- Vị Phó cục trưởng Lương kia không thể không biết địa vị của Hào thiếu gia và Tuấn thiếu gia, đã biết như vậy còn không kiêng nể gì cả mà tới đây bắt người. Phó kiểm sát trưởng Tôn, lão Vu, hai người nghĩ vị Phó cục trưởng Lương kia rốt cuộc muốn làm gì?
Một người đàn ông trung niên khác có thân hình cao gầy, đeo kính mắt vuốt cằm, vẻ mặt hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa.
- Có lẽ là nắm được nhược điểm gì đó của hai vị đại thiếu gia kia. Nếu không, vị Phó cục trưởng Lương kia hẳn sẽ không hành động lỗ mãng như vậy.
Trong mắt Tôn Tố Nga hiện lên vẻ vô cùng phức tạp. Dám nặng tay với hai kẻ ăn chơi trác táng Trương Hào, Hà Tuấn, vị Phó cục trưởng Lương kia là người duy nhất từ trước tới nay.
- Đây mà gọi là lỗ mãng ư?
Người đàn ông hói đầu khẽ hừ một tiếng, bĩu môi nói:
- Hãy chờ xem, chẳng bao lâu nữa, vị Phó cục trưởng Lương kia sẽ biết cái gì gọi là người đá phải tấm thép.
- Cũng khó nói lắm.
Một người đàn ông trung niên khác lắc đầu, giống như chuyện đùa mà nói:
- Không chắc ba phần, sao dám lên Lương Sơn. Nói không chừng, mấy ngày nữa chỗ Phó kiểm sát trưởng Tôn sẽ nhận được đệ trình của Cục Công an đề nghị phê chuẩn lệnh bắt ấy chứ.
- Anh Thạch à, anh chỉ khiến chuyện đùa này lớn hơn thôi.
Người đàn ông hói đầu liếc xéo đối phương một cái nói:
- Nếu không, chúng ta đánh cuộc xem Hào thiếu gia và Tuấn thiếu gia có bình yên vô sự đi ra hay không.
- Tôi không đánh cuộc với anh.
Người đàn ông đeo kính cười lắc đầu nói:
- Tôi chỉ nói là có khả năng, lại không khẳng định. Tuy nhiên lão Vu à, trên thế giới này có nhiều chuyện vượt ra ngoài dự đoán của mọi người. Tôi đã nghe nói, vị Phó cục trưởng Lương kia ở Liêu Đông rất có thế lực.
- Chúng ta cứ việc chờ xem kết quả là được.
Người đàn ông hói đầu phản đối nói:
- Tôi còn không dám tin chuyện đó, đây là Giang Nam, không phải Liêu Đông, cho dù vị Phó cục trưởng Lương kia có thế lực như thế nào cũng phải hiểu đạo lý rồng mạnh không đè được rắn địa phương.
- Tùy anh thôi. Ha ha, có vẻ như chuyện này không có liên quan gì tới chúng ta.
Người đàn ông đeo kính không muốn tiếp tục tranh cãi với đối phương về chủ đề không có ý nghĩa gì này, nói chuyện phiếm hai câu với người đàn ông hói đầu và Tôn Tố Nga rồi xin từ biệt, giơ tay vẫy taxi rời khỏi.
Nhận được điện thoại báo cáo của Đội phó đội hình sự Lô Dũng, Lương Thần lập tức đi xuống lầu, đi về phía phòng thẩm vấn của đội hình sự. Vừa bước vào của phòng thẩm vấn, điện thoại di động của hắn vang lên. Giơ tay nhấc máy, chợt nghe thấy giọng nói nghiêm túc khác bình thường của Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai:
- Tiểu lương, vừa rồi Bao Hoa đã báo cáo với tôi, nói cậu phái người đến Bách Hưng Lâu, đánh bị thương hơn hai mươi nhân viên Bách Hưng Lâu, còn bắt con của Phó Chủ tịch thành phố Trương phải không?
- Đêm qua, người đã từng cung cấp chứng cứ về vụ án phóng hỏa cho cơ quan Công an là Lý Bình đã bị kẻ gian lọt vào phòng bệnh giết hại. Nhờ sự giúp đỡ của người nhà nạn nhân, chúng tôi đã phát hiện ra chứng cứ quan trọng về vụ án phóng hỏa. Dựa vào chứng cứ cho thấy, Trương Hào, Hà Tuấn, Vương Căng, ba người đó bị tình nghi rất lớn đã gây ra vụ án phóng hỏa đặc biệt nghiêm trọng tại Bách Hưng Lâu một năm trước. Sáng nay, tôi lệnh cho đội hình sự đến Bách Hưng Lâu đưa những kẻ bị tình nghi Trương Hào, Hà Tuấn, Vương Căng về, nhưng lại bị bảo vệ của Bách Hưng Lâu dùng vũ lực cản trở, đội hình sự bắt buộc phải hành động như vậy.
Trong điện thoại, Lương Thần dùng giọng điệu bình tĩnh trả lời. Hắn đã sớm biết, chuyện này ắt sẽ kinh động đến vị nữ Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật này.
Điện thoại bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó truyền đến tiếng thở dài của nữ Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật:
- Tiểu Lương, cậu có biết cậu đang làm gì hay không?
- Tôi biết!
Giọng của Lương Thần vẫn rất bình tĩnh:
- Tôi đang tuân theo chỉ thị của lãnh đạo thành phố, toàn lực phá án và bắt giam những kẻ gây ra vụ án phóng hỏa một năm trước, điều tra rõ hung thủ, trả lại công bằng cho những người vô tội đã chết và bị thương, và cho cả người bị giết đêm qua là Lý Bình.
- Cậu…!
Bi thư Khâu bị một câu nói rất đúng đắn, ẩn chứa sự sắc sảo của đối phương làm á khẩu không trả lời được, bà đành bất đắc dĩ hỏi:
- Chuyện lớn như vậy, tại sao cậu không xin chỉ thị của tôi trước? Trong mắt cậu còn có Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật này không?
Tuy đây là một câu chất vấn, nhưng trong giọng nói lại không thể hiện ý muốn chất vấn. Ngay từ lần Hội nghị đầu tiên khi nhìn thấy Lương Thần, Khâu Lĩnh Mai đã có ấn tượng tốt với người thanh niên tuy còn trẻ nhưng rất chín chắn này. Cho đến khi Lương Thần vừa mới nhậm chức vài ngày đã phá được vụ thảm án diệt môn, sau khi hắn thể hiện tài năng của mình, trong lòng bà lại càng đánh giá cao người thanh niên này.
Bà đã ở trong chốn quan trường nhiều năm, suy nghĩ của Lương Thần bà hiểu rất rõ. Lương Thần không báo cáo với bà, là vì lo bà đưa ra chỉ thị: ‘Không được hành động thiếu suy nghĩ’. Mà một khi chỉ thị này được đưa xuống, Lương Thần nếu không tuân theo, chính là ngang nhiên bất kính với bà Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật, cho nên Lương Thần đã chọn cách ‘tiền trảm hậu tấu’ này. Người thanh niên này, trong lòng sục sôi nhiệt huyết, còn có cả tinh thần trọng nghĩa bất chấp hậu quả như thế này.
Đối với câu hỏi của Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật, Lương Thần đã im lặng một lát, rồi mới chậm rãi nói:
- Bí thư Khâu, đợi khi vụ án này kết thúc, tôi sẽ kiểm điểm với bà. Tôi cũng biết, vụ án này liên quan đến rất nhiều người, nhưng đối với máu của những người bị hại đã chảy, bảo tôi thờ ơ để mặc cho hung thủ thật sự nhởn nhơ, tôi không làm được.
- Tiểu Lương, hiện giờ tôi không phải đang dùng thân phận của một Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật, mà đang dùng thân phận của một người bề trên cho cậu một lời khuyên. Khả năng của một người, thật sự rất nhỏ bé không đáng kể, những khó khăn mà cậu phải đối mặt còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì cậu dự đoán. Biết rõ có một số việc không thể làm, nhưng vẫn miễn cưỡng làm, đây không phải dũng cảm, mà là ngu xuẩn!
Giọng nói của nữ Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật tràn đầy lãnh ý, bà hi vọng lời khuyên của mình thức tỉnh tên tiểu tử giả ngốc kia. Nếu chỉ đối mặt với Phó Chủ tịch thành phố Trương, có lẽ vẫn còn hy vọng, nhưng hiện giờ lại liên lụy đến cả con trai Bí thư Vương, chuyện này coi như đã đụng đến Tỉnh, Lương Thần hoàn toàn không có cơ hội thắng. Bà rất thích người thanh niên chín chắn nhưng cũng không hề mất đi nhuệ khí này, bà không muốn nhìn thấy một mầm cây tốt như vậy bị phá hủy.
- Cảm ơn bà, Bí thư Khâu!
Trong lòng Lương Thần dâng lên một chút cảm động. Hắn và vị Bí thư Khâu này tiếp xúc cũng không nhiều, đối phương có thể nói những lời xuất phát từ nội tâm như thế này với hắn, đủ thấy vị nữ Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật này rất quan tâm giữ gìn cho hắn. Chỉ có điều, hắn đã quyết tâm điều tra rõ ngọn nguồn vụ án này. Vẫn là câu nói cũ, hắn thực sự không phải là dũng sĩ không biết sợ, sở dĩ hắn có lựa chọn không khôn ngoan như vậy, đó là bởi vì hắn còn có đường lui.
- Tiểu Lương, cậu hãy tự giải quyết ổn thỏa đi!
Nghe câu trả lời của đối phương, Khâu Lĩnh Mai đã hiểu rõ, chàng trai này đã quyết không đụng phải tường thì không quay đầu lại. Thầm thở dài một tiếng, từ bỏ ý nghĩ tiếp tục khuyên bảo trong đầu, cúp điện thoại.
Tắt di động, sắp xếp lại suy nghĩ, Lương Thần đẩy cửa vào phòng thẩm vấn. Trong phòng thẩm vấn, Hà Tuấn đang ngồi gác chân lên cái bàn bên cạnh, miệng ngậm điếu thuốc lá, bộ dạng nhàn nhã giống như đang giải sầu ở biệt thự.
Hai nhân viên hình sự xấu hổ đứng bên cạnh. Kẻ bị thẩm vấn không phải người bình thường, đó là người tiếng tăm lẫy lừng Tuấn thiếu gia, bọn họ chỉ là những cảnh sát nhỏ nhoi tầm thường, nào dám làm Tuấn thiếu gia thay đổi sắc mặt. Chẳng những không thể làm thay đổi sắc mặt, còn phải chú ý bưng nước tiếp thuốc thật cẩn thận.
- Sếp Lương!
Thấy Lương Thần đẩy cửa bước vào, hai nhân viên hình sự lập tức đứng nghiêm chào. Nhưng nhìn vị Phó cục trưởng trẻ tuổi cau mày nhìn Tuấn thiếu gia đang để hai chân bắt chéo lên bàn, hai người không khỏi chột dạ cúi đầu.
- Ngồi sang bên kia đi!
Lương Thần chỉ cái ghế dựa chuyên dùng để thẩm vấn sát bên tường, nhìn Hà Tuấn thản nhiên nói.
Hà Tuấn liếc xéo đối phương một cái, dường như không nghe thấy câu vừa rồi, hít một hơi thuốc thật sâu, rung đùi đắc ý tiếp tục hát một bài hát như một đại gia. Một giây sau, y cảm thấy ngực bị xiết chặt, một cánh tay mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ áo mình, sau đó, y lại cảm thấy hai chân bỗng nhiên rời khỏi mặt đất, toàn thân thể bị một sức mạnh nhấc bổng lên.
Hai nhân viên hình sự đứng bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn người thủ trưởng trẻ tuổi của bọn họ nắm cổ áo Tuấn thiếu gia một cách vô cùng bạo lực như xách một con gà con, chỉ vài bước đã đưa Tuấn thiếu gia đến bên cạnh chiếc ghế, nặng nề ném xuống như ném rác vậy.
- Mày…!
Hà Tuấn cảm thấy cổ đau rát, vừa sợ vừa giận, y không nhịn được liền há mồm định chửi. Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của vị Phó cục trưởng trẻ tuổi kia, giọng nói liền nghẹn lại, nuốt vào đoạn chửi bậy phía sau.
Tuy y cũng được gọi là Tuấn thiếu gia, nhưng còn lâu mới có thể sánh được với Trương Hào, Vương Căng. Từ xưa đến nay đều là thương không bằng quan, hơn nữa cha y lập nghiệp ở địa phương, phải dựa vào chính quyền địa phương nâng đỡ, lại càng không thể có địa vị ngang hàng với cha của Trương Hào, Vương Căng. Có thể nói, y là kẻ yếu thế nhất trong ba người, nếu như thế lực của vị Phó cục trưởng trẻ tuổi đang đứng trước mặt y mạnh như y đã nghe nói, thì hắn có trừng trị y một chút y cũng không còn cách nào khác là đành chịu.
- Phó cục trưởng Lương, có phải anh đã hơi quá tay không?
Với suy nghĩ tránh voi chẳng xấu mặt nào, Hà Tuấn kìm chế nỗi tức giận trong lòng, gân cổ nhìn đối phương nói:
- Cho dù chúng ta không phải bạn bè, cùng là những đại gia, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, anh không phân biệt tốt xấu gì cả, bắt hai anh em chúng tôi đến đây, rốt cục là có ý gì?
- Hà Tuấn.
Ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, Lương Thần nhìn chằm chằm vào người tiếng tăm lẫy lừng Tuấn thiếu gia này, không hề thay đổi sắc mặt nói:
- Nam, hai mươi sáu tuổi, quốc tịch: Trung Quốc. Hiện là một trong những đối tác kinh doanh của Bách Hưng Lâu, cha là Chủ tịch Công ty trách nhiệm hữu hạn bất động sản Hoa Hằng Hà Bách Cường, mẹ là cựu nữ diễn viên đoàn ca múa nhạc thành phố, em gái Hà Giai là sinh viên năm thứ tư Học viện nghệ thuật tỉnh…
Đây vốn là công thức hỏi đáp xác nhận thân thế của đối tượng bị thẩm vấn do nhân viên hình sự hỏi, nhưng Lương Thần không muốn lãng phí thời gian cho một việc không có chút ý nghĩa nào như vậy. Hắn nói những điều này, chẳng qua cũng chỉ là dựa theo đúng trình tự xác minh thân phận của đối phương.
- Trịnh Hổ, Lông rậm là bảo vệ ở Bách Hưng Lâu, cũng là thủ hạ của anh và Trương Hào. Theo lời khai của bọn chúng, một năm trước đã chịu sự sai khiến của anh, Trương Hào, Vương Căng, phóng hỏa bên trong tòa nhà Bách Hưng Lâu với ý đồ thiêu chết ông chủ lúc ấy của Bách Hưng Lâu là Tiêu Kiến Sinh…
Lương Thần sử dụng phương pháp thẩm vấn thông thường, không nói vòng vo, hắn chọn Hà Tuấn là đối tượng bị thẩm vấn đầu tiên là bởi vì hắn biết rõ, so với Vương Căng, Trương Hào, Hà Tuấn là kẻ có vẻ dễ bảo hơn.
Trong lúc Lương Thần thẩm vấn Hà Tuấn, Vương Căng đang nằm trên người một cô gái xinh xắn, nhấc đôi chân mảnh khảnh của cô lên, mãnh liệt kích thích thân thể cô với một vẻ mặt dữ tợn.