Khuôn mặt Đằng Ngọc Liên nóng rát, bà ta để ý thấy Đặng Linh ngồi cạnh mình rõ ràng đang nhíu mày. Tuy rằng đối phương không nói gì nhưng nhớ đến chuyện hồi nãy bà ta còn tỏ vẻ như là con gái mình từ nhỏ đến lớn trong sáng thuần khiết như tờ giấy trắng, vậy mà những lời con gái vừa nói ra khiến bà ta có cảm giác như bị đánh vào mặt vậy.
-Tịch Nhược!
Liên Nam Chinh đập bàn tức giận mắng.
-Ba.
Liên Tịch Nhược đứng dậy, không hề khiếp sợ đón nhận ánh mắt tức giận của bố mình, cô nói với giọng bình tĩnh:
-Ba sắp xếp việc đính hôn cho con, con đã không hề phản đối. Nay ngay cả quyền biết được câu trả lời con cũng không có sao? Chẳng lẽ trong mắt ba, hạnh phúc của con gái mình không đáng một đồng ư?
-Tịch Nhược, sao con lại dám nói với ba bằng cái giọng đó chứ?
Nhìn mặt chồng đỏ bừng lên, Đằng Ngọc Liên vội vàng lớn tiếng nói:
-Còn không mau nhận lỗi với ba đi.
-Thím ba, con cảm thấy Tịch Nhược không làm gì sai cả.
Liên Tuyết Phi không cầm lòng liền mở miệng lên tiếng ủng hộ em họ:
-Hôn nhân là chuyện đại sự, liên quan đến hạnh phúc cả đời của Tịch Nhược. Để tránh những mẫu thuẫn về sau, thậm chí là khả năng phát sinh cục diện không thể vãn hồi được, có một số chuyện nên nói rõ ràng ngay từ bây giờ. Vấn đề mà Tịch Nhược nêu ra, nếu như Vương Càng không thể chấp nhận hoặc chấp nhận miễn cưỡng thì kết quả là hai người đều khổ. Chắc rằng đó là kết cục mà chú ba và thím ba không muốn thấy phải không ạ?
-Tuyết Phi, thím và chú ba lẽ nào lại không muốn tốt cho Tịch Nhược chứ? Làm cha làm mẹ, người nào lại không muốn con mình có cuộc hôn nhân hạnh phúc! Vì sao các con không hiểu được nỗi khổ tâm của bậc làm cha làm mẹ?
Nghe cháu gái nói như vậy, trong mắt Đằng Ngọc Liên hiện lên vẻ không hài lòng, sắc mặt hơi trầm xuống.
-Có điều đó là ý nguyện của người lớn, hoàn toàn không để ý đến ý kiến và suy nghĩ của chúng cháu, ngay cả ba mẹ cháu nữa. Cháu rất không hiểu là người lớn cân nhắc những tiêu chuẩn và chừng mực gì? Nếu là vì hạnh phúc cả đời của con cái thì tại sao không cho bọn cháu có quyền tự do lựa chọn người bầu bạn với mình? Nếu bọn cháu không hạnh phúc thì bậc làm cha mẹ làm sao mà hạnh phúc được chứ?
Tuy rằng là đối mặt với bậc ruột thịt bề trên là chú thím mình nhưng Liên Tuyết Phi không hề có tâm lý sợ hãi và e dè, cô vẫn duy trì vẻ mặt lành lạnh, miệng thốt ra câu nào câu nấy rất sắc bén.
Đằng Ngọc Liên bị phản bác không trả lời được, bà ta đương nhiên không chịu thừa nhận sai lầm của mình và của chồng, nhưng đối với cô cháu gái có tài ăn nói hơn người, bà lại không chịu nổi. Liên Nam Chinh bên cạnh hừ một tiếng, giọng nói không khỏi lộ vẻ tức giận:
-Các con lựa chọn? Các con lựa chọn là chắc chắn đúng? Cái gì là không đúng, cái gì tự cho là đúng? Làm cha mẹ mấy chục năm chẳng lẽ khả năng phán đoán kém hơn so với những quyết định lỗ mãng xuất phát từ tình cảm nhất thời của các con?
-Nếu nói đến tự cho là đúng, cháu cảm thấy chú và ba mẹ cháu mới cứ tự cho mình là đúng. Dù cho đến bây giờ mà ba mẹ cháu vẫn cho rằng quyết định lúc đó của họ không có gì sai, họ cho rằng cuộc hôn nhân của cháu không hạnh phúc hoàn toàn là do cháu, và họ không hề có liên quan đến chuyện đó.
Liên Tuyết Phi cũng bắt đầu nói với giọng gay gắt, cô đứng lên, lạnh lùng nói:
-Cháu và Tịch Nhược đều là vật hi sinh cho người lớn mà thôi.
-Nói càn.
Liên Nam Chinh đập bàn, bát đĩa trên bàn rơi xuống đất vỡ tan. Trán viên Phó tư lênh Hạm đội Bắc Hải nổi mấy đường gân xanh, ông ta lạnh lùng nói với cháu gái:
-Cháu đừng trút sự giận dữ oán trách của cháu với ba mẹ cháu lên nhà chú. Vấn đề hôn nhân của cháu hoàn toàn là do cháu gieo gió thì gặp bão. Có chuyện này đáng lẽ chú không nên nói, cháu có biết là bây giờ ở thủ đô người ta đàm tiếu về cháu không? Chỉ cháu điên thì thôi, lại còn kéo cả Tịch Nhược theo nữa?
Liên Tuyết Phi cười giễu cợt có vẻ như khinh thường, nhìn thẳng vào chú mình hỏi ngược lại:
-Ở thủ đô người ta dị nghị về cháu như thế nào? Không có đức hạnh? Không tuân thủ chuẩn mực đạo đức? Chú cũng cho rằng đứa cháu gái không thể bị kiềm chế này làm mất mặt nhà họ Liên phải không? Đúng vậy, cháu có nhân tình. Nhưng vậy thì sao chứ? Cháu thật sự rất hoang mang, mọi người cùng làm một việc như nhau, có người giỏi che dấu, không để những việc làm của mình bị bại lộ ngoài ánh sáng, do đó có thể công khai rao giảng đạo đức cho người khác sao? Chú kính mến, chú có thể vận dụng mấy chục năm trải đời giải thích cho cháu nghi ngờ đó không?
Cả người Liên Nam Chinh cứng đờ, ông ta nhìn Liên Tuyết Phi với ánh mắt kinh sợ, hoài nghi và sự kích động như có vẻ mất tự nhiên.
-Nam Chinh, xin anh bớt giận. Tuyết Phi, chú đang nóng, khó tránh khỏi nói năng hơi nặng nề, cháu đừng quá để ý.
Đặng Ngọc Liên trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, vội vàng đứng lên giảng hòa.
-Người khác nghĩ gì, cho tới bây giờ cháu chẳng cần quan tâm. Nếu mọi người đều phơi bày tâm tư ra ngoài thì cháu tin chắc rằng không thể nói ai cao thượng hơn ai.
Liên Tuyết Phi khẽ mỉm cười:
- Chú Vương và chú ba điều kiện tương đương, Vương Càng và Tịch Nhược cũng rất ưu tú, nhưng có câu nói mà cháu thấy rất đúng, dưa hái xanh không ngọt, cho dù có gán ghép họ với nhau thì có ý nghĩa gì chứ?
-Con, con sẵn lòng cưới Tịch Nhược.
Phía bên này, Vương Càng nhận được chỉ thị từ những cái liếc mắt liên tiếp của cha, gã cắn chặt răng, mở miệng nói. Trong lòng gã rất bối rối, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục quyết định tạm thời làm theo ý bố mình.
-Đây là suy nghĩ thực sự trong lòng anh ư?
Liên Tịch Nhược dừng lại nhìn gã, cười nói:
-Tôi phải nhắc nhở anh một câu, làm người đàn ông thì phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Nếu anh không thể bỏ qua những khúc mắc trong quá khứ của tôi mà chỉ theo nguyện ý của người khác chứ thực sự mình không muốn thì hoàn toàn khác nhau đó.
Những lời nói của Liên Tịch Nhược khiến Vương Càng lại bị dao động một lần nữa. Vừa nghĩ tới chuyện trinh tiết của cô gái xinh đẹp này bị người đàn ông khác chiếm đoạt, trong lòng gã có cảm giác vừa tức giận vừa ghen tị. Gã có thể không cần quan tâm đến quá khứ của cô ta sao? Câu trả lời là rõ ràng không thể.
-Theo anh biết thì em chưa từng có bạn trai.
Vương Càng do dự một lát, ngẩng đầu hỏi cô gái.
-Không có bạn trai và chưa hề quan hệ với đàn ông là hai chuyện khác nhau.
Trong đôi mắt đẹp của Liên Tịch Nhược hiện lên vẻ chua xót, cô không khỏi nhớ lại chuyện trinh tiết của mình đã bị mất đi trong nháy mắt. Đang nằm ngủ mê man, cảm giác mình đang được vuốt ve, hôn hít, đột nhiên xuất hiện cảm giác đau đớn như bị xé toạc làm đôi làm cô cả đời này không thể nào quên được.
Sắc mặt Vương Càng lại thay đổi lần nữa. Những lời nói của Liên Tịch Nhược khiến gã liên tưởng đến tình cảnh một cô gái bề ngoài thì duyên dáng dịu dàng, nhưng ở những góc tối tăm không ai biết được lại cùng quan hệ phóng đãng với mấy gã đàn ông lưu manh. Như vậy cô gái mà hắn phải lấy chẳng phải là một cô gái đang còn mơn mởn tuổi xuân.
Sắc mặt vợ chồng Phó bộ trưởng Vương cũng thay đổi. Mặc cho địa vị của Liên gia ở thủ đô này, mặc cho quan hệ cá nhân với Liên Nam Chinh, cho dù Liên Tịch Nhược có xinh đẹp cỡ nào thì bọn họ cũng không muốn có một người con dâu coi việc quan hệ nam nữ cũng tùy tiện như ăn cơm uống nước.
-Ha ha, xem ra Tịch Nhược của chúng ta bề ngoài thì ăn nói rất uyển chuyển, nhưng qua sự thay đổi giọng nói và ý tứ cũng đã biểu lộ thái độ rất rõ ràng rồi.
-Vương Chấn Hoa, ý của anh là sao?
Cơ mặt Liên Nam Chinh giật giật mấy cái, sau khi tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của Vương Chấn Hoa, ánh mắt ông ta dừng lại trên mặt con gái.Viên Phó tư lệnh Hạm đội Bắc Hải chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nói:
-Mày cút ngay lập tức, Nam Chinh này không có đứa con gái không biết vô liêm sỉ như mày.
Cơ thể mềm mại của Liên Tịch Nhược run lên, trong đôi mắt đẹp hiện rõ vẻ tuyệt vọng đau lòng. Cô nhìn cha một hồi lâu rồi khó khăn chuyển ánh mắt về phía mẹ.
Đằng Ngọc Liên cũng thương con, nhưng đang còn e dè với cơn tức giận của chồng nên bà ta cuối cùng lại chọn cách im lặng.
Khuôn mặt Liên Tịch Nhược trở nên tái nhợt, cô bỗng dưng đứng lên, quay đầu chạy về phía cửa phòng ăn. Liên Thiên Thiên gọi to:
-Chị Tịch Nhược.
Sau đó cô vội vàng đuổi theo. Liên Tuyết Phi cũng chưa có hành động gì, cô nhìn sắc mặt lạnh lùng của Liên Nam Chinh một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên cô cười phá lên.
-Tuyết Phi, cháu làm cái gì vậy.
Đằng Ngọc Liên thấy cháu gái bình thường mặt lạnh như băng, đột nhiên lại cười lớn như vậy, bà ta không hiểu ra làm sao, vội mở miệng nhắc nhở:
-Còn có khách khứa, chú ý một chút đi.
-Thím ba, cháu trước đây đã có nói với Tịch Nhược rằng chú ba ở bên ngoài có rất nhiều đàn bà. Cháu còn lấy ví dụ là Hải Chính ở đoàn văn công nữa.
Liên Tuyết Phi dường như rất khó khăn mới ngăn tiếng cười của mình lại được, cô hướng về phía Đằng Ngọc Liên nói.
-Tuyết Phi, cháu nói bậy bạ cái gì vậy? Việc này có thể nói giỡn được sao? Được rồi, cũng đã muộn rồi, cháu cũng nhanh đi về đi.
Trên mặt Đằng Ngọc Liên xuất hiện vẻ bối rối, bà ta liền cất giọng.
-Tịch Nhược trả lời là không thể như thế được.
Liên Tuyết Phi nhìn sắc mặt biến đổi của chú ba mình, khóe môi cô cong lên châm chọc:
-Trong suy nghĩ của Tịch Nhược, chú ba là một quân nhân chính trực, là người cha bề ngoài thì nghiêm khắc nhưng bên trong lại rất mực thương yêu nó. Sự tín nhiệm của nó với chú ba không cần nghi ngờ gì nữa, là vô điều kiện. Trái lại, nhìn lại chú xem, dựa vào cái gọi là mấy chục năm trải đời, vậy mà chỉ mấy lời nói mà uy phong lẫm liệt cho rằng con gái mình là ‘không biết xấu hổ’. Hai chuyện đó so với nhau thật sự là khiến cho người ta cảm thấy nực cười.
-Tuyết Phi, cháu…
Nghe cháu gái không hề e ngại mà phơi bày mặt xấu của chồng ra ngoài ánh sáng, Đằng Ngọc Liên trở nên luống cuống, khuôn mặt hết đỏ lên lại trắng bệch ra. Nếu chỉ có người trong nhà thì nói như vậy còn chấp nhận được, đằng này lại có cả vợ chồng Vương Chấn Hoa nữa. Thật là xấu mặt.
-Vừa rồi cháu có nói, nếu phơi bày tâm tư tình cảm của tất cả mọi người ra ngoài ánh sáng thì chưa chắc ai đã cao thượng hơn ai.
Liên Tuyết Phi mỉm cười, liếc mắt nhìn vẻ mặt có chút thay đổi của Phó bộ trưởng Vương, sau đó đứng lên, xoay người bước về cửa phòng ăn.
-Thật sự Phó tư lệnh Liên ạ, cháu thấy chú tự cho mình là đúng thì cảm thấy rất đau xót.
Trước khi biến mất ở cửa, Liên Tuyết Phi còn nói vọng lại một câu về phía mấy người bọn Liên Nam Chinh.
Vẻ mặt Liên Nam Chinh thay đổi một lúc lâu, cuối cùng ngã người xuống ghế dựa như bóng cao su bị xẹp.
Lương Thần đang ở Cẩm Bình, đương nhiên không hề biết chuyện xảy ra ở bữa tiệc tối nay tại Liên gia. Hắn càng không thể biết được nguyên nhân chính của sự việc đó là do hắn gây ra. Nằm trên giường, hai mắt nhìn trần nhà, trong đầu hắn thoáng hiện lên cảnh tượng mà chiều nay khi đi tới biệt thự nơi xảy ra thảm án, hắn đã vận dụng năng lực đặc biệt nên nhìn thấy.