Lúc này, tại nhà Lương Thần ở Cẩm Bình, Diệp Tử Thanh và Lan
Nguyệt một bên, Tề Vũ Nhu và Helen một bên, bọn họ ngồi ở mỗi
góc ghế sofa, đối diện nhìn nhau chằm chằm. Hai bên tạm thời
không nói chuyện chỉ trừng mắt, lông mày dựng ngược, dường như
có sự phân chia bờ cõi, phe cánh rõ ràng.
Hơn hai giờ
sáng, Tề Vũ Nhu và Helen từ Cục công an thành phố ngầm quyết định ở nhờ nhà Lương Thần. Một tuần không thấy Lương Thần, thêm vào đó
cách đây không lâu bọn họ còn cùng nhau thưởng thức một cảnh
tượng tại hiện trường, hai cô trong lòng đều muốn đợi Lương Thần
trở về, hảo hảo sủng ái các cô một lần.
Kết quả, khi các cô dùng chìa khóa mở cửa, đi vào phòng khách mở đèn, liền thấy cửa hai
phòng ngủ mở ra cùng lúc, hiện ra hai bóng dáng một lớn một nhỏ
xinh đẹp. Bốn ánh mắt đối lập nhau, bốn phiến môi đỏ mọng đồng thời mở ra, hỏi mấy lời giống nhau:
- Các người là ai?
Sau
khi biết rõ ràng thân phận của hai cô gái xinh đẹp này, một là chị vợ của Lương Thần, một là em gái, Tề Vũ Nhu và Helen lập tức có chút
xấu hổ. Thân phận các cô không là gì cả. Đầu tiên, các cô là tay
sát thủ cừ khôi, từ sau khi được Lương Thần "chuộc thân", các cô đã
hoàn lương. Nhưng ngoại trừ thân phận này ra, các cô ngầm là tình
nhân của Lương Thần, mà Lương Thần đã kết hôn, các cô hẳn được xưng là
"vợ hai" và "vợ ba" sẽ thích hợp hơn.
Tuy rằng không có nhân vật chính ở đây, nhưng đụng phải chị của chính thất, lại là một người
tình khác của Lương Thần, từ góc độ bản thân mà suy xét, Tề Vũ
Nhu không hề hấn gì, nhưng không thể nghi ngờ, ngược lại Lương Thần sẽ gặp phiền toái lớn. Helen mặc dù là có chút xấu hổ, nhưng rất
nhanh đã điều chỉnh lại trái tim một chút, đôi mắt xanh lam đảo
qua cô gái kiều mị quyến rũ và cô gái xinh như con búp bê bằng sứ.
Ngoài sự tán thưởng ra, trên mặt cũng không thoát khỏi vẻ suy
ngẫm.
- Tề tiểu thư, Helen tiểu thư, các người còn nợ tôi một
lời giải thích. Đôi mắt tinh tường của Diệp Tử Thanh đảo qua đảo
lại trên gương mặt hai cô gái kia, với giọng điệu không mặn không
nhạt mà chất vấn. Nếu không phải vì hai nữ nhân này nói Lương Thần
đang truy vấn phạm nhân trọng tội, không thể phân tâm, cho dù không
có Lan Nguyệt giựt giây, cô cũng đã sớm gọi điện thoại để hỏi cho
rõ ngọn ngành.
- Tôi đã sớm giải thích rồi, chúng tôi là hàng xóm của Phó Cục trưởng Lương, tối hôm qua do không cẩn thận đi nhầm cửa.
Tề Vũ Nhu rất thành khẩn mà hồi đáp:
- Cục trưởng Lương đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, cho nên chúng
tôi chủ động yêu cầu, khi nào cậu ấy không ở nhà chị em tôi sẽ
giúp cậu ấy quét dọn vệ sinh.
Lan Nguyệt nghe xong, liền không nhịn được. Lời giải thích này thật sự là mục nát, có người nửa
đêm lại chịu đến đây dọn dẹp vệ sinh sao? Hừ hừ, hai cô gái này, mười phần là có quan hệ tình cảm không minh bạch với Tiểu Thần ca.
Nhưng cũng thật sự kỳ quái, Tiểu Thần ca đến Giang Nam nhậm chức cũng
chỉ nửa tháng, gần nhất lại kém một tuần, nói cách khác, trong thời
gian một tuần ngắn ngủi, Tiểu Thần ca lại có thể có sự nồng
nhiệt với hai cô gái sát vách? Đúng rồi, nhất định là hai cô gái
này thấy Tiểu Thần ca trẻ tuổi như vậy mà lại làm Phó cục trưởng cục Công an thành phố, cho nên chủ động nhào vào ôm lấy. Đúng là không
biết thẹn mà! Không ngờ hai người cùng nhau làm mồi câu Tiểu Thần ca.
Tương tự, Diệp Tử Thanh cũng không tin lời giải thích của đối phương,
cũng hoài nghi hai cô gái này có quan hệ với Lương Thần. Đương
nhiên, ý tưởng của cô so với Lan Nguyệt thành thục hơn một ít. Tướng
mạo và khí chất của hai cô gái không thua kém cô bao nhiêu, thấy
thế nào cũng không giống cái loại cam tâm tình nguyện làm vợ lẽ. Hơn
nữa, là cùng làm tình nhân của một người đàn ông.
- Nói như vậy, trong khoảng thời gian này đã làm phiền hai cô chiếu cố chăm sóc Lương Thần.
Diệp Tử Thanh khóe môi cười hàm ý, châm biếm nói:
- Tôi đã nấu cháo, nếu hai chị đây không chê, thì ở lại đây ăn một chút điểm tâm?
- Thật là làm phiền.
Tề Vũ Nhu cũng không khách khí, gật đầu đồng ý. Cô đối với nhất cử
nhất động của người phụ nữ phong tình ấy đều tỏ ra sự nhu mì, rất là
đáng tán thưởng. Từ đầu đến cuối vẫn vẫn giữ thái độ tốt, không có
hùng hổ dọa người, cũng không có truy hỏi kỹ càng sự việc, chẳng
những cho các cô ở lại nhà, hơn nữa còn còn đề nghị bọn họ dùng chung
bữa sáng. Tề Vũ Nhu biết, đối phương cũng không tin lời giải thích của
cô, nhưng không hề truy vấn, là bởi vì đối phương tính toán sẽ thu thập
chân tướng sự việc từ Lương Thần. Còn nội dung chân tướng này, hoàn toàn quyết định nơi Lương Thần là lựa chọn thành thực hay là lựa chọn lừa
gạt.
Phỏng chừng, hiện tại Lương Thần cũng rất đau đầu. Thật sự
là rất xin lỗi! Tề Vũ Nhu một mặt cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng về
phương diện khác trong lòng cũng mơ hồ chờ mong. Cô muốn biết hắn cuối cùng xử lý vấn đề nan giải này như thế nào.
Như thế
nào xử lý chuyện nội bộ của gia đình, Lương Thần còn chưa có rõ
ràng. Hắn hiện tại tạm thời đem vấn đề phiền toái này để trong
lòng, tập trung tinh lực đi ứng phó giải quyết vấn đề khác nan
giải hơn.
Từ trong nhà Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm đi
ra, đã là gần tám giờ sáng. Ngay cả điểm tâm sáng cũng không kịp
ăn, đã bị Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu gọi điện thoại
triệu tập đến Thành ủy. Sau khi nghe hắn báo cáo xong, nữ Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật cười mà không nói một lời, bảo hắn ra về. Vừa mới trở về cục công an, đang ở trong phòng làm việc gặm bánh
mì, uống một ly nước, chuẩn bị nằm úp xuống bàn chợp mắt một
chút, thì điện thoại lại vang lên.
- Tiểu Lương, chuẩn bị một
chút, trước chín giờ phải đến đài truyền hình thành phố. Chuyên
mục này sẽ mời hai vị giáo sư của đại học công an nhân dân và
học viện chính pháp tỉnh làm khách quý, cậu nên phối hợp một
chút.
Nghe giọng điệu của Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Khổng Ba trong điện thoại, sau khi hiểu rõ được ý tứ
của đối phương, tâm tình vốn là đang khó chịu Lương Thần gần như muốn chửi ầm lên trong điện thoại "Phối hợp cái đầu ông" nhưng vẫn cố
nén lửa giận trong lòng, cứng rắn đáp mấy câu:
- Bộ trưởng Khổng, tôi đã rõ, tôi nhất định đến đúng giờ.
Buông điện thoại, ánh mắt âm trầm mà nhìn ra cửa sổ phía có ánh nắng rực
rỡ, Lương Thần đột nhiên vỗ một cái thật mạnh trên bàn, trong lòng hung tợn mà mắng: "Đúng là một đám khốn kiếp".
Cuộc phỏng vấn
đột nhiên định vào ngày hôm nay, mà chính mình, diễn viên chính
được phỏng vấn lại biến thành diễn viên phụ. Nói rõ cái gì?
Chứng tỏ hôm qua việc Đường Tùng sa lưới, tin Tưởng Vinh Hoa bị bắt
đã truyền vào tai Bí thư Thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố Vương Phục
Sinh. Để phòng ngừa sự việc tiến triển thêm một bước, sinh ra ảnh
hưởng càng nghiêm trọng lúc này mới vội vã quyết định đưa tiết
mục phỏng vấn lên trước tiên. Trong lòng Lương Thần rất rõ ràng,
dưới sự công kích mãnh liệt của dư luận, Vương Phục Sinh bức
thiết yêu cầu, chính hắn đứng phải ra giải quyết, còn hai giáo sư
kia, không thể nghi ngờ là Vương Phục Sinh lo lắng Lương Thần không
kiêng nể gì nói năng lung tung nên đã sắp xếp an toàn.
9h
sáng, Lương Thần đúng giờ chạy tới đài truyền hình thành phố. Trước
cuộc phỏng vấn mười phút, hắn cùng với người dẫn chương trình xinh đẹp và Giáo sư Mai của Đại học an ninh nhân dân, Giáo sư Vương của
học viện chính pháp tỉnh gặp mặt. Trải qua giới thiệu sơ
lược, hắn mới biết nữ giáo sư mặc trang phục cảnh sát là
chuyên gia về lĩnh vực tâm lý học, còn giáo sư Vương cũng là nhân sĩ trứ danh trong giới luật học. Hai người đều là từ điển sống, phát
biểu văn vẻ mạch lạc, có thể nói là am tường trong mọi lĩnh vực.
Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Khổng Ba tự mình quá bộ đến, nắm tay Lương
Thần đung đưa qua lại. Khi Lương Thần sắp vào phòng thu, Trưởng
Khổng đầy thâm ý mà nói:
- Tiểu Lương, nắm chặt cơ hội tốt, chúng tôi đều rất chờ mong biểu hiện của cậu đó.
Chín giờ rưỡi, cuộc tọa đàm lần thứ 31 đã diễn ra tại thành phố Cẩm Bình
với chủ đề "Lấy án thuyết pháp". Tại trường quay, trên đài ước
chừng có gần trăm người ngồi xem. Ngoại trừ một bộ phận học
sinh học viện chính pháp ra, các cán bộ cấp cao của ngành tư
pháp chiếm đa số. Nhưng bất kể là học sinh hay là cán bộ cơ quan,
trước đó đều nhận được chỉ thị rõ ràng và nghiêm khắc từ đơn vị
lãnh đạo và học viện, chỉ cho phép nhìn và lắng nghe. Di động là
phương tiện thông tin đầu tiên bị tịch thu, nghiêm cấm bất cứ người
nào tiết lộ nội dung cuộc phỏng vấn tại hiện trường.
- Xin
chào tất cả mọi người đang xem chương trình, hoan nghênh mọi người
tham gia cuộc tọa đàm với chủ đề "Lấy án thuyết pháp". Tôi là
người dẫn chương trình Trương Tân Hân.
Người chủ trì trẻ
tuổi xinh đẹp âm giọng rất ngọt ngào, êm tai, nhưng Lương Thần lại cho rằng, nữ phóng viên đài phát thanh thành phố này không thích
hợp làm người dẫn chương trình cho chuyên mục về pháp luật. Trực
giác của Lương Thần có thể nói là rất chính xác. Người nữ phóng
viên tên là Trương Tân Hân không phải là người dẫn chương trình của chuyên mục pháp luật, chỉ vì người dẫn chương trình trước đó do vì
đạo đức nghề nghiệp quá lớn, có chút không hợp tác. Để phòng ngừa
một số chuyện phát sinh ngoài ý muốn, cho nên mới tạm thời mời Trương Tân Hân làm người dẫn chương trình.
- Trong buổi tọa đàm
ngày hôm nay, chúng tôi đã mời chuyên gia tâm lý tội phạm của đại
học công an nhân dân là giáo sư Mai Cửu, giáo sư Vương Học Trung
của đại học chính pháp tỉnh, Phó cục trưởng cục Công an thành
phố Lương Thần ba vị khách quý.
Người nữ dẫn chương trình ngồi
đối diện ba vị khách quý giới thiệu từng người một. Hai vị giáo sư ăn
mặc chỉn chu, mặt mày hồng hào, hoàn toàn lộ ra khí chất học
giả. Có điều, so với Phó cục trưởng Lương bởi vì trắng đêm không
ngủ, trong mắt đầy tơ máu không nói, râu mép cũng quên cạo, ngay
cả trang phục mặc trên người cũng có nhiều nếp nhăn.
Giáo
sư Mai và giáo sư Vương mỉm cười hướng về phía màn ảnh gật đầu, Phó
cục trưởng Lương cũng kéo kéo khóe miệng, môi dưới còn dính bánh mì
ngay lập tức đã được phô diễn dưới cận cảnh ống kính.
-
Một năm trước, phát sinh chuyên án phóng hỏa ở nhà hàng Bách Hưng
tại thành phố Cẩm Bình. Sau đó không lâu, cục công an của thành phố đã không ngừng cố gắng, rốt cục đã tìm ra manh mối.
Người dẫn
chương trình giơ tay chỉ vào màn hình lớn phía sau. Vì thế, vụ án từ đầu đến cuối, đám người bị tình nghi phạm tội Trịnh Hổ đang ở phòng thẩm vấn đã cùng nhau nhận tội, cùng với cảnh tượng Hà Tuấn khóc
rống đang được phô diễn trong tầm mắt của mọi người.
Lương
Thần nhíu nhíu lông mi, rất rõ ràng, những tin tức đang phát trên
màn hình đều là những sản phẩm được chọn lựa kỹ càng. Nó đã
cường điệu việc miêu tả hậu quả nghiêm trọng và ảnh hưởng ác liệt
của vụ án phóng hỏa, cho thấy có sự quan tâm của lãnh đạo
thành phố, nhấn mạnh kinh nghiệm phá án thần tốc của cục công an
thành phố. Trong đó không ít cây bút đã tô son trát phấn lên người
Phó cục trưởng phụ trách điều tra vụ án là hắn. Nhưng đối với
việc này, Lương Thần không hề có một chút cảm thấy vinh dự hay tự hào, hắn chỉ cảm thấy, ghê tởm. Đúng vậy, là ghê tởm.
- Bởi vì
cuộn băng ghi lại vụ án phóng hỏa đã bị tiết lộ ra ngoài, khiến
cho vụ án trở thành chủ đề nóng trên mạng. Không ít cư dân mạng
đối với kết quả vụ án phóng hỏa có thái độ hoài nghi, đưa ra lời bàn quá khích trên mạng. Hiện tại luồng tranh chấp này có
thể nói là càng ngày càng nghiêm trọng. Giáo sư Vương, xin hỏi ông đứng trước tình huống này, ông cảm thấy thế nào?
Trương Tân Hân
cũng nhận được sự dặn dò của lãnh đạo đài phát thanh, trong
quá trình dẫn dắt chương trình, cần phải làm phai mờ sự tồn
tại của Lương Thần, cố gắng đem tất cả các vấn đề ném trên
người hai vị giáo sư.
- Chúng ta hiện đang sống trong thời
đại này, một thời đại có mạng lưới internet. Căn cứ vào điều
tra gần đây, số lượng cư dân mạng của chúng ta đã vượt qua con
số bốn trăm triệu. Không hề nghi ngờ gì, đây là một con số cực kỳ
khổng lồ.
Giáo sư Vương kéo mắt kính xuống, đỉnh đạc nói:
- Thông qua internet, cư dân mạng có thể biết một số tin tức, sự
kiện một cách nhanh chóng, và cũng có thể tự mình phát biểu
những quan điểm của chính mình, bởi vậy hình thành một lượng dư
luận xã hội không thể xem nhẹ. Chúng ta có thể xem như đó là một sự giãi bày của dân chúng.
- Trên thực tế, trong một vài
sự kiện, tin tức nóng của mấy năm gần đây, chúng ta có thể phát
hiện, hiệu ứng dư luận của cư dân mạng, càng ngày càng tấn công
nhiều vào kết quả phán quyết của bộ tư pháp. Chịu ảnh hưởng
của loại dư luận này, một số chính quyền địa phương thường bị bắt
thuận theo ý dân. Cũng nhấn mạnh rằng các cơ quan tư pháp dựa
theo ý dân để đưa ra kết quả phán quyết quyết cuối cùng để mau
chóng bình ổn sự tình. Theo cách nói của chúng ta, tư pháp hướng đến thỏa hiệp với dân, dân lại quấy nhiễu nghiêm trọng vào công chính tư pháp, đây rõ ràng là trái với nguyên tắc cai trị pháp luật
của nhà nước.
Sau khi giáo sư Vương thuyết trình một đoạn, giáo sư Mai đại học công an nhân dân gật đầu tiếp lời nói:
- Tôi đồng ý cách nhìn của giáo sư Vương. Pháp luật có tính công
chính, nhất định nó không thể chịu ý chí quấy nhiễu và ảnh hưởng của bất kỳ kẻ nào. Quả thật, kết quả phán quyết của tư pháp
cần sự giám sát của dư luận, nhưng đồng thời cũng để tránh
những lời quá khích của cư dân mạng ảnh hưởng đến tính độc lập của tư pháp. Hiện tại nhóm bệnh chung của cư dân mạng là có
thói quen đem sự việc làm cho phức tạp hóa, âm mưu hóa. Một vụ án
hình sự bình thường phổ biến sau khi trải qua lời đồn thổi lại
được các cư dân mạng tin tưởng một cách tuyệt đối, do đó khiến
cho cảm xúc của họ trở nên gay gắt, lời đồn và sự thật đã tạo ra
hai luồng gió dư luận nghịch chiều.
Sau khi sự diễn giải
của hai vị giáo sư kết thúc, Trương Tân Hân trong lòng do dự một
chút, sau đó mới hướng Lương Thần hỏi câu:
- Cục trưởng Lương đối với vấn đề này anh có ý kiến gì không?
- Đầu tiên tôi phải nhấn mạnh một chút, là người phụ trách vụ án
phóng hỏa, tôi cho tới bây giờ vẫn chưa nói qua, cũng chưa biểu đạt
qua ý "tra ra manh mối, mọi chuyện rõ ràng".
Sắc mặt hắn không chút thay đổi mà hồi đáp:
- Về phần cách nhìn, tôi chỉ có một lời, con mắt của quần chúng là sáng như tuyết.
Vừa dứt lời, toàn bộ đại sảnh lập tức vang lên những âm thanh xôn xa rất
nhỏ. Nhóm người được mời thật không nghĩ tới, tính cách của vị
Phó Cục trưởng trẻ tuổi lại cứng rắn như vậy, trước ống kính
lại ngang nhiên có thái độ không hợp tác.
Người dẫn chương
trình Trương Tân Hân xinh đẹp trên khuôn mặt hiện lên một tia bối rối.
Cô có chút hối hận vì chính mình lắm miệng. Nhưng sau đó một lần
nữa, nếu đã là khách quý tại hiện trường, cô cũng không thể từ
đầu tới đuôi đem Phó cục trưởng Lương quăng sang một bên. Dù thế
nào cũng phải hỏi một hai câu, ai có thể nghĩ ra vị Phó cục Trưởng
Lương lại cứng đầu gai góc như vậy.
- Vậy Cục trưởng Lương
dường như không có cùng cái nhìn với những người khác. Bây giờ chúng ta lại tiếp tục theo dõi vào màn hình.
Trương Tân Hân vội vàng trở lại hiện trường, cô trong lòng tự an ủi chính mình, không có
việc gì không có việc gì, đoạn này cắt đi là xong.
Kế tiếp là truyền đến hình ảnh Hà Tuấn đang khóc nức nở, đau xót tự
trách mình. Người dẫn chương trình Trương Tân Hân lại hỏi hai vị
giáo sư mấy vấn đề:
- Giáo sư Mai, ông cho rằng Hà Tuấn bao che hành động giết người của Trịnh Hổ là vì cái gì?
- Tôi cho rằng, tư tưởng của Hà Tuấn là vì sợ hãi. Sự sợ hãi
này không chỉ nguyên nhân là do sự uy hiếp của tên sát thủ Trịnh Hổ, mà quan trọng hơn là y sợ hãi sự vụ bên trong vụ án phóng
hỏa sẽ liên lụy đến y và người nhà. Vì thế y một bên muốn
một mình tháo chạy, một bên lại bị lương tâm khiển trách. Trong
cuộc đấu tranh với đau khổ giãy dụa của lương tâm, cuối cùng y đã
lựa chọn một con đường sai lầm. Từ trên người Hà Tuấn chúng ta có
thể nhìn thấy một cái gì đó rất mô phạm điển hình. Hiện tại ý
thức pháp luật của người trẻ tuổi quá mức mỏng, hơn nữa đã ảnh
hưởng cách giáo dục bất thường của gia đình, do đó hình thành
tính cách nhát gan và phương thức xử sự vô chủ kiến, và đây cũng là vấn đề chúng ta nên suy nghĩ.
Giáo sư Vương lập tức tiếp lời nói:
- Giáo sư Mai nói không sai. Thông qua việc Hà Tuấn bao che hung thủ,
cũng bóc trần ra được giới trẻ ngày nay đã thiếu đi sự giáo
dục của gia đình và của xã hội. Chúng ta quả thật hẳn là nên nghĩ lại, rốt cuộc nên rút ra kinh nghiệm giáo huấn như thế nào để
tránh xảy ra sự cố tương tự.
Hai vị giáo sư kẻ xướng người
hoạ, ấn kịch bản thuận lợi mà diễn tiếp. Mà người nữ dẫn chương
trình cũng thật sự là "hấp thụ kinh nghiệm giáo huấn", chỉ có điều đem
vấn đề cần hỏi áp lên hai vị giáo sư, còn Phó cục trưởng Lương
thì bị lãng quyên. Cô đã nghĩ kĩ rồi, trước khi tiết mục chấm dứt, sẽ hỏi Lương Thần hai câu vô thưởng vô phạt xem như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng mà, điều khiến Trương Tân Hân không nghĩ tới
chính là, đến từ đại học công an nhân dân giáo sư Mai dường như là
nói rất cao hứng, không ngờ chủ động giao lưu với Phó Cục Trưởng
Lương:
- Vừa rồi, Phó Cục Trưởng Lương nhắc tới câu "Ánh mắt quần chúng sáng như tuyết", tôi bỗng nhiên cũng muốn nói một câu, tôi vẫn
tin tưởng cái gọi là "ánh mắt dân chúng sáng như tuyết". Ở triều Hán,
bọn họ ăn thịt kẻ phản tặc Vương Mãng, ở Nam Bắc triều, bọn họ ăn
thịt tên gian thần Hầu Cảnh, ở triều Minh, bọn họ lại ăn thịt tên ác thủ Viên Sùng Hoán, không biết Cục trưởng Lương nghe qua những lời
này chưa?
- Tôi nghe qua rồi. Lương Thần ngoài cười nhưng trong lòng không cười mà gật đầu, hồi đáp:
- Điều này được thể hiện dưới ngòi bút của nhà văn họ Trương.
Tuy nhiên tôi rất ngạc nhiên, giáo sư Mai nói ra những lời như vậy
có ám chỉ gì?
- Ý của tôi là, cư dân mạng bọn họ tự cho
là duy trì chính nghĩa, ắt sẽ có những hạn chế riêng của mình.
Một số người có ý hoặc vô ý tạo ra thông tin sai lệch, mà loại
tin tức này thuận theo nhu cầu tâm lý của người sử dụng, đã
nhanh chóng lây lan trên mạng "nghe nhầm đồn bậy, càng truyền càng
ngoa", cuối cùng dẫn đến người sử dụng inter net trên mạng đang
bị lừa dối, tạo thành dân ý buộc vào cục diện tư pháp.
Giáo sư Mai mỉm cười nói. Làm giáo sư nổi danh lại là khách quý thường
xuất hiện trên chuyên mục pháp chế của đài truyền hình, bà
không thể dễ dàng để ngôn luận quyền uy của chính mình bị hoài
nghi. Còn vị Phó Cục trưởng Công an trẻ tuổi vừa rồi nói câu nói
kia, rõ ràng là có ý phản bác thậm chí còn khinh thị ý tứ hàm súc của
bà.
- Đối với ý dân mà giáo sư Mai nhắc tới, và tính hạn chế của ý dân, tôi đồng ý.
Lương Thần gật gật đầu, vẻ mặt thản nhiên mà hồi đáp:
- Nhưng chỉ nhấn mạnh " tính hạn chế", mà xem nhẹ lời nói ý
nghĩa xác thực của dân chúng, tôi cảm thấy càng bất công hơn nữa.
Nói tới đây, Lương Thần cười cười, ánh mắt chuyển hướng về phía khán giả dưới đài:
- Có một hiện tượng không thể tự bào chữa, nhưng vẫn tồn tại trong xã
hội chúng ta. Khi dân chúng bày tỏ bất cứ nguyện vọng nào, một số nhân sĩ chuyên nghiệp sẽ cường điệu vấn đề này lên làm ảnh hưởng đến tính công chính tư pháp. Nhưng mà một số nhân sĩ
chuyên nghiệp đó bản thân lại không ngừng biểu đạt ra cách nhìn và suy nghĩ riêng của mình.
Giáo sư Mai và giáo sư Vương
vẻ mặt trở nên cứng đờ. Tuy rằng đối phương không chỉ tên nói họ,
nhưng rất rõ ràng, bọn họ chính là một trong những nhân sĩ chuyên nghiệp kia.
- Quan điểm của Phó Cục trưởng Lương, tôi thật sự không dám gật bừa.
Giáo sư Mai sắc mặt trở lại bình tĩnh như trước, nhưng sự tức giận trong con mắt vẫn hiện rõ mồn một không thể che dấu, giọng điệu bên trong cũng sung mãn nồng nặc mùi thuốc súng:
- Chuyên gia
sở dĩ được xưng là chuyên gia, đó là bởi vì bọn họ ở trong mọi lĩnh
vực có sự tìm tòi và lĩnh hội sâu sắc hơn so với người bình
thường. Khi bọn họ biểu đạt ý kiến, thì luôn chứa đựng đầy đủ các ý tưởng hợp lý, góp ý xây dựng và đưa ra đề xuất cho
vấn đề. Tôi muốn nhấn mạnh một câu "phải có lối suy nghĩ tinh anh,
không cần đạo đức tinh anh". Tôi hy vọng mọi người nên rèn luyện hàng
ngày, khi phê phán bất kỳ lời nói nào của các chuyên gia không
cùng ngành nghề, nhất định trước tiên phải đặt bản thân người
đó vào vị trí ngành nghề của chuyên gia đó để đưa ra phán
đoán.
Giáo sư chính là giáo sư, mắng chửi người cũng không
nên mang ra những lời lẽ thô tục. Người dẫn chương trình Trương
Tân Hân trong lòng oán thầm. Cô đối với một số vị chuyên gia này,
căn bản không có ấn tượng tốt. Trên thực tế, do vì theo chỉ thị
của lãnh đạo đài chứ cô lại có khuynh hướng hướng theo chủ kiến của Lương Thần.
- Đối với câu nói cuối cùng của giáo sư Mai, tôi cũng không thể lý giải được như vậy.
Lương Thần trong con mắt đỏ ngàu lộ ra thần sắc nhạo báng:
- Đối với những cán bộ tham ô tham nhũng, dân chúng không thể phê phán,
bởi vì dân chúng không có "mũ ô sa"; Đối với những thương nhân bất nhân, dân chúng cũng không thể phê phán, bởi vì dân chúng không có ngàn vạn
lần tài sản; chúng ta không thể phê bình người gây ra tai họa giao
thông, bởi vì chúng ta không phải lái xe; chúng ta không thể phê phán
lòng dạ hiểm độc tiểu thương, bởi vì chúng ta cũng không phải xuât thân
từ người kinh doanh cá thể. Thậm chí chúng ta đi nhà hàng dùng cơm, đồ ăn bưng lên còn tệ hơn đồ ăn cho heo, chúng ta cũng không thể dị nghị, bởi vì chúng ta không phải là đầu bếp.
Những khán giả
dưới khán đài không cầm lòng nổi với những câu nói châm chọc
sắc bén mà hết sức thuyết phục của vị Phó Cục trưởng trẻ
tuổi. Một số sinh viên đại học của học viện chính trị theo
bản năng vỗ tay cổ vũ.
Khuôn mặt vốn được chăm nom kỹ của
giáo sư Mai bỗng biến sắc đỏ, bình thường bụng đầy kinh luân,
hùng hồn, miệng lưỡi lưu loát, nhưng mà lúc này lại bị chặn đứng,
ngay cả nửa câu cũng không thốt ra thành lời.
- Phó Cục trưởng Lương, cậu đây là trộm thay đổi quan niệm. Cậu biết rõ, giáo sư Mai không phải có ý này.
Giáo sư Vương kịp thời trợ thủ, trong giọng nói mang theo sự bất mãn sâu sắc:
- Tùy việc mà xét, tôi và giáo sư Mai chỉ đứng từ môt số phương
diện của vụ án phóng hỏa mà đưa ra cách nhìn của mình, còn
lời nói của Phó cục trưởng Lương Thần lúc nãy, quả thực cực
đoan quá mức.
-Tôi hỏi một câu, Phó Cục trưởng Lương, cậu hiểu được tội phạm tâm lý học không? Cậu hiểu biết sâu sắc như thế nào
về ngành luật học?
Nhận được sự ủng hộ của người cùng
ngành, giáo sư Mai sắp xếp lại mạch suy nghĩ, dùng giọng điệu
giễu cợt chống lại Lương Thần.
- Tôi không hiểu tội phạm tâm
lý học, tôi ở ngành luật học chưa đạt đến trình độ gì, tôi chỉ
là một nhân viên hành chánh công an bình thường. Nhưng từ góc
độ vụ án phóng hỏa, tôi và gia đình của nạn nhân, và đa số
những cư dân mạng càng có quyền lên tiếng hơn so với giáo sư Mai.
Lương Thần trên mặt không che dấu được vẻ mệt mỏi, giọng nói đứt
quãng, nhưng cả người vẫn đang sung mãn tràn đầy ý chí chiến đấu.
- Gần đây cư dân mạng đối với sự truy đuổi và ủng hộ Phó cục
trưởng Lương ngày càng tăng vọt, mà xem ra, Phó Cục trưởng Lương dường như cũng rất tận hưởng loại cảm giác này.
Trong nụ cười của giáo sư Mai có sự châm chọc ác ý.
- Tôi là người của dân, cho nên tôi không dám đặt mình đối lập với dân chúng. Tôi lại càng không muốn mình bị bêu danh sau lưng, nhận hết
sự nguyền rủa của mọi người.
Lương Thần khẽ mỉm cười đáp.
- Phó Cục trưởng Lương, cậu dường như quên rằng, làm một nhân viên
chấp hành luật pháp của một quốc gia, từng lời nói cử chỉ
của cậu trước tiên phải lấy pháp luật làm căn cứ. Không nên chịu ảnh hưởng của cái gọi là ý dân, hành động theo cảm tính.
Giáo sư
Vương cũng không kìm nổi bắt đầu phản kháng. Là chuyên gia giáo sư, ông cùng với giáo sư Mai nếu quang vinh thì cùng quang vinh, nếu tổn
hại thì cùng tổn hại.
- Giáo sư Vương, ngài dường như cũng quên,
làm chuyên gia học giả, từng lời nói hành động của các người
trước tiên đều lấy đạo đức làm thước đo, mà không nên lấy câu "Phải có lối suy nghĩ tinh anh, mà không có đạo đức tinh anh" làm thước đo.
Những lời nói như vậy vô cùng sai lầm. Bánh mỳ có trứng muối,
nạc heo, lại kèm theo chất phụ gia nhuộm màu. Tất cả đều rất có tư duy, nhưng không đạo đức. Làm người phải lấy đạo đức làm điểm mấu chốt.
Lương Thần không chút khách khí trả lời lại một cách mỉa mai.
Người nữ dẫn chương trình ngơ ngác mà ngồi một chỗ, trơ mắt nhìn chuyên
mục tọa đàm thành nơi mọi người giương cung múa kiếm, châm chọc lẫn
nhau. Khán giả dưới khán đài cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ một mặt kinh ngạc sự mâu thuẫn của ba vị khách quý càng ngày càng kịch liệt, mặc khác là kinh ngạc tài hùng biện sắc
bén của vị Cục trưởng trẻ tuổi. Một thắng hai chiếm thế
thượng phong, khiến cho hai vị giáo sư mình đầy thương tích.
- Phó Cục Trưởng Lương, cậu phải xin lỗi.
Giáo sư Mai và giáo sư Vương hai người bị đả kích toàn thân run rẩy, chỉ vào Cục trưởng Công an trẻ tuổi nói:
- Lời bàn luận của cậu cực kỳ vô trách nhiệm, là một sự xúc phạm đến chúng tôi.
- Được rồi tôi xin lỗi.
Lương Thần đứng lên, hơi hơi cung kính khom người trước hai vị giáo sư, mỉm cười nói:
- Mặc dù tôi không cảm thấy ngôn luận chính mình có cái gì sai, nhưng hai vị dù sao cũng là xấp xỉ tuổi phụ mẫu bề trên của tôi, tôi tất
yếu phải kiểm điểm lại thái độ vô lễ của mình.
Dừng một
chút, lại nhìn về phía người nữ dẫn chương trình đang ngây người và khán giả dưới đài gật gật đầu, áy náy nói:
- Tôi còn có vụ án cần xử lý, xin phép ra về trước.
Nói xong, cầm lấy cái mũ trên bàn, bước đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng cao ngất quật cường của hắn, người nữ dẫn chương
trình trong mắt hiện lên vẻ mặt mê say. Nhưng nghĩ lại sắp phải đối
mặt với sự chỉ trích của lãnh đạo đài, trong lòng không khỏi ai
oán mà nghĩ đến: Anh hại tôi thê thảm rồi.
- Cảm ơn giáo sư Mai và giáo sư Vương đã tham dự cùng với mọi người, chúng ta hẹn gặp ở tiết mục sau.
Lương Thần đi rồi, giáo sư Mai và giáo sư Vương lại trong tình trạng không như ban đầu, Trương Tân Hân chỉ phải qua loa kết thúc chuyên mục tọa
đàm khác thường này.
Từ đài truyền hình đi ra, đám sinh viên của học viện chính pháp vừa đi vừa tranh luận.
- Vị Phó Cục trưởng Lương, thật sự là rất giỏi, tài ăn nói thật tốt,
phong độ cũng không kém, đáng tiếc không cho mang di động, bằng không
đã chụp được đến không sót một ai, đáng tiếc. Trong tương lai tôi là fan hâm mộ trung thành của Phó Cục trưởng Lương, mọi người gọi
tôi là Lương Phấn đi.
Ngồi ở trên xe, Lương Thần nhắm mắt lại,
cả người mê man. Ngày hôm qua vừa mới đi công tác trở về, liền tham gia
đại hội thường vụ mở rộng vừa dài vừa chán. Tan tầm trở về nhà, lại gặp phải Diệp Tử Thanh và Lan Nguyệt bỗng nhiên đến đây. Sau khi
tinh thần phấn chấn, ban đêm lòng tràn đầy hy vọng đến cái viễn cảnh
được ôm ấp mỹ nhân thì không nghĩ tới lại nhận được điện thoại của
Mưu Diệc Lâm. Suốt đêm ở lại Cục công an, lại thẩm vấn Đường Tùng,
Chu Xuân Bình, sau cùng là đám người Tưởng Vinh Hoa. Hắn có thể xem
như suốt một đêm không chợp mắt.
Trở lại văn phòng của mình,
Lương Thần khóa trái cửa phòng, tắt máy di động, sau đó nằm dài
lên ghế sofa. Bố mày tịnh dưỡng cái đã, việc gì cũng để giải
quyết sau.