Đây là lần đầu tiên lên giường cùng một người đàn ông trong cuộc đời Helen. Lúc đầu cô chỉ thở hổn hển và rên rỉ nhanh để biểu đạt sự khoái lạc của mình. Sau đó, với những động tác ngày càng mạnh bạo của Lương Thần, phản ứng của cô cũng ngày càng điên cuồng kịch liệt, hoang dã. Đôi chân dài gần như cắt đứt cổ Lương Thần, đôi môi đỏ mọng hô lung tung:
- Anh, ông xã, từ từ thôi.
Lúc này cô nói lẫn lộn cả tiếng Trung Quốc và tiếng nước ngoài.
Trán Lương Thần đẫm mồ hôi, lưng hắn cũng rịn mồ hôi, đôi mắt hắn đầy hưng phấn và có nét tàn ác như con thú vồ mồi. Dường như hắn muốn xé nát con vật ngoại quốc vừa cưỡi trên người hắn tác oai tác quái, nuốt vào trong bụng.
Cùng với những tiếng rên rỉ, cơ thể cô bỗng nhiên căng lên, làn da trắng muốt co rút dữ dội, đôi tay cào vào lưng Lương Thần để lại mấy vết xước rớm máu. Sau đó, cơ thể cô tê liệt như một bãi bùn nhão nhoẹt nằm ập xuống giường.
Vầng trán rộng bóng loáng của cô rịn đầy mồ hôi, đầu ướt sũng như vừa gội xong. Đôi mắt đẹp màu xanh lam của cô nhìn thất thần lên trên trần nhà, đôi môi đỏ mọng mở ra, miệng thở hổn hển, cặp núi đôi trắng nõn căng lên, móng tay có mấy vết đỏ nhìn rất dị thường.
- Có phải là cô đã no đủ rồi không?
Tề Vũ Nhu cúi người, nhìn dáng vẻ như không chịu đựng nổi nữa của Helen, cười ha ha nói.
- Chị vui sướng khi người gặp họa sao? Sẽ đến lượt chị ngay đấy.
Giọng nói hung tợn của Lương Thần vang lên từ phía sau, liền đó đôi tay to lớn của hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, thô lỗ đẩy cô ghé vào bên cạnh Helen.
Cô đang muốn giãy dụa thoát thân, bỗng thấy trên môi Helen xuất hiện nụ cười giả tạo, cô ta bỗng dưng giơ hai tay ôm lấy vai cô, không cho cô trốn thoát.
- Đừng làm như vậy.
Sự van xin của Tề Vũ Nhu không những không làm Lương Thần cảm thấy thương hại mà ngược lại còn khơi dậy thú tính của hắn. Hắn nâng cặp mông bóng loáng của cô lên, đưa phần eo của cô về phía trước.
Biểu hiện của Tề Vũ Nhu còn kém xa Helen, đôi mi thanh tú của cô nhắm chặt, đôi môi đỏ mọng không phát ra tiếng. Cho đến khi Lương Thần rút mạnh ra thì cô mới giật mình, quay đầu lại, đôi mắt đẹp long lanh, cầu xin:
- Van xin cậu, tha cho tôi đi, được không? Tha cho tôi đi.
Helen đưa tay sờ soạng một lát, sau đó cười đầy vẻ gian ác rồi đưa tay lên sờ vào đôi môi đỏ mọng của Tề Vũ Nhu. Cô ngừng lại rồi hướng về phía Lương Thần xúi giục đầy ác ý:
- Đừng để bị lừa bởi vẻ đáng thương của cô ta, ngày trước cô ta đã đùa với bạn gái anh đến chết đi sống lại đó.
- Tiểu Mạn?
Lương Thần sợ hãi, sau đó nhìn ánh mắt né tránh của Tề Vũ Nhu hắn lập tức hiểu ra, sự tức giận trong lòng hắn bùng phát. Hắn không còn do dự gì nữa mà tấn công cô gái mãnh liệt.
Suốt nửa đêm, những tiếng rên rỉ điên cuồng hoang dã hoặc yếu ớt luân phiên nhau vang lên không ngừng trong phòng ngủ. Ngoài ra còn có tiếng động cót két của chiếc giường gỗ xen vào những âm thanh đó.
Không chỉ có một mình Lương Thần phải lấy một chọi hai, mặc sức thỏa mãn dục vọng của mình mà cùng lúc đó, ở trong khu biệt thự thuộc tỉnh Giang Nam thành phố Cẩm Bình cũng xảy ra cảnh tương tự.
Một người phụ nữ dáng người đầy đặn, không một mảnh vải che thân đang giơ chân mình lên cao, phủ phục lên trên là một người đàn ông. Người đàn ông trẻ tuổi trán đầy mồ hôi, khuôn mặt anh tuấn trở nên biến dạng, dường như mọi sức lực trong người đều dồn hết vào việc làm cho người phụ nữ thỏa mãn.
Một lúc lâu sau, người phụ nữ rốt cục thốt ra một tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn, người đàn ông giống như quả bóng cao su xì hơi nằm xụi lơ trên người người phụ nữ, há miệng thở hổn hển.
- Tịnh tỷ, là do em mấy ngày vừa rồi không nghỉ ngơi tốt.
Người đàn ông cười xấu hổ, lý giải cho sự kém cỏi của mình. Y dùng một tay xoa nhẹ cặp núi đôi của người phụ nữ.
-Về chuyện đó đối với tôi cũng không có gì là lớn lắm.
Dường như đang tận hưởng sự vuốt ve của người đàn ông, người phụ nữ nheo đôi mắt lẳng lơ, miệng cười nói:
-Tiểu Hàn, lần này chuyện của cậu xong, cậu hẳn là phải cảm ơn tôi nhiều lắm đó nha.
- Tịnh tỷ đối với em thật tốt, em sẽ nhớ cả đời.
Người đàn ông nói với vẻ rất chân thành. Tay y càng nắn bóp mạnh hơn khiến người phụ nữ như bị kích động trở lại, đôi chân quấn chặt lấy thắt lưng y, chậm rãi vuốt ve. Đây rõ ràng là một tín hiệu, vốn đã phục vụ cô ta rất nhiều lần nên người đàn ông hiểu rõ, trong lòng y ca thán nhưng khuôn mặt lại giả bộ tươi cười. Y quay về phía người phụ nữ nói:
- Tịnh tỷ, em đi toalet.
Trong toalet, người đàn ông trẻ tuổi nọ nhìn gương mặt méo mó tái nhợt của mình trong gương, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ. Y hiện giờ chỉ có khuôn mặt này và công cụ phía dưới. Nghe thấy giọng thúc giục của người phụ nữ ở phía ngoài, y vội vàng lên tiếng, lấy viên Viagra ném vào miệng. Khoác bộ mặt tươi cười mà chính mình cũng cảm thấy ghê tởm, y vội vàng đi ra ngoài.
Sáng sớm, Lương Thần mở mắt, chân giãy ra khỏi cánh tay của hai cô gái, lần người xuống dưới giường. Tìm tới tìm lui, hắn chỉ thấy quần lót. Áo sơ mi, quần dài của hắn chắc đã bị hai cô gái cởi ra vứt ở ngoài.
Mắt nhìn hai cô gái dường như đang ngủ say, Lương Thần lắc lắc đầu. Hắn không phải là chưa từng trải qua việc cùng lúc lên giường với cả hai người. Lần đầu là cùng với Tô Mộng Nghiên và sau đó có Bạch Băng tham gia, hắn cũng đã tận hưởng cảm giác này. Sau đó có Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh cũng vì hắn bị nghi mắc bệnh nan y mà đã cùng hắn ‘điên’ vài lần. Tuy đều là lấy một chọi hai nhưng hắn chưa từng phải vất vả như đêm nay.
Helen dáng người cao lớn, chân thon dài quả thực giống như một con ngựa cái, không chỉ dai sức mà khả năng phục sức của cô cũng rất kinh người. Cuối cùng tuy là hắn đã đánh bại được con ngựa tưởng chừng như bất kham đó nhưng chính hắn cũng mệt mỏi rã rời. Tề Vũ Nhu tuy yếu đuối hơn cũng đã bị hắn ‘tàn phá’ cả nửa đêm đến mức khiến cô phải vừa khóc vừa van xin, dường như không chịu nổi nữa. Nhưng sức chịu đựng của cô cũng không hề thua kém Helen. Trên thực tế, Lương Thần cũng hiểu được, với thân phận là sát thủ thì bất kể là sức lực hay khả năng chịu đựng của hai cô mà kém cỏi mới là chuyện lạ.
Đập nhẹ vào thắt lưng, Lương Thần khẽ khàng đi ra phòng ngủ. Hắn tìm thấy áo sơ mi và quần dài của mình trên ghế. Sau khi mặc vào, Lương Thần vào toalet rửa mặt, nhìn vào gương, hắn thấy mình lại trở thành một thanh niên áo mũ chỉnh tề, rất ra dáng.
- Thích nhỉ.
Helen mở đôi mắt đẹp màu xanh lam, dùng tiếng Hán biểu đạt đích xác cảm giác của mình.
- Hóa ra cảm giác lên giường với đàn ông là như vậy. Có lẽ sau này tôi sẽ từ bỏ tổ chức để vui vầy với công cụ mua vui này.
- Nghiện rồi ư?
Nghe thấy giọng nói trêu chọc, Helen quay đầu, đón nhận cái nhìn trong suốt của Tề Vũ Nhu.
- Cũng có một chút.
Đôi môi đỏ mọng của Helen cất tiếng, cô cười có vẻ phóng đãng:
- Trước kia tôi có rất nhiều cơ hội, có nhiều người cũng mạnh mẽ không kém gì hắn. Bây giờ nhớ lại có chút hối hận. Nhu thân mến, cô nói xem, nếu lên giường với một người đàn ông mạnh mẽ thì có phải là rất thích không?
- Nếu nói đến khả năng thì phỏng chừng không ai so được với Anla đầu heo kia đâu, không bằng cô cầu xin sếp để cô ấy cho cô thử với Anla xem sao.
Tề Vũ Nhu tươi cười châm chọc, nhìn vẻ mặt cứng đờ của Helen, cô lạnh lùng nói tiếp:
-Helen, tôi có thiện ý nói cho cô biết, đàn ông Phương Đông dục vọng rất mãnh liệt so với tưởng tượng của cô, nhất là bọn họ không thể dễ dàng tha thứ cho chuyện ngoại tình, nhưng chính mình thì lại năm thê bảy thiếp. Cho nên nếu muốn vui cùng Lương Thần thì bỏ cái chủ nghĩa nữ quyền của cô đi, được không?
-Đó là nguyên nhân mà cô làm ra vẻ thùy mị nết na? Cô dùng thái độ nhu nhược yếu đuối để nịnh nọt lấy lòng hắn?
Vẻ mặt Helen có vẻ tức giận, đáp lại đầy mỉa mai.
- Hừm, Helen, cô không hiểu được sao. Đàn ông đều tham lam và luôn thích cái mới. Bọn họ vừa hy vọng được phục tùng nhưng cũng muốn chinh phục, đó là dã tính không kiềm chế được. Cho nên một mặt khi ở trên giường thì cô phải tiếp tục phóng đãng, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô chỉ được lên giường với Tiểu Thần mà thôi. Hiểu chưa?
- Tôi không muốn lệ thuộc, tôi chỉ muốn tự do.
Ánh mắt Helen sắc như dao. Cô tạm thời nhân nhượng vì cái lợi cuối cùng, hầu hạ người đàn ông Trung Quốc kia, cũng với lý do như Tề Vũ Nhu, đơn giản là muốn thoát khỏi sự trói buộc của tổ chức, muốn có một cuộc sống tự do của chính mình.
- Tôi biết, nguyên nhân chính là vì vậy, cô hẳn là nhớ kỹ lời tôi nói. Tin tôi đi Helen, mang lại niềm vui cho người đàn ông này, ngày tự do của cô sẽ đến rất nhanh.
Tề Vũ Nhu mỉm cười nói.
- Cô tính toán như thế nào đây?
Helen im lặng một lát, dường như tin lời đối phương, nhưng sau đó cô hỏi lại một câu.
- Tôi ư? Đương nhiên tôi cũng nghĩ tới ngày đó.
Tề Vũ Nhu cười tươi, nhưng không che được ánh mắt mông lung. Cô nghĩ tới ngày đó như thế nào? Mặc dù cô đã có hình dung về phương hướng trong tương lai, nhưng tương lai thế nào ai mà nói trước được.
Ngày năm tháng tám, sau lễ kiến quân không lâu, kết quả chỉnh đốn nhân sự tại phòng công an thành phố của thành phố Cẩm Bình tỉnh Giang Nam được phổ biến. Kết quả đó khiến tất cả những người có liên quan đều rất ngạc nhiên. Nguyên nhân là vị trí Cục trưởng cục công an thành phố không ngờ vẫn để trống, tạm thời điều hành công việc là Phó cục trưởng thường trực, bất ngờ lại là một người không rõ lai lịch đến từ tỉnh khác.
Đúng ngày hôm đó, Lương Thần đến Cẩm Bình, bắt đầu hành trình mới trên con đường quan lộ của mình.