nhà các ông lại sinh ra cái loại tiểu nhân to gan lớn mật như vậy. Giỏi
thật, hơn chục con người trong nháy mắt phải dốc sức đi thu dọn sự hỗn
loạn gây ra bởi một kẻ tiểu nhân. Ban Tuyên giáo Trung ương đã bắt đầu
liên lạc với Vương gia nhà ông rồi phải không? Thượng bất chính hạ tắc
loạn, Vương mũi to, tôi xem ông bao che khuyết điểm cho thằng nhãi nhà
ông thế nào.

Âm thanh trong điện thoại như tìm đúng người, ngay lập tức đổ ập xuống đầu một chầu chửi rủa thậm tệ.

- Diệp hói đầu, ông là đại gia, ông ăn chưa đủ no có phải hay không? Tôi
bao che khuyết điểm thì có liên quan gì đến ông mà phải khiến ông vung
tay múa chân với tôi? Ông có tư cách gì nói tôi? Tự quản lý tốt việc của mình đi đã.

Vương Thắng Lợi phản lời mắng. Bắt đầu là vì một
người phụ nữ, đến nay đã hơn năm mươi năm có thừa, ông ta và Diệp Thành
gần như là ầm ĩ đấu cả đời. Tuổi trẻ khi cùng nhau tòng quân thì ầm ĩ,
trung niên khi kết hội cùng làm việc vẫn còn ầm ĩ, già cả rồi, con cháu
cả sảnh đường mà vẫn thường xuyên gọi điện khiêu khích lẫn nhau, mỗi một lần là phải nói đến ráo nước bọt thì mới xong.

- Tự quản tốt việc của tôi? Đây chính là việc của tôi. Tôi nói cho ông nghe, Vương mũi to
ông thật không biết xấu hổ, không phải ông ghen ghét đố kị lúc đó Trương Thiện theo tôi, lại còn sinh cho tôi đứa con phải không? Thanh Oánh là
con gái của Diệp tử Ngang, Lương Thần là cháu rể của Diệp Thành tôi. Thử nhìn xem hậu duệ của Vương mũi to ông là cái loại rác rưởi gì, lại dám
ngấm ngầm giở thủ đoạn sau lưng.

Âm thanh trong điện thoại rất
lớn, gần như ngay cả cha con Vương Chấn Hoa Vương ở một bên đều có thể
nghe thấy. Mắt thấy sắc mặt Vương Thắng Lợi ngày càng xấu, cha con Vương Chấn Hoa, Vương một câu cũng không không dám nói xen vào. Dám gọi biệt
hiệu "Vương mũi to" này, cộng thêm lại họ Diệp, hai cha con chả cần dùng trí não, cũng biết chắc chắn vị lão bối đó là ở Diệp gia.

- Diệp hói đầu, ông ít nói hươu nói vượn đi. Chuyện này tôi trước đó căn bản là không biết sự tình.

Giọng điệu Vương Thắng Lợi phẫn nộ như vậy, nhưng lại cho người ta thấy một
cảm giác lo lắng thiếu tự tin. Nhớ lại vô số những lần cãi lộn trước đó, đây là lần đầu tiên ông cảm thấy chính mình rơi vào thế bất lợi. Đúng
vậy, trong thế hệ mấy lứa con cháu của Vương gia, thực không có nhiều
người có tiền đồ lớn. Cháu đích tôn của Diệp Thành là Diệp Hạo, năm 32
tuổi được làm Phó Chủ tịch thành phố Liêu Dương, ngang cấp Giám đốc Sở.
Mà cháu rể Lương Thần cũng năm 25 tuổi được làm Cục phó. So sánh ra thì
mấy đứa cháu của mình nhạt nhòa hơn nhiều, càng miễn bàn đến đứa cháu
trai Vương Căng rất không chịu phấn đấu này.

- Tốt, coi như là ông ban đầu không biết sự tình? Hiện giờ đã biết rồi chứ? Tôi nói với ông
này Vương mũi to, chuyện này nếu ông không nói rõ ràng cho tôi hiểu, tôi sẽ không để yên cho ông đâu.

Buông lời độc địa, sau đó là tiếng ngắt điện thoại.

Vương Thắng Lợi cầm điện thoại, khuôn mặt già nua đỏ bừng, bần thần hồi lâu mới giận giữ mắng:

- Tên khốn khiếp, đem mặt mày Vương gia bôi gio trát trấu. Con lập tức
gọi điện thoại cho Vương Phục Sinh, bảo nó là có hai con đường để lựa
chọn. Hoặc là con của nó xong đời, hoặc là nó và con nó cùng xong đời.

Tỉnh Giang Nam, trong phòng làm việc của Bí thư tỉnh ủy, Bí thư tỉnh ủy Hồ
Văn Nhạc nhận điện thoại, con gái ông ta là Hồ Tịnh Tịnh ngồi ở một bên, không chút để ý cắt sửa móng tay của chính mình.

- Lão Đổng, anh đến để hỏi tội tôi à?

Giọng Hồ Văn Nhạc có phần bất mãn, ông ta cùng Đổng Quốc Trụ là tình bằng hữu vài thập niên, nói chuyện cũng không khách khí. Cho nên mặc dù Đổng
Quốc Trụ còn có chức vụ trong Ủy viên Quốc hội, cao hơn nửa cấp so với
ông ta, ông ta vẫn ngang hàng ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

- Lão Hồ, tính cách bao che khuyết điểm này của anh có sửa được hay không?

Giọng Bộ trưởng Đổng vẫn đầy ôn hòa, cho dù nghe thấy vẻ bất mãn của Hồ Văn Nhạc cũng không hề mảy may tức giận.

- Anh quản lý lính của anh như thế nào, người khác không có quyền can
thiệp. Nhưng hiện tại, quân của anh gây ra việc lớn thì anh là người
lãnh đạo, có đúng là phải chịu trách nhiệm hay không? Anh lại lý do cái
gì, không phân biệt trắng đen tốt xấu bao che khuyết điểm, không để cho
người khác truy cứu là sao?

- Người của tôi phạm sai lầm, tôi hiển nhiên sẽ xử trí, phải đến lượt người khác vung tay múa chân sao?

Hồ Văn Nhạc nói giọng cứng rắn, mạnh mẽ.

- Anh tin chắc là anh có thể xử lý tốt không?

Bộ trưởng Đổng hỏi ngược lại:

- Anh nói hay lắm, vậy việc Lương Thần bị đả thương nằm viện thì giải
thích như thế nào? Làm thế nào để đối mặt với sự bất mãn của Lương gia,
Lý gia, quan trọng nhất là anh định đối mặt với lửa giận của Diệp lão
như thế nào?

Khi nghe Bộ trưởng Đổng nhắc tới Lương gia, Lý gia,
Hồ Văn Nhạc nhíu lông mày, dường như muốn nói xen vào phản bác, nhưng
sau khi nghe đến tên "Diệp lão" thì hứng thú muốn chống chọi lại lập tức tan thành mây khói, thay vào đó là một cảm giác hồi hộp khó tả.

- Văn Nhạc, chúng ta là bằng hữu vài thập niên, vài lời nói tôi cũng
không kiêng dè. Diệp Lão đã không can thiệp đến chính trị hơn hai mươi
năm, có lẽ rất nhiều người đã dần dần quên đi quyền lực và danh vọng
không gì sánh được của ông cụ đấy, lại có lẽ xem nhẹ địa vị của Lương
Thần trong lòng ông ấy. Người có suy nghĩ đó thật là vô cùng ngu xuẩn,
tôi không hi vọng anh lại ở trong hàng ngũ những người này.

Bộ trưởng Đổng lấy giọng nghiêm túc khuyên bảo, sau đó dập điện thoại.

Sờ sờ trán hói, trong mắt Hồ Văn Nhạc hiện vẻ suy tư. Ông ta không phải là ngoan cố không thay đổi, cố ý bao che khuyết điểm, mà trên thực tế sau
khi nghe tin tức Lương Thần bị phục kích súng bắn bị thương nhập viện,
ông ta cũng vừa vô cùng kinh hãi vừa phẫn nộ. Chỉ có điều mấy cuộc điện
thoại từ Thủ đô và Liêu Đông sau đó cũng khiến ông ta cảm thấy vô cùng
bất mãn. Thân là Bí thư tỉnh ủy, ông ta sẽ không bởi vì tính khí ganh
đua nhất thời mà đưa ra phán đoán sai lầm. Nhưng sau khi nghe điện thoại của Đổng Quốc Trụ vừa rồi, ông rốt cuộc ý thức được, mình đã đánh giá
thấp tính nghiêm trọng của sự việc.

Tiếng chuông điện thoại lại
vang lên, Hồ Văn Nhạc giơ tay nhấc, tai nghe giọng nói uy nghiêm thuần
hậu truyền đến, ông ta không khỏi giật mình một cái, lập tức đứng thẳng
người.

Lia lịa gật đầu, trong miệng không ngừng nói lắp bắp, cuối cùng trả lời với giọng kiên định:

- Bí thư, ngài yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt.

Buông điện thoại xuống, trong đầu Hồ Văn Nhạc đều là bốn chữ "Nhanh chóng khẩn trương" trong chỉ thị của Thủ trưởng.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #501