Chương 420: Tôi Tất Tay


Liên Tịch Nhược và Lâm Mi Mi khuôn mặt không khỏi lộ vẻ giật mình.

Các cô không rõ tại sao hắn lại có hành động khác thường như vậy.

Hay là hắn muốn dọa Phùng Dư Chi? Nhưng ai nấy đều biết rõ, vốn từng bước ép sát, tấn công mạnh mẽ thì Phùng Dư Chi không thể nào có thể mắc lừa hắn được. Khuôn mặt sắc sảo của Chu Văn Quân hiện lên chút hoài nghi. Lúc này đây trên mặt Lương Thần không hề có vẻ gì là dao động, thất thố cả, thay vào đó là vẻ bình thản tự tin như đã tính hết mọi đường đi nước bước.

Chẳng lẽ đối phương vừa rồi chỉ vờ tỏ ra yếu thế khiến cho Phùng Dư Chi tung hết mọi quân bài của mình ra? Chắc là không phải vậy. Xem các quân bài đang bày ra trên bàn thì rõ ràng Lương Thần không có quân cùng chất, còn Phùng Dư Chi có cả bộ dọc.

Cho dù quân bài chưa lật của Lương Thần có là gì đi nữa mà hắn dám làm như vậy chắc quân bài chưa lật của Phùng Dư Chi là một con rô. Theo hắn? Không, phải hô thêm tố, nhất định không để cho hắn ngẩng mặt lên được, phải dồn hắn vào chỗ chết. Liên Văn Chương hưng phấn hẳn lên.

Y hướng về phía Phùng Dư Chi quan sát, bụng nghĩ còn do dự gì nữa, nhân cơ hội hắn yếu thế thì cho hắn một đòn chí mạng luôn đi. Như hiểu ý Liên Văn Chương, Phùng Dư Chi nhíu mày, cười đầy bí hiểm, nói:

-Thêm ba trăm ngàn nữa.

-Thêm một triệu.

Mắt Lương Thần không hề nhìn lên, hắn đẩy luôn thẻ bài ra bàn.

Thái độ hết sức kiên quyết, không chút do dự của hắn khiến tất cả mọi người có mặt đều há hốc mồm.

Thật đúng là đồ điên. Thiếu gia nhà họ Liên trừng mắt khinh bỉ nhìn đối phương. Tên này ỷ mình có tiền trong tay, sẵn sàng ném tiền triệu sao? Biết rõ là thua mà còn không sợ chết, lại thêm tố, đúng là điên.

- Lương tiên sinh, anh không tính toán gì mà lại vẫn hô tố ư? Nói thật, anh phải học hỏi thêm nhiều.

- Một hay hai trăm triệu tôi cũng muốn ném đi để xem quân bài chưa lật của anh là gì.

Phùng Dư Chi nói có vẻ hài hước, mắt dừng lại trên mặt đối phương, mân mê cái thẻ đánh bài trên tay, hình như gã còn không nhiều tiền lắm.

Dựa vào quy tắc chơi bài thì nếu không đủ tiền đánh bạc thì không thể hô tố.

Gã lại chưa nhìn thấy quân bài chưa lật của đối phương nữa chứ, nếu thua thì sao?

Lời nói của Phùng Dư Chi không phải là không có lý. Lương Thần vốn có tận mấy trăm triệu trong tay, chỉ cần hắn có cái thẻ đánh bạc một hai trăm triệu thì gã không thể nào địch nổi.

-Thẻ bài của Phùng tiên sinh bây giờ còn đủ một triệu không? Anh có thể lựa chọn theo hoặc không?

Lương Thần lấy tay che trán lại, hít hà có vẻ như rất đau đớn, miệng nói rất ung dung.

-Tôi rất ngạc nhiên, Lương tiên sinh không cùng chất, lại không phải bộ dọc, sao lại dám hô thêm tố như vậy chứ? Chẳng lẽ thật sự là anh có rất nhiều tiền nên có mất một ít cũng không sao?

Phùng Dư Chi nhìn chằm chằm vào đối phương, chậm rãi hỏi.

- Con người tôi bình thường rất tiết kiệm, dùng tiền tát nước là chuyện chưa bao giờ làm.

Đón lấy ánh mắt của đối phương, Lương Thần giơ tay cầm lấy quân bài chưa lật của mình ném ra trên bàn trà, nhẹ nhàng cười nói:

-Tôi đương nhiên không phải có bộ tứ quý, cũng không phải cùng chất. Chẳng qua tôi thấy với quân bài trên tay bây giờ thì Phùng tiên sinh chưa chắc dám theo.

Thấy quân tám chuồn bày ra trên bàn, Liên Văn Chương gần như lộn cả tròng mắt ra ngoài, người này thật đúng là điên.

Chỉ có quân bài nhỏ như vậy mà dám lao vào chí mạng như vậy, không phải là muốn chết thì là gì nữa? Chu Văn Quân giật mình kinh hãi. Không phải cô ngạc nhiên với quân bài chủ của Lương Thần mà là khiếp sợ bởi hành động to gan lớn mật của Lương Thần.

Nghe giọng nói của hắn, cô dễ dàng nhận ra sự tự tinh mạnh mẽ của hắn.

Thấy hành động của Lương Thần như vậy, mấy người đứng xem tỏ vẻ hơi khinh thường, nhưng sau đó liền tập trung nhìn vào Phùng Dư Chi.

Sau khi chăm chú nhìn Lương Thần vài giây, Phùng Dư Chi làm một việc khiến tất cả mọi người đang xem đều sững sờ.

Gã đặt toàn bộ quân bài của mình xuống trên mặt bàn, miệng thản nhiên nói:

-Tôi thật sự nhìn nhầm người, hóa ra Lương tiên sinh đúng là cao thủ.

Ồ. Lần này chẳng những Liên Văn Chương, Chu Văn Quân mà nhóm khán giả đang xem, Liên Mi Mi, Liên Tuyết Phi, Liên Tịch Nhược đều không giấu được vẻ giật mình.

-Chị Tịch Nhược, sao lại như vậy?

Liên Thiên Thiên nghi hoặc hỏi nhỏ. Cô vừa mới quay lại, không hiểu rõ ván bài nên nhất thời cảm thấy không hiểu.

- Phùng Dư Chi không cùng chất, không phải bộ đôi, quân lớn nhất là quân rô đang mở ra, nên Lương Thần cho dù là quân bài rất nhỏ cũng đủ để thắng rồi.

Liên Tịch Nhược giải thích nhỏ vào tai em mình.

Đôi mắt đẹp của cô đảo qua trên mặt Lương Thần, trong lòng có chút xao động.

Rốt cục là có năng lực phân tích và phán đoán tài tình như thế nên người đàn ông này có vẻ hết sức tự tin như thế là phải. Liên Tuyết Phi trong mắt lộ ra vẻ vui sướng và kiêu ngạo. Tình nhân của cô đúng là ưu tú nhất, bất kể trên phương diện gì đi nữa. Khả năng chuyển biến tình thế, hô mưa gọi gió của hắn khiến cô không tự chủ được, lâm vào trạng thái mê muội. Nhìn Phùng Dư Chi ném bài lên bàn, Liên Văn Chương cho dù có ngốc đến mấy cũng biết chuyện gì xảy ra. Y khó có thể tin được chuyện vừa xảy ra, liền nhìn Lương Thần, trong lòng y có cảm giác như vừa bị hắn đùa giỡn.

Người này đúng là giống như con lợn mà ăn được cả con hổ.

- Cao thủ thì chưa nói tới, nhưng đúng là lính mới thật.

Lương Thần khẽ mỉm cười nói:

- Chỉ có điều rất gặp may thôi.

- Lương tiên sinh rất khiêm tốn.

Phùng Dư Chi cúi người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt đối phương nói:

-Nếu như Lương tiên sinh cảm thấy mình rất may mắn, vậy chúng ta không ngại một đối một chứ, thử xem vận may như thế nào?

Những lời này của Phùng Dư Chi đơn giản là lời thách đấu một đối một với Lương Thần.

Một hành động hết sức kỳ lạ trong lúc này.

Rõ ràng là một lời thách đấu hết sức công khai.

- Một đối một?

Lương Thần không trả lời mà chỉ nhìn về phía Chu Văn Quân và Liên Văn Chương.

Chỉ thấy thiếu phụ xinh đẹp dịu dàng cười, mở miệng nói:

- Xin mời hai vị cao thủ cứ quyết đấu.

- Nhất định sẽ rất ngoạn mục đây.

Liên Văn Chương do dự một chút, ánh mắt giao nhau với Phùng Dư Chi, thấy gã bình tĩnh gật đầu, y chỉ còn cách đồng ý:

- Tôi không có ý kiến gì, các anh muốn đấu với nhau cũng được.

- Không xem quân bài chưa lật, mỗi lần tố thì thêm một triệu.

- Lần tố cuối cùng, không vượt quá ba mươi triệu. Lương tiên sinh cảm thấy thế nào?

Nghe Phùng Dư Chi nói vậy, mọi người đều thở gấp.

Không xem quân bài chưa lật, chỉ nhìn mặt bài hô tố, thật sự là đặt toàn bộ chuyện thắng thua phó thác cho vận may.

- Như vậy cũng không tồi!

Lương Thần gật đầu cười.

Bên kia đã muốn chơi thì hắn cũng chiều.

- Phiền chị tiếp tục chia bài.

Phùng Dư Chi nhìn Liên Tuyết Phi cười lễ phép, sau đó thả lỏng người dựa vào ghế sô pha, vẻ mặt có vẻ rất lười biếng.

Có lẽ cảnh tượng bất ngờ vừa xảy ra khiến cho mấy người xung quanh phấn khích hẳn. Đám người vây quanh hai người dần dần đông kín.

Lúc này, vợ chồng Lâm Tử Vũ vừa đi ra ngoài một lúc cũng quay trở lại, hòa vào đám khán giả.

Chu Văn Quân chuyển tới ngồi xuống cạnh Lâm Mi Mi. Như vậy cô càng dễ dàng nhìn thấy bài của Lương Thần.

Rõ ràng là so với Phừng Dư Chi, Lương Thần đúng là giả chết bắt quạ, rất cao thủ.

Càng thêm hứng thú, Liên Văn Chương cũng ngồi xuống cạnh Phùng Dư Chi, vẻ mặt hết sức căng thẳng.

Không căng thẳng sao được, đừng nhìn đến chuyện Phùng Dư Chi hờ hững nói đến số tiền ba mươi triệu mà tưởng nhầm, đó là vốn lưu động của công ty bọn họ.

Số tiền đó không phải là của riêng thiếu gia nhà họ Liên mà là của ngân hàng cho vay. Trải qua ván bài vừa rồi, sự tự tin ban đầu biến mất, y thật sự lo lắng cuối cùng Phùng Dư Chi thua cuộc rồi mất cả chì lẫn chài.

- Không theo!

Lương Thần nhìn quân bài bích lật ra, tự lựa chọn không theo.

Quân bài chưa lật của hắn là chín rô, hắn lại biết đối phương có một đôi tám, tuy rằng hắn cũng không phải là hoàn toàn không có hy vọng thắng nhưng cơ hội nhỏ hơn một chút.

- Không theo.

Lần thứ hai, không đợi Phùng Dư Chi mở miệng kêu tố, Lương Thần liền trực tiếp chủ động thua.

- Không theo!

Lần thứ ba, cũng là Lương Thần rất phóng khoáng tự động dâng cho đối phương một triệu.

Lần thứ bốn vẫn như thế. “Không theo” vẫn được thốt ra từ miệng Lương Thần.

Vẻ mặt Phùng Dư Chi không vội không nóng nảy, cũng không nói gì những lời dư thừa vô nghĩa. Lương Thần không theo, gã liền tự thu lại để tố, rồi chờ chia bài tiếp.

Lần thứ năm lại không theo.

Sau đó, khi được chia cho một quân bài tám cơ, Lương Thần không vội vã mở bài mà rất hào hứng chờ Phùng Dư Chi nói trước.

Lúc này, quân bài mở ra của Phùng Dư Chi là quân chín bích.

- Một trăm ngàn.

Miệng Phùng Dư Chi nói ra một con số không cao không thấp, sau đó ném thẻ bài lên bàn trà.

- Theo!

Có lẽ bởi vì chưa theo nhiều, có lẽ bởi vì quân bài của hai người không hơn kém nhau mấy nên rốt cục Lương Thần mở miệng nói theo.

Đương nhiên hắn cũng chỉ mới theo, chứ không tùy tiện tố thêm.

Quân bài mở ra thứ hai của Lương Thần là tám bích, mà Phùng Dư Chi là một quân chuồn.

Đến lượt Lương Thần đưa đôi tám ra, hắn cũng rất hữu nghị hô tố một trăm ngàn.

Phùng Dư Chi chọn theo. Sau khi lật quân bài thứ ba, mọi người không khỏi phát hoảng, quân bài của Lương Thần không ngờ là bộ ba quân tám.

Mà lần này Phùng Dư Chi cũng thêm một quân bài chuồn.

- Xem ra tôi đang gặp vận may.

Lương Thần cười cười, mở miệng nói:

- Vậy năm mươi ngàn, chơi thấp hơn một chút đi.

Hắn hô tố không nhiều, rõ ràng là sợ Phùng Dư Chi bỏ cuộc.

- Năm mươi ngàn cũng được thôi, có gì đâu chứ.

Khẽ nhìn thoáng quân bài của mình, Phùng Dư Chi khẽ mỉm cười, không hề lùi bước.

Bài của gã tuy là hai quân chín chuồn, chín bích, bề ngoài thì có vẻ là không ăn thua, nhưng trên thực tế còn có hy vọng là tạo thành tứ quý.

Ngón tay trắng muốt của Liên Tuyết Phi lật lên, cuối cùng lộ ra quân bài chưa lật của hai người.

Sự thật hiện ra trước mắt.

Lương Thần có quân bích, Phùng Dư Chi có quân cơ. Khuôn mặt sắc sảo của Chu Văn Quân bên cạnh không khỏi lộ ra vẻ khác thường. Bề ngoài thì có vẻ như Lương Thần đã thắng nhưng không ai có thể chắc chắn quân bài chưa lật của Phùng Dư Chi có phải là quân mười hay không.

Một khi Phùng Dư Chi đã có bộ tứ quý thì Lương Thần sẽ gặp nguy.

Nhưng trái lại, quân bài chưa lật của Lương Thần không có khả năng là quân tám để từ đó tạo thành bộ bốn.

- Năm trăm ngàn.

Lương Thần có vẻ trầm ngâm, nói ra một con số không cao không thấp.

Có thể hiểu được, hắn vừa không muốn Phùng Dư Chi dễ dàng biết được quân bài chưa lật, vừa không muốn Phùng Dư Chi bỏ cuộc.

Trong đó còn có khả năng là Phùng Dư Chi đang có bộ tứ quý.

- Tôi tất tay. Ba mươi triệu.

Phùng Dư Chi đổ toàn bộ thẻ đánh bạc lên mặt bàn, sắc mặt không hề thay đổi, nói:

-Tiền nhiều như vậy, nếu Lương tiên sinh không tin được thì chúng ta có thể lập chứng từ.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #420