Một cảnh tượng bất ngờ đến này khiến cho đám người của Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Cát, phân cục trưởng Dương Tân Cương không khỏi ngẩn người. Đầu óc của Lăng Tư Vũ và Lý Băng chuyển rất nhanh, lập tức có thể hiểu ngầm được người bạn cũ này đang chơi trò gì. Hai cô gái không khỏi có chút dở khóc dở cười. Người bạn học cũ này cho dù có cứu người cũng không quên chơi khăm một lần. Tuy có thể là nhằm vào Trương Thiếu Phong, nhưng vô hình chung lại cũng chiếm được sự bỏ qua của hai cô.
Trương Thiếu Phong không ngốc, tuy trong lòng căm giận Lương Thần đến tận xương tủy, nhưng cũng hiểu rõ, đối phương quả thực là tới cứu y. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đại trượng phu nhịn nhục để gánh vác việc lớn, trước tiên cứ rời khỏi đây sau đó tính tiếp.
- Đợi đã.
Phó bí thư Cát phản ứng tới, mở miệng nói. Gã bước lên trước hai bước, nhìn Trương Thiếu Phong, rồi lại nhìn Lương Thần, cười gượng gạo nói:
-Phó cục trưởng Lương, hình như tôi thấy cháu họ của cậu phải nhiều hơn cậu vài tuổi?
-Phó bí thư Cát.
Lương Thần cũng gượng gạo cười trả lời:
-Con người này của tôi không có ưu điểm gì, chỉ có bối phận cao. Trong quê nhà, những người trạc tuổi như Phó bí thư Cát đây, khi gặp tôi còn phải gọi là tiểu thúc gì đó!
Phân cục trưởng Dương Tân Cương, chủ nhiệm ban Chính trị Ngô Hoán Trung, Phó chi đội trưởng hình sự Lô Dũng cùng các cảnh sát nhân dân của phân cục có mặt ở đây nghe thấy vậy đều hít một hơi khí lạnh. Nói về chức vụ cấp bậc, vị Phó cục trưởng Lương này còn thấp hơn so với Phó bí thư Cát, nhưng sự mạnh mẽ cứng rắn thể hiện ra, lại vốn không thèm chú ý tới Phó bí thư Cát.
Khuôn mặt của Phó bí thư Cát lập tức trương thành tương cà, lồng ngực gã phập phồng một cách dữ dội. Lúc lâu sau mới cố kìm nén lửa giận trong lòng mà lạnh lùng nói:
-Cậu nói anh ta là cháu họ của cậu, nhưng trong ghi chép, anh ta lại tự xưng là con của Chủ tịch thành phố Trương, cái này phải giải thích sao đây?
- Đồ khốn!
Lương Thần lập tức tiếp lời mắng câu, đồng thời giơ chân đá Trương Thiếu Phong một đá, hầm hầm nói:
-Tại sao mày không nói cha mày là Chủ tịch tỉnh? Ai bảo mày nói những lời vô căn cứ thế hả! Cha mày thật là Chủ tịch thành phố, mày có thể bị người ta ức hiếp thành cái loại trơ trẽn hèn nhát hay sao hả?
-Sếp Lương, những lời anh nói không có công bằng!
Nghe những lời đao súng trong giọng nói của Lương Thần, phân cục trưởng Dương Tân Cương nhịn không nổi mà mở miệng:
-Cho dù là cháu họ của anh cũng được, là con của Chủ tịch thành phố cũng xong, thác loạn tập thể, đó là sự thực! Phân cục chúng tôi đều dựa theo pháp luật mà thực thi công vụ, nói cái gì là ức hiếp với không ức hiếp?
- Chúng tôi không có... !
Lăng Tư Vũ và Lý Băng vội vàng biện giải:
-Chúng tôi lúc đó đều uống say cả! Căn bản cái gì cũng không biết!
- Các cô uống say rồi, không có nghĩa là hai cậu này cũng uống say!
Dương Tân Cương cười lạnh nói:
- Khi Phân cục Cảnh sát nhân dân chúng tôi đi vào, bọn họ còn khoẻ như vâm, rất tỉnh táo chứ?
-Cái gì gọi là thác loạn tập thể?
Lương Thần nhướng lông mày, hướng về phía phân cục trưởng Dương Tân Cương hỏi:
- Hai cặp nam nữ ở trong phòng riêng của mỗi người, cho dù là có phát sinh ra quan hệ gì, nhiều lắm xem như là hành vi thông dâm kém văn hóa.
-Cùng trong một quán rượu, trong hai phòng sát nhau, hai đôi nam nữ hai bên quen biết nhau tiến hành hoặc chuẩn bị tiến hành hành vi kém văn hóa, hoàn toàn có đủ những điều kiện quan trọng liên quan đến việc thác loạn tập thể.
Dương Tân Cương tham gia vào nghành cảnh sát đã hơn hai mươi năm, độ quen thuộc với những gì liên quan đến pháp luật, tuyệt đối nhiều hơn so với Lương Thần một nhân khẩu mới gia nhập làm việc được vài năm này. Trong giọng nói mang theo sự châm chọc rõ ràng, ánh mắt liếc nhìn Lăng Tư Vũ và Lý Băng rồi nói:
-Lui một bước mà nói, cho dù không phải là thác loạn tập thể, vậy thì hai cô gái uống say không phải là tình huống tự nguyện, vi phạm tính thực thi, vậy đúng là tội hiếp dâm không giảm bớt! Theo quy định của pháp luật, thì hai cậu đây có lẽ phải chịu hình phạt từ ba đến mười năm tù.
Tội thác loạn tập thể, thời gian tù là dưới năm năm, quản chế và tước quyền tự do và cưỡng bức lao động[ngắn hạn. Tội hiếp dâm, thời hạn tù từ ba năm đến mười năm! Ý của Dương Tân Cương rất rõ ràng. Hai điều này chọn một! Nhưng cho dù chọn thế nào cũng không thoát khỏi kết cục bị truy cứu nghiêm trọng trách nhiệm hình sự.
- Ông nói thác loạn tập thể thì là thác loạn tập thể, ông nói tội hiếp dâm thì là tội hiếp dâm hay sao?
Lương Thần nghiêng liếc đối phương một cái, khinh thường mà cười:
-Qua điều tra chưa? Ghi chép đương sự đã làm xong chưa? Qua loa như vậy đã định tội danh, phân cục Lâm Hà của các ông phá án theo kiểu ‘Sấm rền gió cuốn’ như vậy sao?
-Không qua loa, nói sự thực thôi! Bí thư Cát ở đây không ngại thì làm nhân chứng, xem xem cái án này rốt cuộc là có kết quả như thế nào!
Hỏa khí của Dương Tân Cương cũng lên cao, không khoan nhượng mà phản bác.
Nhìn cảnh tượng nặng không khí xung đột này, trong lòng Lăng Tư Vũ và Lý Băng vô cùng lo lắng. Hai cô gái đều chú ý tới thái độ cứng rắn của phân cục trưởng, dưới tình hình ‘Chứng cớ vô cùng xác thực’ vô cớ xuất quân, lại có vị lãnh đạo Phó bí thư Cát gì đó ở đây. Lương Thần có muốn danh chính ngôn thuận mà đưa họ ra khỏi đây, khó khăn thực sự là quá lớn.
-Dương Tân Cương, ông ở trong Cục có chức vụ gì?
Lương Thần ôm hai vai, híp mắt hỏi.
-Tôi là Phân cục trưởng!
Dương Tân Cương sững sờ một chút, theo bản năng mà mở miệng trả lời.
-Tôi và ông, chức vụ của ai cao hơn?
Lương Thần thong thả bước lên trước hai bước, tiếp đó lại hỏi câu.
-Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là Lương Thần anh cao hơn rồi!
Trong mắt Dương Tân Cương hiện lên một chút ghen tị và không phục, tuổi của gã hình như gấp đôi đối phương. Nhưng không thể thay đổi được sự thực đối phương là lãnh đạo của gã.
-Xem ra ông có hiểu, vậy thì tôi yên tâm rồi!
Lương Thần đến trước mặt Dương Tân Cương, khẽ mỉm cười nói:
-Bây giờ, tôi lệnh cho ông, đem vụ án trước mắt này chuyển giao cho chi đội hình sự của Cục công an thành phố xử lý.
Còn lâu! Dương Tân Cương lập tức nổi cơn tam bành. Tay khốn này che dấu không che dấu, lại trắng trợn mà thể hiện thái độ lấy chức vụ để ép gã!
-Tôi không đồng ý!
Những gân xanh trên trán Dương Tân Cương giật lên đùng đùng, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
-Không đồng ý? Không đồng ý chính là không coi tổ chức, không coi lãnh đạo ra gì!
Lương Thần trở mặt còn nhanh hơn cả giở sách, nét mặt trầm xuống, giơ tay đập mạnh xuống bàn. Khiến cho hai nữ cảnh sát ngồi bên cạnh bàn xem như có chút nhan sắc bị làm cho giật mình đến tái hết mặt mày.
-Lương Thần, cậu đừng có quá đáng thế?
Phó bí thư Ủy ban Chính trị pháp luật Cát không thể nhịn nổi, lớn tiếng khiển trách:
-Muốn lấy chức vụ ép người sao? Đừng quên còn có tôi là Phó bí thư Ủy ban chính trị pháp luật ở đây.
-Ông có thể ra lệnh cho tôi? Nếu như không thể, thì hãy cố giữ chút sức lực, về nhà mà đối phó với Tiểu Anh Đào ở trên giường ấy!
Khi nói, mí mắt Lương Thần không hề chớp lấy một cái. Đừng nói đối phương là ngang cấp, cho dù cao hơn nửa cấp cũng chẳng là gì! Chỉ cần đối phương không phải là Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật, thì dù có nói đến nghìn lần, hắn cũng chỉ xem như là đánh rắm!
Khuôn mặt của Phó bí thư Cát nhanh chóng biến thành quả cà tím, miệng há hốc rất lâu, đến cả nửa câu cũng không nói ra được. Lần này không chỉ vì tức giận, nhiều hơn vẫn là kinh ngạc và sợ hãi. Không sai, ông ta là vì người đàn ông trẻ tuổi này nói toạc ra những bí mật trong lòng mình mà cảm thấy sợ hãi và khó mà tin được. Khi nhận được điện thoại của Vương Căng, ông ta quả thực là đang trên giường với người tình của mình là Lưu Anh Đào! Nhưng vấn đề là, đối phương làm sao mà biết được? Chỉ từ điểm đối phương có thể gọi tên người tình của ông ta, Cát Nghiệp Phong đã rõ ràng biết, đây tuyệt đối không phải là những lời ăn nói xằng bậy của đối phương.
Ra một ngón đòn sở trường đúng lúc đã đánh cho Phó bí thư Cát đến chết khiếp. Lương Thần nhìn phân cục trưởng Dương Tân Cương đang thở hổn hển, nét mặt tức giận mà cười nói:
-Cảm thấy không phục, có thể phản ánh lên cấp trên. Nhưng tối nay, người nhất định tôi phải đưa đi! Lão Dương, nghe tôi khuyên, ông tuổi đã cao rồi, thức đêm không tốt, nhanh về nhà tắm rửa rồi ngủ đi!
-Nếu tôi không giao người?
Dương Tân Cương dâng hết những tức giận trong lòng lên, lạnh lùng hỏi.
-Lão Dương, nói những lời giận dữ rồi phải không!
Chỉ chỉ vào Phó chi đội trưởng Lô Dũng và mấy hình sự viên đang đứng phía sau, Lương Thần gượng gạo cười nói:
-Ông xem xem, mấy đồng chí trực ban như thế này trong phân cục của ông, là tôi, đã đem đội hình sự tới đây rồi. Tục ngữ nói rất đúng, tránh voi chẳng xấu mặt nào!
Nói rồi, đi ra hai bước, vỗ vỗ vào vai một cảnh sát nhân dân trực ban, cười nói:
-Hơn nữa đều là các đồng chí cùng một hệ thống, phát sinh xung đột nhiều không tốt!? Các anh, mọi người nói có đúng không?
-Đúng! Đúng!
Cơ thể cảnh sát nhân dân trực ban run lên, theo bản năng mà gật đầu. Y luôn cho rằng Phân cục trưởng nhà mình bình thường đã là rất dũng mãnh rồi, đêm nay tận mắt nhìn thấy vị Phó cục trưởng cục công an thành phố còn trẻ hơn cả mình này, mới biết cái gì gọi là núi còn cao hơn núi, trong mạnh còn có cái mạnh hơn!
-Anh được lắm!
Khuôn mặt Dương Tân Cương lúc xanh lúc tái, cuối cùng cũng phát ra hai từ từ kẽ răng. Gã xem như đã nhìn ra, đêm nay bất luận là gã cứng rắn cũng được, mềm mỏng cũng xong, đều không có khả năng ngăn cản được cái quyết định đưa người đi của tay Phó cục trưởng trẻ tuổi này! Đêm nay, gã đã hoàn toàn lĩnh giáo thủ đoạn và tính cách mạnh mẽ cực độ của tay Phó cục trưởng thường trực tân nhiệm này.
-Thế này là đúng rồi phải không!
Lương thần hài lòng gật đầu, hắn hướng về phía Phó chi đội trưởng hình sự Lô Dũng đang ngây ra như phỗng mà vẫy vẫy tay.
Phó chi đội trưởng Lô Dũng giật mình, vội vàng dẫn theo vài hình sự viên đi tới và nhận những vật phẩm có liên quan như điện thoại và ghi chép ở trên bàn. Còng tay của Trương Thiếu Phong và Cao Lâu được mở ra, hai người ôm lấy cổ tay đỏ ửng, đi theo hình sự viên của phòng công an thành phố ra ngoài.
Khi chuẩn bị lên xe, Lương Thần quay đầu, không cười mà như cười nói với Chủ nhiệm ban chính trị Ngô:
-Chủ nhiệm Ngô, chuyện đêm nay may mà có ông đấy!
Chạm đến cái ánh mắt mà đối phương cất giấu sự trêu tức, trong lòng Ngô Hoán Trung không khỏi thấy ngứa ngáy, khô khốc cười nói:
-Sếp Lương, lời của anh nói tôi không hiểu.
-Tôi nói là, nếu không phải ông gọi điện trước thì vị phân cục trưởng Dương kia chắc chắn sẽ bán hết món nợ của tôi rồi! Tóm lại, cảm ơn ông, Chủ nhiệm Ngô!
Lương Thần đầy thâm ý mà liếc nhìn đối phương một cái, sau đó khom lưng ngồi vào trong xe của mình
Ngô Hoán Trung đứng bên ngoài cửa xe sắc mặt lập tức trắng nhợt, cơ thể cứng lại như bị hóa đá.
Lăng Tư Vũ và Lý Băng giống như đang nằm mơ, cho đến khi ngồi lên xe cảnh sát của Lương Thần mới chợt tỉnh lại. Chiếc xe từ từ đi ra khỏi phân cục Lâm Hà, tới đường phố bóng nhoáng ánh đèn. Trong xe, Lăng Tư Vũ và Lý Băng không hẹn mà cùng nhìn người đàn ông trẻ ngồi bên ghế lái phụ, từ lúc lên xe tới giờ, đối phương không mở miệng nói một lời nào.
Từ góc độ của Lăng Tư Vũ, vừa vặn có thể nhìn thấy khuôn mặt với những góc cạnh rõ ràng của người đàn ông trẻ tuổi. Bên ngoài cửa sổ xe, thỉnh thoảng có những ánh đèn lướt qua mặt người đàn ông, quang ám xen nhau, khiến cho người đàn ông càng trở nên thâm trầm thần bí.
Trầm lặng, khiến cho Lăng Tư Vũ và Lý Băng cảm thấy cái áp lực trước nay chưa từng có. Cảnh ngộ đêm nay khiến cho trái tim các cô trở nên mẫn cảm vô cùng. Các cô đoán, Lương Thần liệu có phải cũng giống với những cảnh sát nhân dân kia, cho rằng các cô là những cô gái dâm loạn không biết liêm sỉ.
-Xuống xe ở đâu, tôi đưa các bạn đi!
Người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng, nhưng mà lọt vào trong tai hai cô, lại gượng gạo vô cùng.