Chương 500: Mắc Oan



Tiếng súng thứ
hai vang đến bên tai, bảo vệ đứng ở cổng miệng há hốc, ngơ ngác mà nhìn
máu bắn tung tóe sau lưng vị Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật trẻ
tuổi, cùng với cô gái xinh đẹp ngã xuống đất. Ngay giữa ban ngày ngay
trước cổng chính của Thành ủy, chính mắt gã vừa mới thấy, cảnh tượng Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật trẻ tuổi vừa nhậm chức bị bắn chết.

Ước chừng quá vài giây đồng hồ, khi khẳng định chính mình không phải nằm
mơ, gã bảo vệ rốt cuộc mới thổi chiếc còi đeo trên cổ gần như chưa bao
giờ dùng đến.

Tai nghe tiếng còi chói tai vang lên từ trạm canh
gác, người đàn ông đeo kính râm không chút do dự thu hồi súng, quay
người gập lưng chui vào lại xe tải. Sau đó, chiếc xe tải màu xám bỏ đi
trong ánh mắt khiếp sợ của người qua đường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Trong căn phòng xa hoa ở Bách Hưng lâu, một đôi nam nữ quấn lấy nhau ở một
chỗ, tiếng rên rỉ vang lên không dứt tai. Vì báo đáp người chị đã giúp
đỡ, Vương Căng gắng sức dùng mọi kỹ năng toàn thân, để khiến cho người
phụ nữ bên dưới thân mình đạt đến đỉnh cao nhất của hưởng thụ khoái
hoạt. Cùng với tiếng rên rỉ thật dài của người phụ nữ, hai cơ thể đang
quấn lấy nhau ở cùng một chỗ ngưng giãy giụa, tượng trưng cho trận vui
sướng tràn trề này tạm thời kết thúc.

Trên trán và thái dương Hồ
Tịnh Tịnh nhẫy nhụa mồ hôi, trên khuôn mặt đỏ bừng tràn đầy thỏa mãn,
đôi mắt long lanh nước vẫn còn giữ lại vẻ hạnh phúc ngập tràn sau cuộc
giao hoan, ngón tay nhẹ nhàng vẽ hình tròn trên ngực người đàn ông.
Thẳng thắn mà nói, trong những người đàn ông mà cô từng trải nghiệm,
năng lực của Vương Căng có thể xếp vào top ba. Cô lần này dùng hết sức
lực mà giúp Vương Căng một phen, trong đó nguyên nhân lớn nhất chính là
cô không muốn mất đi cậu thanh niên có thể mang lại cho mình sung sướng
và thỏa mãn này.

- Tịnh tỷ, chị có hài lòng với sự phục vụ của tôi không?

Vương Căng ghé bên tai người phụ nữ hạ giọng cười nói. Trong Tỉnh sở dĩ biểu
lộ thái độ giúp đỡ, công trạng của người phụ nữ này quả thực không ít. Y hi sinh thân mình báo đáp cũng là điều nên làm. Còn nữa, cùng ở trên
giường với người phụ nữ này, mệt thì cũng mệt, nhưng không thể xem như
là khổ sai.

- Vẫn còn qua loa lắm!

Hồ Tịnh Tịnh ha ha cười,
trong đầu lại hiện lên một hình bóng đàn ông khác. Gã đàn ông kia dám
liều lĩnh cự tuyệt cô, cô tất yếu phải khiến cho gã đàn ông đó biết kết
cục của việc đắc tội Hồ Tịnh Tịnh cô là như thế nào. Lần này giúp đỡ
Vương Căng cũng là vì trả thù gã đàn ông đã xem thường cô.

- Xem ra thằng em còn phải cố gắng thêm mới được.

Viên thuốc xanh vẫn còn hiệu lực, khả năng của Vương Căng cũng không phải
bình thường. Hai tay đang ôm cặp mông béo mềm của người phụ nữ, lại một
lần nữa chậm rãi ấn mạnh thân thể, y không tin hôm nay lại không thể
khiến cho người đàn bà này thỏa mãn.

Vương Căng chủ động tuyên
chiến, Hồ Tịnh Tịnh có cầu cũng không được, hai cặp đùi trắng tuyết như
mùa xuân quấn chặt lấy người đàn ông. Trong miệng phát ra tiếng cười
phóng đãng nói:

- Căng đệ đệ, cố lên, làm chị thỏa mãn còn có lợi cho cậu đó.

Nghe hai "có lợi", Vương Căng giống như nhận được một sự kích thích to lớn, y rung động phần eo sinh ra một lực hung sát uy phong. Đúng lúc này,
chiếc di động đặt ở đầu giường bỗng nhiên sáng lên, sau đó là tiếng nhạc chuông truyền đến. Động tác của Vương Căng lập tức chậm lại, giơ một
tay ra với lấy chiếc di động.

- Kệ nó đi! Ôi, thằng nhóc bé bỏng, chị đang chuẩn bị đến đây…!

Hồ Tịnh Tịnh đang hưởng thụ từng đợt sóng khoái cảm mãnh liệt nên rất bất
mãn việc gã đàn ông hãm lại giữa chừng, vẫn vặn vẹo giãy giụa, tiếng rên rỉ không ngớt.

- Là điện thoại của ông già nhà tôi.

Ra hiệu người phụ nữ đừng có lên tiếng, Vương Căng trả lời điện thoại.

Hồ Tịnh Tịnh cũng mặc kệ, tự cố vặn vẹo thân thể, trong miệng thỉnh thoảng nhè nhẹ mà hít hơi lạnh. Tuy nhiên, không quá vài giây, cô bỗng cảm
giác được, cái thứ mang lại cho cô sự khoái cảm vô tận bất ngờ lại mềm
nhũn.

Kinh ngạc mở hai mắt, liền thấy người đàn ông giống như nặn
tượng một chỗ, sắc mặt tái nhợt, từng hạt mồ hôi lớn như viên đậu từ từ
lướt qua giữa mi mắt, rơi xuống hai má cô.

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Cảm thấy gã đàn ông có gì khác thường, Hồ Tịnh Tịnh thu lại tiếng rên rỉ,
hai tay vuốt nhẹ lên má đối phương hỏi. Trực giác nói cho cô biết, điện
thoại của vị Bí thư Thành ủy kia gọi tới cho Vương Căng, chắc chắn là
không phải tin tức tốt.

- Lương Thần vừa bị bắn ở cổng Thành ủy, hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện trung tâm thành phố.

Trong lời nói của Vương Căng đầy vẻ run rẩy, ánh mắt lộ ra sự hoảng sợ không che giấu nổi.

- Cậu phái người ra tay à?

Hồ Tịnh Tịnh chấn động, theo bản năng mà hỏi.

- Chị cũng tưởng tôi làm sao? Tôi cho dù có ngu ngốc hơn nữa, tôi cho dù
còn muốn cái gã họ Lương kia chết ngàn vạn lần thì cũng sẽ không chọn
lúc này để động thủ.

Vương Căng quơ hai tay, cuồng loạn hô to.

- Vậy thì có thể là ai?

Hồ Tịnh Tịnh cũng tin là với đầu óc của Vương Căng, chắc chắn là sẽ không
làm việc ngu xuẩn tự tìm đến cái chết như vậy. Vụ phóng hỏa đầy sóng gió còn chưa hoàn toàn bình ổn, vào lúc này động đến Lương Thần thì chắc
chắn là tự chui đầu vào rọ.

Không trả lời thắc mắc của Hồ Tịnh
Tịnh, Vương Căng bay nhanh ra mặc quần áo, trên mặt không giấu nổi vẻ
kinh hoàng, nắm chặt tay Hồ Tịnh Tịnh nói:

- Tịnh tỷ, lần này chị nhất định phải giúp tôi, tôi xin chị.

- Đừng vội hoảng hốt, sự tình không tệ như cậu tưởng đâu. Yên tâm, có thể giúp thì Tịnh tỷ nhất định sẽ giúp.

An ủi Vương Căng vài câu, sau đó nhìn theo bóng Vương Căng kinh sợ lúng
túng rời khỏi, Hồ Tịnh Tịnh bước tới trước cửa sổ sát sàn, mặc kệ ánh
mặt trời đỏ rực chiếu vào trên thân thể trần truồng của cô. Cũng không
biết gã đàn ông đó có chết hay không, tốt nhất là đừng chết, cô còn muốn có một ngày khiến gã đàn ông kia giống như nô lệ mà quỳ gối dưới chân
cô tỏ ý khuất phục.

Trong nhà Bí thư thành ủy Vương Phục Sinh,
không khí căng thẳng như sắp kích nổ thùng thuốc nổ. Vương Phục Sinh vẻ
mặt u ám, Hoàng Cẩn vẻ mặt như đưa đám, còn lại Vương Căng thì đầu cúi
gằm. Ngoài ra còn có hai cha con Phó chủ tịch thành phố Trương Hổ và
Trương Hào, sắc mặt bọn họ càng tăm tối hơn.

- Thật sự không phải là bọn con!

Vương Căng ngẩng đầu, uể oải mà thanh minh cho chính mình:

- Cha, cha nhất định phải tin con.

- Tao tin tưởng mày thì có ích lợi gì? Mày hỏi những người ủng hộ phía sau Lương Thần, bọn họ có tin mày hay không?

Vương Phục Sinh đập bàn trà một tiếng vang rung trời. Giờ này khắc này, vị Bí thư Thành ủy này đã hoàn toàn mất đi bình tĩnh.

Giữa ban ngày ban mặt, trước cổng chính của Thành ủy, Phó bí thư Ủy ban
Chính trị Pháp luật vừa mới nhậm chức bị người ta dùng súng tấn công bất ngờ, đây là sự kiện xã hội trọng đại được liệt vào loại tính chất ác
liệt nhất. Vương Phục Sinh cũng không tin đứa con của mình sẽ ngu xuẩn
như vậy, nhưng cho dù là có mở miệng một trăm lần thì chuyện này cũng là nói không rõ. Gần như tất cả mọi người sẽ cho rằng Vương Căng và Trương Hào vì trả thù Lương Thần mới gây ra sự kiện nổ súng này. Nói cách
khác, mặc kệ sự việc này là do ai gây nên, mọi nghi ngờ cuối cùng đều sẽ đặt vào trên người hai người Vương Căng và Trương Hào. Báo ứng tới thật sự là mau, bọn họ tìm mọi cách đe dọa lẫn dụ dỗ Hà Bách Cường, cuối
cùng khiến Hà Tuấn mắc oan. Mà hiện tại, một nỗi oan ức mới tinh lại như vậy đổ lên đầu Vương Căng và Trương Hào.

- Bí thư Vương, kế tiếp làm sao bây giờ?

Lão Hổ cũng mất đi uy phong "Lão hổ", vẻ mặt giọng điệu đều lộ vẻ lo lắng.
Nếu Vương Phục Sinh cũng không có phương cách gì thì có nghĩa là y cũng
chỉ nghe theo mệnh trời.

- Ra lệnh cho cơ quan công an phá án đúng kỳ hạn, tập trung truy bắt hung phạm. Thông báo cho Ban tuyên giáo
thành ủy tiếp tục kiểm soát nghiêm ngặt nội dung thông tin truyền thông.

Theo y lời Vương Phục Sinh là không có cách nào biện pháp nào. Trên thực tế
trong lòng ông ta rất rõ ràng, trong cục Công an thành phố cơ bản là
không ai có thể đảm nhận công việc quan trọng này. Có thể phá án đúng kỳ hạn hay không, chỉ có thể phó thác cho vận may. Về phần kiểm soát nội
dung thông tin truyền thông thì có thể làm được. Nhưng vấn đề là, hiện
tại vẫn đang có không ít phóng viên tỉnh ngoài tập trung ở Cẩm Bình,
thông tin Lương Thần bị tập kích súng rất khó che đậy được. Một khi tin
tức bị lan truyền ra thì chỉ sợ sẽ lại có một cuộc bạo động internet
long trời lở đất khác.

Điều Vương Phục Sinh lo lắng rất nhanh đã
trở thành sự thật. Giờ phút này ở cổng lớn của Thành ủy thành phố Cẩm
Bình, hàng đông nhóm phóng viên tụ họp. Súng trường đoản pháo san sát,
một đám phóng viên nam nữ áo mũ chỉnh tề tay cầm micro, đứng trước màn
ảnh dựng hiện trường trực tiếp. Hơn hai mươi đài truyền hình tỉnh trong
cả nước gần như đồng thời đều truyền đoạn tin tức này đi.

- Kính
thưa quý vị khán giả, ở phía sau tôi chính là cổng chính của Thành ủy
Thảnh phố Cẩm Bình tỉnh Giang Nam. Hôm nay giữa trưa khoảng 11 giờ 30
phút, Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Cẩm Bình, trước là Phó cục trưởng cục Công an thành phố Cẩm Bình Lương Thần và em gái của
anh ta đã bị kẻ xấu dùng súng tấn công ngay tại cổng chính của Thành ủy…

Sau khi tin tức thời sự này được đăng trên trang nhất tất cả các trang web
lớn nhỏ, mạng internet vốn bị cưỡng chế ép buộc đã giảm nhiệt độ liền
như bị rót một thùng xăng, lại lần nữa bùng lên lửa lớn hừng hực.

"Nhà nước chúng ta làm sao vậy? Chính phủ chúng ta làm sao vậy? Dưới thanh
thiên bạch nhật, ở cơ quan Thành ủy trang nghiêm mà phần tử phạm tội
không kiêng nể gì mà nổ súng hành hung, là ai cho bọn chúng dũng khí như vậy? Một Phó cục trưởng trẻ tuổi đã phá rất nhiều vụ trọng án, một
người có gan dám nói dám làm, một cán bộ kiểu mẫu điển hình không sợ
cường quyền, đầu tiên là bị lấy danh nghĩa là lên chức loại tên ra khỏi
đơn vị, sau đó lại bị kẻ xấu tập kích bắn súng, đằng sau những chuyện
này, rốt cuộc đã tồn tại bàn tay đen tối kiêu ngạo điên cuồng ngang
ngược, cố tình làm bậy coi thường luật pháp. Nếu kết cục cuối cùng của
mỗi cán bộ có gan nói thật, làm thật, đều là rơi vào trong vũng máu trả
đũa thì quốc gia chúng ta, chính phủ chúng ta còn có hi vọng gì nữa?"

Một ID tên là "Tội ác dưới ánh mặt trời" hỏi với giọng điệu phấn khích.

"Chúng ta càng không ngừng oán trách, càng không ngừng phẫn nộ, là vì trên xã
hội vẫn còn nhiều bất bình, nhiều đen tối như vậy. Có lẽ chúng ta không
có khả năng thay đổi hiện trạng, nhưng chúng ta cũng không thể giữ im
lặng. Chúng ta có thể dùng chính ngôn ngữ của chúng ta để giãi bày ý
kiến của chúng ta, những điều chúng ta thích và không thích. Chúng ta sẽ cầu nguyện và chúc may mắn cho Phó cục trưởng Lương và em gái biến dữ
thành lành, sớm ngày bình phục. Tôi cũng sẽ bằng tình cảm cân thành tha
thiết nhất, gửi lời chào tới vị Bí thư Vương và Phó chủ tịch thành phố
Trương kia một tiếng".

Một ID tên là "Trảm tham quan" trên mạng cũng trả lời sau đó nói.

"Toàn thể cảnh sát công an Phòng Công an huyện Tây Phong, chúc Phó cục trưởng Lương Thần và em gái sớm bình phục, kính chào".

"Toàn thể cảnh sát công an Cục Công an thành phố Long Nguyên, chúc đồng chí Lương Thần và em gái sớm bình phục, kính chào".

"Toàn thể cảnh sát công an phòng Công an huyện Giang Vân, chúc đồng chí Lương Thần và em gái sớm bình phục, kính chào".

"Toàn thể cảnh sát công an Cục Công an thành phố Liêu Dương, chúc đồng chí Lương Thần và em gái sớm bình phục, kính chào".

"Toàn thể cảnh sát công an Sở Công an tỉnh Liêu Đông, chúc đồng chí Lương Thần và em gái sớm bình phục, kính chào".

"Nhân dân Liêu Đông, chúc đồng chí Lương Thần và em gái sớm bình phục".

"Nhân dân Lĩnh tây, chúc đồng chí Lương Thần…"

"Nhân dân Giang Nam, chúc đồng chí Lương Thần…"

"Giang Nam còn muốn có mặt mũi thì mau khẩn trương nhanh chóng vào cuộc đi".

"Chà, không cần một cây gậy đánh chết một đám được không, Giang Nam chúng ta
không thể giống tên khốn khiếp Vương Phục Sinh như vậy".

Ở thủ đô, trong sân Tứ hợp viện. Sau khi nghe cảnh vệ Đại Trụ báo cáo xong xuôi,
Diệp lão đánh rơi ấm trà đã làm bạn bên người hơn bốn mươi năm kia xuống đất.

- Bọn chúng đều cho rằng ta già rồi, không sống được mấy năm nữa cho nên một đám người bất kể lớn nhỏ đều dám giơ móng vuốt ra đây.

Diệp lão chậm rãi nhắm hai mắt lại, lấy giọng điệu không giận mà nói:

- Nói với Vương Thắng Lợi, nếu không lập tức đem tới một kết quả khiến ta vừa lòng thì hắn hãy kéo cả nhà cút ra khỏi thủ đô cho ta.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #500