Chương 393: Dốc Bầu Tâm Sự


- Cô ngồi ở đây trước, tôi gọi chú Lan đến!

Lương Thần đỡ Tề Vũ Nhu đến bên sofa ngồi. Sau đó quay lưng ra khỏi phòng trưởng trưởng, vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Lan Kiếm đang đứng đợi ở hành lanh ngoài cửa. Bước qua đó kể lại nguyên văn lời nói của Tề Vũ Nhu, sau đó khẽ thở dài nói:

- Chú Lan, hay là chú đi nói đi!

Biểu hiện của Lan Kiếm có chút dao động vì thương hại, gật đầu, đi nhanh đến phòng trưởng phòng của Lương Thần. Lương Thần lấy một điếu thuốc ra, đưa vào miệng , châm thuốc, híp mắt lại và suy tư về phương án giải quyết những bước tiếp theo, thả Tề Vũ Nhu không phải chuyện khó, tội danh có vẻ như không nhỏ, liên quan đến tội cố ý giết người, nhưng trên thực tế chỉ cần bản thân “khổ chủ suýt nữa bị giết chết” không truy cứu nữa, vậy thì từ nhiên sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này. Điều khiến Lương Thần cảm thấy khó khăn chính là cô gái xinh đẹp tóc vàng Helen và hai người dàn ông được xác định là đã chết.

Bao gồm cả cô gái xinh đẹp tóc vàng kim Helen trong đó, có lẽ đều cùng phe với Tề Vũ Nhu, chỉ là vì nguyên nhân gì đó, nội bộ nảy sinh mâu thuẫn, hoặc có lẽ đám người của cô gái xinh đẹp tóc vàng kim thấy Tề Vũ Nhu bị thương nặng, nhân cơ hội hãm hại. Nói chung, do điều động nhân lực vào buổi tối, hắn muốn hoàn toàn xóa bỏ xôn xao của chuyện này, e là có chút khó khăn.

Sáu học trò của Lan Kiếm, đám Mưu Dịch Sương, Đỗ Trọng Tiêu thì không cần phải lo lắng, nhưng những cảnh sát hình sự tham gia chặn đường có rất nhiều người tận mắt chứng kiến cảnh tượng này. Người đông lắm chuyện, khó tránh tiết lộ thông tin ra ngoài! Tuy là hiện nay cả phòng đều do hắn nắm giữ chặt chẽ, nhưng với thái độ thận trọng, hắn không thể không đề phòng nhiều hơn. Dù sao, trong hành động lần này cũng có hai mạng người!

Lúc lấy thuốc lá ra, thì nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân đi tới. Quay đầu lại thì nhìn thấy Mưu Diệc Sương, Từ Dịch Lãng, Đỗ Trọng Tiêu, hai người đi trước một người đi sau, đang đi về phía hắn.

- Bí thư Lương, xin lỗi!

Từ Dịch Lãng vẫn lạnh lùng như thường ngày, nhưng ánh mắt lại có vẻ áy náy. Đỗ Trọng Tiêu đi bên cạnh anh ta là nụ cười uể oải rất công thức, có vẻ như không quan tâm.

- Hãy cho tôi một lý do trước, nếu như tôi cảm thấy có thể cho qua, vậy thì không cần phải nói hai chữ “xin lỗi” nữa.

Lương Thần đương nhiên biết đối phương vì sao lên tiếng xin lỗi. Tuy là nói hai người đàn ông cùng phe với Tề Vũ Nhu, Helen đều có ý đồ hại người chạy trốn, nhưng với khả năng của Từ Dịch Lãng, bắt sống không phải là khó, nhưng kết quả là một người bị bắn chết tại chỗ, còn người kia được đưa đến bệnh viện nhưng không được cứu chữa kịp thời cũng đã chết. Dù gì thì bây giờ vẫn không đủ chứng cứ xác minh. Hai người đàn ông đó là hung thủ phạm tội hàng loạt, Từ Dịch Lãng ra tay nặng như vậy, quả thực có chút hiềm nghi về sự lỗ mãng.

- Bí thư Lương, cái mà Dịch Lãng luyện là Hình ý quyền, đặc biệt là Thiện sử băng quyền!

Mưu Dịch Sương tiến lên một bước, nói với Lương Thần:

- Dịch Lãng chỉ học được sáu phần, cho nên khi sử dụng thường là không kịp ngăn chặn.

Băng quyền sao? Lương Thần giật mình, từ ngữ không xa lạ lắm, khi làm cảnh sát nhỏ ở xã Hòa Bình, có một ngày thấy một con bò đực bị điên đang cuồng loạn chạy quanh xã. Lúc đó trên đường không ít người dân, con bò có mấy lần suýt giẫm vào dân làng. Lúc này, có một bóng người đột nhiên xông ra, nhân lúc con bò đang quá trớn chuẩn bị quay đầu, hai chân đứng hình cung, đẩy hơi ra, một cước đấm vào bụng con bò.

Rất khó tin, con bò to tướng lại bị cước này đấm ngã tại chỗ, miệng ọc máu không thể nào đứng lên được.

Chính là lần đó, hắn đã tận mắt chứng kiến thân thủ tuyệt vời của chú Phong, cho nên trăm phương ngàn kế lẽo đẽo theo sau chú Phong, quấy rầy, cuối cùng cũng khiến chú Phong đồng ý nhận hắn làm một nửa đồ đệ. Khi hắn kích động đòi chú Phong dạy hắn chiêu quyền pháp uy mãnh, lại bị đối phương tạt một thao nước lạnh:

- Tuổi tác vượt quá giới hạn, rèn luyện những chiêu thức cơ bản đã không kịp rồi, cho nên cũng không thể học. Loại quyền pháp gia truyền này phải rèn luyện đến mấy chục năm mới có được thành quả.

Tuy rằng lực bất tòng tâm, nhưng băng quyền uy mãnh như núi này lại khắc sâu trong trí nhớ của hắn. Vì vậy vừa nghe thấy Mưu Diệc Sương đề cập, hắn lập tức có ấn tượng.

- Hai tên đó, chắc chắn là sát thủ!

Đỗ Trọng Tiêu hít hít cái mũi, cười nói:

- Bí thư Lương, sư huynh sẽ không dễ dàng ra tay mạnh vậy đâu, chắc chắn là cảm thấy trên người hai tên đó có mùi sát khí!

- Coi như anh đã vượt qua cửa này!

Lương Thần cười nói. Thực tế hắn không cho rằng sát khí mà Đỗ Trọng Tiêu đề cập là đúng, nhưng đối với sáu học trò này của chú Lan, hắn không tiện quở trách, hơn nữa, hai tên đàn ông bị Từ Dịch Lãng bắn chết có rất nhiều khả năng được xác định là sát thủ.

- Sau này phải chú ý nhiều hơn, có thể bắt sống thì cố gắng bắt sống, chung quy thì chúng ta cũng phải điều tra vụ án!

Cuối cùng Lương Thần bổ sung thêm một câu. Nhưng lại khiến Đỗ Trọng Tiêu trợn mắt:

- Bí thư Lương, anh như vậy gọi là dễ dãi với bản thân, nghiêm khắc với người khác!

Đỗ Trọng Tiêu nghiêm trang nói:

- Lần trước, còn lần trước trước đó nữa, là ai đã cầm súng đùng đùng bắn bể đầu rồi nói là rất thích!

Lương Thần ngẩn người ra, sau đó không khỏi cảm thấy có chút khó xử, bởi vì đối phương không phải nói người khác, mà chính là bản thân hắn. Cho dù khi cứu Lý Hinh Đình, Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn, hay là khi cứu Phương Biến Biến, Triệu Y Na, số kẻ cướp mà hắn bắn chết cũng không ít. Nhưng mà cho dù là vậy, hắn vẫn không thể chấp nhận Đỗ Trọng Tiêu “chỉ trích” hắn, cố ý xụ mặt nói:

- Vậy thì phải làm thế nào? Tôi làm vậy là lo lắng bọn cướp sẽ gây nguy hiểm cho con tin. Bất đắc dĩ mới làm vậy!

- Sư huynh cũng chỉ vì lo lắng hai tên cướp trốn thoát, sẽ gây nguy hại đến xã hội, đến tài sản sinh mạng của người dân huyện Giang Vân thôi mà!

Đỗ Trọng Tiêu cười, ngụy biện, đưa tay đặt lên vai của Từ Dịch Lãng. Có thể thấy, quan hệ của y và Từ Dịch Lãng lạnh lùng thân thiết hơn chút.

- Được rồi, coi như cậu nói có lý.

Lương Thần không có nhàn rỗi để tiếp tục nói những chuyện đùa không liên quan gì. Hắn cười lắc đầu nói:

- Hai người ở lại, canh chừng cô gái ngoại quốc. Những người khác có thể tan ca.

Thấy Lương Thần dễ nói chuyện như vậy, Từ Dịch Lãng, Đỗ Trọng Tiêu và Mưu Dịch Sương trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này quả thật là do Từ Dịch Lãng có hơi lỗ mãng, nhưng nếu đối phương thật sự tỏ vẻ lãnh đạo trừng mắt lên án bọn họ thì bọn họ cũng không thể chấp nhận được! Tuy là vì quan hệ của thầy, không bộc phát tại chỗ, nhưng sau đó thì nhất định sẽ bỏ gánh chạy lấy người!

Mưu Dịch Sương, Đỗ Trọng Tiêu, Từ Dịch Lãng vừa rời khỏi thì cánh cửa phòng mở ra. Lan Kiếm vẻ mặt bình tĩnh bước ra, nhìn Lương Thần nói nhỏ:

- Cậu vào trong trò chuyện với cô ta vài câu đi

Nói xong, nhẹ nhàng vỗ vai Lương Thần rồi quay lưng đi.

Lương Thần đi vào trong phòng làm việc, thì thấy Tề Vũ Nhu co ro ở một góc trên sofa, hai tay ôm lấy vai, đôi mắt đẹp vô hồn nhìn vào khoảng không. Trong lòng bất chợt thở dài, hắn có thể lý giải được phản ứng tâm trạng của đối phương đã nảy sinh sau khi đột nhiên nghe được một cái tin như vậy.

Cầm lấy ly giấy, đến bên bình nước rót một ly nước ấm sau đó bước tới nhét vào tay Tề Vũ Nhu. Khi hắn vừa quay lưng thì bị một bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng nắm lấy tay áo.

- Ngồi với tôi một chút, chỉ một chút thôi.

Tề Vũ Nhu ngẩng khuôn mặt tái nhợt, lộ ra vẻ cầu xin, nói một cách yếu ớt.

Lương Thần do dự một chút, cuối cùng cũng ngồi xuống bên cạnh đối phương. Bả vai hơi trầm xuống, một mùi hương của tóc lan tỏa, xông vào trong mũi, Lương Thần liếc mắt nhìn cô gái đang tựa đầu vào vai mình, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại. Không thể không nói, người đẹp là có đặc quyền, đặc biệt là người đẹp đang bị tổn thương cả về thể xác lẫn tâm hồn thì càng dễ dàng làm trôỗi dậy tâm lý bảo vệ của người đàn ông. Mượn bả vai dùng một chút, hoàn toàn chính đáng!

- Thật ra, ba ruột của tôi là ai, đối với tôi mà nói, không quan trọng!

Trầm ngâm một hồi, Tề Vũ Nhu lên tiếng, giọng nói của cô có chút bi thương và hối tiếc.

- Bởi vì trong ký ức của tôi, trước giờ đã không hề có sự tồn tại của họ.

- Vừa rồi chú Lan của cậu nói, ba ruột của tôi là một anh hùng như thế nào. Chỉ có điều là anh hùng cũng được, tội phạm cũng được, giờ cũng không còn trên đời này nữa! Tôi sẽ không cảm thấy kiêu hãnh vì một trong hai người họ, cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ vì người còn lại!

- Từ khi tôi biết chuyện, khuôn mặt quen thuộc, chính là người ba đã bị cậu bắn chết, đã từng hô mưa gọi gió ở huyện Giang Vân-Tề Học Quy. Mẹ tôi, là một trong số những tình nhân của ông ta. Lúc tôi bốn tuổi, mẹ không thể chịu đựng được sự đầy đọa của vợ của Tề Học Quy, dẫn tôi đến HongKong muốn bắt đầu lại một cuộc sống mới, nhưng số phận cứ như trêu chọc người, không lâu sau, mẹ đã trở thành tình nhân của một đại ca xã hội đen.

Lương Thần lẳng lặng mà nghe, nghe cô gái bên cạnh kể lại quá khứ trẻ thơ, kể lại thời kì bắt đầu tuổi thiếu niên, gần bảy năm khổ luyện, kể cả gần mười năm cuộc sống sát thủ đầy mùi hôi tanh của máu tươi.

Lương Thần cảm thấy bờ vai của mình càng ngày càng ướt, hắn biết đó nhất định là nước mắt của cô gái. Dường như cô coi hắn như một người bạn tin cậy nhất, hoàn toàn mở rộng tấm lòng, mặc sức dốc hết những bí mật và đau thương trong lòng! Còn hắn, cũng không khỏi bị sự thật mà đối phương kể làm rung động! Thì ra cô ta đúng là một sát thủ!

- Cô không sợ tôi bắt cô lại sao?

Lương Thần đưa tay xuống dưới bàn rút ra hai tờ khăn giấy đưa cho đối phương, khuôn mặt không có biểu hiện nói:

- Nếu như giao cô vào tay cảnh sát hình sự quốc tế, cô cảm thấy mình có bao nhiêu khả năng bị xử bắn?

- Nếu như cậu cần có công lao này, vậy thì tôi sẵn sàng phối hợp với cậu.

Tề Vũ Nhu nói nhỏ:

- Khả năng mà cậu nói, đối với tôi cũng là một cách giải thoát.

- Được rồi. Lau nước mắt đi, tôi đưa cô về nhà!

Lương Thần thở dài, cho dù biết đối phương là sát thủ, thậm chí dưới tay cô chết không ít mạng người, nhưng hắn vẫn không nhẫn tâm làm gì đối phương. Có lẽ là bởi vì quan hệ của chú Lan. Có lẽ vì thông cảm với thân thế của đối phương, hay có lẽ vì nhát dao mà đối phương từng ra tay còn ưu tình!

- Về nhà?

Tề Vũ Nhu lặp lại hai từ này. Đôi mắt đẹp đột nhiên sáng ngời. Cô nhớ lại ngôi nhà nhỏ mà mình mới vào ở, nhưng sau đó, ánh sáng trong đôi mắt đẹp nhạt dần, lắc đầu nói:

- Tôi không về nhà, cô đơn một mình, không bằng ngồi ở trong tù.

Lương Thần đang muốn nói gì, chợt nghe được di động của mình reo lên. Nhìn số điện thoại, nhấn nút nghe máy đặt lên bên tai. Ừ ừ à à vài tiếng, lại nói:

- Ở chỗ em.

Sau đó đưa di động cho Tề Vũ Nhu nói:

- Đình tỷ gọi đến, muốn cô nghe!

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #393