Sáng sớm hôm sau, Lương Thần nhận được điện thoại của Lăng Tư Vũ, biết được đối phương đang vội ra bến xe đường dài, chuẩn bị về Liêu Dương trước, sau đó về Tây Phong. Lăng Tư Vũ lần nữa biểu thị sự cảm ơn tới đối phương, đồng thời như đùa giỡn mà nhắc tới chuyện nếu như có gặp khó khăn, nhất định sẽ không khách khí mà làm phiền hắn.
Buông điện thoại xuống, Lương Thần lắc đầu, những người phụ nữ giỏi giang như Lăng Tư Vũ và Lý Băng, chồng của họ lại không biết quý trọng, còn chơi trò đổi vợ gì đó, thực sự là một lũ mạt hạng ngu ngốc. Cũng là đàn ông, Lương Thần thực sự khó lý giải được tâm tính của hai kẻ mạt hạng kia.
Nhìn qua tập hồ sơ trên bàn, Lương Thần kéo tâm tư về với vụ án. Hắn trầm ngâm một lúc lâu, rồi nhấc điện thoại bàn ở trên bàn làm việc lên.
Sau khi Phó chi đội trưởng Lô Dũng nhận được điện thoại của Lương Thần, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất phái đại đội cấp dưới xuất nhân viên cảnh sát ra. Trải qua cảnh tượng đêm qua, gã càng cảm nhận được sự mạnh mẽ khó dây vào của vị thủ trưởng trẻ tân nhiệm này. Không có Tam phần tam, sao dám lên đỉnh núi! Không có sự nắm bắt toàn diện, không có một hậu đài vững chắc, Phó cục trưởng Lương sao có thể không chút cố kỵ mà không nể tình nhau với Phó bí thư Cát chứ.
Hai chiếc xe cảnh sát đi ra khỏi cổng cục Công an thành phố. Sau khi tiến vào con đường lớn phồn hoa, thì hướng về phía Nam thành phố mà đến nơi có danh là tấc đất tấc vàng, tiểu khu đắt tiền xa hoa nhất, Thanh Thành Danh Uyển!
Trong thảm án tháng trước, phu nhân Cát Lập Thắng, con gái, con rể cùng với cháu gái ngoại chưa đầy bảy tuổi ở phòng hai linh bảy, cầu thang số hai, khu nhà số bảy, tất cả đều bị giết hại, không một ai thoát. Phu nhân Cát Lập Thắng và con gái, con rể tử vong do dao đâm, còn cô bé chưa đầy bảy tuổi lại chết do ngạt thở.
Vụ án ban đầu được xác định là vụ đột nhập nhà riêng cướp của giết người. Trong hồ sơ vụ án, lại có sự phân tích ghi chú rõ của Chi đội trưởng hình sự, thủ pháp thực hiện của tên côn đồ này trong thảm án diệt môn Cát gia, có cùng phương thức với vụ án đột nhập nhà riêng cướp của giết người vào tháng 2 năm 2010. Do đó có thể phán đoán, hung thủ trong hai vụ thảm án này là một. Nguyên chi đội trưởng hình sự Khúc Lôi còn liệt kê trên tư liệu trong mấy năm, các vụ án giết người cướp của xảy ra ở các tỉnh thành khác, đồng thời liệt kê ra những chỗ tương đồng.
Không để lại một chút dấu vết gì, thủ đoạn của hung thủ lão luyện tàn nhẫn. Hơn nữa điều khiến cho người ta chú ý đó là, người bị hại Cát Lập Thắng là chủ một nhà hàng ăn rất có tiếng ở bản địa. Hơn ba trăm ngàn tiền mặt trong nhà và những đồ đắt tiền đã bị vét sạch.
Phó chi đội trưởng hình sự Lô Dũng cùng với Thủ trưởng đi vào hiện trường vụ án, phòng hai linh bảy. Gã chú ý đến, vị Thủ trưởng này từ lúc đi vào trong căn phòng, cả người dường như lại ở trong trạng thái mơ mơ màng màng! Nhìn người đàn ông trẻ đứng giữa căn phòng, đôi mắt sâu thẳm tán ra thứ hào quang kỳ dị, trong lòng Lô Dũng xuất hiện thứ cảm giác kỳ lạ. Dáng người đứng trước mặt gã, hình như đã thoát ly khỏi không gian và thời gian của hiện tại.
Lần này, Lương Thần dừng lại lâu hơn so với thời gian ở biệt thự Vạn Hưng. Tương ứng, sự mệt mỏi trên khuôn mặt hắn cũng nhiều hơn. Phất phất tay, để lại đám cảnh sát hình sự Lô Dũng với cái đầu toàn sương mù, xoay người và rời khỏi căn phòng mà hắn nhìn thấy vẫn còn bao phủ màu máu.
Trên đường trở về, Lương Thần nhận được điện thoại của Bí thư ủy ban Chính trị pháp luật Khâu Lĩnh Mai. Trong điện thoại, Bí thư Khâu lấy cái ngữ khí không coi là nghiêm khắc cũng không phải không ôn hòa mà hỏi quá trình sự việc xảy ra đêm qua ở phân cục Lâm Hà. Lương Thần trong lòng biết rõ, không phải vị Phó bí thư Cát kia mà chính là̀ Dương Tân Cương, hoặc cả hai cùng tố cáo hắn.
Đối với cấp trên trực tiếp của mình, lãnh đạo Thường vụ Thành ủy, Lương Thần đương nhiên phải biểu hiện ra thái độ khiêm tốn, rất hổ thẹn mà biểu thị. Vì bản thân quản giáo không nghiêm, mới khiến cho cháu họ gây tai họa, và cường điệu cháu họ đã bị hắn mạnh tay giáo huấn một phen, đồng thời cho về quê nhà Liêu Đông. Cuối cùng là dựa theo lệ thường tiến hành tự phê bình bản thân một cách thành ý.
Khâu Lĩnh Mai là người thế nào, chỉ là trong báo cáo của Cát Ngiệp Phong và Dương Tân Cương, bà đã biết được đại khái sự việc. Trong lòng bà biết rõ, Lương Thần chỉ vì ngăn họa cho Chủ tịch Thành Phố Trương Bỉnh Lâm. Đây là chuyện nhỏ, nhưng từ chuyện nhỏ này, bà đã có thể nhìn ra phong cách và thủ đoạn xử lý công việc của chàng trai trẻ này. Đối với lời giải thích của Lương Thần, bà không ừ hữ tỏ rõ thái độ, cũng không nghiêm trọng mà nói thêm vài câu. Sau đó thay đề tài, chuyển sang tiến trình của vụ án.
-Lương Thần à, đừng để chuyện riêng kéo mất tinh thần của cậu, trọng trách trên vai cậu rất nặng. Các lãnh đạo thành phố đặt rất nhiều kỳ vọng ở cậu, cậu không được làm mọi người thất vọng đâu đấy.
Đối với ý tứ trong lời nói của Bí thư Khâu, Lương Thần có thể nhận ra một phần. Đơn giản là muốn nhắc nhở hắn, chỉ cần phá được vụ án, cậu tốt tôi tốt mọi người tốt, một chút ‘chuyện riêng’ hiển nhiên không cần tính là gì. Nếu giống với mấy vị khóa trước của hắn, tầm thường vô vị, các lãnh đạo thành phố tuyệt đối không khách khí với hắn giống như bây giờ.
Trở về cục Công an, Lương Thần nhốt mình trong văn phòng, mở máy tính, tìm thấy bản đồ thành phố Cẩm Bình, tiến hành kiểm tra tỉ mỉ. Nhưng mà tra một lượt các thị trấn thôn xã chung quanh, lại không có kết quả như hắn muốn. Đôi lông mày nhíu chặt rất lâu, Lương Thần nhấc điện thoại bàn lên, gọi Phó chi đội trưởng Lô Dũng tới phòng làm việc.
Sau vài phút, bóng dáng Lô Dũng xuất hiện trước cửa văn phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, lúc này mới đi vào.
Giơ tay ra hiệu đối phương ngồi xuống, Lương Thần lấy ra một điếu thuốc đưa cho đối phương, mỉm cười hỏi:
-Lão Lô là người địa phương phải không?
Nhận điếu thuốc từ tay Thủ trưởng, Lô Dũng tương đối có chút vì được sủng ái mà lo sợ, vội vàng lấy bật lửa ra tiến gần mấy bước và châm lửa cho thủ trưởng, sau đó chưa kịp châm lửa cho mình, đã liền đáp:
-Sếp Lương, gia đình tôi là người bản địa.
-Ồ!
Lương Thần gật đầu, sau đó cười nói:
-Châm đi, châm đi!
Nhìn đối phương châm lửa và rít một hơi, hắn lại hỏi tiếp một câu:
-Vậy ông có biết, chung quanh Cẩm Bình có chỗ nào gọi là Song Mộc Câu không?
-Song Mộc Câu?
Lô Dũng ngẩn người một lúc, sau đó sờ sờ vào gáy của mình, thật cẩn thận nói:
-Sếp Lương, quê nhà tôi chính là Song Mộc Câu.
-Nói nhanh, đó là nơi như thế nào?
Trong lòng Lương Thần lập tức mừng rỡ, vội vàng truy hỏi.
-Đó là một thôn quê nhỏ, do huyện Diên Đình quản lý. Nói thế nào nhỉ, nơi đó vốn dĩ rất nghèo khó, cũng không phải là nơi đặc biệt gì, duy nhất chỉ có thể nói đến, chính là lối sống của người dân nơi đây khá là ngoan cường mạnh mẽ, hơn nữa qua loa đại khái mà gọi là làng võ thuật!
Trong mắt Lô Dũng lộ ra chút nghi hoặc, gã không hiểu tại sao vị sếp Lương này lại nhắc đến quê của gã.
-Huyện Diên Đình?
Lương Thần nhíu mày, hướng về phía Lô Dũng vẫy vẫy tay:
-Lão Lô, vừa rồi sao tôi không tra được.
Lô Dũng đi tới, nhìn bản đồ trên máy tính, một lúc sau giơ ngón tay chỉ vào một chỗ trên bản đồ nói:
-Cái xã Lâm Viên này, thực tế chính là Song Mộc Câu, sửa tên khoảng hơn mười năm trước, nhưng một số người trong xã sinh trưởng tại địa phương vẫn quen dùng cái tên Song Mộc Câu.
-Hóa ra là như vậy!
Lương Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ, một chút trầm ngâm, hắn lập tức bố trí cho đối phương một nhiệm vụ quan trọng.
-Lão Lô, ông lập tức đưa người tới đồn Công an xã Lâm Viên.
Nhiệm vụ thủ trưởng đưa cho nghe ra rất đơn giản nhưng lại rất thần bí. Chí ít, Lô Dũng mò không rõ ý đồ và động cơ của vị cấp trên trẻ tuổi này. Lẽ nào có liên quan đến thảm án diệt môn Cát gia? Cái này quá bí hiểm rồi. Chỉ là đi tới hiện trường một chuyến, ngây ra một lúc, là có thể phát hiện mắt xích quan trọng nào rồi hay sao? Có đánh chết gã gã cũng không tin.
Liên tục gật đầu tỏ vẻ hiểu được, Lô Dũng xoay người chuẩn bị rời khỏi, thì lại bị Lương Thần gọi lại.
-Đợi đã, tôi phái hai người cho ông!
Nghĩ tới sự hung tàn trong thủ đoạn của ba tên côn đồ, lại nghĩ đến người dân ngoan cường mạnh mẽ mà Lô Dũng nhắc đến. Làng võ thuật! Để bảo đảm tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn, Lương Thần quyết định sử dụng hai người vừa mới điều đến là Đỗ Trùng Tiêu và Mưu Dịch Sương.
Nhìn Lô Dũng nhận lệnh mà đi, Lương Thần xoa xoa huyệt thái dương đang lâm râm đau, để cơ thể tựa ra sau ghế. Hắn vốn không tin cái gì gọi là số mệnh, nhưng hai năm gần đây trải qua hết chuyện ly kỳ này tới ly kỳ khác, Thiên Xứng trên tư tưởng của hắn lại dần dần bắt đầu xiêu vẹo. Có lúc hắn nghĩ, ông trời cho hắn cái vũ khí dối trá hùng mạnh này, có phải chỉ để chuyên môn đối phó với những thủ đoạn tàn nhẫn, những hung phạm côn đồ mất hết tính người này hay không? Thảm án đều không có chút đầu mối, dưới cái năng lực dối trá của hắn dễ dàng mà hiện ra bộ mặt thật. Đây liệu có phải cũng có thể cho là một định mệnh sâu xa.
Đang lúc trầm tư, điện thoại trên bàn làm việc reo lên. Nhấc máy, một giọng nói trầm không rõ truyền tới tai hắn:
-Xin hỏi, là Phó cục trưởng Lương phải không?
-Là anh!
Trí nhớ của Lương Thần rất tốt, lập tức nhận ra giọng nói này chính là người đàn ông thần bí đã gọi cho hắn ngày hôm qua.
-Phó cục trưởng Lương, tôi lần nữa cam đoan với anh, tất cả những gì tôi nói hôm qua, không có nửa lời dối trá!
Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại chứa đầy sự thành khẩn.
-Tôi cần chứng cứ!
Lương Thần nhướng mày, trầm giọng nói:
-Tôi không thể chỉ dựa vào những lời của anh mà đưa ra kết luận.
Hôm qua Lô Dũng đưa người tới Bạch Hưng lâu phải công cốc trở về. Mà càng khiến Lương Thần tức giận đó là, hai cảnh sát hình sự viên bị đả thương. Hắn là loại Chủ nghĩa Sơn Đầu rất mạnh [ khuynh hướng về chủ nghĩa tiểu đoàn thể, hơn nữa là người cực kỳ biện bạch, sỡ dĩ tạm thời phải nén giọng, ngoài cái việc suy xét về bối cảnh của Bách Hưng lâu, là vì hắn không muốn trong tình hình thiếu chứng cứ, quá sớm mà phân tán tinh lực bản thân. Thảm án diệt môn ở Cát gia là điểm đột phá mà hắn lựa chọn, một khi phát sinh xung đột với Căng Thiếu, hắn thế tất phải rơi vào cảnh khốn quẫn hai bên tác chiến.
-Được rồi, Phó cục trưởng Lương, tôi có thể cung cấp chứng cứ cho anh. Trong hai ngày này, mong anh kiên nhẫn chờ.
Giọng nói trong điện thoại trầm mặc một lát, dường như trai qua suy nghĩ cặn kẽ rồi mới quyết định.
-Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh! Mục đích anh cung cấp manh mối cho tôi là gì?
Lương Thần liếc mắt nhìn hiển thị báo cuộc gọi đến trên điện thoại, hắn chú ý đến số điện thoại di động gọi đến, hoàn toàn khác với lần trước.
-Phó cục trưởng Lương, trực giác bảo tôi, anh là một người tốt. Tôi cung cấp manh mối này cho anh, là vì muốn giúp anh sớm phá được vụ án. Đây có thể coi là một cách báo đáp ân tình của tôi cho anh!
Người đàn ông thần bí dùng cái ngữ khí kích động nói. Bất tri bất giác, giọng nói của y đã khôi phục lại diện mạo vốn sẵn, đó là một giọng nói rất trẻ.
-Không nói nữa, Phó cục trưởng Lương, chứng cứ trong hai ngày này tôi sẽ gửi cho anh! Chú ý kiểm nhận!
Người đàn ông thần bí vội vàng nói vài câu, sau đó liền tắt máy
Báo đáp tôi? Lương Thần bỏ điện thoại xuống suy nghĩ mãi cũng không có lời giải. Sao hắn nghĩ không ra, trong thời gian vừa qua từng cho người khác ân tình gì? Lẽ nào người này đang lừa dối hắn?
Hãy cứ xem chứng cứ mà đối phương gửi tới là gì? Nếu thật có tác dụng thì hắn hoàn toàn có thể vẽ bằng hai bút cùng một lúc, đem hai vụ án cùng nhau giải quyết.