Chương 491: Thẳng Thắn, Thật Có Thể Khoan Dung ...



Cái gọi là rượu giải sầu, lúc này Lương Thần chỉ uống có hơn phân nửa bình rượu thì
đã có chút say. Lông mi khiêu khích cạnh sắc nét, lớn tiếng mà phát ra bực tức:

- Bố mẹ tôi đều là giáo viên bình thường, nhà của
tôi ba đời đều là nông dân nghèo. Tôi cũng từng chỉ là một cảnh sát nhân dân bình thường ở nông thôn. Cho nên tôi hiểu, có khi thân mình
chỉ là một cây cỏ bi ai và vô vọng.

- Nếu tôi không có năng lực, tôi đây chỉ có thể giống như một số cư dân trên mạng, thông qua
mạng internet để giải tỏ sự phẫn nộ và bất mãn trong lòng.
Nhưng hiện tại, tôi là Phó cục trưởng cục công an, tôi có năng lực
điều tra ra chân tướng vụ án đích thực, tôi có năng lực bắt hung thủ
đem ra công lý, trả lại cho thân nhân của người chết một công đạo, tôi vì sao lại không đi làm? Nhiều mạng người như vậy, nhưng chỉ vì
kẻ giết người là con trai của Bí thư Thành ủy, con trai của Phó Chủ
tịch thành phố, con trai của phú ông, là có thể tự tại, qua loa cho
xong chuyện.

- Không được nói thô tục.

Khâu Lĩnh Mai trừng
mắt nhìn hắn đang nói những lời lẽ thô tục, trong lòng cũng là
không có tức giận gì. So với hình ảnh khi tham dự hội nghị luôn ra vẻ
dày dạn kinh nghiệm thì hình ảnh trong buổi họp báo cùng với những
lời nói sắc bén của vị Cục trưởng công an trẻ tuổi kia so sánh
với bản tính Lương Thần trước mắt có lẽ mới là chân thật nhất.

- Cô dựa vào cái gì mà quản tôi, cô cũng không phải mẹ tôi.

Lương Thần rống cổ, còn không phục nói.

- Tôi nếu là mẹ của cậu, tôi đã sớm tát cho cậu hai bạt tai.

Khâu Lĩnh Mai đoạt lấy cái ly của hắn, giọng lạnh lùng trách:

- Đừng uống nữa, mau về nhà nghỉ ngơi cho tôi.

Lương Thần say nhưng vẫn nghe lời, đứng lên quay đầu bước đi. Khâu Lĩnh Mai
vội vàng đuổi kịp, đưa tay ra đỡ thân hình vốn đang lắc lư của
hắn, dìu hắn ra khỏi nhà hàng và dìu lên xe của bà. Tiểu Lương uống nhiều, trước tiên đưa hắn trở về nhà. Bà ngồi ở ghế lái phụ,
dặn dò lái xe, Khâu Lĩnh Mai xoa huyệt Thái Dương, thực tại cảm thấy
có chút đau đầu. Bà đau đầu không phải bởi vì uống nhiều rượu, mà là vì chuyện Lương Thần cảm thấy khó xử. Đâm sau lưng người khác, đem
Lương Thần điều ra khỏi Cục công an, nước cờ của Bí thư Vương xem
như cao minh. Chỉ chờ phong ba bình ổn, tùy tiện tìm lấy cớ xử lý
Lương Thần. Việc này rất dễ dàng.

Nhìn qua kính chiếu hậu vào
gương mặt đỏ bừng, hai mắt khép hờ, Khâu Lĩnh Mai ngầm thở dài. Tại
sao cậu không nghe theo lời khuyên bảo, không phải chính cậu cuối cùng là người chịu thiệt thòi sao?

Nhìn thấy đã sáu giờ rưỡi buổi tối, còn không thấy Lương Thần trở về, gọi điện thoại vẫn đang chế
độ tắt máy, Diệp Tử Thanh có chút thiếu kiên nhẫn. Lan Nguyệt không cần phải nói, ở trong phòng khách đi tới đi lui, khiến ánh mắt của Diệp Tử Thanh hoa lên.

Leng keng! Nghe tiếng chuông cửa, Lan Nguyệt lập tức chạy ra, cách cửa kính nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hiện ra sắc mặt vui mừng, hoan hô một tiếng:

- Tiểu Thần ca đã trở về.

Sau đó nhanh chóng ra mở cửa.

- Tôi là lái xe của Bí thư Khâu, Phó Cục Trưởng Lương uống quá
chén, Bí thư Khâu cố ý bảo tôi đưa Phó Cục Trưởng Lương về nhà.

Nhìn hai cô gái một lớn một nhỏ xinh đẹp, lái xe Phùng trong đầu không khỏi
có chút không rõ, trong lòng nghĩ thầm rằng chẳng phải là phu nhân
và em gái của Phó Cục Trưởng Lương sao? Má ơi, họ thật sự là rất
đẹp.

- Cảm ơn chú, hẹn gặp lại chú.

Lan Nguyệt cười
ngọt ngào với người lái xe trung niên đang ngây người, sau đó
đóng cửa lại. Cùng Diệp Tử Thanh một trái một phải đỡ hắn người
nồng nặc mùi rượu dìu tới ghế sofa.

- Uống nhiều rượu như vậy, khó ngửi quá.

Lan Nguyệt cau cái mũi, rất là bất mãn mà lầu bầu một câu. Nhìn Diệp Tử
Thanh cẩn thận lau chùi mặt cho Lương Thần, cái miệng nhỏ nhắn không
khỏi nhất quyết nói:

- Chị Tử Thanh, chị đối xử với anh ấy
tốt để làm gì? Anh ấy đã có chị Thanh Oánh và chị, vậy mà bên ngoài
còn có ba bốn cô tình nhân. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com

- Anh ấy hiện tại đang say rượu. Cho dù muốn thẩm vấn, cũng phải chờ anh ấy tỉnh lại mới được.

Diệp Tử Thanh nhẹ nhàng cười, dùng tay véo vào hai má Lan Nguyệt nói:

- Còn nói chị, em đối với Tiểu Thần ca không tốt sao?

- Ai biết là say rượu thật hay là giả bộ, nói không chừng là vì trốn tránh sự thẩm vấn của chúng ta.

Khuôn mặt nhỏ Lan Nguyệt đỏ lên, đôi mắt sáng nhìn lướt qua khuôn mặt
hắn, bỗng nhiên phát hiện một điều gì đó, liên tục nói:

- Mau nhìn mau nhìn, Tiểu Thần ca len lén trợn mắt, em nói đúng mà, anh ấy nhất định là giả bộ say.

Diệp Tử Thanh chăm chú nhìn, quả nhiên thấy Lương Thần mở hai mắt, chỉ có điều ánh mắt còn mang theo vài phần men say.

Bà xã! Lương Thần mở miệng hướng Lan Nguyệt hô câu, sau đó lại quay đầu mặt hướng Diệp Tử Thanh hô:

- Tiểu Nguyệt.

- Thôi được rồi, đừng giả bộ nữa, mau đứng lên.

Nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên ý cười, Diệp Tử Thanh hờn dỗi một
tiếng, đem chiếc khăn mặt ấm ném trên mặt giả ngây giả dại của
hắn.

- Gạt người, gạt người.

Lan Nguyệt bị hắn kêu một
tiếng 'Bà xã' trong lòng tim nhảy dựng lên. Sau khi hiểu rõ trò
đùa quái đản của hắn, không khỏi vừa giận vừa thẹn lại thất vọng,
cưỡi trên thân thể hắn, vươn tay ra nhéo da mặt của hắn.

- Anh sai rồi, anh sai lầm rồi.

Tiếp cận với bụng dưới mềm mại của cô, Lương Thần lập tức có phản
ứng, trong miệng liên tục nhận sai, cũng giấu đầu hở đuôi mà co rút
thân thể.

Bị một vật cứng gì đó đâm vào giữa hai chân, Lan
Nguyệt thân thể mềm mại lập tức run lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh
xảo ửng đỏ lên, giống như điện giật từ trên thân người của hắn
nhảy xuống, miệng thấp giọng mắng câu "đồ đểu".

Lương Thần
cũng vội vàng ngồi dậy, ngiêng người về phía trước che kín phần
dưới, sau đó dùng khăn mặt ấm lau mặt, để che dấu sự bối rối của
hắn. Uống hơn nửa lít rượu, xác thực là có chút men say, nhưng còn
chưa tới nông nỗi bất tỉnh nhân sự.

- Nếu không uống nhiều, vậy đối với cô nữ hàng xóm cách vách kia cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Tử Thanh ngồi bên người của hắn, đôi mắt sáng ngời không chớp mắt nhìn hắn, giọng điệu rất nghiêm hỏi.

- Anh nói là bạn bè bình thường.

Lương Thần thật cẩn thận quan sát đến vẻ mặt của cô, thấy trong khuôn mặt của cô có sự thay đổi, vội vàng sửa lời nói:

- Anh nói là bạn bè bình thường, tụi em nhất định không tin phải không hả?

- Thần, anh có biết lúc ấy em vì sao thích anh, trong đó có một nguyên
nhân rất quan trọng là vì em cảm thấy anh là người rất thành thực, chuyện gì cũng sẽ không lừa gạt em như thế nà.

Diệp Tử Thanh dịu dàng chân thành nói với hắn:

- Cho nên, mặc kệ anh nói cái gì, em đều đã tin tưởng.

Lương Thần chỉ cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh cả người, đừng nghĩ
những lời nói của tiểu yêu tinh thật dễ nghe, nếu hắn thật muốn nói
dối, khẳng định không thể gạt được hai mắt tiểu yêu tinh, đến lúc đó
kết cục của hắn nói không chừng sẽ có nhiều thê thảm. Lấy lại bình tĩnh, hắn vẻ mặt nghiêm túc nói với Diệp Tử Thanh:

- Tử Thanh, muốn anh nói cũng được, nhưng em phải đáp ứng anh một việc.

- Chuyện gì? Anh nói ra cho em nghe thử.

Diệp Tử Thanh trên mặt lộ ra nụ cười mê người, rồi nói.

- Chà, em đồng ý trước anh mới nói.

Lương Thần nghiêm trang nói.

- Anh không nói làm sao em đáp ứng được.

Diệp Tử Thanh tươi cười, nụ cười càng quyến rũ mê người, đem khuôn mặt
của cô tiến đến gần khuôn mặt của hắn, tiến gần đến ánh mắt
của hắn, nhẹ nhàng nói:

- Thần, anh làm sao mà biến thành không tự tin như vậy? Anh biết rõ, sự cam đoan này căn bản không có gì ý nghĩa gì.

- Anh hy vọng, em có thể đáp ứng.

Lương Thần trong mắt hiện lên một tia khẩn cầu. Hắn biết, tâm tư của hắn căn bản là không thể gạt được tiểu yêu tinh.

- Được, em đồng ý, mặc kệ anh nói cái gì, em cũng sẽ không rời khỏi anh.

Hiểu rõ trong mắt hắn sự yếu đuối, Diệp Tử Thanh trong lòng không khỏi mềm nhũn, bất đắc dĩ mà thở dài. Kỳ thật nói tới đây, cô đã biết đáp án.

Lan Nguyệt liền đứng ở một bên, lẳng lặng mà nhìn Lương Thần và Diệp Tử
Thanh. Trong sự vấn đáp của hai người, cô cũng đã sáng tỏ. Cô từng
đoán rằng mười thì sẽ chính xác hết tám đến chín phần Tiểu Thần
ca và hai cô gái hàng xóm kia quả thật có quan hệ tình cảm.

- Kỳ thật Tề Vũ Nhu và Helen đều là sát thủ.

Lương Thần đem thân thể mềm mại của Diệp Tử Thanh ghì vào trong lòng
ngực, dường như muốn mượn động tác này để trấn tĩnh lại tinh thần
bất an. Hắn sợ, hắn rất sợ mất đi người phụ nữ này.

- Sát thủ?

Diệp Tử Thanh và Lan Nguyệt thất thanh hô. Các cô bất kể như thế nào cũng
không thể nghĩ hai phụ nữ dịu dàng thanh tú như Tề Vũ Nhu hay gợi
cảm, nhiệt tình như Helen lại là sát thủ, nhưng mà nhìn ánh mắt thản
nhiên của Lương Thần, các cô biết, Lương Thần không có nói sai.

Đem Tề Vũ Nhu từng muốn ám sát hắn, lại liên lụy ra Helen, cùng với nữ huấn luyện viên của tổ chức giao dịch một lần, Lương Thần lúc này mới dứt
lời, cho Diệp Tử Thanh và Lan Nguyệt hai cô thời gian để tiêu hóa. Đồng
thời, hắn càng không yên mà nghĩ đến, thẳng thắn, thật có thể được tha
thứ sao?

- Hoá ra tháng trước, anh dùng ba trăm triệu là làm việc này à?

Diệp Tử Thanh giật mình nói. Dừng một chút, như cười như không mà ngắm nam nhân liếc mắt một cái, giọng điệu trêu chọc nói:

-Thần, anh đúng là diễm phúc, hai sát thủ xinh đẹp đều bị anh thu thập sai
khiến. Thế nào? Cái cô gái ngoại quốc xinh đẹp đã mang đến cho anh cảm
giác rất mới mẻ phải không?

Lương Thần thân hình chấn động, theo
bản năng mà vòng tay qua cái eo nhỏ nhắn của Diệp Tử Thanh, dùng sức to
lớn, dường như muốn cắt đứt thân thể của cô gái.

Diệp Tử Thanh có
thể tinh tường cảm giác được sự rung động trên người chàng thanh niên
truyền đến khiến con tim đập loạn xạ. Ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt lo sợ
không yên của hắn, bất đắc dĩ cười nói:

- Hiện tại cũng biết sợ
sao? Khi ở bên cạnh người đẹp mua vui thì đâu còn nhớ đến cái gì. Được,
cho dù em có thể tha thứ cho anh, nhưng nếu để Thanh Oánh biết, em ấy sẽ thế nào, anh hẳn là rõ ràng. Em ấy đã hy sinh, chịu nhiều thiệt thòi,
vì sao anh còn có lòng tham như vậy? Có Thanh Oánh, có em, thậm chí còn
có dì, vẫn còn chưa đủ sao?

Nhìn Diệp Tử Thanh trong đôi mắt đẹp
lóe ra lệ quang, sung mãn thất vọng chất vấn, Lương Thần lập tức chìm
vào đáy cốc. Hắn trong đầu bỗng nhiên vang lên Diệp Thanh Oánh từng nói
qua một câu: "Thần, anh nhất định phải ôm chặt em, nếu không, nói không
chừng đến một ngày nào đó em thật sự sẽ rời khỏi anh".

Lương Thần
đổ mồ hôi hột, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi trước nay chưa từng có. Hắn cho
tới bây giờ mới cảm thấy sợ, thậm chí so với lúc nghe được chính mình
mắc bệnh nan y còn sợ hãi hơn. Hắn há miệng thở dốc, muốn nói gì, nhưng
cuối cùng không phát ra được thanh âm.

Phải mất đi sao?

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #491