Lương Thần sở dĩ có chút hối hận là bởi vì hôm nay lần đầu tiên hắn bị lửa giận chi phối mà đã tát phụ nữ. Nhưng càng nghĩ đến đối phương là con gái của Bí thư tỉnh ủy, hắn càng cảm thấy người phụ nữ này hết sức ngang ngược kiêu ngạo, đáng ghét vô cùng, nỗi tức giận trong lòng cũng tăng vọt. Cuối cùng không kìm được đã tát đối phương một cái.
Nghe người phụ nữ hỏi, Lương Thần cũng không trả lời một tiếng. Một cái bạt tai tung ra đã làm cho nỗi tức giận trong lòng hắn vơi đi phân nửa. Cho dù người phụ nữ này có đáng ghét thế nào thì chung quy vẫn là một người phụ nữ, sử dụng bạo lực với đối phương khiến hắn có cảm giác tội lỗi vô cùng. Nhưng việc đã xảy ra rồi, hối hận cũng vô ích. Sự việc hôm nay khó có thể cải thiện được. Hắn đã chuẩn bị tâm lý chờ cô tiểu thư nhà Bí thư Tỉnh ủy này làm trời long đất lở hoặc là khóc mếu om sòm.
Hồ Tịnh Tịnh bụm mặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông ước chừng mười giây đồng hồ, sau đó mới bỏ tay ra. Trên gương mặt trắng mịn màng có thể thấy rõ dấu năm ngón tay đỏ tươi. Cô hít một hơi, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi vệt máu nơi khóe môi. Không hề có bão tố nổi lên, ngược lại còn thong dong mở chiếc ví màu bạc cầm trên tay, lấy ra một chiếc gương nhỏ, cẩn thận xem xét phía bên gương mặt đang sưng đỏ của mình.
Tiếp đó, nhẹ giọng như tự nói với chính mình:
- Tôi năm nay là 36 tuổi. Từ nhỏ đến lớn mới bị đánh hai lần. Lần đầu tiên là năm 14 tuổi lấy trộm tiền của bố và cùng mấy thằng con trai xem băng sex. Sáng hôm sau về nhà đã bị bố tát cho một cái. Còn lần thứ hai chính là cái tát tai như trời giáng vừa rồi của Phó cục trưởng Lương. Được thưởng một cái tát như thế này, tôi chỉ sợ là trong mấy ngày tới sẽ không dám ra khỏi cửa.
Lương Thần vẫn trầm mặc không lên tiếng. So với người phụ nữ kiêu ngạo ương ngạnh trước đó thì chính vẻ mặt bình tĩnh, không có dấu hiệu tức giận này lại làm hắn có cảm giác không thoải mái, tim đột nhiên đập nhanh hơn.
- Lương Thần, tôi có một câu muốn hỏi anh.
Hồ Tịnh Tịnh cất chiếc gương đi, tiến lên hai bước đến trước mặt người đàn ông, đôi mắt chớp chớp mang ý lả lơi rõ ràng, nhìn đối phương khẽ mỉm cười nói:
- Nếu vợ anh không phải là cháu gái của Diệp lão, nếu anh không kế thừa tài sản bạc tỷ của Lâm Tử Hiên, nếu anh không được Lý gia và Lương gia yêu mến, vậy thì anh có dám đắc ý mà bạt tai tôi một cái như vừa rồi không? Hả?
- Không!
Lương Thần không chút do dự, giọng lạnh nhạt đáp lời. Theo như 3 giả định của người phụ nữ này liệu rằng hắn có gan đánh cô ta không? Đổi lại là thân phận một cảnh sát nhân dân quèn ở quê nhà như trước đây, hắn có dám không? Đáp án rõ ràng là không.
- Lương Thần, anh rất thành thực, tôi rất thích.
Giọng điệu của Hồ Tịnh Tịnh trở nên vô cùng ngọt ngào, cô chậm rãi áp sát vào mặt đối phương, hạ giọng nói:
- Đánh con gái của Bí thưu tỉnh ủy, có phải anh cảm thấy rất thích thú không? Tôi lại để cho anh đánh lần nữa được không?
Lương Thần trong lòng có chút sợ hãi. Hắn rõ ràng có thể cảm giác được trong đôi mắt của người phụ nữ biểu lộ một sự cuồng nhiệt và bệnh hoạn. Haizzz, liệu có phải người phụ nữ này mắc chứng thích bị ngược đãi? Đã bị ăn một cái tát tai vẫn còn thấy chưa đủ, giờ lại yêu cầu hắn cho thêm cái nữa.
- Hồ tiểu thư, rốt cuộc cô muốn làm gì?
Lương Thần lui về phía sau hai bước, dùng giọng nói quyết liệt hỏi. Người phụ nữ này không thể đối xử theo cách thông thường được, thật sự khiến hắn cảm thấy rất đau đầu, không nghĩ ra kế nào đối phó cho phù hợp.
- Gọi tôi là Tịnh Tịnh.
Ánh hào quang trong mắt lấp lánh, Hồ Tịnh Tịnh chậm rãi tiến lại gần người đàn ông, trong giọng nói tràn đầy vẻ ngạo mạn và mạnh mẽ như một nữ hoàng:
- Những gì mà tôi thích, từ trước tới nay chưa bao giờ không chiếm được. Không ai có thể cự tuyệt tôi, kể cả anh.
Lương Thần lập tức chấn động, Xem ý tứ của người phụ nữ này thì hình như rất coi trọng hắn. Hơn nữa nếu như hắn không nghe theo cô ta thì rất có thể đối phương sẽ tìm mọi cách để có được hắn. Người phụ nữ này quả nhiên là kiểu người dục vọng không bao giờ thỏa mãn, vừa nhìn thấy đàn ông là đã muốn bổ nhào vào rồi.
- Đừng cự tuyệt tôi. Lương Thần, anh cự tuyệt không nổi đâu. Hãy ngoan ngoãn làm tình nhân của tôi đi, tôi cam đoan anh sẽ không hối hận.
Mắt thấy vẻ giận dữ trên khuôn mặt người đàn ông, canh tay đang từ từ nắm lại, Hồ Tịnh Tịnh không những không sợ hãi mà còn có vẻ vui mừng, ngẩng khuôn mặt lên, hưng phấn nói:
- Đánh tôi đi, dùng sức mà đánh tôi đi. Đánh thấp một chút, phía dưới của tôi ẩm ướt hết rồi.
Lương Thần giơ tay lên, vững vàng điểm trúng vào cổ người phụ nữ. Đang đứng ở trạng thái hưng phấn, người phụ nữ kêu lên một tiếng rồi thân hình mềm nhũn ngã xuống. Lương Thần nhanh nhẹn tiến lên một bước đỡ lấy eo cô ta rồi đưa đến nằm trên ghế sofa.
Thật là rắc rối. Lương Thần lắc lắc đầu. Hắn tự nhận là sóng gió đã trải qua không ít, nhưng sự việc hoang đường như hôm nay là lần đầu tiên hắn gặp. Hắn từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày chính mình bị một người phụ nữ nhục dục mạnh mẽ đưa đẩy đến mức này. Hồ Tịnh Tịnh này quả là cuồng dục đến cực đỉnh.
Hắn nhấn điện thoại gọi Phó chi đội trưởng Lô Dũng đến, chỉ vào người phụ nữ đang nằm mê man trên sofa, nói:
- Hồ tiểu thư bị cảm nắng, anh phái hai người đưa Hồ tiểu thư đến Bách Hưng lâu đi.
Vì thế, dưới sự trợ giúp của hai nữ cảnh sát, Hồ Tịnh Tịnh được đưa lên xe cảnh sát.
Tiễn bước vị ôn thần này đi, Lương Thần cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn tình nguyện có mười kẻ thù như Vương Căng còn hơn là gặp người phụ nữ biến thái, khó chơi như Hồ Tịnh Tịnh. Rút điếu thuốc ra hút để làm dịu đi một chút cảm xúc, trong lúc vô ý đảo mắt qua đồng hồ treo tường, phát hiện đã là 11h15’. Hắn đang chuẩn bị đến nhà ăn của Cục để ăn cơm trưa thì thấy Phó cục trưởng Bao Hoa hấp tấp đi vào văn phòng.
- Phó cục trưởng Bao, ông sao thế?
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Phó cục trưởng Bao, Lương Thần không khỏi kinh ngạc hỏi.
- Phó cục trưởng Lương, phiền phức rồi!
Trên cái trán nhẵn bóng của Bao Hoa ròng ròng mồ hôi, đặt mông ngồi phịch lên sofa rồi thở hồng hộc hướng về phía Lương Thần nói.
- Phiền phức gì? Cái gì phiền? Phó cục trưởng Bao, ông cứ bình tĩnh, từ từ nói.
Lương Thần đi đến chỗ bình uống nức, lấy một cốc nước đưa đến cho đối phương, sau đó cũng ngồi xuống, mở miệng hỏi.
Phó cục trưởng Bao một hơi uống cạn cốc nước, lau lau miệng, nửa tức giận nửa lo lắng nói:
- Vừa rồi Quách Khánh Phong của chi đội Trị an báo cáo với tôi. Khoảng hai mươi phút trước, mấy viên cảnh sát đại đội hai của chi đội trị an đã xảy ra xung đột với đại đội quản lý đô thị, tạo ra cuộc hỗn chiến hơn hai mươi người. Đại đội trị an có 3 cảnh sát bị thương, Cục quản lý đô thị cũng có 5 người được đưa vào bệnh viện trung tâm thành phố.
Không đợi Phó cục trưởng Bao nói xong, di động trên bàn uống nước của Lương Thần đã rung lên. Nhận điện thoại, chợt nghe một giọng đàn ông tức giận truyền đến:
- Phó cục trưởng Lương, tôi là Trình Như Hải của Cục quản lý đô thị. Tôi muốn hỏi, cục công an các anh rốt cuộc là có ý gì? Đại đội quản lý đô thị theo luật chấp hành công vụ, liên quan gì đến đại đội trị an các anh? Hơn hai mươi cảnh sát vây lại ẩu đả vài người của đại đội chúng tôi. Hiện tại đã có 6 người bị đánh trọng thương phải đưa vào bệnh viện trung tâm thành phố cứu chữa. Phó cục trưởng Lương, việc này bất luận thế nào cũng cần một lời giải thích từ anh.
Từ di động truyền ra âm thanh cực lớn, Bao Hoa ngồi bên cạnh cũng nghe thấy rõ ràng. Lương Thần và Bao Hoa không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới liền, nay khổ chủ đã tìm tới tận cửa rồi.
- Cục trưởng Trình, xin chào.
Lương Thần đứng lên, dùng giọng điệu áy náy nói vào trong điện thoại:
- Chuyện mà ông vừa nói tôi cũng vừa mới nghe qua. Xin ông yên tâm, chờ tôi điều tra cẩn thận xong, sẽ cho Cục trưởng Trình một câu trả lời thỏa đáng, ông thấy được không?
- Có gì phải điều ta. Sự thật phơi bày ngay trước mắt. Người của các anh can thiệp vào công việc của đại đội Quản lý đô thị, rồi tụ tập nhiều cảnh sát gần đó đánh người của đại đội chúng tôi.
Dường như Cục trưởng Trình vẫn còn rất tức giận:
- Anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích ngay bây giờ.
- Đây chỉ là nghe một phía từ Cục các ông. Sự thật rốt cuộc là như thế nào, phải trải qua điều tra thì chúng tôi mới kết luận được. Được rồi, Cục trưởng Trình, cứ như vậy đi. Đợi chúng tôi điều tra ra kết quả rồi sẽ gọi điện lại cho ông. Chào ông!
Nhìn Lương Thần thản nhiên dập máy, Phó cục trưởng Bao không khỏi trợn mắt nhìn trân trối, lòng nghĩ, tên này quả thật là trâu bò. Mặc kệ nói như thế nào thì Trình Như Hải cũng là Cục trưởng cục quản lý đô thị, cấp bậc so với bọn họ còn cao hơn nửa cấp. Vậy mà lại bị đối phương nói chẹn họng rồi thản nhiên dập máy rồi.
- Phó cục trưởng Bao, sự việc rốt cuộc là như thế nào? Đã điều tra chưa?
Lương Thần hướng về phía Bao Hoa hỏi. Không cần quan tâm là ai đánh ai trước, điều quan trọng nhất chính là tìm hiểu rõ nguyên nhân gây ra xung đột. Cái này có liên quan đến nguyên tắc “Ai đuối lý hơn ai”. Nói một cách đơn giản là bên nào đuối lý hơn, bên nào phải làm ra vẻ nhún nhường mà cầu hòa để dàn xếp cho ổn thỏa.
- Quách Khánh Phong, vào đi, báo cáo tỉ mỉ lại cho sếp Lương về tình hình lúc đó.
Bao Hoa quay đầu, hướng ra cửa gọi một tiếng. Vừa dứt lời thì một viên cảnh sát trẻ tuổi mang dáng vẻ lo sợ, bất an đi vào. Anh ta cúi chào Lương Thần và Bao Hoa, sau đó kể lại tỉ mỉ từ đầu đến cuối vụ xung đột.
Nửa giờ trước, ở gần Trạm vận chuyển hành khách nội thành, năm nhân viên của Cục quản lý đô thị đã thô lỗ túm hai người thanh niên vứt tàn thuốc bừa bãi cùng với một người đàn ông dáng vẻ quê mùa đến chỗ xe tải thi hành công vụ, rồi lần lượt phạt họ 100 tệ. Lúc đó hai người thanh niên chỉ còn hơn 100 tệ tiền lẻ, liền cầu xin nhân viên quản lý đô thị thương tình cho bớt lại chút tiền xe. Nhưng nhân viên quản lý đô thị không đồng ý còn quát lớn, khiến cho không ít người hiếu kỳ vây quanh xem. Hai viên cảnh sát nhân dân mặc thường phục ở Đồn công an trước trạm thấy hai người thanh niên đáng thương, vì thế nói đỡ cho họ một câu, không ngờ lại bị mấy nhân viên quản lý đô thị từ đám người lao ra đánh.
- Lúc ấy, tôi và vài đội viên vừa mới khám xét một băng nhóm trước trạm, trên đường về thì thấy một đám nhân viên quản lý đô thị đang vây đánh hai người đàn ông. Hai người đàn ông lấy ra thẻ cảnh sát, lớn tiếng hô: “Tôi là cảnh sát”. Vậy mà trong đám nhân viên quản lý đô thị lại có người điên cuồng hét lớn: “Cảnh sát cũng đánh!”
- Chúng tôi liền chạy qua định khuyên can thì không ngờ đám nhân viên quản lý đô thị giống như chó điên, vừa thấy chúng tôi cũng xông vào đánh. Có một người còn gọi điện thoại gọi người đến hỗ trợ.
Quách Khánh Phong mang vẻ mặt xấu hổi nói:
- Tôi lúc ấy tức quá, không kìm được liền gọi điện thoại về đại đội, kêu mười mấy đội viên đại đội hai đến. Sau đó thì…
Giọng nói của Quách Khánh Phong càng ngày càng thấp, đầu gần như cúi xuống sát ngực. Kết quả cuộc hỗn chiến là 6 người trong đại đội quản lý đô thị phải vào bệnh viện. Tuy nguyên nhân xuất phát từ bọn họ, nhưng hậu quả thì…Cái chức Đại đội phó này của anh ta đừng nghĩ là còn làm được nữa. Nói không chừng còn có thể bị sa thải.
- Quách Khánh Phong, cậu xem cậu đấy. Bình thường khá là thông minh cẩn trọng, sao thời khắc mấu chốt lại hồ đồ như thế? Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không báo cáo ngay cho Chi đội trưởng của các cậu?
Phó cục trưởng Bao mang vẻ mặt tiếc nuối, gần như chỉ thẳng vào mặt Quách Khánh Phong nói.
- Tôi đã…
Quách Khánh Phong há miệng định nói, nhưng cuối cùng lại nuốt trở vào. Trách nhiệm và hậu quả này một mình anh ta gánh chịu là được rồi, không cần phải liên lụy đến Chi đội trưởng Triệu. Thực ra là trước khi cầu viện binh, anh ta đã gọi điện cho Chi đội trưởng Triệu Dương, Chi đội trưởng Triệu liền nói một câu:
- Đánh xong nói sau.
- Phó cục trưởng Lương, Phó cục trưởng Triệu, đều là lỗi của tôi. Tôi tự ý hành động, không hỏi ý kiến lãnh đạo, tôi tự nguyện chịu phạt.
Quách Khánh Phong ngẩng đầu, hiên ngang nói:
- Đại đội hai đều là nghe theo lệnh của tôi, hi vọng Phó cục trưởng Lương và Phó cục trưởng Bao…
“Cốc cốc” mấy tiếng gõ cửa truyền đến tai Lương Thần. hắn ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc tranh phục cảnh sát đang đứng ở cửa.
- Triệu Dương, tôi cũng đang muốn tìm anh đây. Anh vào đây cho tôi.
Vừa thấy người đàn ông, Phó cục trưởng Bao không khách khí nói. Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà sau khi Triệu Dương được Quách Khánh Phong báo cáo tình hình, chính mình cũng biến mất tăm, gọi điện thoại cũng không nhận.
- Phó cục trưởng Lương, Phó cục trưởng Bao.
Người đàn ông mệt mỏi tiến vào, không đợi Phó cục trưởng Bao vấn tội, liền mở miệng nói trước:
- Tôi mới từ bệnh viện trở về. Sáu nhân viên của cục quản lý đô thị gọi là bị trọng thương, căn bản đều là giả bộ. Nghiêm trọng nhất cũng chỉ là gãy hai cái xương sườn.
- Gãy hai cái xương sườn, lại còn nói “cũng chỉ là”.
Phó cục trưởng Bao đứng lên, tức giận nói đến nỗi văng cả nước bọt vào mặt đối phương:
- Theo ý của anh thì đánh cho người ta tàn phế, cho người ta chết mới là nghiêm trọng phải không? Triệu Dương, tôi nói cho anh biết, đại đội trị an xảy ra chuyện như vậy, trách nhiệm chính là thuộc về anh.
- Phó cục trưởng Bao, ông cứ bình tĩnh đã.
Lương Thần cười cười, ấn Phó cục trưởng Bao đang giận dữ ngồi lại sofa, sau đó hướng về phía Chi đội trưởng Triệu vô tư hỏi:
- Chúng ta không phải có ba đồng chí bị thương sao? Tình hình thế nào?
- Cái này…Các đội viên của chúng ta bị thương rất nghiêm trọng, đến bây giờ vẫn còn có một đồng chí hôn mê bất tỉnh, hai đồng chí khác do bị nhân viên đội quản lý đô thị đánh vào đầu nên sợ là não bị thương tổn và để lại di chứng.
Chi đội trưởng Triệu rất nghiêm túc, không kém phần lo lắng trả lời.
- Phải không? Tuy nhiên tôi nhớ là vừa rồi Phó chi đội trưởng Quách nói vết thương cũng nhẹ thôi mà.
Lương Thần nhìn sang Quách Khánh Phong đang đỏ bừng mặt, cười cười hỏi.
- Lúc đầu thì không rõ lắm. Sau đó chuyển đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện chuyển biến xấu nghiêm trọng, quả thật rất nghiêm trọng.
Chi đội trưởng Triệu lén trừng mắt nhìn Quách Khánh Phong một cái.
- Ba đồng chí của Cục bị trọng thương, sáu nhân viên của Cục quản lý đô thị cũng bị thương. Chi đội trưởng Triệu, thân là người phụ trách chi đội trị an, chuyện này liệu có phải do ông chịu trách nhiệm toàn bộ không?
Lương Thần bỗng nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng hướng về phía Triệu Dương hỏi.
- Sếp Lương, thật oan uổng quá. Nhân viên cục quản lý đô thị đánh cảnh sát của chúng ta, tôi cố ý phái Đại đội phó Quách Khánh Phong chạy qua dàn xếp, không nghĩ rằng Cục quản lý đô thị bọn họ ỷ đông hiếp yếu, đánh trọng thương các cảnh sát của chúng ta. Trong tình hình bất đắc dĩ chúng ta mới tự vệ phản kích.
Chi đội trưởng Triệu lòng đầy căm phẫn giải thích.
- Nói dối!
Phó cục trưởng Bao không chút khách khí mắng:
- Cục trưởng cục quản lý đô thị của người ta đã gọi điện thoại đến rồi, nói các anh hơn hai mươi cảnh sát đã bao vây và đánh trọng thương các nhân viên của Cục quản lý đô thị.
- Ông ta đương nhiên là đứng về phía đám người của mình rồi.
Chi đội trưởng Triệu tỏ vẻ không phục đáp lời. Trộm nhìn hai vị Phó cục trưởng một cái, lòng thầm nghĩ: “Dù thế nào thì các ông cũng chẳng ra mặt giúp chúng tôi đâu”.
- Nói xem, đại đội trị an tổng cộng xuất động bao nhiêu người?
Lương Thần nhìn về phía Chi đội trưởng Triệu Dương, lạnh lùng hỏi.
- Hai mươi mốt người.
Triệu Dương trầm xuống, cứng nhắc mở miệng đáp. Ánh mắt ông ta nhìn ra phía góc phòng, cảm giác mâu thuẫn trong giọng nói hết sức rõ ràng.
- Thế còn bên phía cục quản lý đô thị?
Lương Thần lại hỏi tiếp.
- Mười bốn người.
Triệu Dương tức giận trả lời. Trong lòng nghĩ thầm tên Phó cục trưởng Lương này đang định giúp người ngoài đây, chuẩn bị xử lý bọn họ để có thể dàn xếp ổn thỏa với Cục quản lý đô thị bên kia.
Lương Thần vẫn còn đang suy nghĩ thì chuông điện thoại lại vang lên. Nhìn dãy số, Lương Thần khẽ mỉm cười, ấn nút nhận cuộc gọi.
- Phó cục trưởng Lương, kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu anh không đưa ra được một câu trả lời rõ ràng thì chúng ta chỉ có thể đến chỗ Bí thư Khâu và Phó chủ tịch thành phố Trương nói chuyện.
Cục trưởng Trình giọng điệu vẫn rất hung hăng, ý tứ uy hiếp rõ ràng.
- Cục trưởng Trình, sự tình đã rất rõ ràng. Nhân viên cục quản lý đô thị của các ông đã hành xử một cách thô bạo ở trước trạm vận chuyển hành khách, khiến cho rất đông quần chúng hiếu kỳ vây xem. Để tránh ảnh hưởng, cảnh sát đồn công an trước trạm của chúng tôi đã nói mấy câu khuyên bảo, nhưng lại bị nhân viên quản lý đô thị hành hung. Trong quá trình xung đột, thậm chí có nhân viên quản lý đô thị còn kêu lên: “Cảnh sát cũng đánh”. Cảnh sát nhân dân của Cục chúng tôi đã bị đánh rất nặng, số người bị thương cũng hơn mười người, hai người còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng. Đối với việc này, tôi cũng muốn yêu cầu Cục các ông tiến hành thẩm tra, xét xử các nhân viên có liên quan. Đồng thời, đối với các nhân viên đã tham gia quá trình ẩu đả này, Cục chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự về tội “Cố ý cản trở người thi hành công vụ”.
Nghe giọng nói bình tĩnh, nghiêm trang của vị Phó cục trưởng trẻ tuổi, Chi đội trưởng Triệu Dương và Phó chi đội trưởng Quách Khánh Phong không khỏi nghẹn lời, một lúc lâu vẫn chưa khôi phục lại được tinh thần. Nói dối! Đem tất cả trách nhiệm đổ lên phía Cục quản lý đô thị, vị Phó cục trưởng Lương này trên tay không chỉ có gậy, mà còn là một cây gậy rất độc.
- Nói linh tinh!
Nghe đối phương trả đũa, Cục trưởng Trình tức giận run người, quát vào di động:
- Họ Lương kia, có dám cùng tôi đến Thành ủy không? Chúng ta nhờ Bí thư Khâu và Phó chủ tịch thành phố Trương phân xử.
- Cho dù ông không nói, tôi cũng đã định báo cáo việc này lên Bí thư Khâu và Phó chủ tịch thành phố Trương. Thân là cảnh sát nhân dân, lại bị người khác dùng chính côn trong tay mình đánh đến trọng thương, đây thật sự là nỗi đau xót trong hệ thống chính trị pháp luật của chúng ta. Về sau tôi đề nghị cấp cho nhân viên trong Cục quản lý đô thị mỗi người một cây. Mà Cục các ông có nên chẳng đổi tên thành Cục công an quản lý đô thị?
Lương Thần nói không chớp mắt, trong lời nói lộ rõ sự châm chọc. Bên mình không đuối lý, hắn tất không cần ra vẻ đáng thương. Hơn nữa vừa trải qua chuyện bị Cục quản lý đô thị vây hôm trước, hắn đã hết sức tức giận rồi, nên không hề kiêng nể gì mà đối đầu với đối phương.
Không để cho đối phương có cơ hội kêu gào, Lương Thần nhanh chóng ngắt điện thoại, ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt khâm phục của Chi đội trưởng Triệu Dương và Phó chi đội trưởng Quách Khánh Phong, sắc mặt trở nên lạnh lùng hỏi:
- Vừa rồi nói đến đâu?
- Nói đến chuyện Cục chúng ta có 21 người, Cục quản lý đô thị có 14 người.
Triệu Dương trên mặt lộ ra ý cười. Ông ta đã nhìn ra tính cách bao che khuyết điểm của vị Phó cục trưởng này. Làm việc dưới trướng lãnh đạo kiểu này, dù thế nào cũng không sợ bị ức hiếp.
- Hai mốt người đấu với mười bốn người, cuối cùng vẫn còn bị thế này, các anh xem…
Lương Thần lắc đầu, vẻ mặt rõ ràng là rất bất mãn.
- Mười một tên quản lý đô thị đều bị chúng ta đánh gục hết.
Quách Khánh Phong không kìm nổi nói xen vào. Lời vừa ra khỏi miệng thì đã bị Phó cục trưởng Bao trừng mắt nhìn làm cho không dám nói tiếp. Phó cục trưởng Bao cả giận mắng:
- Cậu còn cảm thấy chính mình rất có năng lực sao?
- Đánh ngã xong là xong à?
Lương Thần gõ gõ ngón tay lên bàn, nhìn Quách Khánh Phong và Triệu Dương một cái, mặt không chút thay đổi hỏi:
- Vì sao không túm dậy mang về Cục tra hỏi? Sử dụng vũ lực đánh nhân viên thi hành công vụ, gây trở ngại cho nhân viên chấp pháp, chẳng lẽ không phải là tội “Cản trở người thi hành công vụ?”
- Cái này…Phó cục trưởng Lương, ban đầu hình như là chính chúng ta mới gây trở ngại cho người thi hành công vụ?
Phó cục trưởng Bao lắp bắp nói.
- Là cảnh sát nhân dân của đại đội trị an, có trách nhiệm giữ gìn trật tự ổn định xã hội. Nhân viên quản lý đô thị chấp pháp thô bạo, tạo ảnh hưởng không tốt. Cảnh sát nhân dân đến khuyên giải lại dùng vũ lực đối đãi. Các ông nói xem, đây có đúng là gây trở ngại cho người thi hành công vụ không?
Lương Thần rất nghiêm túc mà hỏi ngược lại.
- Đúng, tuyệt đối đúng
Chi đội trưởng Triệu Dương và Chi đội phó Quách Khánh Phong gật đầu như gà con mổ thóc. Hia người quả thực khâm phục vị Phó cục trưởng trẻ tuổi này không để đâu cho hết. Chỉ cần là lời nói từ miệng đối phương thì khẳng định rất có đạo lý. Nếu không có đạo lý thì xin mời tham chiếu câu trước.
- Trưa rồi, cũng chưa ăn đúng không? Vậy chúng ta cùng ra nhà ăn thôi.
Lương Thần nhìn đồng hồ, đứng lên nhìn đám người Phó cục trưởng Bao Hoa nói.
Hồ Tịnh Tịnh lắc lắc đầu, ngồi dậy trên sofa. Ánh mắt nhìn quét qua một vòng, phát hiện ra đây chính là căn phòng mà tối hôm qua cô cùng với Vương Căng đã hoan lạc. Trong đầu lập tức hồi tưởng lại cảnh tượng bị làm cho hôn mê, không khỏi nắm chặt tay, nghiến răng ken két. Gã đàn ông kia dám làm cô bất tỉnh.
Tịnh Tịnh ảo não mà dùng chân đạp mạnh sofa, trong óc tràn ngập hình ảnh người đàn ông sáng rực dưới ánh mặt trời. Phàm cái gì không chiếm được thì càng thấy là quý nhất, điều này đối với đàn ông hay phụ nữ đều đúng. Trong lòng Hồ Tịnh Tịnh khao khát cực độ được chiếm hữu và chi phối người đàn ông kia. Đối phương càng biểu hiện ngạo mạn và khinh thường cô, cô lại càng nghĩ ra mọi thủ đoạn để chinh phục được hắn.
Những người đàn ông có tính cách hoang dã ngang tàn, đối với cô lại càng hấp dẫn. Mà trên thân hắn lại bao phủ một vầng hào quang sáng rỡ, điều này làm cho quyết tâm chinh phục trong lòng cô càng thêm sâu sắc.
Lạc Hàn đối với cô mà nói, chỉ là một công tử bột có vẻ ngoài đẹp đẽ. Cô nói đến là đến, nói đi là đi, không chút phản kháng. Nói không chừng ngày nào đó cô sẽ chơi cú chót rồi vứt bỏ y. Vương Căng xuất thân không tầm thường, kỹ thuật giường chiếu cũng không tồi, nhưng không phải là đối tượng lý tưởng có thể nương tựa.
Nếu so sánh ra thì cái người xuất thân bình thường, trong khoảng thời gian ngắn liên tục tạo ra những truyền kỳ, từ một cảnh sát nhân dân nhỏ nhoi tiến dần lên chức Phó cục trưởng thường trực Cục công an thành phố kia mới chính là đối tượng cô muốn chiếm hữu và chi phối.
Ánh mắt của anh ta, cái tát của anh ta, đều khơi dậy sự kích động trong lòng cô. Cô không kìm được mà nghĩ đến cảnh người đàn ông đó nằm trên người mình, dùng vật tượng trưng cho giống đực đâm xuyên qua sơn động của cô, giây phút đó sẽ có dư vị như thế nào?
Hồ Tịnh Tịnh quay dầu, nhìn ra khung cửa sổ ngập nắng. Cô dường như thấy được bóng dáng cao ngất của người đàn ông đang lay động.
Lương Thần, đừng tưởng rằng như vậy là có thể trốn thoát được gái già này.