Tề Vũ Nhu giật mình, lúc chạm đến di động thì bỗng nhiên như bị điện giật liền rút ngón tay lại. Điện thoại này, cô không thể nghe. Cô không muốn nghe những lời khiển trách thậm chí là oán chửi của Lý Hinh Đình, Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn, cho dù lúc đầu dụng tâm của cô rất hiểm ác, nhưng trong những ngày cùng hoạn nạn cùng những ngày được cứu, cô và ba cô gái này ở chung rất hòa hợp. Duyên phận đúng là một thứ rất kỳ diệu, trong mười năm kiếp sống sát thủ máu lạnh, cô chưa từng nghĩ qua sẽ có cơ hội quen biết những người bạn cùng giới như vậy. Họ gọi cô là Nhu tỷ. Nhưng giờ phút này, bộ mặt thật của cô đã bị vạch trần thì làm sao có thể đối mặt với cái tên gọi thân thiết đầy ý nghĩa tôn kính này?
Lương Thần lại đưa di động về phía trước. Lúc này, trong di động truyền ra giọng nói nhiệt tình như ngày thường của Lý Hinh Đình:
- Có phải Nhu tỷ không, em và Lan Lan, Tiểu Mạn đã gọi cho chị cả buổi chiều rồi, nhưng chẳng ai bắt máy, còn tưởng chị đã xảy ra chuyện gì.
- Vừa rồi nghe tiểu Thần nói chị ở chỗ cậu ta, cuối cùng mới có thể yên tâm!
Rất ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng lại thấy hắn cố ý tránh ánh mắt, trong lòng trong nháy mắt tràn đầy tỉnh ngộ, cảm xúc phức tạp không thể nói rõ. Đưa tay cầm lấy di động, hơi run rẩy nói:
- Chị không có sao, buổi chiều ra ngoài vòng vòng, để quên di động ở nhà. Hinh Đình, em và Lan Lan, Tiểu Mạn không cần lo lắng, ở đây có tiểu Thần mà!
- Vậy là tốt rồi, Nhu tỷ. Cuối tuần này bọn em đến thăm chị! Chị phải chuẩn bị nhiều món ngon nhé!
Lý Hinh Đình rất vui vẻ nói. Cứ luôn cho rằng cô vẫn đóng vai trò đàn chị, nhưng thực tế cô cũng hi vọng có một người anh hoặc người chị thương yêu cô. Trong hai ngày bị bọn buôn người bắt đi, sự chăm sóc của Tề Vũ Nhu đối với họ, đặc biệt là trong thời khắc quan trọng xả thân ra bảo vệ họ, hoàn toàn phù hợp với hình tượng người chị trong lòng họ. Cho nên trong thâm tâm, cô và Lan Lan, Tiểu Mạn đều đặc biệt sẵn lòng kết thân vớiNhu tỷ.
Đôi mắt đẹp của Tề Vũ Nhu lóe lên một chút óng ánh, khẽ trả lời. Sau đó, Đinh Lan và Lục Tiểu Mạn cũng nói vài câu trong điện thoại. Khi cuộc gọi kết thúc, khi đưa trả lại di động cho Lương Thần, Tề Vũ Nhu khẽ nói:
- Cám ơn cậu, tiểu Thần!
- Cô tuyệt đối đừng hiểu lầm, tôi không phải cố ý che giấu cho cô đâu! Tôi sợ Đình tỷ, Lan Lan và Tiểu Mạn biết được sự thật sẽ đau lòng!
Lương Thần bỏ di động vào trong túi áo, vẫn xụ mặt đáp.
- Mặc kệ là nguyên nhân gì, tôi cũng phải cảm ơn cậu!
Tề Vũ Nhu mỉm cười. Tinh thần rõ ràng khá hơn nhiều, đôi mắt đẹp tròn vo nhìn Lương Thần nói:
- Vừa rồi cậu bảo tôi nhanh chóng về HongKong, tôi sẽ suy xét!
- Nếu là như vậy, đương nhiên là tốt nhất!
Nghe Tề Vũ Nhu nói vậy, trong lòng Lương Thần không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Sự ra đi của Tề Vũ Nhu, là một cách giải quyết vấn đề tốt nhất. Hắn bớt đi một rắc rối lớn không nói nói làm gì, Đình tỷ, Lan Lan và Tiểu Mạn cũng không cần phải đi cùng với cô gái nguy hiểm này nữa.
- Cậu dự định xử lý Helen thế nào?
Có lẽ bởi vì tâm trạng thoải mái, khuôn mặt Tề Vũ Nhu đã khôi phục lại thần sắc dịu dàng và điềm đạm của ngày thường. Hơn nữa còn có hơi sức để quan tâm đến chuyện của Helen.
- Tạm thời giam giữ đã!
Đối với vấn đề này, Lương Thần không có gì phải che giấu. Trên thực tế, đây cũng là vấn đề thứ hai khiến hắn vô cùng đau đầu. Tuy rằng trong lòng biết rõ Helen và người đàn ông bị bắn chết chắc chắn là sát thủ, nhưng trước mắt không đủ chứng cứ, chỉ tạm thời kéo dài, đợi kết quả điều tra của cục công an thành phố và sở công an tỉnh. Mà nói đến kết quả điều tra, lại càng có khả năng khiến hắn sứt đầu mẻ trán. Nếu thật sự điều tra ra được, Tề Vũ Nhu và Helen đều là sát thủ của tổ chức nào đó, mà hắn đã thả Tề Vũ Nhu, vậy thì mọi sơ suất nhất định đều do hắn một mình gánh vác!
- Đợi kết quả điều tra gì?
Tề Vũ Nhu hé miệng khẽ cười nói:
- Nếu quả thật có thể điều tra ra được, tôi và Helen có lẽ sớm bị cảnh sát hình sự quốc tế bắt hàng trăm lần rồi!
Ngừng một chút, lại nói:
- Thân phận của tôi và Helen không có vấn đề gì cả, cho dù là đến tận nơi ở của chúng tôi để điều tra, kết quả có được cũng sẽ không có gì khác so với những thông tin trên mạng. Hơn nữa, để tránh gây sự chú ý của phía cảnh sát hình sự quốc tế, tổ chức qui định, mỗi người mỗi năm chỉ tiếp nhận một nhiệm vụ!
- Ý của chị muốn nói việc tôi làm đều là vô dụng? Hơn nữa làm không tốt, tôi còn phải gánh vác tội danh giết hại và giam giữ người nước ngoài?
Lương Thần tức giận hỏi. Nếu quả thật như Tề Vũ Nhu nói thì sự việc càng trở nên khó giải quyết!
- Nửa câu trước cậu hỏi, đáp án là chắc chắn, nhưng nửa câu sau thì phải suy xét nhiều!
Tề Vũ Nhu mỉm cười nói:
- Bọn họ làm tôi bị thương nặng, chẳng qua có ý đồ bắt cóc tôi ra khỏi Giang Vân, đây là sự thật không tranh cãi. Trong quá trình cảnh sát giải cứu, vì muốn bảo vệ an toàn của con tin, áp dụng biện pháp mạnh bắn chết hai tên bắt cóc, cũng không cho là trái pháp luật kỷ cương. Một câu, tuy rằng không thể xác thật họ là sát thủ, nhưng tội danh của bọn bắt cóc là không thể thoát được!
- Xem ra, tôi phải cảm ơn chị đã chỉ điểm con đường rồi?
Lương Thần lắc đầu, hắn lại cảm giác được tâm tư của cô thâm trầm và kín đáo. Những lời cô nói, quả thật là tràn đầy sức thuyết phục, và đủ để ứng phó những từ tra hỏi hùng mạnh ở trên. Tề Vũ Nhu biến hóa nhanh chóng, từ một nghi phạm bị tình nghi cố ý giết người trở thành nạn nhân bị bắt cóc, vừa nhẹ nhàng thoát tội, vừa không chậm trễ chứng thực tội danh của Helen!
- Tôi coi như câu nói của cậu là đang khen tôi thì được rồi!
Tề Vũ Nhu hất hất mái tóc mềm mại, vẻ mặt có chút tinh nghịch. Lúc này, đầu tóc cô rối bời, áo quần không chỉnh tề, lộ ra vẻ khổ sở đáng thương. Nhưng khó ai có thể thấy được, cô gái nhu nhược dễ làm khơi dậy bản tính bảo vệ của đàn ông, thực tế lại là một sát thủ lạnh lùng rất có thực lực.
Kim giờ đã chỉ mười một giờ, trải qua một phen khổ chiến, chịu đựng vết thương ngoài không nhẹ, Tề Vũ Nhu dần dần biểu hiện thần sắc cực kỳ mệt mỏi. Lương Thần cũng nhận ra thời gian quá trễ, liền đỡ cô trong trạng thái suy yếu ra khỏi phòng làm việc, đi xuống cầu thang, đến bên chiếc xe Jeep ở dưới lầu.
Lan Kiếm ngồi ở vị trí lái xe, nhìn Lương Thần và tề Vũ Nhu lên xe, không nói tiếng nào khỏi động xe, chậm rãi chạy về hướng khu tập thể công an.
- Để tôi đến chỗ cậu ở một đêm được không?
Khi xe chạy đến trước cửa nơi ở của Lương Thần, Tề Vũ Nhu đột nhiên lên tiếng hỏi một cách yếu ớt. Còn Lan Kiếm thì lập tức chậm rãi dừng xe, nhìn khuôn mặt của Lương Thần thông qua kính chiếu hậu.
- Lý do!
Lương Thần nghiêm mặt hỏi.
- Hai cánh tay của tôi đều bị thương, còn chảy nhiều máu như vậy. Nằm trên giường ngay cả bò dậy cũng không có khả năng làm được. Còn nữa, Helen tuy là đã bị bắt, nhưng không ngoại trừ sẽ có người khác bắt cóc tôi, một mình tôi ở bên đó, gặp nguy hiểm không có ai bảo vệ tôi.
Tề Vũ Nhu không lên tiếng thì thôi, hễ lên tiếng thì có nhiều lý do khiến người khác không thể phản bác.
- Tôi cũng muốn nói, nhà tôi cũng có một cô gái ngủ lại. Cộng thêm cô không có chỗ ngủ thì sao? Còn nữa, tuy là giờ cô bị thương, nhưng nếu như nửa đêm nhân lúc tôi ngủ say, lén lén đâm một nhát dao lên cổ tôi thì sao?
Lương Thần không chút tỏ ra yếu kém mà trả lời một cách mỉa mai, lém lỉnh đấu khẩu với cô.
- Tiểu Thần, có chút lòng thương hại có được không, tôi đã biết lỗi rồi!
Tề Vũ Nhu chơi trò mềm dẻo, nhìn hắn nhỏ nhẹ năn nỉ nói:
- Không có chỗ ngủ thì tôi có thể ngủ trên sofa. Nếu thật sự không chịu tin tưởng tôi, vậy thì lấy còng tay để còng tay tôi lại.
- Xuống xe đi.
Im lặng một hồi, ánh mắt Lương Thần bắt gặp ánh mắt của Lan Kiếm trong kính chiếu hậu, nhìn thấy y nhẹ nhàng gật đầu, hắn mới lên tiếng đáp. Thực tế hắn cũng nghĩ đến, nếu như giữa hắn và Tề Vũ Nhu đã không còn tồn tại mối thù giết cha, thì Tề Vũ Nhu cũng không có lý do giết hắn nữa. Trừ phi, Tề Vũ Nhu là một tên giết người khát máu biến thái!
- Tiểu Thần, cậu thật tốt!
Vẻ khổ sở đáng thương trên khuôn mặt Tề Vũ Nhu biến thành nụ cười rạng rỡ, ghé đầu qua hôn nhẹ một cái lên mặt hắn, khuôn mặt hơi ửng đỏ nói:
- Đây là Nhu tỷ thưởng cho cậu đó.
- Viên đạn bọc đường đối với tôi vô dụng, cảnh cáo cô, về sau đừng chơi mỹ nhân kế với tôi, tôi sẽ không bị mắc mưu đâu.
Lương Thần trong lòng không khỏi vô cùng bối rối, vẻ mặt cau có ra vẻ không hài lòng nói:
- Mau xuống xe.
- Tiểu Thần, cậu cõng tôi đi, được không, trên người tôi không còn chút sức lực nào nữa!
Tề Vũ Nhu xuống xe một cách khó khăn. Thân thể nghiêng ngả, suy nhược cứ như một cơn gió đã có thể thổi đi. Lương Thần há miệng, bất giác định cự tuyệt, nhưng nhìn thấy vết băng bó rướm máu trên tay cô, lại nhìn thấy khuôn mặt tái xanh vì mất máu quá nhiều, không khỏi mềm lòng, thầm thở dài, khom lưng nói:
- Lên đây đi.
Tề Vũ Nhu thật cẩn thận nằm sấp lên lưng hắn, cảm giác được hắn nhẹ nhàng nhấc đùi của mình lên, sau đó từng bước một vững vàng đi về phía trước. Mơ mơ màng màng, dường như chỉ trong nháy mắt đã đến lầu hai. Khi được hắn thả xuống, Tề Vũ Nhu có chút không đành lòng. Cô cảm thấy lưng hắn rất rộng rất rắn chắc, cứ như đủ để gánh vác mọi gánh nặng của cô.
Lấy chìa khóa ra mở cửa, cùng Tề Vũ Nhu một trước một sau đi vào. Lương Thần liền thấy Liên Tuyết Phi đôi mắt ngái ngủ từ sofa ngồi dậy. Rất rõ ràng, cô đợi hắn đến nỗi buồn ngủ, rồi không để ý đã ngủ trên sofa.
Ánh mắt bắt gặp thân thể Tề Vũ Nhu. Cơn buồn ngủ của Liên Tuyết Phi lập tức không cánh mà bay, như phản xạ có điều kiện đứng lên, vẻ mặt khẩn trương nói:
- Cô ta, hai người…!
- Đừng căng thẳng, không có việc gì! Chút nữa anh sẽ nói rõ với em.
Lương Thần đỡ Tề Vũ Nhu đi tới. Trước tiên là nói một câu với Liên Tuyết Phi, sau đó chỉ vào một căn phòng ngủ nói với Tề Vũ Nhu:
- Cô ngủ phòng này.
- Vậy còn em?
Liên Tuyết Phi cũng là người thông minh, vừa thấy vẻ mặt lời nói của Lương Thần thì biết, Tề Vũ Nhu có lẽ nằm trong phạm vi có thể khống chế an toàn, nếu không Lương Thần cũng sẽ không có can đảm đưa cô về. Nhưng mà, cô đối với cô gái cầm hung khí muốn đưa Lương Thần vào chỗ chết, vẫn còn thái độ thù địch rất mãnh liệt, lại lo lắng hắn bị mê hoặc bởi sắc đẹp của cô ta, nên sau khi nghe sự sắp xếp của Lương Thần, không khỏi hừ một tiếng nói.
- Em, đương nhiên là em ngủ giường anh rồi!
Lương Thần kinh ngạc nói, có vẻ rất ngạc nhiên bởi Liên Tuyết Phi đã biết còn hỏi.
Nghe hắn nói vậy, Liên Tuyết Phi lập tức xấu hổ, liếc mắt quyến rũ hắn, sau đó mặc kệ Tề Vũ Nhu xoay người đi vào phòng ngủ.
Lương Thần đưa Tề Vũ Nhu vào một phòng ngủ khác, khi chuẩn bị đi ra, lại nghe tiếng di động reo.
Nhấc điện thoại lên, nghe thấy bên đầu dây kia một giọng nói kinh hoảng ,thở hổn hển:
- Báo cáo bí thư Lương, có người cướp đi xe cảnh sát của chúng ta, cô, cô nghi phạm tên Helen đã bị cứu thoát rồi!