Chương 387: Ánh Trăng Và Máu Tươi (1 + ...


-Nói láo!

Tề Vũ Nhu không khỏi ngây ra, theo sau là lời nói tức giận phản bác.

-Tôi không có nói láo.

Giọng nói của Lan Kiếm đầy ắp sự thổ lộ thân tình, vẻ mặt kích động hướng về phía Tề Vũ Nhu nói:

-Tiểu Nhu à, ta mới là cha đẻ của con! Con là giọt máu duy nhất của ta và Phượng Chi.

Hai từ “Phượng Chi” truyền tới tai Tề Vũ Nhu, không khỏi khiến trong lòng cô chấn động. Đó là tên mẹ đẻ của cô, người đàn ông này tại sao laị biết? Lẽ nào... ! Mặc dù trải qua mười năm rèn luyện tàn khốc, trái tim đã trở nên cứng như sắt đá, nhưng mẹ vẫn luôn được cất dấu nơi mềm mại duy nhất tận sâu trong trái tim cô. Vì thế, sau khi nghe những lời mà đối phương nói, trong lòng cô không tránh khỏi một chút hoảng hốt.

Thân hình của Lan Kiếm không chút do dự lao về phía trước, tay phải như tia chớp vươn ra, một chưởng đao chặt hướng về phía cánh tay cầm dao của Tề Vũ Nhu. Trong lúc vội vã, Tề Vũ Nhu vẫn làm ra một phản ứng rất nhanh, cùng lúc thân hình ngả về phía sau, tay ngọc khẽ vung lên, lưỡi dao sắc bén múa một đường lạnh ngắt lao về phía Lương Thần đang không thể cử động trên ghế sofa.

Một tiếng bốp khẽ vang lên, cánh tay của Tề Vũ Nhu bị một chưởng của Lan Kiếm đánh trúng, nhưng đến một tiếng rên cũng không có, ngược lại nhờ vào lực đạo của đối phương rất nhanh lùi về phía sau, trong chớp mắt đã lui vào trong nhà bếp.

Lan Kiếm bất chấp đuổi theo. Thân hình vừa tiến gần tới trước người Lương Thần, lại bất ngờ nhận ra, lưỡi dao với thứ ánh sáng lạnh lùng không nghiêng lệch dán sát vào cổ Lương Thần đã cắm vào trong ghế sofa, gần như sát tận gốc.

Tiếp tục lao vào phòng bếp, nhưng phát hiện cửa sổ nhà bếp mở toang, cúi người nhìn ra, thì nhìn thấy thân hình tuyệt đẹp kia đã nhẹ nhàng bay xuống bãi cỏ tầng một. Lan Kiếm không đuổi theo nữa, quay người trở lại phòng khách, cõng Lương Thần với toàn thân không chút lực lao ra khỏi phòng.

-Thần, anh cảm thấy thế nào? Có nặng lắm không?

Liên Tuyết Phi chạy sát theo cạnh Lan Kiếm, lo lắng hỏi Lương Thần.

Cho dù người phụ nữ kia đã chạy trốn, nhưng cô không dám chắc rằng, người đàn ông với cơ thể một chút sức lực cũng dường như tê liệt rốt cuộc có nguy hiểm tới tính mạng hay không.

-Có lẽ toàn thân chỉ mất sức lực, xem ra không có chuyện gì đâu.

Trong nụ cười của Lương Thần che dấu chút lạ thường. Là vì hắn phúc lớn mạng lớn đã khiến cho mũi dao của Tề Vũ Nhu chệch hướng, hay là người nào đó cố ý nương tay, buông tha cho hắn một mạng?

-Chú Lan, những biểu diễn vừa rồi của chú thật như một tiêu chuẩn chuyên nghiệp! Lúc đó cháu suýt nữa thì nghĩ là thật rồi.

Lương Thần quay đầu, nhìn người lái xe chuyên trách đang cõng mình cười nói. Hắn rất khó tin, một Lan Kiếm luôn luôn trầm mặc ít nói, không nói cười tùy tiện, trong thời khắc quan trọng lại đưa ra một nước cờ độc đáo làm rối loạn tinh thần địch. Điều này đối với hình tượng nhất quán của bản thân đơn giản là quá không phù hợp!

-Đây là biện pháp trong cái không biện pháp!

Lan Kiếm cõng Lương Thần, từng bước chắc chắn đi xuống cầu thang, miệng thản nhiên trả lời:

-Lấy tên người mẹ đã chết của cô gái kia để làm văn, kỳ thực là một hành vi rất bỉ ổi.

-Sao chú biết tên mẹ của cô ta?

Lương Thần rất nghi hoặc mà hỏi.

-Điều tra.

Lan Kiếm chỉ trả lời có hai từ, sau đó không mở miệng nói thêm. Để Lương Thần vào trong xe Jeep, một mạch chạy đến bệnh viện Nhân dân huyện Giang Vân. Nhưng mà Lương Thần không biết nên khóc hay nên cười, vào lúc chiếc xe Jeep đi vào cổng bệnh viện, cơ thể hắn dần dần hồi phục sức lực.

Sau khi ở bệnh viện huyện làm kiểm tra và xét nghiệm, khẳng định cơ thể Lương Thần không có chút vấn đề gì, trái tim của Liên Tuyết Phi mới thực sự được nằm yên trong ngực. Lúc này cô mới có tinh thần để hỏi Lương Thần về lai lịch của Tề Vũ Nhu. Sau khi nghe Lương Thần kể lại sự tình, miệng của Liên Tuyết Phi lập tức há to, một lúc lâu sau còn thấy sợ sởn gai ốc nói:

-Thật là một người phụ nữ đáng sợ!

Đối với sự đánh giá của Liên Tuyết Phi, Lương Thần cũng có sự đồng cảm. Người phụ nữ với vẻ bề ngoài xinh đẹp, nhu uyển ấy không chỉ có tâm cơ hơn người, hơn nữa võ thuật trong tay cũng rất đáng sợ. Nếu như không có sự xuất hiện của chú Lan, cho dù là không uống bát canh có thuốc độc ấy, hắn cũng không chắc có thể thoát khỏi lưỡi dao của đối phương. Vũ khí đã sử dụng, thủ đoạn bình tĩnh và thành thạo được thể hiện ra, khiến Lương Thần không khỏi liên tưởng đến một từ “sát thủ” chỉ thường gặp trong phim ảnh còn trong cuộc sống hiện thực lại hiếm thấy!

Ai có thể tưởng tượng được, một người phụ nữ nhìn với vẻ dịu dàng, xuất hiện trong sự điềm đạm nho nhã, khéo léo, lại là một sát thủ máu lạnh cơ chứ? Nếu đem tin tức này nói với Đình tỷ, Lan Lan và Tiểu Mạn, không biết tâm trạng của bọn họ sẽ như thế nào!

Sắc trời tối dần, du khách trong công viên đã sớm ra về, nhưng trên chiếc ghế đá trong chòi nghỉ mát, lại có một thân hình mềm mại vẫn ngồi yên ở đấy. Mặt trăng lên dần trong màn đêm xanh sẫm, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống mặt đất mờ ảo, che phủ toàn bộ công viên.

Chỗ bị gãy ở cánh tay phải đã được nối lại, nhưng Tề Vũ Nhu biết rằng, chí ít trong mấy tháng cũng khó có thể cử động bình thường. Mặc dù chỉ một chiêu nhưng bàn tay cứng như gang thép của người đàn ông vẫn gây ra cho cô một vết thương khá nặng. Đó là một kẻ thù đáng sợ, cho dù cô và Helen cùng ra tay, cũng chưa chắc nắm được phần thắng!

Sớm biết như thế, không bằng để cho Helen đi nếm mùi thất bại! Tề Vũ Nhu nhẹ nhàng tựa vào cột, nhìn ánh trăng trên trời mà thơ thẩn. Tại sao vào giây phút cuối cùng, cô lại có thể nương tay chứ? Mũi dao bay rời khỏi tay ấy hoàn toàn có thể đâm trúng vào cổ họng người đàn ông. Sự chính xác này, được chứng thực qua vô số lần luyện tập và cả trong thực chiến.

Nếu đã thất bại rồi, tại sao cô vẫn không muốn đi. Có lẽ vào ngày mai, khắp các đường lớn ngõ nhỏ sẽ dán đầy lệnh truy nã. Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn cũng sẽ biết, Nhu tỷ mà bọn họ từng cảm kích và tôn kính, hóa ra cũng chỉ là kẻ lòng dạ khó lường, một nữ sát thủ muốn bố trí để người đàn ông mà họ yêu phải chết.

-Ra đi, Helen, tôi biết cô đã tới rồi!

Tề Vũ Nhu quay đầu, bỗng nhiên hướng vào góc tối mà nói.

-Thật là, lần nào cũng bị cô phát hiện!

Sau khi trầm tĩnh vài giây, giọng cười quyến rũ từ bên ngoài chòi vọng tới, tiếp đó, vẫn là một cô gái với chiếc váy ngắn, ăn mặc rất nóng bỏng gợi cảm từ trong bóng tối bước ra, đứng ở bậc thềm cười mỉm nhìn người phụ nữ đang ngồi trong chòi:

-Nhu, cô có thể nói cho tôi biết, tại sao lần nào cũng bị cô phát hiện vậy? Người ta cảm thấy đã trốn rất kỹ rồi mà.

-Thực ra nguyên nhân rất đơn giản, sát khí trên người cô nồng như mùi hôi của con cáo, có che dấu thế nào cũng vô ích thôi.

Tề Vũ Nhu mỉm cười trả lời. Sự dịu dàng trong giọng điệu và ý nghĩa được biểu đạt trong lời nói đã hình thành sự tương phản rõ rệt.

-Nhu, thục nữ như cô, không nên nói những từ thiếu phong độ như thế!

Trên khuôn mặt của Helen không có chút phiền não, cô hất cằm cao giọng nói:

-Có biết không, Nhu, bên kia có bao nhiêu lão gia chết mê mệt vì khí chất và khuôn mặt xinh đẹp của cô! Nghị viên Eric không chỉ một lần có ám thị với tổ chức, cách tốt nhất để hối lộ ông ta chính là đưa cô đến biệt thự riêng của gã. Ông chủ Matthew cũng đã nói, nếu như cô có thể cùng hắn một tháng, như vâyt hắn có thể cung cấp cho tổ chức một số tiền trợ cấp rất lớn! Còn có rất nhiều người, trăm phương nghìn kế muốn giữ cô làm của riêng, cùng nhau thưởng ngoạn ở biệt thự riêng.

-Helen, đừng có nói những lời không có dinh dưỡng ấy nữa. Nói đi, cô tới tìm tôi có mục đích gì! Để tôi đoán thử xem, có phải cô không ngủ được, cho nên muốn cùng tôi ngắm trăng?

Tề Vũ Nhu mỉm cười nói.

-Nhu, nếu như tay của cô không bị thương, thì giống như cô nói, chúng ta có thể cùng nhau ngồi ngắm trăng! Nhưng.. !

Nói tới đây, trong nụ cười mê người của Helen lộ ra một thứ gian ác khó nói. Cô nhẹ nhàng vỗ tay, nói tiếp:

-Nhưng bây giờ, tôi đã thay đổi chủ ý. Ông chủ An La đã ra giá ba mươi triệu đô la Mỹ, yêu cầu tôi tiện đường đưa cô về biệt thự riêng của gã, hơn nữa, còn rất thân thiết phái thêm tùy tùng để bảo vệ cô.

Kèm theo tiếng vỗ tay trong trẻo, bốn người đàn ông xuất hiện xung quanh chòi, tạo thành một vòng vây chặt chẽ, cắt đứt mọi con đường Tề Vũ Nhu có thể tháo chạy. Người đàn ông xuất hiện cuối cùng có thân hình cao to, toát ra một thứ mùi dũng mãnh.

Nếu vào lúc bình thường, Tề Vũ Nhu chưa chắc đã để ý tới bốn gã này, nhưng lúc này, cô đã mất đi vũ khí, hơn nữa cánh tay phải của cô đang bị thương nặng. Chỉ sợ không cần tới bốn người đàn ông này, một mình Helen cũng đã khiến cô khó mà ứng phó.

-Nhu, chịu thua đi, cô nên biết, cô không thể chạy thoát được đâu!

Helen chuyển động đôi chân thon dài, giống như rất nhàn nhã mà bước thong thả bên ngoài chòi, và dùng thứ tiếng Hán rất rõ ràng mà nói:

-Tiếng Trung Quốc chẳng phải nói rồi sao, người hiểu thời cuộc là trang tuấn kiệt! Còn nữa, tránh voi chẳng xấu mặt nào!

Lời nói chưa dứt, liền nhìn thấy bóng người trong chòi chợt loé, đã lao ra khỏi chòi, rồi tấn công người đàn ông đứng ở phía Đông. Trên khuôn mặt người đàn ông giữ cửa ải hiện ra điệu cười giữ tợn, miệng há to, hàm răng trắng toát loé sáng dưới áng trăng, thân hình như một con gấu ngang tàng xông lên, giang hai cánh tay rất dã man bế phốc Tề Vũ Nhu lên.

Với tốc độ ngang tàng của người đàn ông, vốn không thể ngăn cản được một Tề Vũ Nhu với thân hình mau lẹ. Nhưng bỗng nhiên xuất hiên cùng với cô gái tóc vàng Helen ở bên cạnh Tề Vũ Nhu, lại là thế vòng vây do những người đàn ông trợ giúp hình thành, chặn đứng Tề Vũ Nhu một cách chắc chắn.

Một chân kèm theo tiếng gió rất mạnh đá vào ngực người đàn ông. Theo sau tiếng kêu đau, người đàn ông ngang tàng lùi về sau hai bước, nhưng lập tức gầm lên một tiếng giận giữ, tiếp tục xông lên.

Trong lòng Tề Vũ Nhu thầm lo sợ, sức lực của đòn đá này của cô có mạnh như thế nào, cũng không làm con gấu đen này bị thương rõ ràng. Đủ để thấy rằng khả năng kháng kích của con gấu đen này vô cùng dũng mãnh.

-Tôi nói rồi, cô không thoát được đâu!

Phía sau vang lên giọng nói quyến rũ của Helen, tiếng không khí bị xé rách từ cái đánh úp phía sau gáy. Nghiêng người tránh thoát, nhưng vì sự đau đớn của cánh tay phải đã khiến cơ thể chậm hơn. Sự đau buốt dâng lên, cánh tay với vết thương chưa lành lại bị thương thêm một lần nữa.

Tề Vũ Nhu hít sâu một hơi, vết thương ngoài da không quan trọng, nhưng sự đau nhức vì gãy xương không chỉ khiến tay phải của cô trở thành thứ trang trí, càng nguy hiểm hơn là làm cho sự linh hoạt trong động tác của cô bị suy giảm.

Sau khi né qua một dao của Helen, thân hình của Tề Vũ Nhu không dừng lại, đôi chân nhỏ núp dưới chiếc váy dài liên tiếp đá. Làn váy màu vàng nhạt giống như một đường viền hoa đẹp lạ thường, dưới sự trông nom của ánh trăng mà không ngừng nở rộ.

Thân hình cao nhỏ của Helen liên tục phải lui về phía sau, với cú đá liên hoàn nhanh như chớp của Tề Vũ Nhu, cô cũng không dám khinh nhẹ.

Sau khi đá cú thứ bảy, vòng eo mềm mại của Tề Vũ Nhu bỗng nhiên uốn éo, không ngờ đã thay đổi đối tượng công kích. Thân hình mềm mại vút lên cao, giống như chim yến bay lượn xông thẳng vào người đàn ông tàn bạo. Bốp, giống như một tiếng nặng nề của đánh bại cách vang lên, người đàn ông to lớn như gấu đen bị Tề Vũ Nhu đá vào ngực, thân hình khổng lồ không khỏi phải lui về phía sau.

Tề Vũ Nhu nắm luôn lấy lực tác dụng ngược của đòn đá vừa rồi, thân hình mềm mại mạnh mẽ lộn nhào vào khoảng trống của vòng vây.

-Thoát được sao?

Helen cười lạnh, lấy tốc độ ma quỷ lao đến, dao ba cạnh sắc bén hướng vào giữa lưng Tề Vũ Nhu đâm thẳng.

Cảm thấy được sự uy hiếp chết người ở phía sau lưng, Tề Vũ Nhu đành phải lăn một vòng tại chỗ, để tránh khỏi bị đâm một nhát. Vừa mới đứng dậy, liền bị cánh tay tàn bạo ôm chặt từ phía sau. Chân ngọc thon dài từ trong làn váy tiếp tục vung lên, đá cao ra phía sau gáy của mình. Vừa trúng vào mũi của kẻ đánh lén, liền nhân cơ hội như một chú cá đang bơi từ trong hai tay của kẻ đánh lén thoát ra ngoài.

Bốp! Một bàn tay không nặng nề vỗ vào tay phải của cô, khiến cô không nhịn nổi mà phát ra một tiếng kêu đau. Thân hình mềm mại loạng choạng ngã sang một bên, cánh tay trái còn nguyên vẹn chống xuống đất. Miễn cưỡng ổn định lại hình thể, ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ tươi cười đắc ý trên khuôn mặt của Helen

-Rất đau phải không? Xem ra, vết thương của cô không nhẹ!

Helen mỉm cười ngọt ngào, dấu hai tay và từ từ đi gần về phía đối phương. Cùng lúc đó, bốn người đàn ông còn lại cũng chậm rãi tới gần Tề Vũ Nhu đang bị thương không nhẹ. Tề Vũ Nhu cắn chặt bờ môi đỏ mọng, trên trán hiện ra những giọt mồ hôi lạnh li ti. Thực lực của cô cao hơn Helen một bậc, nhưng bây giờ trên mình đang bị thương, mà đối phương lại có nhiều hơn bốn cường viện. Dưới sự vây chặt lúc này, cô rất có thể lành ít giữ nhiều. Nhưng, cho dù là chết, cô cũng không để mình rơi vào tay đối phương.

-Bỏ cuộc đi, sự kiên trì như vậy không có ý nghĩa!

Helen từng bước đến gần. Thứ cô muốn là một Tề Vũ Nhu còn sống, nếu như đối phương chết rồi, thì giá trị tuyệt đối sẽ giảm đi rất nhiều. Kỳ thực cô rất hiếu kỳ, Tề Vũ Nhu xếp hàng thứ ba trong tổ chức, thực lực còn hơn mình một bậc, rốt cuộc là bị thương trong tay kẻ nào? Từ khi thực thi nhiệm vụ tới nay, Tề Vũ Nhu chưa từng có biên bản thất bại, vậy mà lần này, không ngờ đã thất thủ?

-Thứ cô có được, chỉ có thể là xác của tôi!

Tề Vũ Nhu lạnh lùng đáp một câu, thân hình bỗng nhiên thoát ra, giống như một con báo cái xông tới người đàn ông ở gần cô nhất. Nếu như không xông ra được, vậy thì không bằng phóng tay vật lộn, có thể giết chết một thì tính một.

Đối diện với sự phản công, sắc mặt người đàn ông không chút lo sợ. Chân phải của gã đạp mạnh xuống, thân hình đột nhiên vặn sang bên trái, hữu quyền mạnh mẽ xông thẳng về phía trước. Dưới tác dụng của lực đạp trước, sức mạnh của hữu quyền mà hắn vung ra nhanh với mức cao nhất, chứa đầy một sự hung hãn khiến người ta phải khiếp sợ.

Đôi mắt Tề Vũ Nhu chợt loé, trong giây phút mà đối phương ra đòn cô liền đưa ra nhận định, đây là một cao thủ rất giỏi Thái quyền. Mà đối với loại quyền thuật có công thế hung hãn chứa đầy chủ tâm giết người này, đón đỡ tuyệt đối không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Tay trái còn nguyên vẹn giơ ra, cùng lúc đỡ nắm đấm của đối phương, thân hình cô bỗng nhiên nép vào. Quyền phong nóng rát đi lướt qua tay trái của cô, mũi cô đã ngửi thấy mùi hôi trên người đối phương, đôi lông mày thanh tú nhướng lên, tay trái rất nhanh phết qua cổ họng của đối phương.

Trong miệng người đàn ông phát ra một tiếng kêu kỳ quái, hai tay ôm lấy cổ họng, nhưng vẫn ngăn không được dòng máu tươi đang tuôn ra. Đôi mắt mở trừng trừng nhìn người phụ nữ, thân hình từ từ ngã nhào xuống đất!

Vèo! Dao ba cạnh đâm rách không khí, giống như thứ âm thanh nguy hiểm mà con rắn chuông phát ra. Máu tươi bắn ra, trong nháy mắt khiến cho tay ngọc của Tề Vũ Nhu bị nhuộm đỏ.

Cầm con dao ba cạnh ấn nhẹ lên bờ môi, giống như đang nhấm nháp mỹ vị, chiếc lưỡi hồng thè ra nhẹ nhàng liếm vết máu trên lưỡi dao. Dưới ánh trăng, Helen dường như là một nữ yêu hút máu trong thần thoại, diêm dúa loè loẹt mà gian ác.

Ba người đàn ông còn lại dừng bước chân đang tiến gần, cái chết của đồng bọn khiến chúng có những cảnh giác mạnh mẽ đối với người phụ nữ xinh đẹp này. Hơn nữa, với tình trạng cánh tay trái của đối phương bị dao ba cạnh đâm rách, bọn họ cũng không cần phải vội vàng động thủ. Máu chảy càng nhiều, đối phương càng suy yếu. Đến lúc không cần bọn họ ra tay, người phụ nữ phương Đông xinh đẹp này sẽ tự đến.

Ánh trăng vẫn dịu dàng trong vắt. Không ai có thể tưởng tượng được, trong cái công viên yên tĩnh này đang bay ra mùi máu tanh.

-Cô, từ đầu đã muốn đối phó với tôi rồi!? Ám sát Lương Thần gì đó, chỉ là muốn thả lỏng sự cảnh giác của tôi đúng không?

Tay trái của Tề Vũ Nhu máu chảy như trút, song chỗ xương gãy trên cánh tay phải của cô đã bị lệch vị trí, không thể cử động được. Cho dù có thời gian cũng không thể làm tay trái ngừng chảy máu. Khuôn mặt ngọc của cô trắng bệch như không còn chút máu, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường. Trong thời khắc cái chết tới gần, đầu óc cô ngược lại càng trở nên tỉnh táo, những sự việc vốn chểnh mảng cũng theo đó mà nghĩ thông suốt.

-Nhu, cô nói không sai!

Helen cũng không vội ra tay, bây giờ không thể kéo dài được là đối phương chứ không phải bên ta. Bởi vậy cô rất thích thú trả lời vấn đề của đối phương, rất đáng yêu cười nói:

-Tổ chức rất có hứng thú với vị Lương tiên sinh ấy. Nhưng trước mắt, tổ chức vẫn chưa nhận được yêu cầu từ chủ thuê nào có liên quan đến việc diệt trừ vị Lương tiên sinh này. Tôi vô cùng hiểu tính cách của cô. Cô tuyệt đối không để cho anh ta chết trong tay tôi, trong ba ngày này, tôi đoán nghĩ cô sẽ ra tay!

-Cô biết bên cạnh anh ta có vệ sĩ?

Miệng Tề Vũ Nhu hỏi, thân hình mềm mại từ từ nhích một bước nhỏ sang bên trái.

-Đương nhiên! Nhưng, tôi thật không ngờ tới, người bên cạnh Lương Thần lại đáng sợ như thế, đến cô còn bị thương nặng. Nhưng, như thế cũng tốt, bớt đi cho tôi không ít phiền phức!

Helen không thấy phiền hà mà giải thích sự nghi hoặc của đối phương, cười nói:

-Tôi từng nói, Nhu, tin tức của cô hạn hẹp quá! Cô không biết Lương tiên sinh là một cấp đại phú hào, đương nhiên càng không thể biết, hắn đã mướn một tiểu đội dao nhọn từng xuất ngũ làm vệ sĩ. Bao gồm vợ con, mẹ vợ của anh ta và ngay cả người thân, hiện giờ vẫn đang dưới sự bảo vệ của tiểu đội này. Cho nên, cô chịu thiệt là kết quả tất nhiên!

-Bây giờ thì tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô Helen, đã nói cho tôi nhiều như vậy!

Tề Vũ Nhu dịu dàng cười nói:

-Vậy thì bây giờ, cô có thể mang xác của tôi đi!

Nói rồi, thân hình mềm mại của cô lại tiếp tục xông lên, mà mục tiêu được chọn, chính là người đàn ông có thân hình to lớn như gấu đen. Hai tay của cô cùng bị thương, tốc độ đương nhiên bị ảnh hưởng, cho nên vào lúc này trong số mấy người đó cô chỉ có thể chọn lựa một tên ngang tàng có hành động tương đối chậm chạp làm một đối tượng liều chết cuối cùng.

Vào giây phút tiếp cận gần mục tiêu, Tề Vũ Nhu cắn chặt môi, chút máu từ khoé môi bắn ra, cánh tay trái bị dao ba cạnh đâm trúng đập mạnh ra. Những giọt máu còn ấm trong nháy mắt bắn tung toé vào mặt người đàn ông.

Người đàn ông nhìn làn máu đỏ tươi theo bản năng giơ tay quệt lên mặt, mà cái động tác này, đã hoàn toàn lấy đi mạng của y. Một vật thể lạnh như băng hung hăng đâm thẳng vào cổ họng y, khiến y dẫm lên dấu chân đồng bọn. Miệng há to, nhưng đến một tiếng gì cũng không phát ra được, hai tay vung lên điên cuồng, đem Tề Vũ Nhu đã dùng hết sức lực toàn thân đột nhiên hất tung ra ngoài.

Thân hình mềm mại ngã mạnh xuống đất, Tề Vũ Nhu cảm thấy trước mắt mình tối đen, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ, cô biết đó là bệnh trạng của việc mất máu quá nhiều. Cơ thể dùng lực giãy dụa, nhưng hai cánh tay đã bị bàn chân đi giày da giẫm lên.

-Đây là cái gì?

Helen nhổ từ trong cổ họng của người đàn ông bị chết một thứ trong suốt, hướng về phía Tề Vũ Nhu đang bị chế phục trên mặt đất kinh ngạc hỏi.

-Cái này gọi là trâm càỉ! Đây là quà mà bạn bè tặng cho tôi mấy hôm trước! Helen, cô là người hiểu biết về Trung Quốc, hẳn là phải biết rõ cái này dùng để làm gì phải không?

Tề Vũ Nhu yếu ớt cười, cô nghĩ tới mấy ngày trước về lại Giang Vân, cô cùng với Lý Hinh Đình, Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn trong một cửa hàng trang sức. Nhìn thấy chiếc trâm càỉ này, ba cô gái cùng đồng thanh nói cô cài chiếc trâm ngọc này rất đẹp, khăng khăng mua tặng cho cô.

Cô còn nhớ Tiểu Mạn cài chiếc trâm lên tóc của cô, cùng Hinh Đình và Lan Lan khen:

-Thấy thế nào, cảm thấy chiếc trâm này rất hợp với Nhu tỷ. Nếu như thay bằng bộ trang phục cổ, Nhu tỷ chắc chắn còn đẹp hơn mỹ nữ trong tranh mỹ nữ đấy!

-Hai gã này cũng đủ xui xẻo rồi!

Helen hiển nhiên biết đây là một đồ vật dùng làm trang sức cài trên đầu của những phụ nữ Trung Quốc cổ đại, nhưng hiện tại cô không có tâm tình để cùng đối phương thảo luận về vấn đề này. Ném chiếc trâm cài đầu đẫm máu xuống đất và nói với hai người đàn ông còn lại:

-Người cứ giao cho tôi, các ngươi dọn sạch chỗ này đi, chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi đây!

-Helen, tôi còn một vấn đề muốn thỉnh giáo cô!

Tề Vũ Nhu lấy giọng nói dịu dàng hỏi:

-Đây là Trung Quốc, không phải nước Mĩ. Tôi thật muốn biết, cô nắm bao nhiêu phần chắc có thể thành công mang tôi xuất cảnh trở về Mĩ!

-Tôi có nói muốn đưa cô về Mĩ sao?

Helen ngồi xổm xuống, dùng ngón tay khẽ ấn lên cằm đối phương, ha ha cười:

-Từ đây về Liêu Dương, cũng phải mất hai tiếng đồng hồ. Cô không thể nghĩ tới được, ông chủ An La đã tới Liêu Dương hôm qua!

Nói rồi, cô cúi thấp đầu, thấp giọng độc ác mà nói bên tai đối phương:

-Tôi nghe nói, thằng cha có cái đầu lợn béo ấy to dài giống như của con lừa. Cầu nguyện đi, Nhu, mong rằng cơ thể bị thương của cô có thể chịu đựng được sự giày vò của cái đầu lợn béo kia. Mong cô còn có thể nhìn được ánh sáng ngày mai!

Trong lòng Tề Vũ Nhu trầm xuống, cuối cùng dường như rơi xuống vực thẳm. Cô không sợ chết, nhưng có một thứ, đối với phụ nữ còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Mười năm bên Mĩ, cô đã quen nhìn những cô gái bị luyện thành vật sở hữu. Không có tôn nghiêm, phục tùng như một con chó, công dụng duy nhất là thời khắc chuẩn bị làm người đàn ông thoả mãn.

-Vì cô, ông chủ An La có thể coi như đã tiêu mất vốn gốc!

Helen đứng dậy, nhìn hai thi thể bị kéo vào trong lùm cây trong công viên, châm biếm nói. Cho đến khi hai người đàn ông kia quay lại, một trong số đó không biết lấy từ đâu ra một cái cặp da, sau khi mở ra lấy ra một cái ống tiêm, thứ thuốc màu hồng bị hút dần vào trong, theo sau thứ ánh sáng lạnh lùng phát ra từ mũi kim liền biến mất vào trong làn da của Tề Vũ Nhu.

Sau thuốc bị đẩy hết, một người đàn ông thô lỗ xé một đường trên chiếc váy của Tề Vũ Nhu, rồi bó chặt vết thương trên tay trái của cô. Sau khi mọi việc đã được xử lý xong, người đàn ông vác Tề Vũ Nhu trên vai, cùng Helen và đồng bọn của mình ra khỏi cổng công viên.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #387