Chương 383: Sự Sắp Đặt Của Tề Vũ Nhu ...


Ăn xong bữa sáng, Lương Thần xách cặp chuẩn bị đi làm, lúc tìm lấy di động hắn hơi có chút giật mình. Hắn nhớ rõ đêm qua chính mình đã để điện thoại di động ở bên trái gối, mà vị trí hiện tại lại không giống, lại ở bên tay phải. Chẳng lẽ mình nhớ nhầm? Lương Thần lắc đầu, cũng không để bụng, cầm di động ra khỏi phòng.

Sắp xếp chỗ ở thì chỉ là việc nhỏ, đối với Lương Thần hiện giờ mà nói, chỉ là một cú điện thoại. Khu tập thể của huyện ủy hay của phòng Công an huyện đều có thể để ra một phòng cho Tề Vũ Nhu ở lại. Thậm chí nghe nói ông chủ tìm phòng ở, Chủ nhiệm Trung tâm Chỉ huy Diêu Kim Minh còn chủ động đề xuất, y có một ngôi nhà khác có thể miễn phí mà “kính dâng, mời đến!”. Giữa trưa Lương Thần trở về hỏi ý kiến Tề Vũ Nhu, kết quả là Tề Vũ Nhu ngọc dung ửng đỏ, thấp giọng nói:

- Tôi cảm thấy, ở ngay tại khu tập thể này cũng tốt lắm rồi, có cảm giác an toàn, muốn tới chỗ cậu, cũng gần một chút.

- Nhu tỷ thấy được là được!

Lương Thần trong lòng không khỏi rạo rực, cho dù IQ của hắn có thấp cũng có thể hiểu được câu “tới chỗ cậu cũng gần một chút” là lộ ra ý tứ mông lung gì. Chỉ có điều với việc biểu lộ ý tứ như vậy, hắn ngoại trừ việc giả bộ hồ đồ ra, không có cách nào đáp trả.

Thành phố tháng bảy như ở bên trong lò lửa. Nhiệt độ cực nóng gần 40 độ C gần như nướng mọi người không thở nổi. Người đi trên đường không ngoại lệ, che chắn nắng kỹ càng như vậy mà vẫn không thể ngăn cản từng trận sóng nhiệt cuồn cuộn đập vào mặt. Gió tháng bảy cũng nóng hừng hực!

Ở bên dưới mái hiên che nắng, một ông cụ dáng người khô gầy đang ngồi trên chiếc xích đu hóng gió mát. Trên chiếc bàn gỗ nhỏ ở bên cạnh, bày một ấm trà màu tím bóng loáng mềm mại. Một người đàn ông khuôn mặt khô khan tay cầm cây quạt, nhẹ nhàng quạt gió cho ông cụ già.

Hai mắt khép hờ bỗng nhiên mở ra, trong cặp mắt đục ngầu hiện ra một tia lạnh lẽo, dường như đang lẩu bẩu lầm bầm nói:

- Cô bé Thanh Oánh đã kết hôn với tên tiểu tử kia! Không ngờ cũng không nói cho ta một tiếng. Đại trụ này, cậu thấy tôi nên đi Liêu Dương một chuyến, hay là gọi cô dâu mới đến đây?

- Đại tướng, trời nóng như thế này, tốt nhất là ngài đừng đi!

Đại trụ cầm quạt đứng ở một bên khuyên nhủ. Đại tướng vốn trời sinh hợp lạnh sợ nóng. Thời trai trẻ thường chỉ mặc một chiếc áo cotton ở bên ngoài vào mùa đông. Trời càng lạnh thì càng khỏe mạnh linh lợi, giờ người đã già nhưng mùa đông vẫn thích đi ra ngoài tản bộ như cũ. Chỉ có điều mùa hè, Đại tướng rất hay đổ mồ hôi, cho dù là đang đứng dưới bóng râm mát của cây nho cũng sẽ ngẫu nhiên mà toát mồ hôi đến ướt nhẹp chiếc áo lót.

- Ta cũng chả muốn di chuyển, chỉ có điều nghe nói tên tiểu tử khốn kiếp kia dám ăn cơm trước kẻng. Thanh Oánh hiện giờ đã mang thai trong người, chỉ sợ đến tai trung ương thủ đô thì không tiện!

Ông cụ giơ tay cầm lấy bình trà, cũng không biết cái bảo bối này đã dùng bao nhiêu năm, toàn bộ thân bình được vuốt ve sáng loáng tao nhã như ngọc. Uống ngụm trà, ông cụ dùng bàn tay khô gầy nhẹ nhàng vuốt ve thân bình, trên khuôn mặt phủ đầy nếp nhăn hiện ra vẻ buồn bực nói:

- Chờ gặp mặt, ta sẽ dùng gậy chống lưng đập vỡ đầu cái thằng tiểu tử kia, đến ngay cả Lý Tiểu Hổ cũng vậy, cố tình không gửi cho ta một lá thư nào. Thanh Oánh là cháu gái cố của ta, gọi ta là ông cố ngoại!

Đại Trụ tử ở một bên không hé răng nửa lời, ông biết Đại tướng tính tình nóng nảy như trẻ con. Quả nhiên, sau đó trong tai ông truyền đến giọng nói đầy tức giận của Đại tướng:

- Gọi tên tiểu tử kia lại đây, từ Liêu Dương lên thủ đô, đi máy bay cũng chỉ mất thời gian hai tiếng đồng hồ tí tẹo! Nó không phải có rất nhiều tiền hay sao? Bảo nó đáp máy bay đến đây! Đại trụ, cậu còn đứng đấy làm gì nữa, mau gọi điện thoại đi!

- Vâng, thưa Đại tướng!

Đại trụ bỏ chiếc quạt xuống, lấy từ trong túi áo ra chiếc điện thoại di động, trực tiếp bấm số điện thoại.

Lúc này Lương Thần đang đưa Tề Vũ Nhu đi thăm nhà mới. Hắn sắp xếp chỗ ở cho Tề Vũ Nhu chỉ cách chỗ ở của hắn có một tòa nhà. Cũng là tầng hai như vậy, nhưng chỉ có điều diện tích nhỏ hơn một chút, có một phòng nhỏ và một phòng khách. Đồ điện gia dụng và đồ làm bếp cũng đầy đủ, giường đệm chăn gối tất cả đều được đổi mới. Chẳng những Tề Vũ Nhu tỏ vẻ vừa lòng, mà Lương Thần trong lòng cũng không giấu nổi liên tục gật đầu, hướng Chủ nhiệm trung tâm Chỉ huy Diêu Kim Minh nhìn tán thành.

Tuy rằng gã này thuần túy chỉ là đang nịnh bợ hắn, nhưng không thể phủ nhận, trong như việc chi tiết như vậy, đối phương làm tương đối cẩn thận thỏa đáng. Tất cả những gì hắn biết là căn phòng này vẫn để đó không dùng đến, tất cả đồ điện gia dụng và đồ trên giường hiện giờ đều là do vị Chủ nhiệm Diêu này phụ trách mua sắm và thay thế.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lý Hinh Đình, Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn cùng nhau đi đến Giang Vân. Khi ba cô gái vào nhà mới của Tề Vũ Nhu, Lương Thần đang tham dự hội nghị công tác ổn định thường niên của huyện Giang Vân. Trong hội trường Huyện ủy có sự hiện diện của Bí thư Huyện ủy An Quốc Kiến, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương, Phó bí thư Trịnh Ngọc, Trưởng ban tổ chức cán bộ Lăng Lam, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Khương Truyền An, Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình, Chánh văn phòng Huyện ủy Lâm Tiên Hoa và các ủy viên thường vụ Huyện ủy, cùng với cấp lãnh đạo các phòng ban của Huyện ủy, các đơn vị trực thuộc Huyện, những người phụ trách chủ yếu các đoàn thể nhân dân, các Bí thư Đảng ủy thị trấn, xã, Chủ tịch thị trấn, toàn thể cảnh sát các phòng ban Ủy ban Chính trị - Pháp luật Công an, tập thể đại biểu tiên tiến và cá nhân tham dự hội nghị được biểu dương.

Tại hội nghị, Lương Thần tổng kết công tác ổn định chính trị và pháp luật tổng thể toàn bộ huyện trong một năm, lên kế hoạch và mục tiêu công tác ổn định cho năm tới, đồng thời tuyên dương tám tập thể và hai mươi cá nhân tiên tiến trong công tác ổn định tình hình chính trị pháp luật nửa năm vừa qua. Đèn flash thỉnh thoảng nháy lên trong hội trường. Trên bục phát biểu, Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật Công an trẻ tuổi đối mặt với hàng trăm người dự hội nghị, dùng giọng nói trầm trầm đanh thép phát biểu. Trên người hắn giờ phút này, tập trung vô số ánh mắt nhìn chăm chú. Từ khi nhậm chức Trưởng phòng Công an vào tháng một, đến tháng ba thì được thăng chức lên Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật huyện, từ lúc đó công khai thách thức Tề Học Quy, đến liên tiếp mà giáng đòn vào Tề Học Quy, cuối cùng tự tay giết chết Tề Học Quy. Vị Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật Công an trẻ tuổi này biểu hiện ra ngoài, là sự mạnh mẽ và cứng rắn như sắt thép.

Trong phần lớn lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, Bí thư Lương là cách gọi mà toàn bộ mọi người từ già đến trẻ ở huyện gọi với lòng kính nể.

Ở huyện Giang Vân bây giờ, gần như không ai không biết đến vị Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật Công an nhiều truyền thuyết này. Sự nổi tiếng này phải nói là vượt xa cả các lãnh đạo cấp huyện khác như Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện.

Lương Thần rất tận hưởng cảm giác được biết đến rộng rãi này. Hắn biết vô số ánh mắt nhìn chăm chú dưới đài không phải là nhìn hắn, và vị Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật mà hơn trăm người tham dự hội nghị ngồi dưới kia kính nể cũng không phải là hắn, mà là quyền lực trong tay hắn. Nhưng không thể phủ nhận là ở Giang Vân này, ở cái vị trí Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật này, không ai có thể làm tốt hơn hắn. Thể hiện mạnh mẽ cùng với những thành quả có được của hắn trong khoảng thời gian này đã khiến quyền uy của hắn tăng lên rất nhiều lần.

Trước khi hội nghị kết thúc, khi trao giải biểu dương tập thể và cá nhân tiên tiến, nhìn những người cúi mình bắt tay với hắn, bất kể già trẻ nam nữ, trên mặt các nhân viên được biểu dương đều lộ vẻ xúc động và hồi hộp, Lương Thần trong lòng có chút ngơ ngẩn mơ hồ. Hắn nhớ tới lần đầu tiên mình lập công được thưởng, đối mặt với lãnh đạo trao giải cho hắn, đại khái biểu hiện cũng như vậy!

Buổi sáng hội nghị, buổi chiều hội nghị, buổi tối là đãi tiệc. Đây là chương trình một ngày bình thường của Lương Thần thân là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật. Buổi tối, đích thân Trưởng phòng phòng Tài chính Hồ tự mình đến văn phòng của hắn, kiên quyết “bắt cóc” hắn đi.

Đến nhà Trưởng phòng Hồ, Lương Thần mới biết hôm nay là ngày đính hôn của Hồ Tiểu Kỳ và Lục Văn Trúc. Hồ Tiểu Kỳ và Lục Văn Trúc đều là con một trong nhà, có thể nói là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp, vừa mới tốt nghiệp đại học, vấn đề công việc được giải quyết xong đầu tiên, hai nhà liền khẩn trương cùng tụ họp để thương lượng hôn sự.

Phương Biến Biến, Giang Giao cũng đều tới chúc mừng, chỉ có Triệu Y Na sau khi được cứu thì trả lại tấm séc mà Lương Thần đưa, lặng lẽ rời khỏi Giang Vân.

Hồ Tiểu Kỳ vượt qua hết kỳ thi viết và phỏng vấn, cũng đã nhận được giấy báo trúng tuyển. Đầu tháng tám gã cùng mấy công chức cũng trúng tuyển tham gia cùng nhau tham gia khóa bồi dưỡng cán bộ huyện, ngoài ra còn có gần một tháng đi thực tập. Theo lời đồn, khoảng chừng đầu tháng chín, Lục Văn Trúc cũng rất thuận lợi mà trúng tuyển vào Phòng Tài chính huyện. Giang Giao thì đã sớm vượt qua kỳ thi tuyển giáo viên và nhận được giấy báo trúng tuyển, cũng đã liên hệ công việc với trường trung học tốt nhất huyện, rất là trùng hợp, làm cùng trường với bố mẹ Phương Biến Biến.

Trên bàn cơm, Trưởng phòng Hồ nói đùa với hai cô gái Phương Biến Biến, Giang Giao:

- Biến Biến và Giao Giao cũng phải nhanh lên, để lâu thì đàn ông tốt đều bị cướp sạch hết. Đấy, chẳng hạn như Bí thư Tiểu Lương, nói cưới là cưới luôn!

Phương Biến Biến và Giang Giao đều hé miệng cười. Thật tình hai cô gái điều kiện cá nhân vô cùng xuất chúng, bất kể là trung học hay đại học cũng không thiếu người theo đuổi. Giang Giao là vì ăn nhờ ở đậu, không vội nghĩ đến vấn đề tình yêu, còn Phương Biến Biến thì lại là tính tình kiêu ngạo, không coi nam sinh bình thường là gì trong mắt hết.

Nghe tin Lương Thần kết hôn, hai cô gái trong lòng không tránh khỏi cảm giác mất mát và khó chịu, nhưng đau lòng đến mức muốn chết thì còn lâu mới đạt tới. Trên thực tế, các cô đúng là có nảy sinh tình cảm với Lương Thần, ở cấp độ lớn hơn là có nảy sinh một loại tâm lý sùng bái đối với người bề trên. Các cô quả thật thích chàng trai này, cũng ước nguyện gặp gỡ và qua lại với anh ta, trong lòng cũng có tồn tại ý niệm phát triển tình cảm với đối phương. Nhưng đáng tiếc là tình yêu mới nảy sinh ấy rất nhanh đã bị nhổ rễ.

Lương Thần hiện tại đối với vấn đề này đúng là tránh không kịp, cười chuyển đề tài:

- Trưởng phòng Hồ, hôm nay vốn là ngày đính hôn của Tiểu Kỳ và Văn Trúc, nhưng tôi cũng không nhịn nổi muốn hỏi một câu Phòng Tài chính các anh nợ phòng Công an huyện hơn tám triệu tệ tiền tài sản phi pháp phải trả, định bao giờ thì thực hiện đấy?

- Nói thật, cho dù có làm mích lòng cậu em, tạm thời là đừng nghĩ đến!

Trưởng phòng Hồ xoa xoa bàn tay béo mập, cười ha hả nói:

- Chủ tịch huyện Lý năm trước đến Sở tài chính tỉnh đòi chi ngân sách, ngoại trừ khoản chính hoàn trả lại nông dân, còn lại đều chi cho việc cúng bốn mươi chin ngày cho người bị chết trong vụ nổ mỏ than. Ông em là lãnh đạo huyện ủy, so với tôi thì trong sạch hơn. Vì sao phải vội vã đòi sửa chữa cải tạo xung quanh mỏ than, bộ tính kiếm chút thịt nào sao?

- Một chút cũng không hề!

Lương Thần giơ tay vỗ lên vai đối phương, bên ngoài giả bộ cười nói:

- Tôi nói ông anh nghe, tám triệu không có, chẳng lẽ một triệu cũng không có? Với quan hệ này của hai ta, chả lẽ không thể chiếu cố một chút sao?

- Ông em, lời ông em nói quả là có chút dọa người!

Trên khuôn mặt béo phì của Trưởng phòng Hồ lộ ra một tia cười khổ nói:

- Cậu là lãnh đạo Huyện ủy, nếu muốn Phòng tài chính bọn tôi cấp tiền cho Phòng công an, thì viết mẩu giấy qua đây là được thôi. Tuy nhiên cũng nói thật với cậu, một triệu cũng hơi căng đấy!

- Quá nghèo!

Lương Thần dùng ánh mắt thông cảm liếc Trưởng phòng Hồ một cái. Hắn biết lời nói đối phương không phải là nói dối. Nói Trưởng phòng Tài chính là thần tài, nhưng đôi khi cũng sẽ giống như người ăn xin. Chỉ có điều kinh tế huyện Giang Vân thật sự là không thịnh vượng, chẳng trách Chủ tịch huyện như Lão Lý còn nhanh sầu não!

Sau khi ăn cơm tối ở nhà Hồ gia, Lương Thần lái xe về khu tập thể phòng Công an huyện. Hắn nhận được điện thoại từ Lý Hinh Đình, sau bữa ăn không dám chậm trễ mà trực tiếp chạy tới chỗ ở của Tề Vũ Nhu.

Xe đi vào dưới lầu, Lương Thần đang định xuống xe bỗng nhiên nghe lái xe Lan Kiếm trầm giọng nói:

- Chờ chút!

Sau đó mở cửa xe bước xuống trước Lương Thần, sau chừng một phút, Lan Kiếm trở lại xe, gật đầu hướng Lương Thần ra hiệu có thể xuống xe.

Lương Thần hơi cảm thấy nghi ngờ, khi xuống xe, đảo mắt nhìn xung quanh, lập tức phát hiện cách vị trí cánh cửa xe không xa, có một chiếc xe ô tô màu trắng. Mà ở hai bên xe, thấp thoáng lúc sáng lúc tối, giống như ánh sáng đèn huỳnh quang, rõ ràng có người đang hút thuốc từ một nơi bí mật gần đó. Lương Thần hơi giật mình, rồi chợt nghĩ tới điều gì đó, không khỏi cười cười, cất bước lên lầu.

Ở trong phòng khách, bốn cô gái Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn và Tề Vũ Nhu ngồi ở ghế sa lông vẻ mặt khá chăm chú xem tin tức thời sự trong vùng. Trên tivi, màn ảnh chiếu từ xa đến gần, từ trên đài phát biểu có dòng chữ viết “Hội nghị công tác ổn định tình hình trật tự chính trị pháp luật huyện Giang Vân”. Kéo xuống phía dưới, đảo qua một dãy lãnh đạo Huyện ủy khuôn mặt nghiêm trang, cuối cùng dừng lại hình ảnh của người thanh niên trẻ tuổi đang phát biểu.

- Sáng hôm nay, hội nghị công tác ổn định tình hình trật tự chính trị pháp luật huyện đã được triển khai tại hội trường Huyện ủy. Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương, Phó bí thư huyện ủy Trịnh Ngọc, Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện Lương Thần cùng các lãnh đạo huyện tham dự hội nghị. Hội nghị do đồng chí Phó bí thư Trịnh Ngọc chủ trì.

- Tại hội nghị, Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện đồng chí Lương Thần đã có bài phát biểu quan trọng. Đồng chí Lương Thần đưa ra một số yêu cầu để làm tốt công tác ổn định tình hình chính trị pháp luật toàn huyện. Thứ nhất phải thống nhất tư tưởng, đề cao nhận thức, cao hơn một bước là tăng cường ý thức trách nhiệm và tính cấp bách để làm tốt công tác ổn định tình hình chính trị pháp luật, thứ hai là…!

Các đồng chí Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương lần lượt lên phát biểu, khẳng định cao độ công tác ổn định tình hình chung của Ủy ban Chính trị Pháp luật nhất định sẽ đạt được thành tích!

Phóng viên thường trú đài, Hà Sơn, Triệu Nam tổng hợp báo cáo.

- Tiểu Thần trông càng ngày càng ra dáng quan lớn!

Lý Hinh Đình duỗi lưng mệt mỏi, bộ ngực cao vút và chiếc eo nhỏ nhắn tạo thành một đường cong tuyệt mỹ, đôi môi đỏ mọng nói:

- Một chút đáng yêu trước kia cũng không còn nữa!

- Không đâu! Em nghĩ Tiểu Thần có vẻ rất hào hứng thôi!

Đinh Lan đưa ra ý kiến không tán thành, trên gương mặt đẹp đẽ khó giấu được sự thưởng thức và ca ngợi, mở miệng nói:

- Rất lãnh đạo, rất uy phong!

- Cũng chỉ có em, bất kể Tiểu Thần có thay đổi như thế nào, thì cũng đều được!

Lý Hinh Đình nhìn chị em tốt liếc mắt một cái, ánh mắt rất là phức tạp. Trên thực tế ngay từ đầu, cô đã tin rằng, thích hợp nhất với Lương Thần không phải Tiểu Mạn, mà là Lan Lan với tính cách dịu dàng và bao dung hơn. Chỉ có điều bây giờ nói những điều này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Tiểu Thần đã kết hôn, tất cả gồm cả cô đều chỉ có thể đối mặt với sự thật cạnh tranh đã thất bại.

Tiếp tục duy trì mối quan hệ bạn bè dường như là một lựa chọn sáng suốt, nhưng đối với ba cô gái các cô mà nói, không thể nghi ngờ là sẽ cảm thấy áp lực và cực nhọc.

Chu Tiểu Mạn ở một bên mím môi không nói gì, mắt đẹp nhìn vào khoảng không, dường như đang ở trong trạng thái ngơ ngẩn. Cho tới lúc cảm thấy có người cầm tay của cô, mới bỗng nhiên giật mình hồi tỉnh, quay đầu, bắt gặp ngay Tề Vũ Nhu mắt đẹp mỉm cười.

- Làm sao vậy Mạn, trông em thẫn thờ cả buổi!

- Không có gì ạ, không hiểu tại sao lại thần người ra!

Chu Tiểu Mạn khẽ mỉm cười, mắt đẹp cũng không che giấu được một tia đau buồn. Nhìn người thanh niên tràn đầy khí phách, tác phong lãnh đạo trên TV, trên người dường như rốt cuộc không còn thấy bóng dáng ngày xưa nữa. Có lẽ quá khứ với cô cũng giống như hắn vậy, chỉ có thể tồn tại trong hồi ức.

Chuông cửa chợt vang lên, vẻ mặt bốn cô gái trong phòng bỗng nhiên biến đổi. Các cô biết, chắc hẳn là Lương Thần đến.

Lý Hinh Đình nhìn thoáng qua cửa kính ra ngoài, sau đó đẩy cửa phòng. Nhìn thấy chàng trai khuôn mặt hơi đỏ ửng vì rượu, trong miệng có mùi rượu, đôi mày thanh tú của Lý Hinh Đình không khỏi dựng thẳng lên, giơ tay kéo chàng trai vào trong phòng, vừa đóng cửa vừa bất mãn quở trách nói:

- Bây giờ làm lãnh đạo nên kiêu rồi, tôi và Lan Lan, Tiểu Mạn ở đây đợi gần cả ngày. Còn nữa, buối tối cũng không thèm nghỉ, đi ra ngoài lêu lổng uống say khướt, cả người đầy mùi rượu khó ngửi muốn chết!

- Không phải, ban ngày em có cuộc họp, buối tối thì tham dự buổi tiệc đính hôn con trai Trưởng phòng Hồ. Người ta đích thân qua mời em không thể từ chối được!

Lương Thần ngoan ngoãn giải thích:

- Em mới uống có hai ly, ngay lập tức lấy cớ trở về rồi!

Nhìn vẻ mặt Lý Hinh Đình uy nghiêm, Lương Thần kinh sợ, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn và Tề Vũ Nhu cũng không nhịn nổi nhoẻn miệng cười. Chỉ e là Lý Hinh Đình “lạm dụng uy quyền” cũng không làm mất đi khí khái đàn ông của đối phương, ngược lại sẽ khiến các cô cảm thấy trong lời nói và việc làm của chàng trai lộ ra sự khoan dung.

Đi vào phòng khách, Lương Thần ngồi xuống chiếc ghế sa lông đơn, hướng mấy cô gái hỏi:

- Mọi người ăn cơm tối chưa?

- Không ai đi cùng, nên chả có hứng thú ăn uống!

Mặc dù sự tức giận trong lòng đã sớm tan thành mây khói sau lời giải thích của chàng trai, nhưng Lý Hinh Đình vẫn cố tình xị mặt ra, làm bộ cả giận nói.

- Vậy thì để tôi mời các cô đi chợ đêm ăn nhé!

Lúc này đã quá chín giờ, đúng lúc chợ đêm rất náo nhiệt. Hơn nữa trong làn gió đêm hè hiu hiu, uống bia, ăn lạc, nói chuyện phiếm chờ món ăn nho nhỏ, thật sự là rất thú vị.

- Đình tỷ trêu anh đấy, bọn em đã ăn rồi!

Đinh Lan mở miệng giải vây nói. Thấy vậy Lý Hinh Đình thoáng liếc nhìn với ánh mắt bất mãn nói:

- Em lúc nào cũng chỉ bênh vực hắn! Ăn rồi nhưng không hiểu sao bây giờ chị lại đói bụng!

- Được rồi, Hinh Đình! Đừng trêu Tiểu Thần nữa!

Tề Vũ Nhu dịu dàng cười nói:

- Em mà lại xị mặt ra, nói không chừng dọa Tiểu Thần chạy mất đấy!

- Hắn dám!

Lý Hinh Đình hừ lạnh nói, sau đó rốt cuộc không nhịn được cười hì hì một tiếng, hướng Lương Thần nói:

- Cậu nói với Nhu tỷ xem, có dám chạy hay không?

- Không dám!

Lương Thần cười hì hì trả lời:

- Cho dù Đình tỷ là cọp mẹ, cũng không dọa cho em chạy được!

- Bây giờ mới giống Tiểu Thần này!

Nghe xong Lương Thần cười nói, Lý Hinh Đình chẳng những không tức giận, ngược lại có phần híp mắt cười:

- Vừa rồi xem cậu phát biểu trên TV, tôi còn nói với Lan Lan, cậu trông càng ngày càng ra dáng quan lớn, trông chả ưa nổi!

- Bài phát biểu đó, đương nhiên phải nghiêm túc một chút, thì mới giống lãnh đạo chứ!

Lương Thần cười nói câu, sau đó quay đầu hướng Đinh Lan trêu đùa nói:

- Lan Lan, em hiện tại cũng ngày càng giống thiên kim tiểu thư con nhà giàu, ra khỏi cửa là tiền hô hậu ủng tất cả đều là vệ sỹ tháp tùng!

- Chả có cách nào khác!

Đinh Lan bất đắc dĩ mà lắc đầu nói:

- Từ lần trước xảy ra chuyện, ba mẹ em bình thường cũng không cho em ra khỏi cửa. Lần này phải vất vả lắm mới đi được, ba mẹ lại phái một đội vệ sỹ đi theo. Không quen nhưng vẫn phải chịu!

- Tiểu Mạn, Tiểu Xuyên đỗ vào trường trung học rồi đúng không?

Lương Thần lại hướng Chu Tiểu Mạn khẽ hỏi, sau đó lần lượt nói chuyện với Lý Hinh Đình và Đinh Lan.

Chu Tiểu Mạn quả thật không để ý. Rõ ràng đối phương với Chu Tiểu Mạn có gần năm năm yêu nhau, hắn cũng là người đàn ông đầu tiên của cô, giữa hai người đã có những ngày đêm chung đụng, thân thể dung hợp lẫn nhau, không thể nói quên là quên được. Ngay cả là chôn vùi ở nơi sâu kín nhất trong lòng, thì thỉnh thoảng vẫn có lúc lại gợi lại.

- Đúng vậy!

Chu Tiểu Mạn thản nhiên cười, cố gắng nói giọng bình tĩnh nói:

- Tiểu Xuyên cũng không chịu thua kém, vượt qua kỳ thi tuyển đỗ vào hai trường trung học của huyện. Có vẻ không muốn nghỉ hè luôn!

Cô hiểu được ý của chàng trai, nghe lời anh nói trong lòng liền không giấu nổi đau xót. Đúng vậy, hiện giờ giữa hai người cũng chỉ có thể đàm luận những vấn đề không liên quan tới tình cảm mà thôi!

Tề Vũ Nhu ra dáng chủ nhân đi vào phòng bếp mang tới mấy cốc nước hoa quả ướp lạnh, đặt trên bàn trà, mấy người mỗi người một ly, vừa uống cốc nước mát lạnh vừa trò chuyện.

Nói chuyện phiếm một hồi, để ý thấy Tề Vũ Nhu thỉnh thoảng lại ngáp, Lương Thần biết mình nên cáo từ, đứng lên nói:

- Bây giờ không còn sớm nữa, tôi phải về thôi!

Đang chuẩn bị quay người rời khỏi, lại nghe Tề Vũ Nhu ngượng ngùng nói:

- Tiểu Thần, ở chỗ tôi chỉ có một cái giường, Hinh Đình, Lan Lan và Tiểu Mạn ở chỗ tôi không đủ!

- Cái này dễ mà, bọn em đi nghỉ ở khách sạn cũng được!

Lý Hinh Đình chẳng hề để ý nói, sau đó lại khơi mào thiếu sót của Lương Thần nói:

- Cũng không nói chọn cho Nhu tỷ một căn phòng lớn một chút, chúng ta đến đây ngay cả một chỗ ngủ cũng không có!

- Không trách Tiểu Thần được, là chị khăng khăng, chị sợ ở trong một căn phòng lớn lắm!

Tề Vũ Nhu vội vàng giải thích một câu, sau đó kéo tay Chu Tiểu Mạn nói:

- Em ở với chị được không, tối hôm qua chị căn bản không dám ngủ! Còn nữa, Hinh Đình, Lan Lan, đã muộn thế này, các em cũng không muốn đi khách sạn, thì đi đến chỗ Tiểu Thần nghỉ đi, ngày mai quay trở lại đây sớm cũng được mà!

Nhìn thấy bộ dạng khổ sở đáng thương của Tề Vũ Nhu, Chu Tiểu Mạn không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý ở lại. Nhưng Lý Hinh Đình và Đinh Lan thì hơi do dự, cùng hướng ánh mắt về phía Lương Thần.

- Nhu tỷ nói rất đúng, đã muộn thế này, mọi người rõ ràng đi qua chỗ em ở một đêm là tốt nhất. Dù sao trong văn phòng em cũng có chỗ nghỉ!

Lương Thần không cảm thấy lời đề nghị này có gì không ổn, giống như hắn nói vậy, hắn có thể đến văn phòng công an huyện ngủ một đêm.

Chu Tiểu Mạn lưu lại, Lý Hinh Đình và Đinh Lan đi theo Lương Thần ra khỏi cửa. Sau khi tiễn mấy người đi khỏi cửa, Tề Vũ Nhu quay đầu, nhìn những ly nước hoa quả còn lại trên bàn trà, khóe môi hiện ra một tia cười bí hiểm.

Đinh Lan đi xuống lầu, nói với vệ sỹ một chút, sau đó sóng vai đi cùng Lý Hinh Đình và chàng trai. Đi vào dưới lầu, Lương Thần lấy chìa khóa đưa cho hai cô, sau đó cười nói:

- Em không lên đâu, ngày mai nếu không đi đâu, em sẽ xin nghỉ phép đưa mọi người đi chơi ở Giang Vân một buổi sáng.

- Chỉ có điều nơi này quả thật cũng không có chỗ nào hay ho cả!

- Chu đáo quá, cậu bây giờ là lãnh đạo rồi, là người rất bận rộn, sẽ không phải oan ức mà dành thời gian đi chơi với mấy người dân thường như chúng tôi!

Lý Hinh Đình nhận cái chìa khóa, vẫn không quên trêu chọc đối phương nói:

- Nếu mà lời nói có thành ý, thì ngày mai mời chúng tôi ăn cơm là được.

- Được, ngày mai gặp nhé!

Lương Thần phất phất tay chào hai cô, sau đó xoay người đến gần xe của mình. Một chân vừa rảo bước tiến lên, liền cảm thấy bụng đau dữ dội, sắc mặt không khỏi biến đổi, bất động tại chỗ.

- Sao vậy?

Thấy sắc mặt Lương Thần biến đổi, ánh mắt Lan Kiếm ngừng lại, trầm giọng hỏi.

- Chắc là đau bụng do ăn bữa tối!

Lương Thần vội nói, không kịp nghĩ gì, quay người hướng hai cô Lý Hinh Đình và Đinh Lan chạy tới.

- Hinh Đình, đưa chìa khóa cho em, em chạy lên lầu đi toilet một chút!

Bất chấp phong độ hay không phong độ, giật lấy chiếc chìa khóa trong tay Lý Hinh Đình, giống như cơn gió mà vọt vào bên trong cánh cửa.

Lý Hinh Đình và Đinh Lan ngẩn người một hồi lâu, sau đó cùng cười một tràng trong trẻo. Trạng thái như thế này của chàng trai là lần đầu tiên các cô gặp, đoán chừng về sau này lại có đề tài để chế giễu đối phương rồi.

Vệ sĩ của Đinh Lan cũng thấy cảnh tượng này, chỉ có điều đối với cậu thanh niên này, bọn họ không cần phải phòng bị. Bởi vì bọn họ biết, vị Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật trẻ tuổi này là bạn học và là ân nhân cứu mạng của tiểu thư, sẽ không gây nguy hại gì cho sự an toàn của tiểu thư. Thậm chí có cậu thanh niên này ở bên cạnh thì tiểu thư càng an toàn hơn.

Lương Thần nhanh như chớp chạy lên tầng hai, mở khóa đẩy cửa vào phòng động tác cởi giầy nhanh nhẹn trót lọt như nước chảy mây trôi, vọt vào toilet. Cởi quần ngồi trên bồn cầu, Lương Thần rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thật là nguy hiểm, nếu đi ra quần thật, thì thanh danh một đời chẳng phải sẽ bị hủy hoại trong chốc lát sao. Không hiểu, tối nay liệu hắn có ăn cái gì đó bị hỏng không nhỉ!?

Ngồi chồm hổm một lúc, chợt nghe tiếng cửa phòng mở, sau đó tiếng phì cười của hai cô gái truyền đến, Lương Thần xấu hổ đỏ mặt. Tên tuổi một đời anh hùng tuy rằng không bị hủy toàn bộ, nhưng ít ra cũng đã bị hủy hơn một nửa!

Lý Hinh Đình và Đinh Lan ngồi ở ghế sa lông, thỉnh thoảng lại nhìn phía toilet, cố nhịn cười chờ nhìn chàng thanh niên xấu hổ đi ra. Nhưng bỗng nhiên lúc đó, Đinh Lan liền cảm thấy một cảm giác kỳ lạ từ phần cơ thể dưới dâng lên, trong nháy mắt lan tỏa ra toàn thân. Đó là một loại nhu cầu sinh lý mãnh liệt, là bản năng thèm khát giống đực bức thiết. Đinh Lan mắt đẹp dần dần bị khao khát tình yêu tràn ngập, trên khuôn mặt có phần anh khí hiện ra chút ửng đỏ rung động lòng người. Cô khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, thân thể mềm mại bất an rung lên, có phần lúng túng vươn tay, kéo cánh tay Lý Hinh Đình nói:

- Đình tỷ, em, em cảm thấy rất nóng, cảm giác rất kỳ lạ! Đình tỷ!?

- Có gì lạ vậy!?

Lý Hinh Đình ngáp dài, mắt phượng miễn cưỡng chớp chớp vài cái, đã hoàn toàn khép lại, trong miệng ậm ờ vài câu, sau đó cả người nằm oải ra trên sa lông ngủ.

Cũng không chỉ có mình cô ngủ không động đậy. Trong nhà Tề Vũ Nhu, Chu Tiểu Mạn cũng rơi vào giấc ngủ mê mệt nằm trên giường. Tề Vũ Nhu mặc áo ngủ lôi từ dưới giường ra một chiếc va li, chậm rãi lắp ráp bên ngoài vô tuyến thiết bị thu phát tín hiệu theo dõi không dây, rồi mở chiếc máy laptop ra, sau khi kết nối, trên màn hình máy tính xuất hiện nhiều góc độ hình ảnh.

Lý Hinh Đình đang ngủ trên sa lông cùng với Đinh Lan vẻ mặt đỏ ửng bối rối, đều hiện ra rõ ràng trên hình ảnh hiện tại. Tề Vũ Nhu trong ánh mắt phóng ra tia kì dị. Ả cởi áo ngủ của chính mình, rồi cởi hết quần áo của Chu Tiểu Mạn đang nằm trên giường, cũng kéo cơ thể trắng tuyết bóng loáng của đối phương vào trong lòng ngực của chính mình, cười ha ha nói:

- Tiểu Mạn em, sắp có cái hay ho để xem, tiếc là em không xem được!

Lương Thần ngây người ở trong toilet gần mười phút, sau khi đã xong, ấn nút xả nước, kéo quần đứng lên, rồi rửa tay một phút đồng hồ. Cuối cùng cắn răng một cái đẩy cửa đi ra ngoài. Chê cười thì chê cười, là người ai chẳng có ba thời điểm cấp bách, có cái gì mà ngượng!

Trái với dự kiến của hắn, trong phòng khách im ắng. Đảo mắt xung quanh, liền phát hiện Đình tỷ nằm trên sa lông ngủ, còn Đinh Lan thì không thấy đâu. Trong lòng cảm thấy kỳ quái, mở miệng hô to:

- Lan Lan, anh đi đây!

Không có tiếng trả lời, lại hô lên một lần nữa, vẫn không có hồi âm. Nhìn cửa phòng ngủ đang đóng, Lương Thần đi tới, giơ tay định gõ cửa một cái, lại chợt nghe một tiếng rên rỉ từ trong phòng ngủ truyền ra.

- Lan Lan, em làm sao vậy?

Nghi hoặc trong lòng Lương Thần càng tăng, gõ gõ cửa hô.

Ah! Một tiếng nghẹn ngào thật dài truyền đến, khiến Lương Thần giật mình kinh hãi, vặn tay nắm cửa, vội vã đẩy cửa ra.

Trên chiếc giường trong phòng ngủ, Đinh Lan áo lụa tơ tằm ngắn đã mở, chiếc áo con màu trắng đã bị bàn tay nhỏ bé đẩy lên phía trên hai chiếc vú trắng muốt. Phần vú nhẵn nhụi giữa những ngón tay của Đinh Lan biến đổi hình dáng, một chút đỏ tươi thỉnh thoảng hở ra từ trong kẽ tay.

Một tay khác của Đinh Lan đã luồn vào trong quần lót, ngoài chiếc quần mong manh, Lương Thần gần như có thể nhìn thấy ngón tay đối phương đang hoạt động dữ dội.

Trong cơn mê muội, Đinh Lan mơ hồ nghe tiếng gọi và tiếng đập cửa của chàng trai, nhưng hai âm thanh này cũng không khiến động tác của cô dừng lại, mà ngược lại còn trở nên mãnh liệt hơn. Trong đầu cô không khỏi hồi tưởng quãng thời gian ngắn khi còn đại học, trong một đêm trước kỳ nghỉ hè, Lương Thần là thành viên vinh dự của phòng 301 được cho phép ngủ lại. Nửa đêm cô nghe được tiếng rên rỉ từ giường đối diện truyền đến. Dưới ánh trăng, cô thấy giường Tiểu Mạn không ngừng lay động. Mà thời điểm đó, cô cũng như thế này, một tay vuốt ngực của chính mình, một tay lần vào bên trong quần lót ẩm ướt.

Nhìn thấy tấm lưng lực lưỡng của đàn ông lộ ra từ trong màn của Tiểu Mạn, thì cơn khoái lạc của cô cũng đến!

Chứng kiến cảnh tượng này giữa phòng ngủ, đầu Lương Thần lập tức bị rơi vào trạng thái ngưng lại. Sau khi hồi phục khả năng suy xét, điều đầu tiên hắn liên tưởng đến, là lúc ở trong nhà khách tại Tây Phong, hắn bị Đình tỷ đá một cước xuống giường, ngửa đầu nhìn thấy cảnh hữu tình mê người giữa hai chân Đinh Lan đang không mảnh vải che thân ngủ. Hắn biết ngón tay Đinh Lan hiện giờ, đang ở ngay giữa khe rãnh trắng mịn kia.

Hơi thở Lương Thần bắt đầu trở nên dồn dập, một dòng nhiệt lưu từ dưới bụng dưới dâng lên. Thân thể mềm mại đang quằn quại tự thỏa mãn ở trên giường kia tạo ra một lực hấp dẫn chết người đối với hắn, dụ dỗ khiến cho bước chân hắn di chuyển về phía trước. Nhưng Lương Thần sau đó đã nghĩ tới, hành động này của Đinh Lan thật sự có phần bất thường.

- Lan Lan, em làm sao vậy?

Lương Thần tự ép mình thu hồi ánh mắt, lại lần nữa mở miệng hỏi nói.

- Tiểu Thần, Tiểu Thần! Anh mau đến đây, em khó chịu quá!

Đinh Lan mắt đẹp mê mộng, trong miệng nũng nịu hướng về phía chàng trai cầu cứu. Không chịu được khao khát tình yêu dày vò, cô nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, bước vài bước tới trước cửa phòng, vươn hai tay ôm chặt thân thể cường tráng kia.

- Tiểu Thần, em thích anh, anh có biết không, em thích anh! Anh, anh yêu em được không, muốn gì em cũng sẽ cho anh hết!

Lúc khát khao tình yêu bắt đầu trào dâng, Đinh Lan cuối cùng đã có thể không hề cố kỵ mà thổ lộ nỗi lòng của mình. Lương Thần và Chu Tiểu Mạn yêu nhau năm năm, những lời này cô cũng giấu dưới đáy lòng năm năm. Mà sau khi những lời này được nói ra miệng, trong lòng cô cảm thấy một cảm giác thoải mái không thể diễn tả bằng lời, má lúm đồng tiền nóng bỏng tiến sát vào ngực chàng trai, hai hàng nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.

- Thật sự là một cảnh tượng khiến cho người ta cảm động đấy!

Nhìn trong màn hình Đinh Lan nhào vào trong lòng ngực của chàng trai, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tề Vũ Nhu lộ ra nụ cười dịu dàng quen thuộc, cô cúi đầu khẽ hôn đôi môi đỏ mọng của Chu Tiểu Mạn nói:

- Thấy chưa? Bạn trai cũ của em đào hoa nhỉ? Ngay cả hai bạn tốt của em cũng đều thích hắn! Em có cảm thấy hối hận hay không? Đừng lo, chị có thể giúp em ôn lại chuyện cũ! Nhưng mà, em lấy cái gì để báo đáp chị đây?

Ánh mắt một lần nữa lại quay lại màn hình, Tề Vũ Nhu tươi cười đắc ý. Qua đúng những gì tìm hiểu về tính cách Lương Thần, ả đã tìm ra điểm yếu trong tình cảm của đối phương. Bề ngoài có vẻ mạnh mẽ, cứng rắn, có khuynh hướng chủ nghĩa nam tử hán đại trượng phu, kỳ thực đối với phụ nữ, nhất là những người con gái có quan hệ gần gũi bên cạnh, Lương Thần dù sao cũng luôn khoan dung và nhường nhịn. Khi người con gái ở bên cạnh gặp nguy hiểm, khó khăn, cậu thanh niên này có thể không chút do dự mà đứng ra, dùng vai và ngực che chắn trước mặt người con gái. Đây hẳn là điểm có sức hấp dẫn độc đáo nhất của Lương Thần, cũng là lý do vì sao mà cả Lý Hinh Đình và Đinh Lan đều nảy sinh tình cảm với Lương Thần. Trên thực tế, không có một người phụ nào không mong muốn có thể có được một bến đỗ che chắn gió bão.

Nếu là một cô gái xa lạ thoát y tự thỏa mãn trước mặt Lương Thần, Tề Vũ Nhu tin tưởng là cậu thanh niên tính cách như sói này có thể dựa vừa nghị lực mạnh mẽ để thoát thân mà đi, nhưng đối với thổ lộ tình cảm tự đáy lòng của Đinh Lan, Lương Thần lại chưa chắc có thể chịu được thử thách.

Nam nữ rất ít có tình bạn đơn thuần, quan hệ giữa Lương Thần và Đinh Lan, Lý Hinh Đình, thuần túy là sự hấp dẫn khác phái. Có thể nói, ở trong lòng Lương Thần, đối với Lý Hinh Đình và Đinh Lan cũng là yêu mến, chỉ có điều sự yêu mến này bị sự thật thực tế trói buộc. Dù sao Lương Thần hiện tại cũng đã có vợ, mà với thân phận và cá tính của Lý Hinh Đình và Đinh Lan, lại không thể trở thành tình nhân của người khác!

Nhưng hiện tại, Tề Vũ Nhu tự tay sáng tạo một tình huống như vậy. Tình yêu và sự chân tình cùng song song tiến công. Đôi nam nữ này trong lòng đều tồn tại tình cảm tốt mãnh liệt với nhau, thì có tiến thêm một bước cũng là điều đương nhiên, chẳng có gì lạ. Trên thế giới này thực sự có một Liễu Hạ Huệ trong lòng không loạn đấy thôi sao? Tề Vũ Nhu nhìn cậu thanh niên trên màn hình, dường như tự nhủ nói:

- Uống vào gấp đôi liều thuốc, trong tình huống này mà cậu còn có thể đi, thì chứng tỏ cái của phía dưới của cậu ngoại trừ làm cảnh ra thì không dùng làm gì được. Ngày mai tôi sẽ giúp cậu cắt nó ngay!

Trong hình ảnh, một đôi nam nữ cuồng nhiệt hôn nhau, môi lưỡi quấn vào nhau, hai người điên cuồng xé rách quần áo trên người đối phương, thân hình đàn ông cường tráng và cơ thể trắng muốt của phụ nữ rất nhanh đã lộ ra trong không trung.

Hào quang trong mắt Tề Vũ Nhu càng trở nên rực lửa, đầu lưỡi trắng mịn liếm đôi môi đỏ mọng, cả người từ thục nữ ôn hòa đột nhiên biến thành dâm phụ bất mãn. Ả vươn một tay, nắm lấy bộ ngực mềm mại trắng nõn của Chu Tiểu Mạn, trong miệng khẽ nói:

- Tiểu Mạn em, bên kia đã bắt đầu rồi, chúng ta cũng cùng nhau chơi được không?

Trong xe jeep ở dưới lầu, Lan Kiếm thoáng nhìn đồng hồ, thời gian Lương Thần lên lầu đã trôi qua gần một giờ. Khóe môi lộ vẻ tươi cười, di chuyển xe ra khỏi khu tập thể.

Các vệ sĩ của Đinh Lan ở trong xe trừng mắt to mắt nhỏ. Bọn họ đương nhiên cũng biết rõ rằng Bí thư Lương kia đã lên lầu được một giờ. Bây giờ đã quá nửa đêm rồi, vẫn chưa thấy xuống dưới, chẳng lẽ là..! Nhiệm vụ của bọn họ là bảo hộ sự an toàn của tiểu thư, chứ không phải can thiệp sinh hoạt cá nhân của tiểu thư. Thêm nữa trên lầu còn có con gái của Bí thư Tỉnh ủy Lý. Chẳng lẽ vị Tiểu Lương kia muốn ăn từ nhỏ đến lớn, một vương hai hậu sao?

Nhưng điều mấy vệ sĩ này không nghĩ đến chính là, những gì bọn họ đoán gần như giống với thực tế. Trong phòng ngủ trên lầu, con gái ông chủ của bọn họ, thiên kim tiểu thư hàng tỷ phú, đang không mảnh vải che thân nằm ngửa ở trên giường. Đôi chân tuyết trắng mượt mà đang bị chàng trai khiêng ở trên vai, chờ đợi đón nhận cú thúc mạnh mẽ đầu tiên của chàng trai.

Khoảnh khắc ở chỗ nữ phong ấn bị xé rách tan nát, Đinh Lan không cảm thấy đau đớn lắm. Tập võ từ thuở nhỏ, thân thể vô cùng mềm dẻo giống như một khối bông, rất nhanh liền tiếp nhận lấy cú thúc mãnh liệt của chàng trai. Khoái cảm tới tận xương tủy giống như thủy triều dâng lên trong lòng, cô khẽ cắn môi, mắt đẹp khẽ mơ màng, hai tay siết chặt tấm ga trải giường. Bình thường vẫn luyện tập Thái Cực quyền khiến cho cơ thể cô mềm mại thư giãn, rất nhịp nhàng mà đón nhận những cú thúc tới lui của chàng trai.

Lý Hinh Đình trong mơ màng nghe được một âm thanh kỳ lạ. Dường như có tiếng phụ nữ rên rỉ sung sướng, tiếng đàn ông thở dốc, cùng với tiếng da thịt va chạm vào nhau rất rõ ràng. Mình đang mơ sao? Lý Hinh Đình dụi nhẹ mắt, lại ngáp một cái thật dài, từ sa lông đứng lên, hướng phía phòng ngủ đi tới. Lan Lan chắc chắn là đã quay về phòng ngủ, tệ thật, cũng không thèm gọi mình một tiếng.

Âm thanh kỳ lạ ngày càng gần, gần như vang lên ở bên tai. Khi đẩy cửa phòng ngủ ra, Lý Hinh Đình vẻ mặt vốn đang mơ màng bỗng trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là một sự khiếp sợ khó tin.

Thấy cảnh tượng như vậy trên màn hình máy tính, Tề Vũ Nhu lại mỉm cười, cô hướng Chu Tiểu Mạn đang ngủ say thấy giọng nói:

- Xem kìa, có người đến giúp vui rồi!

Lý Hinh Đình dụi dụi mắt, lại dùng răng ra sức cắn môi để tự trấn an hình ảnh vừa rồi không phải chính mắt mình nhìn thấy, cũng không phải sau khi bị rơi vào trạng thái mộng du. Sau đó không khỏi giận run người, bước vài bước xông lên phía trước, giơ tay véo tai Lương Thần, lạnh lùng nói:

- Tiểu Thần cậu thật khốn khiếp, còn không dừng lại ngay cho tôi!

Giọng nói Lý Hinh Đình lạc đi, chợt nghe Đinh Lan thốt ra một tiếng dài nức nở run rẩy, toàn thân trắng nõn đầy mồ hôi bật lên khỏi giường, đôi cánh tay ôm chặt cổ chàng trai, bắp chân thon dài cũng cuốn chặt lấy hông của chàng trai, hai bàn chân trắng nõn quấn lấy nhau thành một khối sau lưng chàng trai.

Phần eo Lương Thần rung động với tần suất kinh ngạc, hai tay cầm chặt cánh tay trắng muốt của Đinh Lan, như thể muốn phá tan cô gái mềm mại như bông này. Cùng với một tiếng gầm nhẹ, thân thể hắn cũng bỗng nhiên căng cứng. Lửa nhiệt mạnh mẽ phóng thích khiến cô gái đã đạt cơn cực khoái lại thốt lên một tiếng nghẹn ngào, cơ thể ngọc ngà dường như co thắt, run lên bần bật, cuối cùng như nước đá bị tan ra tê liệt nằm trên giường.

Một nam một nữ đều rất hiểu lời nói của Lý Hinh Đình, nói dừng là dừng! Chỉ có điều nhìn bạn tốt khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, mắt đẹp trống rỗng vô thần, ngọc thể mồ hôi đầm đìa, Lý Hinh Đình lại không biết nên nói cái gì cho phải. Rùng mình một rồi, cuối cùng không khỏi đem sự tức giận trút lên người chàng trai, dùng hết sức lực trong tay, lạnh lùng nói:

- Còn không lấy ra đi

Quan Lộ Trầm Luân - Chương #383