Chương 384: Hoài Nghi


Một tiếng nhỏ, giống hệt tiếng mở nắp bình rượu. Sau khi rời khỏi cơ thể Đinh Lan, lửa dục trong mắt Lương Thần vẫn chưa tiêu hết, dưới cổ họng thở hổn hển, trên thân thể trần truồng cường tráng, cái vật đàn ông đó vẫn đang mãnh liệt tấn công.

- Cậu là tên khốn khiếp, dám phá hỏng Lan Lan!

Thấy vết loang màu hồng nhạt trên chiếc ga giường, Lý Hinh Đình phẫn nộ, không chút nghĩ ngợi giơ tay tát Lương Thần một cái thật mạnh.

- Đình tỷ, em không kìm nổi!

Trên mặt Lương Thần hiện ra dấu tay màu hồng, nhưng hắn lại không cảm thấy đau đớn. Sau khi đã bắn sạch vào trong người Đinh Lan, lửa dục trong cơ thể vẫn không bị dập tắt, mà ngược lại càng đốt càng dữ dội hơn. Cảm giác này so với trạng thái ngày hôm đó bị Lâm Tử Hiên lừa uống rượu thuốc có phần tương tự, nhưng không hoàn toàn giống nhau. Hắn hiện tại thần trí hoàn toàn tỉnh táo. Hắn biết hắn đang ôm ai, hắn cũng biết hắn đang thực hiện hành động này rất kích động rất không lý trí, nhưng hắn lại không khống chế được dục vọng của chính mình. Hắn như một cánh cung đã căng, mũi tên đã giương, hoặc là bắn đi, hoặc là kéo căng đến mức đứt dây!

- Đình tỷ, đừng trách Tiểu Thần, là, là ý muốn của em!

Đinh Lan nằm trên giường trong đôi mắt đẹp ẩn chứa sự thỏa mãn đầy ngượng ngùng. Cô dựng người dậy, thở gấp hướng Lý Hinh Đình nói.

- Lan Lan, em, sao em lại hồ đồ như vậy?

Lý Hinh Đình tay giơ lên rồi lại bất lực hạ xuống, rầu rĩ nói:

- Tên khốn khiếp này đã kết hôn, em nghĩ gì mà lại muốn uổng phí mà làm lợi cho hắn?

- Trước đây bởi vì Tiểu Mạn, em không dám nói, sau này Tiểu Thần có bạn gái mới, em cũng không dám nói, lại đến bây giờ Tiểu Thần đã kết hôn, em muốn chôn vùi tất cả trong lòng, chôn vùi cả đời.

Trải qua một lần giao hoan, khao khát tình yêu trong cơ thể Đinh Lan chậm rãi rút đi, cô kéo một góc chăn che thân thể, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp cười nói:

- Chỉ có điều đêm nay không hiểu vì sao, bỗng nhiên lúc đó lại rất muốn, rất muốn được một lần cùng Tiểu Thần, rất muốn đem lòng mình ra nói cho hắn. Có lẽ là do kìm nén quá lâu, cho nên muốn một lần giải thoát ra cho thỏa nỗi lòng!

Nghe xong lời Đinh Lan nói, Lý Hinh Đình trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác phức tạp khó hiểu. Cô hoàn toàn có thể hiểu tâm tư của Đinh Lan. Đúng như lời Đinh Lan nói, kìm nén lâu, cũng rất muốn liều mình phóng thích một lần, sau này mặc dù không thể cùng ở với nhau, nhưng từ nay về sau không còn cảm giác tiếc nuối. Lần đầu tiên của người con gái, bao giờ cũng muốn dâng hiến cho người đàn ông mình yêu.

Ánh mắt chạm đến chàng trai vẫn đang tràn đầy hung khí, Lý Hinh Đình mặt đẹp ửng đỏ, hung hăng trừng mắt liếc nhìn chàng trai một cái nói:

- Còn không thu hồi cái vật bẩn thỉu của cậu đi. Cậu quả thật chẳng mất gì nhỉ, Lan Lan cho cậu, cậu liền không khách khí mà nhận!

Trong đôi mắt Lương Thần vẫn đang chớp động ngọn lửa nhục dục. Hắn không nói một tiếng mà mặc quần đùi vào, cầm quần áo khác quay người đi ra khỏi phòng ngủ. Một lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước xối ào ào.

- Em chủ động à?

Sau khi chàng trai rời khỏi, Lý Hinh Đình bỏ mặt nạ giả vờ hung ác xuống, mắt đẹp bắt đầu nhìn Đinh Lan, đột nhiên hỏi câu.

- Vâng!

Đinh Lan ngượng ngùng lên tiếng, kỳ thật chính cô cũng cảm thấy giật mình, lúc đấy chính mình lại can đảm như vậy.

- Lan Lan, em thật là dại!

Ánh mắt nhìn từ gáy của Đinh Lan, quét trên bộ ngực, lại để ý đến hai núm màu hồng trên vú đối phương, Lý Hinh Đình trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác chua xót. Cũng trên chiếc giường này, cô và Lương Thần cũng từng làm như vậy. Tuy rằng không đến bước cuối cùng, nhưng cũng hôn, cũng sờ soạng, hoàn toàn bị tên vô lại kia chiếm đoạt. Mà bây giờ, tên vô lại lại không thèm để ý đến chính mình ở đây, to gan lớn mật mà xơi luôn Lan Lan! Suy nghĩ một hồi, mấy chị em tốt xung quanh mình Tiểu Mạn, Lan Lan, không ngờ không ai rủ ai, đều bị Lương Thần kéo ngã! Thật sự là muốn giết chết tên vô lại xấu xa kia!

- Suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy hơi hối hận!

Trong mắt đẹp Đinh Lan hiện lên một tia buồn bã.

- Nhưng em không hề nghĩ lại khó như vậy, em trước kia thực sự suy nghĩ rất nhiều!

- Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi!

Lý Hinh Đình vươn tay, nhẹ nhàng véo má người chị em tốt, thương cảm nói:

- Em là cái loại cái gì tốt cũng không muốn tranh giành với người khác, có tâm sự yêu đương gì cũng giấu ở trong lòng, thà bản thân khó chịu chứ cũng không chịu nói với người ta.

- Đều là chị em tốt, tranh giành nhau làm gì thêm đau lòng!

Đinh Lan hé miệng cười nói:

- Được một lần như đêm nay, trong lòng em ngược lại cảm thấy thoải mái hơn. Nỗi lòng lâu năm bỗng nhiên giống như hoàn toàn buông xuôi.

- Thật là buông xuôi không?

Lý Hinh Đình con ngươi chớp động, dường như nhìn thấy đáy lòng đối phương, sau một lúc lâu mới nói xa xôi:

- Chỉ sợ em càng lún càng sâu ấy!

- Đình tỷ, Lan Lan, em đi trước!

Từ trong phòng khách truyền đến tiếng chàng trai. Lý Hinh Đình không khỏi vừa nhíu mày, toàn thân bất ngờ đứng lên, đang muốn ăn gan của hắn, nhấc mông định chạy tới túm chàng trai cho một đòn hiểm, lại bị Đinh Lan kéo tay lại.

- Để anh ấy đi đi!

Đinh Lan dịu dàng nói:

- Bỗng nhiên xảy ra chuyện như vậy, anh ấy cũng sẽ cảm thấy khó có thể đối mặt. Em biết, anh ấy bây giờ cần yên tĩnh!

- Em thì lúc nào chả hiểu hắn!

Lý Hinh Đình liếc mắt nhìn chị em tốt một cái. Tính tình hiền lành bao dung am hiểu như vậy của Đinh Lan, cô mãi mãi không bao giờ học được. Trong mấy chị em, cô là người chị mạnh mẽ, cứng rắn nhất. Tiểu Mạn thì yếu ớt, chỉ có Lan Lan là dịu dàng khoan dung săn sóc, là người thích hợp nhất để chọn làm vợ con. Chỉ có điều đáng tiếc là, vẫn không có duyên phận với Lương Thần như trước!

Lương Thần ở trong phòng tắm xả vòi nước lạnh tắm. Sau khi đi ra, phần thân dưới vẫn tiếp tục giương như cột buồm. Hướng hai cô gái trong phòng ngủ nói một câu, hắn không chút do dự mà đẩy cửa đi ra ngoài.

Dưới lầu vệ sĩ chờ xung quanh trái phải, sau một tiếng đồng hồ xì xầm rốt cuộc cũng thấy cậu thanh niên trẻ đi từ trong tòa nhà ra. Một vệ sĩ nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ sáng, mặt gã không khỏi lộ vẻ cổ quái cùng trao đổi ánh mắt nghi hoặc với đồng bạn.

Lương Thần đi xuống lầu, cũng không đi về phía cổng lớn của khu tập thể, mà xoay người trở lại chỗ Tề Vũ Nhu, trong căn phòng dưới lầu. Đi từng bước một lên gác, sau khi vươn tay dừng một lát, rốt cuộc nhấn chuông cửa gọi.

Hơn mười giây trôi qua, cửa phòng không có động tĩnh gì. Lại ấn một cái nữa, sau một lúc lâu, cuối cùng hắn nghe thấy một âm thanh sợ hãi từ trong cửa phòng truyền đến:

- Ai vậy?

- Là em, Lương Thần!

Lương Thần trầm giọng đáp. Hắn lùi người về phía sau để tiện cho người trong cửa phòng nhìn thấy rõ khuôn mặt qua cửa kính.

Cửa phòng bị mở ra, Lương Thần lập tức lách mình đi vào trong. Đèn phòng khách sáng, Tề Vũ Nhu mặc áo ngủ màu trắng nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc, tựa hồ như rất không hiểu vì sao hắn lại vội vã quay lại như vậy.

Ánh mắt Lương Thần nhìn quét trên gương mặt xinh đẹp thanh tú kia của đối phương, mưu đồ từ đó phát hiện ra một ít dấu vết luống cuống chột dạ, nhưng hơn mười giây qua đi, ngoại trừ sự nghi hoặc lúc trước cùng với vẻ khiếp sợ ở bên ngoài, hắn cũng không phát hiện ra cái gì. Là cô ta sao? Nếu không phải, thì giải thích như thế nào nguyên nhân việc mình và Lan Lan bỗng nhiên cùng nảy sinh khao khát yêu đương mãnh liệt không thể cứu vãn nổi? Chính là lúc này, trong cơ thể hắn vẫn đang cất giấu một ngọn lửa nhục dục mãnh liệt. Cả buổi tối, ngoại trừ sau khi ăn cơm ở Hồ gia, thứ duy nhất hắn đưa vào miệng, chính là nước hoa quả lạnh mà Tề Vũ Nhu đưa tới. Nếu nói có vấn đề, thì mười phần là cốc nước trái cây kia có vấn đề.

Chỉ có điều nhìn vẻ mặt vô tội đầy khiếp sợ của Tề Vũ Nhu, hắn lại dao động với suy đoán của chính mình! Người phụ nữ này đã trải qua bất hạnh, thật sự sẽ làm những chuyện như vậy sao? Nếu quả thật cô làm, thì động cơ là cái gì? Muốn gây bất lợi cho hắn sao? Nhưng hắn lại không nghĩ ra, hết thảy những chuyện xảy ra trong đêm nay sẽ gây ra uy hiếp và ảnh hưởng bất lợi gì đến hắn?

- Nói đi Tiểu Thần, cậu bị làm sao vậy? Cậu đừng nhìn tôi như vậy được không, tôi sợ!

Tề Vũ Nhu trên mặt khiếp sợ hoàn toàn là do sự khác thường của Lương Thần. Ả theo bản năng rụt vai lại, trong giọng nói có phần run rẩy.

- Nhu tỷ, tôi khát nước. Chị cho tôi một ly nước mát lạnh được không! Cho tôi ly nước trái cây giống khi nãy uống nhé!

Lương Thần thu hồi ánh mắt, thay dép lê đi vào phòng khách, ngồi ở ghế sa lông nhìn Tề Vũ Nhu mỉm cười nói.

- Được, cậu đợi tôi một lát nhé!

Sự nghi hoặc trên mặt Tề Vũ Nhu ngày càng rõ ràng, nhưng vẫn gật đầu đi vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnh, lấy ra một lọ nước trái cây. Vừa mới xoay người, suýt nữa đã đụng phải chàng trai, không khỏi hô nhỏ một tiếng, tay ôm ngực thở gấp không ngừng.

- Nhu tỷ, không có nước nho sao?

Nhìn bình nước hoa quả trong tay Tề Vũ Nhu, trong mắt Lương Thần hiện lên chút dị sắc, mỉm cười nói.

- Cái đó chỉ có một bình, lúc nãy đã pha cho cậu và Lan Lan uống rồi!

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tề Vũ Nhu hiện ra vẻ ngượng ngùng đáp.

- Sao không mua hai bình, em thích uống vị nho nhất đấy!

Lương Thần trong lòng khẽ động, tiếp tục truy hỏi nói.

- Ngày hôm qua đi thành phố, lúc đầu không định mua, chỉ có điều khi tính tiền thì thấy trên xe đẩy có hơn một lọ, nên tiện tay thì mua!

Tề Vũ Nhu dịu dàng cười nói:

- Không biết cậu thích uống, lần sau nhất định sẽ mua mấy bình!

.

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #384