Chương 497: Kết Quả Cuối Cùng (1+2)


Khâu Lĩnh Mai đối với dáng vẻ, động tác nhận điện thoại của người
thanh niên vô cùng kinh ngạc. Tuy rằng thời gian tiếp xúc cũng không
nhiều, nhưng trải qua một loạt sự kiện, tính cách không sợ trời không sợ đất này của Lương Thần đã để lại ấn tượng rất sâu trong bà. Như kiểu lễ độ cung kính, thậm chí là biểu hiện kinh sợ là lần đầu tiên mà bà thấy
được. Rốt cuộc là ai gọi điện thoại tới mà có thể khiến cho con trâu lúc nào cũng giương cái sừng sáng nhọn biến thành con cừu non.

- Thái gia gia.

Tuy rằng chỉ là nói qua điện thoại, nhưng Lương Thần vẫn duy trì bộ dáng cư xử vâng lời, hạ giọng nói:

- Không có việc gì, không có việc gì, tối hôm qua chỉ là gọi điện thoại
vấn an hỏi thăm lão nhân gia ngài thôi ạ. Dạ, dạ, công việc gần đây cũng thuận lợi. Thật mà, nhờ hồng phúc của lão nhân gia, cháu tới Cẩm Bình
này còn chưa được một tháng đã được thăng chức rồi. Giờ cháu là Phó bí
thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố, cấp Cục trưởng rồi ạ.

Nhìn người đàn ông trẻ tuổi lúc nào cũng ra vẻ đắc chí tự mãn này cúi đầu
khom lưng mà báo cáo thành tích của mình, Khâu Lĩnh Mai khóe miệng nhíu
nhíu, có kích động muốn cười. Thanh âm người đàn ông không cao, nhưng bà vẫn có thể nghe rõ nội dung lời nói. Bà nghe ra được, người gọi điện
thoại tới hẳn là một bề trên mà Lương Thần rất e ngại.

- Gần đây lão nhân gia ngài khỏe không? Để có thời gian rảnh, cháu tới thủ đô thăm ngài. Vâng, tạm biệt thái gia gia.

Thời gian Lương Thần nhận điện thoại cũng không dài, ước chừng chỉ có hai ba phút. Hắn tắt điện thoại, đi trở lại sofa hướng về Khâu Lĩnh Mai xin
lỗi rồi cười nói:

- Một bề trên của tôi.

Ở thủ đô, trong căn nhà nhỏ, Diệp lão ngồi trong xích đu dưới gốc cây nho, đưa điện thoại
trong tay giao cho cảnh vệ Đại Trụ bên cạnh, sau đó nhận lấy ấm trà tử
sa mà Nhị Trụ đưa qua. Uống một ngụm trà từ ấm tử sa, lông mày trắng
nhíu nhíu, trong miệng mắng:

-Thằng quỷ nhỏ, còn ở đó giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta à?

Đại Trụ và Nhị Trụ ở một bên cười trộm không nói. Sáng hôm nay, Đại Trụ kể
lại chuyện đêm qua Lương Thần có gọi điện thoại tới cho Diệp lão, suốt
cả buổi sáng, Diệp lão chờ đợi Lương Thần gọi điện thoại tới, nhưng chờ
tới chờ lui vẫn không thấy động tĩnh gì. Cuối cùng Diệp lão thật sự
không chờ nổi, đành chủ động gọi điện thoại cho Lương Thần.

- Cứ gây sức ép với thằng quỷ nhỏ này đi. Hừ hừ, ta sẽ xem thằng quỷ nhỏ này kết cục cuối cùng bị dày vò thế nào.

Diệp lão lại uống một ngụm trà, tự lầm bầm một mình. Ông tuy người ở kinh
thành, nhưng đối với nhất cử nhất động của Lương Thần ở Cẩm Bình thì rõ
như lòng bàn tay. Còn với sóng gió mà vụ án phóng hỏa gây nên, hiển
nhiên ông cũng rất rõ.

Đúng lúc này, cảnh vệ Nhị Trụ bỗng nhiên
cảm nhận di động trong túi quần rung lên. Lấy điện thoại ra đặt bên tai, Nhị Trụ ngưng thần một lát lắng nghe, thấp giọng nói:

- Ông chờ chút, tôi xin chỉ thị của thủ trưởng.

Nói xong, một tay che di động, hơi cúi đầu hướng về Diệp lão nói:

- Thủ trưởng, là điện thoại của Bộ trưởng Vương Thắng Lợi.

- Đưa điện thoại cho tôi

Sau một lúc trầm ngâm, Diệp lão hừ lạnh một tiếng, vươn bàn tay khô gầy ra.

Đứng ở cửa, Lương Thần không có dũng khí mà ấn chuông cửa. Từ Thành ủy trở
về, hắn suy đi nghĩ lại thì vẫn lựa chọn về nhà. Tóm lại trốn tránh cũng không phải biện pháp, cái gì nên tới cuối cùng sẽ tới. Đạo lý này hắn
hiểu được, nhưng khi đối mặt với sự thật thì rất là gian nan, rất là khó khăn

Một tiếng "cách", ba cửa phòng gần như là cùng lúc mở ra.
Không nhiều không ít, ba cửa phòng trái, phải, giữa, mỗi chỗ một người
đẹp đứng đó. Bên trái chính là Tề Vũ Nhu, bên phải chính là Liên Thiên
Thiên, còn ở giữa là Diệp Tử Thanh mặt không chút thay đổi.

Liên
Thiên Thiên dùng ánh mắt hồ nghi nhìn người đàn ông, môi hồng muốn hé
mở, dường như muốn mở miệng hỏi gì đó, nhưng sau khi nhìn hai người phụ
nữ khác đứng ở cửa, cô mơ hồ cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, vì thế chỉ cười nói:

- Xin chào!

Sau đó liền vội vàng đóng lại cửa phòng.

- Thần, cậu thật là ngốc, nói dối cũng không biết.

Tề Vũ Nhu thương hại liếc nhìn người đàn ông, dịu dàng mở miệng nói:

- Nếu như bị đuổi không có chỗ đi thì đến chỗ tôi này.

Lời của cô vừa dứt, chỉ thấy một cánh tay ngọc vươn ra, nhanh chóng kéo
Lương Thần vào trong cửa phòng. Nghe tiếng "ầm" của cửa phòng vang lên,
Tề Vũ Nhu cười cười, theo sau cũng đóng lại cửa phòng.

Trong phòng khách, nhìn người đàn ông mắt có tơ máu, vẻ mặt mệt mỏi, Diệp Tử Thanh
mặt ngọc căng thẳng trở nên dịu dàng hơn. Cô biết người đàn ông đang
giải quyết một vụ án lớn. Cô cũng biết, sóng gió vụ án phóng hỏa này đã
đẩy người đàn ông của mình ra trước đầu sóng ngọn gió. Vào lúc này, cô
không nên tăng thêm áp lực cho người đàn ông, nhưng cô thật sự rất
thương tâm, cô không muốn sự dung túng của mình mà tạo thành cái cớ cho
người đàn ông hết lần này tới lần khác thỏa mãn dục vọng bản thân. Cô
muốn người đàn ông hiểu rõ thái độ thật sự của cô, hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của hậu quả. Chỉ sợ cuối cùng là phải chia tay.

- Rửa mặt đi, cơm canh đã chuẩn bị xong rồi.

Diệp Tử Thanh thản nhiên mà nói, sau đó lại hướng vào trong phòng ngủ gọi:

- Tiểu Nguyệt, ra ăn cơm.

Bữa cơm trưa ăn như nhai sáp. Trên thực tế, Lương Thần chỉ ăn nửa bát cơm
đã buông đũa xuống. Hắn nằm nghiêng người trên sofa phòng khách, cuốn cơ thể mình lại. Dù đang trong những ngày nắng hè chói chang nhưng trong
lòng hắn vẫn lạnh băng như trời đông giá rét. Hắn vật lộn giữa mệt mỏi
và uất ức, cuối cùng cũng nặng trĩu mà thiếp đi.

Đắp tấm chăn mỏng lên người đàn ông, khuôn mặt Diệp Tử Thanh bỗng nhíu mày, nhẹ nhàng thở dài. Cô luyến tiếc không muốn rời khỏi người đàn ông này, nhưng đây
cũng không có nghĩa là cô sẽ không giữ nguyên tắc mà dung túng đối
phương. Cô cũng có niềm kiêu hãnh của cô, nếu thực sự có một ngày chia
tay, cô sẽ lựa chọn lặng lẽ rời đi.

Lan Nguyệt đứng ở cách đó
không xa, trong đôi mắt đẹp hàm chứa những lo lắng sâu đậm. Cô thấy rõ
Tử Thanh tỷ đang rất nghiêm túc, mà trên thế giới này, việc đáng sợ
nhất, chính là hai chữ "nghiêm túc". Cho tới bây giờ, Tử Thanh tỷ cũng
không biểu lộ ra dấu hiệu sẽ tha thứ cho Tiểu Thần ca, Tử Thanh tỷ thực
sẽ nhẫn tâm chia tay Tiểu Thần ca sao?

Đêm đó, Lương Thần ngủ luôn ở trên sofa. Đêm đã qua, ngày mới lại đến, lúc ăn điểm tâm sáng, Lương
Thần gạt bỏ gánh nặng đêm qua, dường như rất có hứng thú đề xuất đưa Lan Nguyệt và Diệp Tử Thanh đi dạo chơi hồ Trân Châu. Lan Nguyệt thì vui vẻ vỗ tay tỏ vẻ đồng ý, còn Diệp Tử Thanh cũng chậm rãi gật đầu.

Trong mấy ngày tiếp theo, Lương Thần rảnh rỗi không gì làm nên đưa Diệp Tử
Thanh và Lan Nguyệt đi dạo chơi hết mấy điểm du lịch ở Cẩm Bình. Ngoài
mặt thì quan hệ Lương Thần và Diệp Tử Thanh dường như đã khôi phục lại
vui vẻ như xưa, nhưng Lan Nguyệt lại có thể cảm nhận được giữa Lương
Thần và Diệp Tử Thanh vẫn bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình.

Trong khoảng thời gian Lương Thần thưởng ngoạn phong cảnh, nhiệt độ quan tâm
chú ý vụ án phóng hỏa vẫn không giảm trên truyền thông và internet. Từ
chiều ngày hai mươi bốn, nhiều giới truyền thông dùng tiêu đề như "Phỏng vấn độc quyền Phó cục trưởng Lương Thần, nội tình đánh trực diện vụ án
phóng hỏa" làm mánh khóe thu hút sự chú ý, truyền bá đoạn video mà Lương Thần tiếp nhận phóng viên phỏng vấn.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #497