Chương 400: Xin Lỗi Đi


- Xin lỗi đi.

Âm thanh lại vang lên đồng thời, vẫn như cũ đều từ Lương Thần và cô gái đi chân trần cùng đồng thanh nói. Trong đôi mắt Lương Thần bốc lên ánh lửa giận dữ, rõ ràng là người phụ nữ này từ phía sau đã vượt lên, suýt nữa gây nên tai nạn, nhưng mà do cô ta cố tình. Lúc này đúng lý hợp tình là hắn phải bắt cô ta xin lỗi chứ, đằng này lại ngược lại, thật là chuyện buồn cười.

Đào Kỳ Kỳ trong lòng cũng không kém phần tức giận. Vừa bị thua cuộc Giang Gia Dung, lại vừa bị tông vào đuôi xe, mà càng tức giận hơn nữa là bị dính thứ người ta nôn ra. Cô đứng chụm hai chân lại ở trên xe, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông trẻ tuổi, cao giọng nói:

- Có nghe thấy không, nhanh xin lỗi đi.

Lương Thần lần này không nói gì, hắn chuyển ánh mắt sang hướng người đàn ông trung niên. Mặc dù trong lòng tràn đầy lửa giận nhưng hắn biết ở thủ đô không giống như ở Liêu Dương, lại càng không thể so với Giang Vân. Hắn đang ngồi trên xe của Diệp lão, đối với sự việc suýt xảy ra tại nạn này, hắn tất nhiên phải biết ý kiến của các cảnh vệ.

Nói cách khác, chính là hắn muốn xem xét thái độ của mấy cảnh vệ, thử xem họ có ý giải quyết thay hắn không, nếu không nhất định hắn phải đứng ra xử lý.

- Mời cô xin lỗi.

Như anh em sinh đôi, Nhị Trụ đang đứng xa hơn Đại Trụ nôn nóng. Vừa thấy xe gặp nạn, việc nghênh đón khách gặp bất trắc, tính tình ông ta nóng nảy liền không kìm nổi phát ra ngoài. Ông ta mặc kệ lai lịch của mấy người nam nữ đó như thế nào. Ông ta chỉ biết uy nghiêm của thủ trưởng không thể để cho bất cứ ai xâm phạm. Ông tiến lên hai bước, hướng về phía cô gái đi chân trần nói.

- Ông có chắc là nói với tôi không? Ông không biết tôi là ai sao?

Đào Kỳ Kỳ mắt một mí nhướn lên, nhìn tướng mạo bình thường của người đàn ông trung niên với vẻ cao ngạo, cười lạnh lùng hỏi. Ở thủ đô này tiểu thư Đào gần như có thể không kiêng nể bất cứ ai, làm mưa làm gió đấu đá lung tung. Nếu muốn nói về đảng TJ thì Đào Kỳ Kỳ có thể nói là hàng thật giá thật. Tuy thủ đô rộng lớn nhưng cô không hề lo lắng đụng chạm đến ai bởi vì gia thế nhà cô khiến người khác không dám can thiệp.

- Tôi mặc kệ cô là ai, hoặc là xin lỗi, hoặc là đi cùng chúng tôi.

Nhị Trụ cũng nói với vẻ lạnh lùng. Ông ta đã làm cảnh vệ cho thủ trưởng hơn hai mươi năm, đều gặp không ít kẻ bất lương hoặc người mượn thế oai hùm, trước mắt hiện giờ rõ ràng cũng là một cô nương dựa vào gia thế mà tác oai tác quái.

Nghe người đàn ông trung niên nói xong, Đào Kỳ Kỳ trên mặt không khỏi bao phủ một tầng sương lạnh. Cô từ trên xe nhảy xuống, không để ý đến chân mình, chỉ vào chóp mũi đối phương mắng to:

- Bà cô này vốn cho các người nói lời xin lỗi, chuyện nhỏ hôm nay còn cho qua. Còn bây giờ à, các người đã không biết xấu hổ, ngược lại còn làm khó cho bà cô đây. Các người cứ đứng ở đây mà chờ, xem bà cô này giải quyết các người như thế nào.

Nói xong, Đào Kỳ Kỳ vào trong xe lấy điện thoại ra, một mặt nhấn số gọi điện, mặt khác hung hăng trừng trừng nhìn mấy người nam nữ đối diện.

- Kỳ Kỳ, khoan hãy vội gọi người, có gì nói chuyện trước đã.

Cô gái xinh đẹp mang giày cao gót, mặc váy đỏ nói với giọng trong trẻo, lắc lư vòng eo bước tới, ánh mắt xẹt qua người Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Cô không ngờ mấy người phụ nữ này lại xinh đẹp đến mức động lòng người như vậy. Nếu bằng cách chấm điểm thì có thể chấm điểm cao nhất cho cả ba người này. Cô đã từng tiếp xúc với không ít người xinh đẹp nhưng không thể nghi ngờ rằng ba người phụ nữ trước mặt có vẻ thanh lịch, quyến rũ, lãnh diễm đến nhường này.

Theo bản năng hai người Đào Ký và Vương Sâm cùng nhìn lại. Quả nhiên hai vị này thấy mình đã thất thố, vội nhìn lại ba người phụ nữ, khí phách của đại gia tộc đã bay đi đâu mất.

Giang Gia Dung nói chưa dứt lời, ngược lại như lửa cháy đổ thêm dầu. Đào Kỳ Kỳ chân bước tới một bên, có vẻ vừa oan ức vừa tức giận thốt lên:

- Bị ức hiếp, bị ức hiếp, bị ức hiếp.

Đào Ký và Vương Sâm kinh ngạc bởi vẻ đẹp của ba người phụ nữ, thất thố gần nửa phút. Hai người xem như đáng mặt tiêu chuẩn của đảng TJ. Mười lăm tuổi bắt đầu có bạn gái, đến bây giờ cũng có tận gần mười năm yêu đương, nhưng mỹ nữ tuyệt sắc như thế này là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, hơn nữa không chỉ một người mà tận tới ba người.

Tuy nhiên hai người đầu óc rất nhanh tỉnh táo lại. Chiếc xe này có cờ đỏ, lại có xe chuyên dụng mở đường, lai lịch chắc chắn sẽ rất không bình thường. Hai người không hẹn mà cùng nghiêng người xem biển số chiếc xe Hồng Kỳ, đập vào mắt họ là biển số Bắc Kinh V02 khiến trong lòng không khỏi nhảy dựng lên, nhìn lại lần nữa, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên không biết đây là xe của người ngành nào?

Chữ V đi đầu, tương xứng với bốn bộ là Bộ Tham mưu, Bộ Chính trị, Bộ Hậu cầu và Bộ Tư lệnh. Trong đó V02, từ không đến bảy, tương ứng là đại ủy viên thường vụ bộ Chính trị quốc gia, như ông nội Đào Kỳ Kỳ, ủy viên thường vụ bộ chính trị trung ương, chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị cả nước.

Mà bây giờ bất thình lình lại hiện ra chín, Đào Ký và Vương Sâm cho tới giờ không hề nghe nói đến số xe này. Hai người trong lòng có chút hoài nghi, xe Hồng Kỳ này có khả năng là giả không, nhưng nhìn người đàn ông trung niên với vẻ mặt lạnh lùng, trực giác nói cho bọn họ biết chiếc xe này và chủ nhân của nó nhất định không phải là hàng giả. Ít nhất biển số Bắc Kinh của chiếc xe Hummer có thể chứng minh là chiếc xe tùy tùng của chủ nhân chiếc xe Hồng Kỳ này.

Giang Gia Dung lại gần nhìn thoáng qua biển số xe, trên mặt cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó cẩn thận suy xét, bỗng nhiên lúc đó sắc mặt của cô không khỏi thay đổi, cuống quít chạy lên, không khỏi phân trần với Đào Kỳ Kỳ đang nói chuyện chém giết, miệng nói:

- Kỳ Kỳ, đừng gọi nữa.

Đào Kỳ Kỳ vừa mới tố khổ xong, đã thấy Giang Gia Dung vội vội vàng vàng chạy tới đoạt lấy điện thoại trên tay cô, không khỏi tức giận nói:

- Gia Dung, cô làm gì vậy?

- Hỏng rồi, hỏng rồi. Rước vạ vào thân rồi.

Giang Gia Dung vừa thấy đối phương đã tắt máy, không ngừng kêu khổ, vội vàng nói:

- Có phải cô gọi điện thoại cầu cứu Hình Vũ hay không? Mau nói cho anh ta đừng đến đây.

- Vì sao vậy?

Đào Kỳ Kỳ cũng không ngốc, nhìn vẻ mặt lo lắng của Giang Gia Dung, cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, vì thế vội vàng hỏi. Đào Ký và Vương Sâm thấy thế cũng vội vàng đi tới, chợt nghe tiểu thư Giang vốn sợ trời không sợ đất dùng những từ kinh hoàng thất thố cúi đầu nói:

- Đó là xe chuyên dụng của Diệp lão.

- Người nào là Diệp lão?

Đào Ký và Vương Sâm không có phản ứng khi nghe điều đó. Quả thật, bọn họ đã hơn hai mươi tuổi nhưng rất ít biết về uy lực và quyền thế của Diệp lão. Hơn nữa đã gần chục năm, tên tuổi của Diệp lão đã ít dần trên các phương tiện truyền thông.

Đào Kỳ Kỳ sắc mặt trắng bệch, cô phản ứng nhanh hơn vài phần so với hai gã trai kia. Ở thủ đô này, họ Diệp là đại gia tộc trên quan trường, đến nay cũng chỉ còn một vị khỏe mạnh là nguyên soái Diệp lão đại diện cho Diệp gia mà thôi. Đừng nói là cô mà ngay cả ông nội cô, thậm chí là đương kim chủ tịch nước, thủ tướng, có ai dám qua mặt ông cụ này.

- Thật, thật vậy ư?

Đào Kỳ Kỳ lắp bắp hỏi. Cô luôn luôn ngang nhiên đi lại khắp nơi mà không sợ gặp chuyện, vậy mà bây giờ bị một tấm sắt rắn chắc đánh vào đầu hôn mê. Lúc này, cô mới phát hiện ra, ở thủ đô này không nên trêu vào nhà họ Diệp.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #400